• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm dạ yến chúc tụng ngày sinh thần giả dối này của An Tư kéo dài từ khi trăng vừa lên cho đến tận lúc nó treo mình trên nhành dương liễu soi bóng xuống dòng lưu thủy lững lờ, khi men tình đã dâng cao khiến lòng người càng thêm cuồng phóng thì cũng là lúc An Tư công chúa trong mắt Thuyết Hoan diễm tuyệt hơn bao giờ hết. Nàng là ánh lửa lập lòe bừng sáng giữa đêm thảo nguyên cô tịch, sưởi ấm trái tim người lữ thứ phong sương.

Bên nàng, Thuyết Hoan thấy được cả gấm vóc giang sơn lẫn ái ân nhi nữ.

Là tham cuồng bất tận, là luyến ái miên trường.

Khoảnh khắc hai đôi môi dần kề sát lại, dự định trao một nụ hôn địa lão thiên hoang thì bỗng dưng phía đuôi mắt Thuyết Hoan lóe lên kiếm ảnh, theo bản năng nàng liền lách người chắn trước An Tư, chiêu thức tung ra chưa lưu được máu thì đã bị kẻ gây rối kia thu về, không ai khác chính là Ô Mã Nhi.

Dũng tướng khoác lên chiến bào dung nhan thịnh nộ, thân thể tỏa ra nực nồng mùi rượu, cùng với Thuyết Hoan cách vài bước chân đối mặt giao phong.

- Ngài tránh ra, để ta chém chết ả ca kỹ nội gián này!

- Ô Mã Nhi hỗn xược, ngươi to gan đại náo yến tiệc là muốn cùng bổn vương khiêu chiến?

Chỉ thấy đối phương ngửa mặt lên trời bật cười cay đắng, thái độ thương tâm bất lực như vậy nhất thời khiến cho những người có mặt vừa hãi kinh lại vừa khó hiểu.

Thuyết Hoan phất tay ra hiệu cho tất cả những kẻ không có phận sự phải lập tức lui chân, thoáng chốc yến hội huyên náo giờ chỉ còn một khoảng trống không, căng thẳng như tiếng tơ đàn sắp sửa đứt đoạn.

Tiểu Thi cùng Hạnh cô cô không ai bảo ai nhưng chẳng hề dời bước, bởi lẽ họ đều có người mà mình cần bảo vệ ngay tại lúc này.

- Vương tử, công chúa...điện hạ...thỉnh cầu hãy mau tránh ra, đêm nay nếu không giết chết An Tư công chúa, ả nội gián gian tà này thì Thiên triều Đại Nguyên ắt gặp tai ương!

Ô Mã Nhi lặp lại, hắn nhất quyết nửa tấc không nhường.

Có điều Thuyết Hoan sau khi nhìn sang An Tư đang trầm mặc đứng cạnh thì cũng không tỏ ra biểu tình quá khích, nàng nhàn nhạt cười, ngồi xuống tấm da hổ trải trên vương tọa, lại tự mình rót đầy chén rượu ngửa cổ uống cạn một hơi, tựa hồ tình hình trước mắt không là gì đáng để lưu tâm.

Đợi khi đã cạn chén men cay mới nâng mi mắt lên nhìn thẳng Ô Mã Nhi phía trước.

- Ngươi cho rằng bổn vương thật sự không dám giết ngươi sao?

- Dám, công chúa tất nhiên là dám, mạng sống của mạc tướng đối với người trước nay chưa từng giá trị. Ta biết rằng dẫu mình có tuẫn tiết phơi thây thì cũng không khiến người nhỏ rơi giọt lệ, không như An Tư kia là chân ái mà người hết mực nâng niu. Nhưng vì thể diện của Nguyên quốc quê hương, vì sự trung thành dành cho khả hãn, và vì cả...tính mạng của thập công chúa, Ô Mã Nhi nhất quyết phải giết chết nàng ta trong đêm nay.

Thuyết Hoan cong môi mỉm cười, nắm lấy bàn tay An Tư lạnh như băng tuyết ủ vào lòng tay mình chai sạn, lại nói.

- Tính mạng của ngươi chưa từng giá trị đối với ta sao? Chúng ta vào sinh ra tử, là chiến hữu sa trường, vậy mà đến nay nhận được lời này từ ngươi.

Siết chặt thanh trường kiếm sắc bén, Ô Mã Nhi vẫn lăm le hướng thẳng về phía An Tư, hắn cũng cười, vẫn là điệu cười chua chát.

- Chiến hữu? Ta căn bản không hề muốn làm chiến hữu của nàng! Sống cũng được, chết cũng không sao, chỉ cầu mong lúc nhắm mắt xuôi tay có thể đổi lấy từ nàng một cái ngoái đầu nhìn lại, để thấy rằng Ô Mã Nhi này làm tất cả là vì Thuyết Hoan nàng, vì nàng mà yêu và cũng chính vì nàng mà phải kiềm nén đi tình yêu đó!

Đêm nay, vì lý do nào đấy mà dường như nó đã bức bách Ô Mã Nhi đến mức phát điên, như một điềm báo chăng?

An Tư đứng đó, lặng lẽ chứng kiến toàn bộ tâm tình mà dũng tướng Ô Mã Nhi phơi bày. Nàng tự hỏi, phải chăng nếu không có sự xuất hiện chẳng ai mong muốn của mình thì câu chuyện sẽ rẽ sang hướng khác? Không có An Tư, biết đâu cuộc đời về sau của Thuyết Hoan đã khác?

Đáng tiếc, trên đời này không có giả sử hoặc nếu như.

Và sự xuất hiện của cả hai trong cuộc đời nhau âu cũng là duyên kiếp, thời khắc chảy trôi, từng bước dấn thân, dần dần gắn kết nên nghiệt duyên.

- Ngươi đi đi.

Thuyết Hoan lạnh lùng nói.

- Không, ta phải giết An Tư!

Người đã cố chấp, tình lại càng cố chấp, ương bướng mê muội rốt cuộc là vì gì? Thuyết Hoan buông tay An Tư, từng bước tiến tới gần sát cạnh Ô Mã Nhi, nàng khoan thai đem lưỡi kiếm kề lên cổ mình tựa hồ nó chỉ là mảnh lụa mượt mà vô hại. Hành động này cư nhiên khiến cho An Tư lẫn Hạnh cô cô đều thót tim.

- Nếu ngươi muốn giết nàng, vậy thì trước tiên phải giết ta. Chỉ cần Hoan nhi vẫn sống thì nhất định sẽ bảo hộ An Tiểu Tư đến hơi thở cuối cùng.



Một lời này, nàng cũng không có gọi là Thuyết Hoan An Tư, mà chỉ là Hoan nhi và An Tiểu Tư, đôi ái nhân vô tội giữa cảnh loạn lạc bể dâu này.

Ô Mã Nhi biết rồi, biết hắn đã thua, thua trong cuộc chiến tình trường mà từ đầu còn không có tư cách tranh đoạt. Hắn hạ tay gươm, thu về ánh mắt chứa trọn bóng hình Thuyết Hoan, vô thức buông lơi tiếng thở dài.

- Đêm nay, vương tử bảo trọng, mạc tướng trấn thủ biên thuỳ nguyện vì ngài trận mạc xông pha, xin hãy yên tâm.

Nói đoạn, hắn dứt khoát lùi chân vài bước rồi cung kính quỳ xuống bái nàng ba lạy, đây có chăng chính là lời tạ tình của một vị danh tướng. Thuyết Hoan chưa từng động dung suy suyễn trước khối ân tình này, nàng vẫn như trước đạm mạc đỡ dậy Ô Mã Nhi nhưng bị hắn từ chối, tự mình phủi bụi vạt giáp đứng lên tra kiếm vào bao, tư thế oai phong lẫm liệt như vậy mà bây giờ lại cô độc vô cùng, trở gót rời đi.

Lúc sắp sửa bước qua ngạch cửa mới ngập ngừng dừng lại, hắn không quay đầu, e rằng nếu quay đầu nhìn thêm một lần sẽ càng dày sâu niềm luyến tiếc, chỉ nghe tiếng hắn âm trầm cất lên.

- Nếu mạc tướng vì quốc vong thân, liệu rằng có khẩn xin được một vị trí nhỏ nhoi trong tim ngài, để lúc nào đó khi trà dư tửu hậu được nhắc nhớ về dẫu chỉ là thoáng qua hay không?

Nghe xong, nàng cũng không bày ra biểu cảm gì sâu xa, chỉ điềm tĩnh nhưng hoàn toàn chân thành trả lời rằng.

- Ô Mã tướng quân mãi mãi là vị đại ca chiến hữu mà bổn vương quý mến nhất, sau này uống rượu khải hoàn nhất định sẽ cùng ngươi cạn vài chén no say nơi cố thổ.

Ô Mã Nhi nghe nàng nói thế thì cười vang, tiếng như hổ gầm tiêu sái bất tận, nâng giáp rời khỏi.

Đợi khi hắn đã khuất lối thì Hạnh cô cô mới toan lại gần nàng nhưng bị nàng giơ tay ra hiệu dừng lại, như có như không cất lời.

- Làm phiền cô cô đưa Tiểu Thi đi nghỉ ngơi trước, Hoan nhi còn có chuyện riêng muốn tâm sự cùng An Tư.

Hiểu ý, hai người kia cũng không tiện nấn ná lâu la, đành ngậm ngùi ôm bụng âu lo dời bước.

Giờ đây, nơi trướng trung này chỉ còn lại đôi người đơn lạnh.

Họ rõ ràng đang đứng bên nhau mà tựa hồ cách biệt vạn dặm sơn hà, tìm mỏi mắt cũng không còn thấy đâu thâm tình cố hữu. Hai người cứ vậy lặng lẽ nhìn nhau, khoảng trống chỉ bằng đôi ba bước chân nhưng lại không tài nào với tới ôm lấy được, là điều gì đã vô hình ngăn cách uyên ương?

Mãi hồi sau, Thuyết Hoan mới mở lời trước.

- Nàng có sợ không?

Câu này cũng không biết ẩn ý là gì, "Nàng có sợ không?" là sợ điều chi? Sợ hành động thích sát của Ô Mã Nhi ban nãy hay là sợ biến loạn sắp sửa xảy ra?

Dù là gì thì An Tư cũng đã nhu tình hồi đáp.

- Có nàng ở đây thiếp luôn thấy bình an.

Khoảng cách dần được rút ngắn, hai người ngại ngùng như thuở ban sơ năm nào tương kiến ôm lấy nhau, hai nàng thiếu nữ giữa cuộc binh đao nương tựa vào nhau trong phút giây ngắn ngủi trước lúc thiên địa này rung chuyển bởi sát phạt cuồng chinh.

- Đa tạ nàng vì đã đón sinh thần cùng thiếp.

- Không cần khách sáo, còn có lễ vật vẫn chưa kịp tặng nàng.

An Tư chớp động mi mắt, hoa dung trầm ngâm thầm thì hỏi.

- Đó là gì?

Thuyết Hoan mỉm cười, ôn nhu đền mức khiến người đau lòng, nàng dắt tay An Tư ra phía cao lầu, từ trên nhìn xuống chỉ thấy một vùng đuốc lửa sáng rực.

- Ở dưới đó là gì thế?...

- Là yên hoa, dân xứ nàng gọi là pháo hoa thì phải.

An Tư khó hiểu, ngẩng đầu nhìn nàng, mắt long lanh ngập tràn câu hỏi, chỉ thấy Thuyết Hoan nụ cười càng thêm sâu đậm, vươn tay vuốt ve sườn mặt hao gầy của An Tư.

- ...Yên hoa rực rỡ hơn nhiều so với pháo sáng, dễ trông thấy...



Cả kinh, vì sao Thuyết Hoan lại biết nàng cùng quân binh Đại Việt sẽ dùng pháo sáng làm tín hiệu xuất quân kia chứ!?

Nhận thấy nỗi hoang mang rẩy run của người ngọc, Thuyết Hoan kề môi hôn rít lấy vầng trán nàng trấn an.

- Những chuyện về An Tiểu Tư, ái nhân của Hoan nhi, Hoan nhi làm sao có thể không biết?

Dứt lời, không đợi An Tư hồi đáp, Thuyết Hoan bèn vỗ tay ba tiếng ra hiệu lệnh, liền đó bên dưới cao lầu binh sĩ Nguyên Mông hô vang đáp lại rồi tất cả đồng loạt châm lửa vào ngòi nổ yên hoa, ngay sau thì một tràng các luồng sáng từ dưới lầu bay vụt lên trời nổ tung vang dậy tạo thành những đóm lấp lánh tỏa rực khắp cả một vùng trời.

Từng đợt ánh sáng diệu huyền kia soi rọi lên dung mạo An Tư thiên kiều bá mị, gió lộng thổi qua đem theo giọt lệ lấp lánh tựa sao trời rơi xuống gương mặt nàng bi thiết, yên hoa trên cao rực rỡ vỡ tan cũng như chính trái tim nàng lúc này đang âm thầm tan vỡ.

- Chúc An Tiểu Tư sinh thần vui vẻ.

Thuyết Hoan cởi áo choàng, vung tay khoác lên bờ vai An Tư mỏng manh yếu ớt.

- Ta đưa nàng về lều trướng.

Trên đường trở về, bước chân người trĩu nặng ngàn cân, nội tâm An Tư thét gào dữ dội, đã đến thời khắc ấy rồi sao? Sao nó nhanh chóng quá vậy?...

Đêm nay cũng như đêm ấy dạo bước trong gió lạnh hoàng thành, vẫn là người xưa năm cũ, vẫn đó cử chỉ ôn nhu thuở nào nhưng còn đâu nữa một cơ hội để quay đầu làm lại, tất cả sớm đã bị thế cuộc cuốn trôi vào dòng huyết vũ.

Hỏi rằng nàng công chúa An Tư có tiếc hay không cho mối lương duyên chưa kịp thắm đã vội tàn? Hỏi rằng nàng công chúa Thuyết Hoan có oán hay không cho lưới tình nông sâu biết rõ rồi vẫn cam tâm mắc bẫy?

Hai nàng không tiếc cũng không oán, chỉ nực cười cho lịch sử khéo bày vẻ bi hoan.

...

Lều trướng vẫn như thường ngày không có gì thay đổi chỉ là lòng người đã có đổi thay.

- Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta phải đi nghênh tiếp gia tộc nhà thê tử rồi.

Vào thời khắc này, Thuyết Hoan vẫn điềm điềm tĩnh tĩnh thốt ra câu bông đùa, ngỡ rằng kéo về được nụ cười mỹ nhân nhưng ngược lại An Tư hoàn toàn không thể phụ họa theo cười nổi.

- Hôn thiếp nhé?

Dường như chỉ chờ có thế, Thuyết Hoan ôm siết lấy vòng eo An Tư ghì sát lại thân mình, một tay đỡ gáy để nàng ngẩng lên tiếp nhận nụ hôn. Mà trong cái hôn này không hề chứa một tia dục vọng, chỉ có nỗi thâm tình triền miên lưu luyến, đằm thắm mà cũng rất điên cuồng, trút cạn niềm yêu thương xiết bao day dứt.

Đến khi hơi thở khó thông thì môi lưỡi mới tiếc nuối tách rời kéo theo sợi chỉ bạc lấp lánh.

Thuyết Hoan tựa đầu kề trán An Tư, nàng âm thầm cầu khẩn thiên công cho phút giây này trở nên vĩnh cửu, nhưng vốn dĩ trời xanh định sẵn hồng nhan số mang bạc mệnh, không được quyền lựa chọn kết cục cho mình.

Đành lòng buông thõng cánh tay định tâm quay bước, ấy thế mà lại bị An Tư mắt mi chan hòa châu lệ níu giữ, bảo rằng tự cổ mỹ nhân làm chùn chân anh hùng quả thật chẳng sai, dẫu nàng không phải anh hùng nhưng cũng đã vì mỹ nhân cao quý nhất thiên hạ mà nặng nề vương vấn.

- Ta...thật sự phải đi rồi...

- Hoan nhi...

Thanh âm An Tư nghẹn ngào đau xót, nàng xót cho mình và càng thêm xót cho người, người nữ nhân nàng hết mực thương yêu.

Điều gì đến rồi cũng sẽ phải đến, Thuyết Hoan dứt tay nàng ra, quay lưng lại, trong khoảnh khắc ngập ngừng giữa những ngổn ngang. Tiếng An Tư sau lưng nức nở như hàng ngàn mũi dao ghim vào tim nàng đau điếng cả hồn lẫn xác, hít sâu một hơi kiên quyết chôn chặt tâm tình đánh cược lần cuối cùng với lão thiên, Thuyết Hoan đã ước mình sẽ thắng.

Nhưng...

Chiếc trâm vàng An Tư cài trên búi tóc suốt cả đêm nay ấy vậy mà vẫn là quyết định dùng nó để tiễn đưa Thuyết Hoan một chặng đường sau cuối này.

Nàng cảm thấy từ nơi vết đâm sâu hoắm xuyên qua da thịt có luồng hàn khí từ từ tỏa ra, nó dần lan khắp thân thể nàng buốt giá, Thuyết Hoan có thấy đau đớn hay không? Vì vết thương ư? Hẳn là không, bởi không một thương tích nào có thể thấu tận tâm can bằng tim lòng nàng lúc này đang vụn nát, vụn nát trong bàn tay An Tư hoàng quốc muội.

Thuyết Hoan không xoay người lại, nàng vẫn đứng thẳng như vậy, máu đen ứa ra từ miệng vết thương chứng tỏ cây trâm kia có tẩm kịch độc, dù không nhìn thấy nhưng nàng biết An Tư đã ngã gục xuống, nàng ấy khóc...khóc lớn đến mức rốt cuộc đã trở thành cười...tại sao nàng ấy lại cười? Thuyết Hoan đây mới là người nên cười mới phải chứ? Vì nàng đã cược một ván cờ sai, rằng An Tư sẽ không dùng chính đôi tay mình mở ra cánh cửa đưa nàng về âm cảnh, đáng tiếc nàng cược sai rồi, cũng thua rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK