• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nynuvola

Ba ngày sau, 23 tháng chạp.

Thời điểm này năm ngoái, khắp nơi đều là không khí náo nhiệt chờ đón một năm mới sắp tới, trong không khí đều sực nức hương vị của đồ ăn cùng với mùi pháo trúc nổ.

Màu đỏ phủ đầy tuyết mới, tràn ngập niềm vui.

Nhưng năm nay thì khác.

Từ lúc vào đông, đầu tiên là tuyết rơi dày đặc làm nhà cửa sập đổ, sau lại đến Lục hoàng tử Triệu Vô Sách cấu kết với người khác đầu độc hoàng đế.

Nhưng chỉ qua có mấy ngày, sự việc xoay chuyển nghiêng trời lệch đất, nói thủ phạm chính là Tề vương, mà Tề vương tàn nhẫn độc ác, vì muốn che giấu hành vi phạm tội nên mới giết đệ đệ ruột.

Hiện tại Lục điện hạ không biết sống chết thế nào, quân cần vương ít ngày nữa sẽ vào kinh.

Lời đồn đãi lan rộng, người đứng trong tâm bão cũng nôn nóng như thú bị mắc bẫy.

Khi Vương Kiều tới, nghe được Triệu Vô Ly đang phẫn nộ quát mắng: "Một đám phế vật, chẳng được tích sự gì!"

Quân binh đứng dưới nơm nớp lo sợ: "Hồi Vương gia, bọn thuộc hạ đã lật tung mọi ngóc ngách trong kinh thành, nhưng vẫn chưa tra ra tin tức của Lục điện hạ......"

Hắn đang nói thì bị Triệu Vô Ly nắm lấy cổ áo: "Ta cho ngươi thời gian một ngày, nếu không tìm thấy nữa thì mang đầu đến gặp ta!"

Thuộc hạ rời đi, mặt ai cũng giống như cha chết mẹ chết.

Vương Kiều khoanh tay đứng bên cạnh, chờ đám quân binh đi xa mới bước vào trong điện: "Điện hạ."

Thấy hắn đến, Triệu Vô Ly lập tức lộ vẻ vui mừng: "Ngọc tỷ đâu, lấy được chưa?"

"Điện hạ......"

Sắc mặt Vương Kiều có chút không tốt, khó khăn mở miệng: "Ngọc tỷ không thấy."

Từng chữ đều khiến Triệu Vô Ly như bị sét đánh, hỏi lại: "Ngươi nói cái gì không thấy?"

Hắn ngẩn người nhìn Vương Kiều, hỏi: "Ngọc tỷ không phải là ngươi giúp phụ hoàng bảo quản sao? Vì sao không thấy?!"

"Hồi điện hạ, lão nô, lão nô cũng không biết, hộp còn ở đó, nhưng ta nghĩ đã có người cố ý đánh cắp......"

Triệu Vô Ly liền đá một phát vào chiếc bàn khiến nó ngã rầm xuống.

Chân hắn vốn dĩ bị thọt, lúc này đi đường có chút loạng choạng: "Tại sao không thấy? Ngươi có biết muốn viết chiếu thư cần phải có ngọc tỷ không?! Ngươi muốn để ta lên ngôi không quang minh chính đại sao?!"

Quân cứu trợ sắp đến kinh thành, phụ hoàng hôn mê bất tỉnh, Triệu Vô Sách lại chạy trốn, hiện tại đường ra duy nhất chính là tiễn hoàng đế về Tây Thiên, trước khi binh mã cần vương đuổi đến, phát thánh chỉ đăng cơ.

Nhưng ngọc tỷ không thấy.

"Điện hạ, nô tài nghĩ là ngài nên chờ thêm mấy ngày, hẳn sẽ có biến chuyển?"

Vương Kiều đi theo Triệu Mạch nửa đời, nếu không phải bị người bắt được nhược điểm, cũng sẽ không trở thành tay sai của Triệu Vô Ly.

Triệu Vô Ly vô năng, nhưng càng vô năng mới càng dễ khống chế.

Có điều nhìn bộ dạng của Triệu Vô Ly lúc này, ông ta cảm thấy bản thân có lẽ đã quyết định sai, vô năng nhút nhát thì dễ khống chế, nhưng vô năng mà tàn ác......

Thì không phải là việc gì tốt.

"Lại chờ mấy ngày, chờ bọn họ tới giết ta sao?"

Triệu Vô Ly híp mắt nhìn ông ta, hỏi: "Vương Kiều, ngươi thuộc phe nào?"

Trong mắt Triệu Vô Ly tràn đầy hoài nghi, Vương Kiều lập tức cúi đầu: "Nô tài là người của ngài."

"Ngươi biết thì tốt."

Hắn đánh giá ông ta, trầm giọng mở miệng: "Muộn nhất là ngày mai ta muốn thấy được ngọc tỷ, nếu không......"

Hắn nói đến đây chợt dừng một chút, lại nói tiếp: "Vương công công sẽ không làm ta thất vọng, đúng không?"

Vương Kiều giật mình, cúi đầu đáp vâng.

Bỗng có thanh âm từ ngoài cửa truyền đến: "Không cần ngày mai, ta hiện tại liền đưa ngọc tỷ cho ngươi, thế nào?"

Theo tiếng nói, từ bên ngoài điện có người bước vào.

Một bộ y phục đen tuyền, vòng eo thon chắc, sắc mặt tái nhợt, chân cẳng có thương tích nên đi đường còn hơi chút khập khiễng.

Chỉ có đôi mắt kia là sáng như sao trời.

Nhìn thấy người tới, Triệu Vô Ly chợt trừng lớn mắt: "...... Triệu Vô Sách?"

Hắn theo bản năng lui về phía sau một bước, lại nghĩ đến cái gì, mở miệng gọi lớn ra bên ngoài: "Vũ Lâm Vệ, mau bắt lấy nghịch tặc này cho ta!"

Một đám người ùa vào vây lấy Triệu Vô Sách.

Triệu Vô Sách đứng thẳng người, nâng cao ngọc tỷ trong tay: "Nhị ca dữ quá à, ta mang đồ tới cho ngươi là mưa đúng lúc mà."

Ngọc tỷ đã mất tích hiện đang nằm trên tay hắn, Triệu Vô Ly híp mắt, vẻ mặt âm u: "Xác thật là mưa đúng lúc."

Hắn cười lạnh, sai bảo thuộc hạ: "Mau giết chết tên phản nghịch Triệu Vô Sách này ngay tại chỗ!"

Lần trước là Triệu Vô Ly bất cẩn chừa lại cho Triệu Vô Sách một cái mạng, mới khiến thế cục trở nên tồi tệ hơn.

Hôm nay hắn phải hành sự dứt khoát.

Chưa dứt lời, Vũ Lâm Vệ xung quanh lập tức tiến lên.

Sau đó......

Hạ gục Triệu Vô Ly.

"Các ngươi......"

Triệu Vô Ly khó thể tin nhìn bọn họ, giận giữ hô hoán: "Các ngươi muốn tạo phản sao?"

Hắn hậu tri hậu giác ý thức được cái gì, lại nhìn về phía Triệu Vô Sách: "Ngươi xúi giục bọn họ?"

Triệu Vô Sách tiện tay ném ngọc tỷ cho người bên cạnh, cười khinh miệt: "Bọn họ vốn chính là người của ta, đâu ra xúi giục?"

Dáng vẻ Triệu Vô Sách nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, Triệu Vô Ly chỗ nào còn không rõ.

Thấy Triệu Vô Sách trở tay đâm mình một đao, Triệu Vô Ly lo lắng nuốt nước miếng: "Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?"

Triệu Vô Sách cầm theo kiếm chậm rãi đi đến gần hắn, mỗi một bước, chân Triệu Vô Ly liền run một chút.

"Ngươi muốn giết ta? Ngươi dám! Ta là Tề vương do phụ hoàng thân phong, là nhị ca của ngươi, ngươi tàn sát thủ túc, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Thanh âm thê lương, ngoài mạnh trong yếu.

Triệu Vô Sách đứng trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống: "Ta vì sao lại không dám?"

Hắn giơ tay chém xuống, mũi kiếm dính máu tươi nhỏ giọt tí tách, tạo thành những đóa huyết hoa trên nền tuyết.

Triệu Vô Ly không cam lòng trợn tròn đôi mắt, nghe thấy ngữ khí của Triệu Vô Sách nhẹ nhàng từ tốn: "Ta sớm đã nói qua, nếu ta là ngươi, tuyệt đối sẽ không lưu lại hậu hoạn."

......

Mùa đông năm nay, Tề vương Triệu Vô Ly độc hại hoàng đế, cử bình mưu phản, may mắn được Lục hoàng tử Triệu Vô Sách phát hiện, khi màn đêm buông xuống, cho quân tru sát Tề vương ngoài điện Trường Nhạc.

Hôm sau, ba tỉnh sáu bộ đồng loạt tiến cử, Nội Các thay mặt hạ chiếu, Lục hoàng tử Triệu Vô Sách giám quốc, tạm thời điều hành triều chính.

Cục diện trên triều chưa ổn định, một số người bị cầm đầu khống chế, ngoài mặt vẫn sóng yên biển lặng, nhưng ở trong đã lén lút hoài nghi vị Lục hoàng tử này không khác gì Triệu Vô Ly thứ hai.

Hoàng đế còn đang hôn mê, mỗi người đều có suy tính riêng, duy trì trạng thái hài hòa tràn ngập nguy cơ.

Triệu Vô Sách mặc kệ lời đồn đãi trong kinh thành, ra lệnh cho Thái Y Viện phải dùng thuốc tốt nhất cho hoàng đế.

Một ngày sau, triều thần rốt cuộc nếm được một liều thuốc an thần.

Hoàng đế tỉnh.

Lúc Triệu Mạch tỉnh lại đã là 28 tháng chạp.

Ông ta phảng phất chỉ ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy, mọi thứ đều đã thay đổi.

Vương Kiều không thấy, hạ nhân xung quanh bị thay đổi toàn bộ, tất cả đều là gương mặt xa lạ.

Từ miệng của những người này, ông ta rốt cuộc biết được chuyện gì đã xảy ra.

—— Hết thảy đều bình ổn sau khi được tẩy trắng.

Triệu Mạch nghe xong, chưa kịp bày tỏ ý kiến, liền có người từ ngoài điện bước vào: "Phụ hoàng tỉnh rồi?"

Người tới mặt còn mang theo ý cười ngoan ngoãn, nhưng dã tâm từ trong ánh mắt khó lòng che giấu.

Hoàng đế híp mắt, nhìn hắn từ từ đến gần, thầm nghĩ, trước đây sao ông ta có thể nghĩ rằng đứa con trai này nhút nhát thuận theo được?

Đôi mắt kia rõ ràng chứa đầy lòng muông dạ thú!

Đáng tiếc hiện tại hối hận cũng đã muộn, đầu óc không tỉnh táo lắm còn sót lại vài phần lý trí, để ông ta ngả bài với Triệu Vô Sách.

"Khoảng thời gian trẫm hôn mê, ít nhiều có ngươi củng cố triều đình."

Nội thị với gương mặt xa lạ đỡ ông ta ngồi dậy, Triệu Mạch dựa vào đầu giường, nói hai câu đã ho khan không thôi.

"Lão Lục, ngươi quả thật là đứa con ngoan của ta."

Đối với lời khen đểu của ông ta, Triệu Vô Sách vẫn chỉ cười cười: "Đa tạ phụ hoàng khen ngợi, đây là việc mà nhi thần nên làm."

Trên mặt cha con hai người đều là tươi cười, phía dưới sóng ngầm mãnh liệt.

Chờ Triệu Vô Sách đi rồi, hoàng đế nắm chặt chăn đệm dưới thân, ánh mắt đỏ ngầu, nhưng không bộc phát ra ngoài.

Hoàng đế không đứng dậy được, tự mình hạ chiếu, Lục hoàng tử giám quốc, yến tiệc đêm giao thừa cũng giao cho Triệu Vô Sách làm.

Trước đó là Nội Các thay mặt hạ chiếu, lòng người trên triều đã dao động, mà hiện tại chiếu thư do hoàng đế ban ra không khác gì đính chính danh dự cho Triệu Vô Sách.

Chiếu thư này khiến thế cục trong triều hòa hoãn không ít.

Nhưng cũng chỉ là mặt ngoài.

Hoàng đế ngày thứ hai liền nghĩ cách liên hệ với ám vệ, lệnh người ban thủ dụ, phái binh lính từ khắp nơi vào cung cần vương trong đêm yến tiệc.

......

"Ông ta muốn giết ngươi."

Ánh mắt Lục Chiêu Bạch đầy chắc chắn, thậm chí còn mang theo ý cười, lấy chân đá Triệu Vô Sách: "Điện hạ, ngươi định đưa tay chịu trói sao?"

Triệu Vô Sách nghe vậy, nắm chân y, cười không chút để ý: "Đúng vậy, ta là thú bị mắc bẫy, Đốc Công sẽ cứu ta chứ?"

Nửa đời này của Triệu Vô Sách giống như là một ngọn cỏ mọc lên từ khe đất, ngoan cường sống sót, chỉ cần không bị nghiền nát hoàn toàn, gió thổi qua lập tức có thể sống dậy.

Qua mấy ngày, vết thương trên người hắn đã đỡ hơn rất nhiều, giá gỗ biến thành một chiếc túi bị rách miệng được vá lại, tuy rằng thỉnh thoảng còn rỉ máu, như mặc quần áo vào, xem như cũng giống một người hoàn chỉnh.

Đương nhiên, phần kiên cường nhất trên người hắn vẫn là cái miệng.

Lúc này còn có thể lải nhải, Lục Chiêu Bạch rút chân về, liếc hắn: "Đốc Công cứu không được ngươi, tự thân ta còn khó bảo toàn."

Biết Triệu Mạch trong lòng có quỷ, Triệu Vô Sách không lùi mà tiến, nguyên nhân chính vì muốn sắp xếp cho y ở nơi an toàn, ai ngờ đối phương lại muốn tiến cung với hắn.

Hành động tình thâm nghĩa trọng, nói ra miệng lại như kẻ bạc tình.

Triệu Vô Sách nhịn không được nở nụ cười.

Hắn nhoài người trên giường La Hán, vây Lục Chiêu Bạch trong ngực: "Làm sao bây giờ, ta luyến tiếc Đốc Công, chết cũng phải kéo ngươi theo cùng."

Một cái tát cắt ngang lời nói của hắn,Lục Chiêu Bạch liếc mắt, không cần nhắc nhở Triệu Vô Sách đã nhận lỗi trước: "Ta sai rồi."

Từ cuộc nói chuyện lần trước của bọn họ, Lục Chiêu Bạch cấm tiệt hắn mở miệng nói ra chữ 'chết' kia.

Hắn cọ cọ ôm y làm nũng: "Ta sao dám chết chứ, có chết cũng là lão già Triệu Mạch kia. Ta phải sống lâu trăm tuổi bên cạnh Đốc Công."

Một câu sống lâu trăm tuổi, trái tim Lục Chiêu Bạch liền mềm xuống, để mặc hắn ôm, nhẹ giọng nói: "Sau này, ta và ngươi cùng nhau."

Yến tiệc đêm giao thừa, nếu Triệu Mạch muốn bắt lấy cơ hội thì chỉ có ngày hôm đó.

Triệu Vô Sách cười khẽ, tì trán lên Lục Chiêu Bạch: "Được."

===========

Còn mấy chương nữa mà lười ngang ~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK