Hai thân thể dán sát vào nhau để cho nụ hôn này triền miên kéo dài đến tận thiên hoang địa lão, mặc dù An Tư vẫn cảm thấy sợ lắm mỗi khi nghĩ tới cảnh tượng đường đường một hoàng quốc muội lại dây dưa ái tình cùng nữ nhân, càng tệ hại hơn khi nữ nhân đó đang đối đầu cùng cả dân tộc Đại Việt! Nhưng nàng ấy cũng sợ hãi tột cùng khi nghĩ tới tình cảnh chẳng còn Thuyết Hoan bên cạnh nữa, không biết không hay kể từ bao giờ đã dần dần thân thuộc với bóng dáng Thuyết Hoan sát kề, phụ thuộc vào cử chỉ ân cần nơi nàng, vấn vương sự ôn nhu che chở.
An Tư biết chỉ cần bản thân sơ ý lơi lỏng tâm tư thì sẽ hoàn toàn rơi xuống vực thẳm ái tình vạn kiếp bất phục, tự hỏi rốt cuộc yêu thương là gì? Hình thù nó ra làm sao? Cớ chi lại khiến người ta phải trầm mê khao khát nhưng cũng đành run rẩy dè kiêng?
Chỉ là trong đêm nay, sao mà An Tư muốn buông lơi quá! Buông lơi thân phận cùng địa vị, chiều theo xúc cảm chân thật nhất của con tim.
Từng nụ hôn nóng bỏng cứ như vậy rơi xuống làn da dương chi bạch ngọc, điểm lên nó là những đoá hồng mai chói mắt mê người. Không biết tự lúc nào y phục đã rải rác khắp nền gỗ, chỉ thấy trên đông sàn là hai thiếu nữ loã thể buông xoã tóc mây quấn quýt bên nhau trong mớ gối chăn hỗn loạn.
Người thiếu nữ có môi mắt ẩn tàng anh khí lúc này đang thượng ở phía trên An Tư, dung nhan ấy khiến người lưu luyến, vốn đã gieo vào lòng An Tư hai chữ đậm sâu viết bằng máu lệ chan hoà. Từng ngón tay khe khẽ chạm đều đốt lên hoả diễm, mời gọi nàng ấy nhập cuộc trầm luân.
- Hình như có ai đó vẫn thiếu ta một đêm động phòng hoa chúc thì phải?
Tựa tiếu phi tiếu, nửa đùa nửa thật Thuyết Hoan thầm thì.
An Tư vân vê lọn tóc nàng, hiển lộ ra ý cười trong mắt.
- Vậy nàng có muốn người đó trả nợ hoa chúc hay không?
Đến đây, tim Thuyết Hoan khẽ nhói vô lý vô nguyên, giọng nàng trầm lại.
- Ta chỉ muốn người đó tự nguyện.
Như thấu tỏ lòng nàng, An Tư rướn người lên trao một nụ hôn, lại đáp.
- Người đó sẽ tự nguyện, nhưng mà...
Nói đoạn, An Tư vòng tay qua eo nàng, một động tác liền biến khách thành chủ, đem nàng đặt dưới thân mình rồi tinh nghịch mỉm cười.
- Ở Hàng Châu, nàng chính là thê tử của thiếp!
Thuyết Hoan nhất thời bối rối.
An Tư thấy biểu cảm của nàng như vậy thì được nước lấn tới.
- Không phải chính miệng nàng đã nói với tiểu thư kia rằng mình là thê tử của thiếp hay sao hửm?
- Chuyện này...sao nàng biết được?
An Tư nhún vai.
- Tuyết Tử cô nương nói thiếp biết!
Trong bụng Thuyết Hoan khẽ mắng thầm, nữ nhân đó rảnh rỗi sao không ôm ấp Tiểu Thi nhiều hơn đi? Ở đây nói xằng nói bậy, bây giờ An Tư thế này...nàng biết tính làm sao?
Vô luận trở nên mịt mờ, ấp úng.
- Nhưng, lúc bái đường ta chính là tướng công của nàng!
An Tư tay nâng cằm nàng, nhướn mày phản bác.
- Nàng là nữ nhân, thiếp cũng là nữ nhân, sao nàng có thể làm tướng công mà thiếp không thể?
- Vì...!!!
Lời còn chưa kịp thốt cạn thì đã bị đôi môi của An Tư chặn lại, những câu sau phát ra chỉ là thứ thanh âm ngâm nga ái muội.
Đến khi hơi thở cả hai sắp đứt đoạn mới tiếc nuối tách rời, kéo theo sợi chỉ bạc lấp lánh. Thuyết Hoan vì vậy mà hô hấp dần trở nên rối loạn, dưới thân tiểu công chúa An Tư lồng ngực phập phồng chật vật.
An Tư nhìn nàng, nhìn đến mức tựa hồ muốn khảm sâu dung nhan ấy vào tâm can, nội liễm cuồn cuộn dâng trào cảm giác tội lỗi.
"Ta là hoàng quốc muội, là thánh cô nước Việt, ta không thể nào trao tiết trinh cho một kẻ xâm lăng được, thứ lỗi cho ta...Hoan nhi..."
...
Sau này khi nhớ lại đêm ấy, đó là một đêm gió đang lặng bỗng dưng đổ cơn mưa lớn, ngoài trời chớp giăng sấm giật, sương lạnh giăng phủ không trung, vẳng bên tai là ầm ầm từng cơn trút xuống như thác lũ.
Lạnh đến thấu xương...
Để cho bản năng nguyên thủy nhất dẫn dắt, An Tư lúc thì ôn nhã, khi lại cuồng phóng thắp lên cho nàng ngọn lửa đỏ, ngọn lửa đã thiêu rụi con tim lẫn lý trí, và sẽ thiêu rụi cả bá nghiệp thiên thu.
Thuyết Hoan đã đánh mất chính mình, giết chết cửu hoàng tử và thập công chúa ngay tại khoảnh khắc chiếc lưỡi đinh hương chạm vào nơi tư mật nhất, làm sóng tình cuồn cuộn từng cơn, nàng thống thiết để nàng ấy chen giữa đôi chân mình, rên xiết siết chặt tấm chăn mỏng manh như người say cố tìm điểm tựa.
Để rồi, cơn đau khó tránh tìm đến khi hạ thể chịu đựng ngón tay ngọc ngà của An Tư chầm chậm xé rách, cơn đau này thật kỳ lạ, dẫu nó đau đến ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn khiến nàng thèm khát được đau thêm nhiều lần nữa. An Tư dùng chính nụ hôn của mình xoa dịu cho nàng, kéo về khoái cảm cố hữu, đưa đẩy giữa bể thủy xuân là hai nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, đêm nay họ nguyện chìm đắm trần ai...
Động tác ra vào càng lúc lại càng khẩn trương gấp gáp, cứ như sợ làm ái nhân lỡ cuộc vu sơn. Đem huyết nhục hoà cùng mật dịch, khiến nó cũng như mái tóc xuân thì của Thuyết Hoan tán loạn tả tơi.
Từng tiếng hổn hển rên rỉ là từng lời tình tự triền miên, Thuyết Hoan yêu rồi, và đã yêu đến cùng cực một tình yêu không lối thoát. An Tư cũng yêu rồi, nàng ấy đã yêu một tình yêu bắt buộc phải chết trong tay mình vào một ngày nào đó! Tình yêu của họ từng đẹp và cũng từng thương tâm như thế đấy, nó sẽ là lời nguyền rủa cay nghiệt đến hàng ngàn năm sau dành cho hai thiếu nữ vốn vô tội.
Đó chính là kiếp nạn đẹp đẽ nhất của An Tư hoàng quốc muội và Thuyết Hoan thập công chúa...
...
Sớm mai, nắng lên trong vắt, cành liễu rũ còn đọng lại mấy giọt mưa khuya, tí tách nhỏ xuống làm lay động mặt hồ phẳng lặng.
An Tư gác tay nghiêng mình nhìn ngắm Thuyết Hoan còn đang say giấc, trên thân mình là ấn ký hồng nhuận đêm qua còn sót lại. Khắp đông sàn hỗn độn nhàu nhĩ chiếu chăn, là bằng chứng xác thực nhất cho trận tình đêm qua giao triền, là dấu chấm hết cho sự ngây thơ xưa cũ của chính bản thân An Tư!
Tia nắng ban mai chiếu vào xuyên qua rèm châu, rọi xuống tầm mắt Thuyết Hoan làm nàng chợt tỉnh, mơ mơ hồ hồ trông thấy nhan sắc khuynh thành của An Tư ngay trước mặt thì vô thức khẽ cười.
- Hoan nhi dậy rồi kìa.
An Tư vừa nói vừa đặt lên trán nàng cái hôn đầu ngày.
Cuộn mình trong ấm áp, Thuyết Hoan tựa chú mèo con nũng nịu dụi đầu vào lòng An Tư. Xem ra đây mới chính là con người thật sự của nàng, một nữ nhân chân chính được quyền yếu mềm nhu mì trong vòng tay tình lữ.
- Ừm, dậy rồi, tại nàng mà hôm nay ta dậy muộn hơn thường nhật.
Nói thì nói vậy nhưng chẳng hề mang ý trách cứ, An Tư cũng hiểu được, lại ngồi dậy đặt đầu nàng lên đùi mình vuốt ve mái tóc.
- Mệt lắm không? Còn đau không?
Không nhắc thì thôi, nhắc rồi lại bắt đầu cảm thấy ê ẩm, hạ thân vẫn còn rát buốt, Thuyết Hoan lườm nàng ấy bày vẻ dỗi hờn.
- Ai mà ngờ được An Tiểu Tư lại mạnh tay như vậy!
An Tư bật cười thành tiếng, nháy mắt trêu ghẹo.
- Mạnh tay, nhưng nàng thích không!?
- Ăn nói...
- Hửm? Ăn nói thế nào? Thích không thì bảo?
Gương mặt Thuyết Hoan ửng hồng, liếc mắt nhìn sang hướng khác tránh né, lại nhỏ giọng lẩm bẩm.
- ...cũng được.
- Hửm? Cũng được? Vậy là không thích à?
- Ừ thì thích, vừa lòng tiểu nữ tặc chưa!?
An Tư gật gù cười, coi bộ hoạt đắc lắm, rồi nàng ấy nâng lên bàn tay nàng nhẹ nhàng đeo vào chiếc nhẫn ngọc xanh tuyền. Thuyết Hoan tròn mắt ngạc nhiên.
- Đây là?
- Tối hôm qua thấy nàng nhìn sạp bán nhẫn, chiếc nhẫn bạc bất ly thân của nàng đã bị hãn vương thu tịch rồi, là vì thiếp, nên...An Tiểu Tư đền lại cho nàng, tuy không giá trị bằng chiếc cũ, nhưng đây là tâm ý của thiếp.
- Đa tạ...
Không hiểu sao nhìn nhẫn ngọc tự dưng ngại ngùng quá đỗi, Thuyết Hoan vội vàng bật dậy lẫn trốn khỏi sự thẹn thùng, lập tức bước xuống giường thu lượm y phục rơi rớt lả tả đêm qua, rồi bất chợt nhận ra.
"Mình, cần phải đi tắm thôi..."
...
Hai người hội ngộ bộ ba Tiểu Thi, Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử ở dưới tiền sảnh lâu quán lúc dùng thiện điểm buổi sáng, lúc này Thuyết Hoan đã trở lại thân phận trấn nam vương, còn An Tư thì quay về làm tiểu công chúa. Năm người vui vẻ dùng bữa sáng, chợt đâu Thuyết Hoan nheo mắt khẽ nhìn rồi buộc miệng.
- Cổ của hai người bị gì vậy?
Câu này là hỏi Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử, nghe nói tới, cả hai giật mình bất giác kéo cổ áo che lại. Lam Tuyền có vẻ ngượng ngùng, còn Ngoạ Tuyết Tử thì vốn tính vô tư, không ngại ngần đáp lại.
- Vương tử hỏi nha đầu Tiểu Thi kìa!
Bị nhắc tên, Tiểu Thi giật mình sặc trà.
An Tư và Thuyết Hoan ngơ ngẩn nhìn nhau rồi lại nhìn sang Tiểu Thi đang cười cười gượng gạo. Hiểu rồi, rõ ràng như ban ngày ban mặt, còn không hiểu đêm qua ba người họ đã xảy ra chuyện gì nữa hay sao?
Cơm no trà cạn, rốt cuộc cũng đến thời điểm rời khỏi Hàng Châu, dứt cuộc du ngoạn để trở về Đại Việt, để mỗi người trong họ đều phải thực thi trọng trách của mình với quốc dân!
Thuyết Hoan làm chủ mở lời trước nhất.
- Đến lúc quay lại Đại Việt rồi.
An Tư dầu đã biết ngày này sẽ tới nhưng vẫn không khỏi nuối tiếc thời gian bình yên ngỡ là mới đây.
Tiểu Thi nhíu mày khó xử nhìn sang Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử đang ưu sầu.
Phút chốc, năm người đều chìm trong tĩnh mịch.
- Những gì không thể thay đổi thì chúng ta phải đối mặt, nên đi thì phải đi.
Thuyết Hoan dứt khoát, liền đó bốn người kia đều đồng loạt nhìn nàng. Ngẫm nghĩ giây lát, Thuyết Hoan lại tiếp, chính nàng cũng không biết điều này có thể hay chăng, nhưng ít nhất cũng không cắt đứt hy vọng hoàn toàn.
- Một năm sau, dù thiên hạ quy về nơi đâu thì cũng hẹn nhau ở Hàng Châu, tại tửu lâu này, cùng nhau lần nữa du ngoạn, mọi người thấy sao?
Có được tia hy vọng dù rằng mỏng manh, cả năm người bỗng dưng tìm thấy ý nghĩa cho mình, một lý do để tiếp tục cố gắng...và...tiếp tục sống, vì hẹn ước một năm sau tương hội!
Thuyết Hoan mượn trà thay rượu nâng chén, bốn người còn lại cũng nhất tề cạn chung. Đâu đó văng vẳng đằng xa có ai đang ngân nga tiếng hí, lời rằng "Thanh sơn bất cải, ngọc thủy trường lưu, hữu duyên gặp lại...hữu duyên gặp lại...!"
An Tư biết chỉ cần bản thân sơ ý lơi lỏng tâm tư thì sẽ hoàn toàn rơi xuống vực thẳm ái tình vạn kiếp bất phục, tự hỏi rốt cuộc yêu thương là gì? Hình thù nó ra làm sao? Cớ chi lại khiến người ta phải trầm mê khao khát nhưng cũng đành run rẩy dè kiêng?
Chỉ là trong đêm nay, sao mà An Tư muốn buông lơi quá! Buông lơi thân phận cùng địa vị, chiều theo xúc cảm chân thật nhất của con tim.
Từng nụ hôn nóng bỏng cứ như vậy rơi xuống làn da dương chi bạch ngọc, điểm lên nó là những đoá hồng mai chói mắt mê người. Không biết tự lúc nào y phục đã rải rác khắp nền gỗ, chỉ thấy trên đông sàn là hai thiếu nữ loã thể buông xoã tóc mây quấn quýt bên nhau trong mớ gối chăn hỗn loạn.
Người thiếu nữ có môi mắt ẩn tàng anh khí lúc này đang thượng ở phía trên An Tư, dung nhan ấy khiến người lưu luyến, vốn đã gieo vào lòng An Tư hai chữ đậm sâu viết bằng máu lệ chan hoà. Từng ngón tay khe khẽ chạm đều đốt lên hoả diễm, mời gọi nàng ấy nhập cuộc trầm luân.
- Hình như có ai đó vẫn thiếu ta một đêm động phòng hoa chúc thì phải?
Tựa tiếu phi tiếu, nửa đùa nửa thật Thuyết Hoan thầm thì.
An Tư vân vê lọn tóc nàng, hiển lộ ra ý cười trong mắt.
- Vậy nàng có muốn người đó trả nợ hoa chúc hay không?
Đến đây, tim Thuyết Hoan khẽ nhói vô lý vô nguyên, giọng nàng trầm lại.
- Ta chỉ muốn người đó tự nguyện.
Như thấu tỏ lòng nàng, An Tư rướn người lên trao một nụ hôn, lại đáp.
- Người đó sẽ tự nguyện, nhưng mà...
Nói đoạn, An Tư vòng tay qua eo nàng, một động tác liền biến khách thành chủ, đem nàng đặt dưới thân mình rồi tinh nghịch mỉm cười.
- Ở Hàng Châu, nàng chính là thê tử của thiếp!
Thuyết Hoan nhất thời bối rối.
An Tư thấy biểu cảm của nàng như vậy thì được nước lấn tới.
- Không phải chính miệng nàng đã nói với tiểu thư kia rằng mình là thê tử của thiếp hay sao hửm?
- Chuyện này...sao nàng biết được?
An Tư nhún vai.
- Tuyết Tử cô nương nói thiếp biết!
Trong bụng Thuyết Hoan khẽ mắng thầm, nữ nhân đó rảnh rỗi sao không ôm ấp Tiểu Thi nhiều hơn đi? Ở đây nói xằng nói bậy, bây giờ An Tư thế này...nàng biết tính làm sao?
Vô luận trở nên mịt mờ, ấp úng.
- Nhưng, lúc bái đường ta chính là tướng công của nàng!
An Tư tay nâng cằm nàng, nhướn mày phản bác.
- Nàng là nữ nhân, thiếp cũng là nữ nhân, sao nàng có thể làm tướng công mà thiếp không thể?
- Vì...!!!
Lời còn chưa kịp thốt cạn thì đã bị đôi môi của An Tư chặn lại, những câu sau phát ra chỉ là thứ thanh âm ngâm nga ái muội.
Đến khi hơi thở cả hai sắp đứt đoạn mới tiếc nuối tách rời, kéo theo sợi chỉ bạc lấp lánh. Thuyết Hoan vì vậy mà hô hấp dần trở nên rối loạn, dưới thân tiểu công chúa An Tư lồng ngực phập phồng chật vật.
An Tư nhìn nàng, nhìn đến mức tựa hồ muốn khảm sâu dung nhan ấy vào tâm can, nội liễm cuồn cuộn dâng trào cảm giác tội lỗi.
"Ta là hoàng quốc muội, là thánh cô nước Việt, ta không thể nào trao tiết trinh cho một kẻ xâm lăng được, thứ lỗi cho ta...Hoan nhi..."
...
Sau này khi nhớ lại đêm ấy, đó là một đêm gió đang lặng bỗng dưng đổ cơn mưa lớn, ngoài trời chớp giăng sấm giật, sương lạnh giăng phủ không trung, vẳng bên tai là ầm ầm từng cơn trút xuống như thác lũ.
Lạnh đến thấu xương...
Để cho bản năng nguyên thủy nhất dẫn dắt, An Tư lúc thì ôn nhã, khi lại cuồng phóng thắp lên cho nàng ngọn lửa đỏ, ngọn lửa đã thiêu rụi con tim lẫn lý trí, và sẽ thiêu rụi cả bá nghiệp thiên thu.
Thuyết Hoan đã đánh mất chính mình, giết chết cửu hoàng tử và thập công chúa ngay tại khoảnh khắc chiếc lưỡi đinh hương chạm vào nơi tư mật nhất, làm sóng tình cuồn cuộn từng cơn, nàng thống thiết để nàng ấy chen giữa đôi chân mình, rên xiết siết chặt tấm chăn mỏng manh như người say cố tìm điểm tựa.
Để rồi, cơn đau khó tránh tìm đến khi hạ thể chịu đựng ngón tay ngọc ngà của An Tư chầm chậm xé rách, cơn đau này thật kỳ lạ, dẫu nó đau đến ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn khiến nàng thèm khát được đau thêm nhiều lần nữa. An Tư dùng chính nụ hôn của mình xoa dịu cho nàng, kéo về khoái cảm cố hữu, đưa đẩy giữa bể thủy xuân là hai nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, đêm nay họ nguyện chìm đắm trần ai...
Động tác ra vào càng lúc lại càng khẩn trương gấp gáp, cứ như sợ làm ái nhân lỡ cuộc vu sơn. Đem huyết nhục hoà cùng mật dịch, khiến nó cũng như mái tóc xuân thì của Thuyết Hoan tán loạn tả tơi.
Từng tiếng hổn hển rên rỉ là từng lời tình tự triền miên, Thuyết Hoan yêu rồi, và đã yêu đến cùng cực một tình yêu không lối thoát. An Tư cũng yêu rồi, nàng ấy đã yêu một tình yêu bắt buộc phải chết trong tay mình vào một ngày nào đó! Tình yêu của họ từng đẹp và cũng từng thương tâm như thế đấy, nó sẽ là lời nguyền rủa cay nghiệt đến hàng ngàn năm sau dành cho hai thiếu nữ vốn vô tội.
Đó chính là kiếp nạn đẹp đẽ nhất của An Tư hoàng quốc muội và Thuyết Hoan thập công chúa...
...
Sớm mai, nắng lên trong vắt, cành liễu rũ còn đọng lại mấy giọt mưa khuya, tí tách nhỏ xuống làm lay động mặt hồ phẳng lặng.
An Tư gác tay nghiêng mình nhìn ngắm Thuyết Hoan còn đang say giấc, trên thân mình là ấn ký hồng nhuận đêm qua còn sót lại. Khắp đông sàn hỗn độn nhàu nhĩ chiếu chăn, là bằng chứng xác thực nhất cho trận tình đêm qua giao triền, là dấu chấm hết cho sự ngây thơ xưa cũ của chính bản thân An Tư!
Tia nắng ban mai chiếu vào xuyên qua rèm châu, rọi xuống tầm mắt Thuyết Hoan làm nàng chợt tỉnh, mơ mơ hồ hồ trông thấy nhan sắc khuynh thành của An Tư ngay trước mặt thì vô thức khẽ cười.
- Hoan nhi dậy rồi kìa.
An Tư vừa nói vừa đặt lên trán nàng cái hôn đầu ngày.
Cuộn mình trong ấm áp, Thuyết Hoan tựa chú mèo con nũng nịu dụi đầu vào lòng An Tư. Xem ra đây mới chính là con người thật sự của nàng, một nữ nhân chân chính được quyền yếu mềm nhu mì trong vòng tay tình lữ.
- Ừm, dậy rồi, tại nàng mà hôm nay ta dậy muộn hơn thường nhật.
Nói thì nói vậy nhưng chẳng hề mang ý trách cứ, An Tư cũng hiểu được, lại ngồi dậy đặt đầu nàng lên đùi mình vuốt ve mái tóc.
- Mệt lắm không? Còn đau không?
Không nhắc thì thôi, nhắc rồi lại bắt đầu cảm thấy ê ẩm, hạ thân vẫn còn rát buốt, Thuyết Hoan lườm nàng ấy bày vẻ dỗi hờn.
- Ai mà ngờ được An Tiểu Tư lại mạnh tay như vậy!
An Tư bật cười thành tiếng, nháy mắt trêu ghẹo.
- Mạnh tay, nhưng nàng thích không!?
- Ăn nói...
- Hửm? Ăn nói thế nào? Thích không thì bảo?
Gương mặt Thuyết Hoan ửng hồng, liếc mắt nhìn sang hướng khác tránh né, lại nhỏ giọng lẩm bẩm.
- ...cũng được.
- Hửm? Cũng được? Vậy là không thích à?
- Ừ thì thích, vừa lòng tiểu nữ tặc chưa!?
An Tư gật gù cười, coi bộ hoạt đắc lắm, rồi nàng ấy nâng lên bàn tay nàng nhẹ nhàng đeo vào chiếc nhẫn ngọc xanh tuyền. Thuyết Hoan tròn mắt ngạc nhiên.
- Đây là?
- Tối hôm qua thấy nàng nhìn sạp bán nhẫn, chiếc nhẫn bạc bất ly thân của nàng đã bị hãn vương thu tịch rồi, là vì thiếp, nên...An Tiểu Tư đền lại cho nàng, tuy không giá trị bằng chiếc cũ, nhưng đây là tâm ý của thiếp.
- Đa tạ...
Không hiểu sao nhìn nhẫn ngọc tự dưng ngại ngùng quá đỗi, Thuyết Hoan vội vàng bật dậy lẫn trốn khỏi sự thẹn thùng, lập tức bước xuống giường thu lượm y phục rơi rớt lả tả đêm qua, rồi bất chợt nhận ra.
"Mình, cần phải đi tắm thôi..."
...
Hai người hội ngộ bộ ba Tiểu Thi, Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử ở dưới tiền sảnh lâu quán lúc dùng thiện điểm buổi sáng, lúc này Thuyết Hoan đã trở lại thân phận trấn nam vương, còn An Tư thì quay về làm tiểu công chúa. Năm người vui vẻ dùng bữa sáng, chợt đâu Thuyết Hoan nheo mắt khẽ nhìn rồi buộc miệng.
- Cổ của hai người bị gì vậy?
Câu này là hỏi Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử, nghe nói tới, cả hai giật mình bất giác kéo cổ áo che lại. Lam Tuyền có vẻ ngượng ngùng, còn Ngoạ Tuyết Tử thì vốn tính vô tư, không ngại ngần đáp lại.
- Vương tử hỏi nha đầu Tiểu Thi kìa!
Bị nhắc tên, Tiểu Thi giật mình sặc trà.
An Tư và Thuyết Hoan ngơ ngẩn nhìn nhau rồi lại nhìn sang Tiểu Thi đang cười cười gượng gạo. Hiểu rồi, rõ ràng như ban ngày ban mặt, còn không hiểu đêm qua ba người họ đã xảy ra chuyện gì nữa hay sao?
Cơm no trà cạn, rốt cuộc cũng đến thời điểm rời khỏi Hàng Châu, dứt cuộc du ngoạn để trở về Đại Việt, để mỗi người trong họ đều phải thực thi trọng trách của mình với quốc dân!
Thuyết Hoan làm chủ mở lời trước nhất.
- Đến lúc quay lại Đại Việt rồi.
An Tư dầu đã biết ngày này sẽ tới nhưng vẫn không khỏi nuối tiếc thời gian bình yên ngỡ là mới đây.
Tiểu Thi nhíu mày khó xử nhìn sang Lam Tuyền và Ngoạ Tuyết Tử đang ưu sầu.
Phút chốc, năm người đều chìm trong tĩnh mịch.
- Những gì không thể thay đổi thì chúng ta phải đối mặt, nên đi thì phải đi.
Thuyết Hoan dứt khoát, liền đó bốn người kia đều đồng loạt nhìn nàng. Ngẫm nghĩ giây lát, Thuyết Hoan lại tiếp, chính nàng cũng không biết điều này có thể hay chăng, nhưng ít nhất cũng không cắt đứt hy vọng hoàn toàn.
- Một năm sau, dù thiên hạ quy về nơi đâu thì cũng hẹn nhau ở Hàng Châu, tại tửu lâu này, cùng nhau lần nữa du ngoạn, mọi người thấy sao?
Có được tia hy vọng dù rằng mỏng manh, cả năm người bỗng dưng tìm thấy ý nghĩa cho mình, một lý do để tiếp tục cố gắng...và...tiếp tục sống, vì hẹn ước một năm sau tương hội!
Thuyết Hoan mượn trà thay rượu nâng chén, bốn người còn lại cũng nhất tề cạn chung. Đâu đó văng vẳng đằng xa có ai đang ngân nga tiếng hí, lời rằng "Thanh sơn bất cải, ngọc thủy trường lưu, hữu duyên gặp lại...hữu duyên gặp lại...!"