Không ai có thể đoán trước được ngày hôm đó, ngày sinh thần giả dối ấy của An Tư công chúa lại trở thành chiến tích lưu danh thiên cổ, cùng Đại Việt viết thêm trang sử vẻ vang, cùng Đại Nguyên viết nên sự sỉ nhục to lớn.
An Tư, nàng nhi nữ đơn thuần giản dị, sống nơi cung các mà lòng tựa phù vân, từng trong trẻo ngô nghê biết bao. Vậy mà cũng chính nàng khi bước chân trên con đường này dần biến mình thành kẻ dối trá, ái ân được xây đắp bằng từng lời mị hoặc, dẫu có trực diện tổn thương hay không thì nó cũng đã để lại những vết rạn khó lành.
...
Bằng một cách nào đó, trước đêm diễn ra yến tiệc, Ô Mã Nhi đã tức tốc chạy vào doanh trướng mang về một tin dữ, rồi đích thân cùng Thuyết Hoan đôi co.
- Chiến sự là chiến sự, ái tình là ái tình, xưa nay há thể gộp chung? Ngài không biết đang bị An Tư công chúa lừa gạt hay sao? Sinh thần này chỉ là giả tạo, chắc chắn có âm mưu gì đấy!
Dứt lời, hắn trình lên một mảnh giấy và bảo rằng những ghi chú trong đó mới đúng là sinh thần An Tư, hoàn toàn cách xa so với những gì tự nàng ấy nói.
Biết là vậy, nhưng điều này mang lại ý nghĩa gì?
Dẫu An Tư nói dối thì sao? Lại cùng Đại Việt lập mưu thì sao? Chuyện này đâu còn xa lạ, đó là bổn phận đè nặng trên vai nàng ấy bấy lâu ai mà cũng biết. Thuyết Hoan yêu An Tư, nhưng Thuyết Hoan tự nhận chưa bao giờ sa bẫy.
- Ngươi có ý gì thì nói thẳng chớ vòng vo.
- Bẩm! Mạc tướng kiến nghị hãy hủy bỏ yến tiệc đêm nay, giam giữ An Tư công chúa cho đến khi chúng ta biết được phía Đại Việt đang âm mưu điều gì.
Nghe xong, Thuyết Hoan rất tức giận, bèn đập bàn quát.
- Hỗn xược! Ngươi có biết đó là ai không mà giam giữ? An Tư, là vương phi của bổn vương.
Mặc dù đã thành công chọc giận vương tử rồi, thế nhưng Ô Mã Nhi tận trung, ra sức giải trình kiến nghị, hòng mong lay động chút quân tâm. Có điều giống như gió thoảng qua mành, hắn chỉ đành bất lực cảm thán mấy câu.
- Vương tử dường như đổi thay cả rồi, chính ngài cũng không nhận ra điều đó, có lẽ nào...Đại Việt thành công dụng kế mỹ nhân rồi sao?
Một lời thốt ra càng gây thêm phẫn nộ, nàng và An Tư vốn đã thoả hiệp, ai làm phận sự nấy, giữ trọn đạo nghĩa với đồng bào. Cùng nhau quyết định một người hạ nước cờ, người kia tận lực khai giải, nàng không hề bị ai lừa gạt cả, bàn cờ này là tự mình Thuyết Hoan chấp nhận đánh cược.
- Ngươi nên đi ra chiến tuyến trấn giữ giống như Toa Đô rồi, không cần ở đây buông lời khích bác.
- Khích bác? Ha...chúng ta cùng chung huyết tộc, cùng chung tiếng nói, cùng chung quê nhà, vậy mà bây giờ ngài lại tin tưởng ả dị chủng ngoại bang ấy hơn ta, thập công chúa xin đừng làm hãn vương thất vọng!
Dường như lại quay trở về thuở ban đầu, Ô Mã Nhi lại cùng An Tư chống đối, cái gì mà 'dị chủng ngoại bang' khó nghe như vậy, nàng không muốn An Tư bị bất cứ kẻ nào xúc phạm tổn hại tôn nghiêm.
- Câm miệng lại và đi ngay trước khi quá muộn, nếu còn để ta nghe rằng ngươi bảo nàng là dị chủng vậy hãy xác định đầu lìa khỏi cổ đi.
- ...Thập công chúa...
- Cút!
Nàng lạnh giọng, dung nhan trầm xuống báo hiệu cho phẫn nộ đã sắp sửa đầy tràn, còn không biết điều e có rằng người bỏ mạng.
Quả nhiên, Ô Mã Nhi cũng không muốn thí mình vô ích, hắn ngậm ngùi bỏ đi. Đợi khi hắn khuất bóng nàng mới thở hắt ra ngã người xuống ghế uể oải.
Hạnh cô cô nãy giờ ngồi đó quan sát, chẳng nói chẳng rằng, giờ mới mở lời.
- Ô Mã tướng quân cũng có lý của ngài ấy, chỉ là thẳng thắn quá làm mất lòng người. Nhưng thiết nghĩ, tạm giam An Tư công chúa cũng là cách tốt.
- Cả cô cô cũng vậy...?
Nàng vô cùng khó hiểu.
- Ừm, ta có linh cảm chẳng lành, rất bất an.
Day day trán, nàng vốn định thu xếp một chút rồi cởi bỏ giáp bào, về khuê phòng cùng An Tư thưởng trà trò chuyện hay đi dạo đâu đó, ấy vậy mà nhã hứng này đều đã bị phá hỏng mất rồi, tệ thật...
Đế chế Nguyên Mông dũng mãnh, tiếng tăm lừng lẫy vang dội Á Âu, nói nàng quá ư khinh địch kiêu ngạo cũng có lý của nàng. Thử hỏi, có con voi nào lại e dè trước con kiến nhỏ kia chứ? Và hơn hết, có lẽ nàng tin dẫu xuống tay giết mình cũng sẽ không bao giờ là nàng ấy.
...
Thềm hoa rực rỡ, không phải ở cung chương nhưng tất thảy đều đã được thu xếp chu đáo giăng đèn kết hoa đón chờ giai nhân giá lâm.
Đêm nay, "sinh thần" An Tư công chúa và cũng là vương phi của đế quốc Mông Nguyên, nó ắt hẳn sẽ là một sinh thần đáng nhớ.
Ngồi chễm chệ bên trên vương toạ, trên bàn tiệc đầy ắp rượu thịt ê hề, tiếng đàn sáo du dương ru hồn người rời xa thế tục loạn lạc mà thả mình vào tước tửu đào lâm. Thuyết Hoan một tay chống cằm, một tay lắc nhẹ chén rượu làm nó sóng sánh suýt tràn, bộ dáng trông qua hết sức phóng túng, cánh môi cong lên thành hình bán nguyệt hướng về phía An Tư đang đi tới mà mỉn cười.
Thời gian trôi qua thấm thoắt thoi đưa, biết bao lâu rồi nàng mới được thấy An Tư công chúa vận lại hồng y, dáng dấp thướt tha yểu điệu tựa hồ đoá hồng liên lần nữa ban sơ trở về. Dung mạo An Tư xinh đẹp, điều này khắp tứ hải ngũ hồ cũng tuyệt đối không có ai dám phản bác, giờ đây khi đã trải qua mấy bận phong ba, mỹ sắc nơi nàng càng thêm phần mị hoặc, như rượu ủ ngàn năm, chưa mở chum đã ngạt ngào hương tình.
Thuyết Hoan yêu thích một An Tư say động lòng người thế này, cao cao tại thượng, thánh khiết vô ngần. Là một tiểu công chúa khiến cho người ta hận mình không thể hiến mạng chở che, bảo hộ nàng ấy suốt đời suốt kiếp. Lại là một hoàng quốc muội diễm áp quần hùng, đem nhan sắc đánh ván cược lớn cùng non sông, hiếu trung trọn đạo.
Nàng là thích một An Tư như vậy, một An Tư đã yêu nhưng không thể sống vì tình, là một An Tư...kiên quyết đêm nay cùng nàng đối kháng...
Để Tiểu Thi dìu tay đưa An Tư lên vị trí sát bên cạnh Thuyết Hoan, vừa ngồi xuống nàng ấy liền bị nàng vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ mảnh mai, cử chỉ thân mật tùy hứng vô cùng.
- Đêm chưa tàn mà vương tử đã say rồi sao?
An Tư cong môi hồng tinh nghịch trêu.
- Ở bên cạnh An Tư công chúa, thử hỏi có ai lại không say?
Hai người một tung một hứng, điệu bộ chân thành cảm khái, giống như đôi phu thê tình thâm, ngươi cùng ta dẫu chưa đi tới bách niên nhưng cũng đã là hảo hợp.
Phía Đại Việt cũng rất có lòng diễn một màn kịch nhập vai, sai binh lính mang tới không biết bao nhiêu quà cáp cùng những lời chúc phúc sinh thần hoàng cô, tất thảy thu vào mắt Thuyết Hoan đều nhạt nhẽo vô cảm, giống như mặt nạ đã giở rồi mà vẫn cứ phải sắm vai. Suốt buổi này, Hạnh cô cô cùng Tiểu Thi ở hai bên trái phải các nàng thinh lặng không nói, dù nâng ly cạn chén thì cả hai vẫn ý thức được điều gì đó sâu xa mà không lần nào nhấp môi hớp rượu, họ muốn giữ mình tỉnh táo cho hết đêm nay.
Nhã nhạc tưng bừng, cầm tiêu tấu khúc, các vũ cơ của Đại Việt càng dìu dặt lả lướt. Cùng nhau, vì để chúc phúc cho đoá liên hoa tôn quý nhất thiên hạ - An Tư mà đôi bên thoả hiệp tạm thời đình chiến, không có người giặc ta bạn, chỉ đơn giản là hai bên thông gia cùng nhau chung hỷ.
Nhưng, xưa nay mặt biển phẳng lặng là để đón đợi trận cuồng phong, lần này cũng không ngoại lệ.
...
- Những vũ cơ này múa không đẹp bằng nàng.
Trầm ngâm, Thuyết Hoan thốt thành lời.
- Còn nhớ năm đó chúng ta lần đầu gặp gỡ, ở hoàng thành Thăng Long thiếp đã từng vì nàng múa một điệu, nàng cũng dùng sáo ngọc bồi vũ cho An Tư.
Chuyện xưa nhắc lại giờ cứ ngỡ trăm năm, Thuyết Hoan khẽ cười nắm lấy bàn tay An Tư nâng niu ve vuốt, mà mỹ nhân cũng dựa sát vào nàng, ngoan ngoãn như một tiểu miêu nũng nịu bên cạnh chủ tử.
- Ta vẫn nhớ, không quên được, cũng không muốn quên.
- Đêm nay, nàng có thể vì thiếp lần nữa thổi một khúc không? An Tư nguyện lần nữa hiến vũ bồi nàng, như năm ấy...
Ba chữ cuối, An Tư thỏ thẻ nhẹ nhàng nhưng nó đọng lại thâm sâu tận lòng.
- Được, đêm nay, tất cả đều là vì nàng, bổn vương sẽ không chối từ.
Những lời lẽ này, họ dường như nói về cùng một chủ đề mà cũng dường như là không phải. Từ khi nào mà một đôi tình lữ lại có quá nhiều ẩn ý sâu xa trong từng câu nói thế kia?
An tư một thân hồng y lả lơi như đóm lửa bập bùng cháy giữa đêm hoang, nàng ấy múa lại điệu vũ năm nào, người xưa còn đó, nhạc khúc còn đây mà thế thời đang nghịch chuyển. Thuyết Hoan trong tay là sáo ngọc, tuy không phải cây sáo năm xưa nhưng thanh âm cũng huyền diệu như vậy, nàng thổi lên một khúc tự tình, khi trầm khi bổng, lúc cao trào lúc buông lơi. Tựa hồ đang mượn nhạc kể thay lời mình về một mối tình nắm chẳng ưng mà buông không đặng ấy.
Thanh cùng vũ giao hoà, khi đến hồi kết, An Tư vẫn như xưa thuần thục xoay vòng ngồi lên đùi nàng mà choàng tay ôm cổ, kéo theo về muôn tiếng vỗ tay tán thưởng cho một màn kết hợp ăn ý giữa vương phi và vương tử. Ai nấy đều hân hoan, duy chỉ mỗi Hạnh cô cô là ưu tư khó giấu, mi mắt muộn sầu không rời khỏi hai bóng dáng thanh tân đang vui say cùng nhau.
Hạnh cô cô không hiểu được Hoan nhi rốt cuộc đang dự tính chuyện gì, và càng không tin được An Tư cứ như vậy để cho mọi sự yên ổn trôi qua hết đêm nay.
Toa Đô đang lĩnh binh ngoài biển Đông, cách xa doanh trướng một quãng đường dài xiết muôn hải lý, còn lại mỗi Ô Mã Nhi ở đây nhưng hắn vẫn là nóng nảy như thế, chọc giận Hoan nhi mất rồi, cả đêm biệt tích chẳng thấy mặt đâu. Nếu bàn cờ biến động đảo lật đêm nay, bất trắc xảy ra vì bàn tay An Tư thì ít nhất Hạnh cô cô cần có Ô Mã Nhi bảo vệ thật tốt cho Thuyết Hoan, cô ấy không quản cái gì mà hùng đồ bá nghiệp, một cung nữ nhỏ nhoi sống thác bản thân còn chẳng nắm giữ được thì nói chi đến mơ mộng hão huyền giang sơn?
Đối với Hốt Tất Liệt, thiên hạ giang sơn là điều hắn cuồng vọng truy cầu.
Nhưng đối với A La Mạc Hạnh, người xưa năm ấy mới là thiên hạ của cô, mất đi người ấy rồi, điều duy nhất khiến cô tận sức bảo hộ cũng chỉ có mỗi hài nhi của người ấy, đời này kiếp này phàm làm việc chi cũng chỉ vì một người một tình năm cũ.
An Tư, nàng nhi nữ đơn thuần giản dị, sống nơi cung các mà lòng tựa phù vân, từng trong trẻo ngô nghê biết bao. Vậy mà cũng chính nàng khi bước chân trên con đường này dần biến mình thành kẻ dối trá, ái ân được xây đắp bằng từng lời mị hoặc, dẫu có trực diện tổn thương hay không thì nó cũng đã để lại những vết rạn khó lành.
...
Bằng một cách nào đó, trước đêm diễn ra yến tiệc, Ô Mã Nhi đã tức tốc chạy vào doanh trướng mang về một tin dữ, rồi đích thân cùng Thuyết Hoan đôi co.
- Chiến sự là chiến sự, ái tình là ái tình, xưa nay há thể gộp chung? Ngài không biết đang bị An Tư công chúa lừa gạt hay sao? Sinh thần này chỉ là giả tạo, chắc chắn có âm mưu gì đấy!
Dứt lời, hắn trình lên một mảnh giấy và bảo rằng những ghi chú trong đó mới đúng là sinh thần An Tư, hoàn toàn cách xa so với những gì tự nàng ấy nói.
Biết là vậy, nhưng điều này mang lại ý nghĩa gì?
Dẫu An Tư nói dối thì sao? Lại cùng Đại Việt lập mưu thì sao? Chuyện này đâu còn xa lạ, đó là bổn phận đè nặng trên vai nàng ấy bấy lâu ai mà cũng biết. Thuyết Hoan yêu An Tư, nhưng Thuyết Hoan tự nhận chưa bao giờ sa bẫy.
- Ngươi có ý gì thì nói thẳng chớ vòng vo.
- Bẩm! Mạc tướng kiến nghị hãy hủy bỏ yến tiệc đêm nay, giam giữ An Tư công chúa cho đến khi chúng ta biết được phía Đại Việt đang âm mưu điều gì.
Nghe xong, Thuyết Hoan rất tức giận, bèn đập bàn quát.
- Hỗn xược! Ngươi có biết đó là ai không mà giam giữ? An Tư, là vương phi của bổn vương.
Mặc dù đã thành công chọc giận vương tử rồi, thế nhưng Ô Mã Nhi tận trung, ra sức giải trình kiến nghị, hòng mong lay động chút quân tâm. Có điều giống như gió thoảng qua mành, hắn chỉ đành bất lực cảm thán mấy câu.
- Vương tử dường như đổi thay cả rồi, chính ngài cũng không nhận ra điều đó, có lẽ nào...Đại Việt thành công dụng kế mỹ nhân rồi sao?
Một lời thốt ra càng gây thêm phẫn nộ, nàng và An Tư vốn đã thoả hiệp, ai làm phận sự nấy, giữ trọn đạo nghĩa với đồng bào. Cùng nhau quyết định một người hạ nước cờ, người kia tận lực khai giải, nàng không hề bị ai lừa gạt cả, bàn cờ này là tự mình Thuyết Hoan chấp nhận đánh cược.
- Ngươi nên đi ra chiến tuyến trấn giữ giống như Toa Đô rồi, không cần ở đây buông lời khích bác.
- Khích bác? Ha...chúng ta cùng chung huyết tộc, cùng chung tiếng nói, cùng chung quê nhà, vậy mà bây giờ ngài lại tin tưởng ả dị chủng ngoại bang ấy hơn ta, thập công chúa xin đừng làm hãn vương thất vọng!
Dường như lại quay trở về thuở ban đầu, Ô Mã Nhi lại cùng An Tư chống đối, cái gì mà 'dị chủng ngoại bang' khó nghe như vậy, nàng không muốn An Tư bị bất cứ kẻ nào xúc phạm tổn hại tôn nghiêm.
- Câm miệng lại và đi ngay trước khi quá muộn, nếu còn để ta nghe rằng ngươi bảo nàng là dị chủng vậy hãy xác định đầu lìa khỏi cổ đi.
- ...Thập công chúa...
- Cút!
Nàng lạnh giọng, dung nhan trầm xuống báo hiệu cho phẫn nộ đã sắp sửa đầy tràn, còn không biết điều e có rằng người bỏ mạng.
Quả nhiên, Ô Mã Nhi cũng không muốn thí mình vô ích, hắn ngậm ngùi bỏ đi. Đợi khi hắn khuất bóng nàng mới thở hắt ra ngã người xuống ghế uể oải.
Hạnh cô cô nãy giờ ngồi đó quan sát, chẳng nói chẳng rằng, giờ mới mở lời.
- Ô Mã tướng quân cũng có lý của ngài ấy, chỉ là thẳng thắn quá làm mất lòng người. Nhưng thiết nghĩ, tạm giam An Tư công chúa cũng là cách tốt.
- Cả cô cô cũng vậy...?
Nàng vô cùng khó hiểu.
- Ừm, ta có linh cảm chẳng lành, rất bất an.
Day day trán, nàng vốn định thu xếp một chút rồi cởi bỏ giáp bào, về khuê phòng cùng An Tư thưởng trà trò chuyện hay đi dạo đâu đó, ấy vậy mà nhã hứng này đều đã bị phá hỏng mất rồi, tệ thật...
Đế chế Nguyên Mông dũng mãnh, tiếng tăm lừng lẫy vang dội Á Âu, nói nàng quá ư khinh địch kiêu ngạo cũng có lý của nàng. Thử hỏi, có con voi nào lại e dè trước con kiến nhỏ kia chứ? Và hơn hết, có lẽ nàng tin dẫu xuống tay giết mình cũng sẽ không bao giờ là nàng ấy.
...
Thềm hoa rực rỡ, không phải ở cung chương nhưng tất thảy đều đã được thu xếp chu đáo giăng đèn kết hoa đón chờ giai nhân giá lâm.
Đêm nay, "sinh thần" An Tư công chúa và cũng là vương phi của đế quốc Mông Nguyên, nó ắt hẳn sẽ là một sinh thần đáng nhớ.
Ngồi chễm chệ bên trên vương toạ, trên bàn tiệc đầy ắp rượu thịt ê hề, tiếng đàn sáo du dương ru hồn người rời xa thế tục loạn lạc mà thả mình vào tước tửu đào lâm. Thuyết Hoan một tay chống cằm, một tay lắc nhẹ chén rượu làm nó sóng sánh suýt tràn, bộ dáng trông qua hết sức phóng túng, cánh môi cong lên thành hình bán nguyệt hướng về phía An Tư đang đi tới mà mỉn cười.
Thời gian trôi qua thấm thoắt thoi đưa, biết bao lâu rồi nàng mới được thấy An Tư công chúa vận lại hồng y, dáng dấp thướt tha yểu điệu tựa hồ đoá hồng liên lần nữa ban sơ trở về. Dung mạo An Tư xinh đẹp, điều này khắp tứ hải ngũ hồ cũng tuyệt đối không có ai dám phản bác, giờ đây khi đã trải qua mấy bận phong ba, mỹ sắc nơi nàng càng thêm phần mị hoặc, như rượu ủ ngàn năm, chưa mở chum đã ngạt ngào hương tình.
Thuyết Hoan yêu thích một An Tư say động lòng người thế này, cao cao tại thượng, thánh khiết vô ngần. Là một tiểu công chúa khiến cho người ta hận mình không thể hiến mạng chở che, bảo hộ nàng ấy suốt đời suốt kiếp. Lại là một hoàng quốc muội diễm áp quần hùng, đem nhan sắc đánh ván cược lớn cùng non sông, hiếu trung trọn đạo.
Nàng là thích một An Tư như vậy, một An Tư đã yêu nhưng không thể sống vì tình, là một An Tư...kiên quyết đêm nay cùng nàng đối kháng...
Để Tiểu Thi dìu tay đưa An Tư lên vị trí sát bên cạnh Thuyết Hoan, vừa ngồi xuống nàng ấy liền bị nàng vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ mảnh mai, cử chỉ thân mật tùy hứng vô cùng.
- Đêm chưa tàn mà vương tử đã say rồi sao?
An Tư cong môi hồng tinh nghịch trêu.
- Ở bên cạnh An Tư công chúa, thử hỏi có ai lại không say?
Hai người một tung một hứng, điệu bộ chân thành cảm khái, giống như đôi phu thê tình thâm, ngươi cùng ta dẫu chưa đi tới bách niên nhưng cũng đã là hảo hợp.
Phía Đại Việt cũng rất có lòng diễn một màn kịch nhập vai, sai binh lính mang tới không biết bao nhiêu quà cáp cùng những lời chúc phúc sinh thần hoàng cô, tất thảy thu vào mắt Thuyết Hoan đều nhạt nhẽo vô cảm, giống như mặt nạ đã giở rồi mà vẫn cứ phải sắm vai. Suốt buổi này, Hạnh cô cô cùng Tiểu Thi ở hai bên trái phải các nàng thinh lặng không nói, dù nâng ly cạn chén thì cả hai vẫn ý thức được điều gì đó sâu xa mà không lần nào nhấp môi hớp rượu, họ muốn giữ mình tỉnh táo cho hết đêm nay.
Nhã nhạc tưng bừng, cầm tiêu tấu khúc, các vũ cơ của Đại Việt càng dìu dặt lả lướt. Cùng nhau, vì để chúc phúc cho đoá liên hoa tôn quý nhất thiên hạ - An Tư mà đôi bên thoả hiệp tạm thời đình chiến, không có người giặc ta bạn, chỉ đơn giản là hai bên thông gia cùng nhau chung hỷ.
Nhưng, xưa nay mặt biển phẳng lặng là để đón đợi trận cuồng phong, lần này cũng không ngoại lệ.
...
- Những vũ cơ này múa không đẹp bằng nàng.
Trầm ngâm, Thuyết Hoan thốt thành lời.
- Còn nhớ năm đó chúng ta lần đầu gặp gỡ, ở hoàng thành Thăng Long thiếp đã từng vì nàng múa một điệu, nàng cũng dùng sáo ngọc bồi vũ cho An Tư.
Chuyện xưa nhắc lại giờ cứ ngỡ trăm năm, Thuyết Hoan khẽ cười nắm lấy bàn tay An Tư nâng niu ve vuốt, mà mỹ nhân cũng dựa sát vào nàng, ngoan ngoãn như một tiểu miêu nũng nịu bên cạnh chủ tử.
- Ta vẫn nhớ, không quên được, cũng không muốn quên.
- Đêm nay, nàng có thể vì thiếp lần nữa thổi một khúc không? An Tư nguyện lần nữa hiến vũ bồi nàng, như năm ấy...
Ba chữ cuối, An Tư thỏ thẻ nhẹ nhàng nhưng nó đọng lại thâm sâu tận lòng.
- Được, đêm nay, tất cả đều là vì nàng, bổn vương sẽ không chối từ.
Những lời lẽ này, họ dường như nói về cùng một chủ đề mà cũng dường như là không phải. Từ khi nào mà một đôi tình lữ lại có quá nhiều ẩn ý sâu xa trong từng câu nói thế kia?
An tư một thân hồng y lả lơi như đóm lửa bập bùng cháy giữa đêm hoang, nàng ấy múa lại điệu vũ năm nào, người xưa còn đó, nhạc khúc còn đây mà thế thời đang nghịch chuyển. Thuyết Hoan trong tay là sáo ngọc, tuy không phải cây sáo năm xưa nhưng thanh âm cũng huyền diệu như vậy, nàng thổi lên một khúc tự tình, khi trầm khi bổng, lúc cao trào lúc buông lơi. Tựa hồ đang mượn nhạc kể thay lời mình về một mối tình nắm chẳng ưng mà buông không đặng ấy.
Thanh cùng vũ giao hoà, khi đến hồi kết, An Tư vẫn như xưa thuần thục xoay vòng ngồi lên đùi nàng mà choàng tay ôm cổ, kéo theo về muôn tiếng vỗ tay tán thưởng cho một màn kết hợp ăn ý giữa vương phi và vương tử. Ai nấy đều hân hoan, duy chỉ mỗi Hạnh cô cô là ưu tư khó giấu, mi mắt muộn sầu không rời khỏi hai bóng dáng thanh tân đang vui say cùng nhau.
Hạnh cô cô không hiểu được Hoan nhi rốt cuộc đang dự tính chuyện gì, và càng không tin được An Tư cứ như vậy để cho mọi sự yên ổn trôi qua hết đêm nay.
Toa Đô đang lĩnh binh ngoài biển Đông, cách xa doanh trướng một quãng đường dài xiết muôn hải lý, còn lại mỗi Ô Mã Nhi ở đây nhưng hắn vẫn là nóng nảy như thế, chọc giận Hoan nhi mất rồi, cả đêm biệt tích chẳng thấy mặt đâu. Nếu bàn cờ biến động đảo lật đêm nay, bất trắc xảy ra vì bàn tay An Tư thì ít nhất Hạnh cô cô cần có Ô Mã Nhi bảo vệ thật tốt cho Thuyết Hoan, cô ấy không quản cái gì mà hùng đồ bá nghiệp, một cung nữ nhỏ nhoi sống thác bản thân còn chẳng nắm giữ được thì nói chi đến mơ mộng hão huyền giang sơn?
Đối với Hốt Tất Liệt, thiên hạ giang sơn là điều hắn cuồng vọng truy cầu.
Nhưng đối với A La Mạc Hạnh, người xưa năm ấy mới là thiên hạ của cô, mất đi người ấy rồi, điều duy nhất khiến cô tận sức bảo hộ cũng chỉ có mỗi hài nhi của người ấy, đời này kiếp này phàm làm việc chi cũng chỉ vì một người một tình năm cũ.