Edit: Nynuvola
Triệu Vô Sách đoán không sai, hoàng đế quả nhiên bảo vệ cho Nhị hoàng tử.
Chỉ mới qua có hai ngày, tất cả những chứng cứ mà Triệu Vô Sách đưa ra đều bị chỉnh lại và tìm lý do thoái thác.
Toàn bộ tội danh được một Công Bộ thị lang tam phẩm ôm vào người, thị lang kia viết một bức huyết thư thật dài, lên án Triệu Vô Sách tàn bạo ngang ngược, đây là tư thù cá nhân của mình với hắn.
Bức thư nọ còn xin lỗi Nhị hoàng tử, bởi vì từng kết giao thân thiết với Nhị hoàng tử nên mới liên lụy đến đối phương, hắn cảm thấy cực kỳ áy náy, mong Hoàng Thượng xem xét.
Triều thần cuối cùng đâm đầu tự sát ở nhà giam.
Nhị hoàng tử thoát khỏi oan khuất, nhưng hoàng đế lấy đó để noi gương nên phạt Triệu Vô Ly ba năm bổng lộc, nghiêm túc suy nghĩ lại bản thân.
Hành động này chính là giơ cao đánh khẽ.
Nhằm an ủi Triệu Vô Sách, hoàng đế cho người ban thưởng hắn hậu hĩnh, còn kèm theo thánh chỉ ngợi khen. Thánh chỉ đặc biệt dài, mục đích bên trong không gì khác ngoài việc muốn huynh đệ đồng tâm hiệp lực.
Triệu Vô Sách chậm rì rì nói một câu "Tạ long ân phụ hoàng", sau đó ném thánh chỉ vào tay Chu Tước, đoạn xoay người đi về hậu viện.
Hiện tại công việc trấn an dân chúng đã kết thúc, Triệu Vô Sách lại đang bị thương, cuối cùng chỉ nhận lại được có từng đó, không khỏi viết rõ ràng cảm xúc lên mặt.
Nội thị nhìn thấy, quay trở về không dám giấu giếm nửa chữ, nhất là kể lể về thái độ của hắn, hoàng đế ngược lại chỉ cười xòa.
"Nóng nảy cũng đúng thôi, kệ hắn đi."
Ông ta bày ra dáng vẻ người cha hiền từ, nào đâu biết được Triệu Vô Sách nóng nảy lúc này đang cọ tới cọ lui dính người làm nũng.
"A Bạch, đắng quá......"
Người nọ ngày xưa có thể uống hoàng liên mà không nhíu mày lấy một cái, thế mà giờ đây lại ôm Lục Chiêu Bạch nhão nhão dính dính: "Ngươi đút cho ta."
Huyền Vũ bưng chén thuốc đứng bên cạnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lòng còn muốn chửi thầm một câu: Chủ tử ngươi làm trò buồn nôn vậy, có nên tránh bọn nô tài hắn ra chút được không?
Tròng mắt Huyền Vũ sắp rơi xuống đất rồi nhưng lỗ tai thính không thể ngó lơ nổi mà!
Huyền Vũ đi theo Triệu Vô Sách không lâu bằng Chu Tước, mà Chu Tước sớm đã tập thành thói quen, hắn mới tiếp xúc tất nhiên không chịu nổi.
Đôi mắt cũng không chịu nổi.
Không thể làm lơ!
Lục Chiêu Bạch cũng không thể làm lơ.
Y vươn một ngón tay đẩy đẩy đối phương: "Bớt làm phiền ta."
Nhưng ngón tay kia căn bản không dùng lực, thậm chí trên đuôi mắt không hề che khuất ý cười.
Triệu Vô Sách càng nhõng nhẽo.
Chỉ cần một ánh mắt của Lục Chiêu Bạch đã có thể khiến cái đuôi của hắn xòe cao lên tận trời rồi.
"Thật sự đắng, không tin ngươi ngửi thử xem."
Hắn nói xong liền chu miệng ra trước mặt Lục Chiêu Bạch, mắt thấy sắp chạm tới nơi, Huyền Vũ tức khắc nhịn không được nữa, nói một câu: "Chủ tử, nô tài nhớ ra còn có việc, ngài nhớ uống thuốc!"
Hắn chịu hết thấu cái bộ dạng khổng tước xòe đuôi của chủ tử nhà mình, đành phải buông chén thuốc bỏ chạy.
Ra ngoài còn không quên đóng cửa cài then cho hai người bọn họ. Với cái đức hạnh này tốt nhất bớt để người khác nhìn thấy thì hơn.
Triệu Vô Sách nghiến răng, Lục Chiêu Bạch cười nhạo một tiếng, đẩy hắn ra: "Điện hạ nếu là không có việc thì cũng trở về đi, ta không sợ đắng, thuốc cũng đã uống rồi, bây giờ muốn ngủ."
Thương thế của y nặng hơn Triệu Vô Sách một chút, người trước mặt bệnh tật mệt mỏi, thế nhưng đôi mắt vẫn cứ đa tình uyển chuyển.
Chế nhạo trắng trợn như vậy, Triệu Vô Sách chỉ cho rằng y đang tán tỉnh.
"A Bạch mặc kệ ta thật sao?"
Trả lời hắn là hành động khoanh tay của Lục Chiêu Bạch.
Rõ ràng muốn xem hắn định diễn trò gì.
Triệu Vô Sách liền diễn cho y xem.
Đối phương bỗng thở dài đứng dậy, làm bộ làm tịch cầm chén thuốc đi, nói một câu than ba câu: "A Bạch không đau lòng ta, cuộc sống này còn có hi vọng gì chứ? Thôi bỏ đi, lẻ loi hiu quạnh, dù sao ta đã quen rồi......"
Tay hắn còn chưa đụng đến mép chén thuốc, đã bị Lục Chiêu Bạch giơ nắm lấy gáy.
Y dựa vào đầu giường, cánh tay dài duỗi ra, nhanh chóng kéo Triệu Vô Sách tới trước mặt mình, cắn môi hắn.
Môi lưỡi dây dưa, đôi mắt Lục Chiêu Bạch lấp lánh ánh nước: "Quen cái gì?"
Y còn đang bận hôn Triệu Vô Sách, giọng nói cũng mơ hồ.
Đôi mắt Triệu Vô Sách tối đi, đè người lên gối đầu.
Nụ hôn này rất dài, môi răng tương dán, lúc tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc, miệng Lục Chiêu Bạch vẫn còn sót lại vị ngọt của mứt hoa quả, đầu lưỡi Triệu Vô Sách đảo qua hàm trên của y, cướp đi sạch sẽ chút vị ngọt ngào này.
Cuối cùng tươi cười mở miệng: "A Bạch nhiệt tình như vậy, ta hết còn quen ở một mình nữa rồi."
Hắn tì trán lên Lục Chiêu Bạch, hơi thở nặng nề.
Tình yêu của hắn biểu lộ rõ mồn một, dục vọng cũng vậy. Cách lớp chăn bông y có thể cảm nhận rõ ràng nó đang chống vào mình.
Lục Chiêu Bạch uốn gối, chọc chọc giữa hai chân hắn, cười mắng: "Cách xa ta ra một chút, tới chỗ khác động dục đi."
Ngày ngày đều không cái đứng đắn, đầu óc lớn lên ở ngã ba đường, chỉ riêng mỗi hôm nay thôi đã đụng chạm y bốn năm lần!
Triệu Vô Sách mới không chịu.
Chẳng những không chịu, còn ôm người vào lòng, thầm thì: "A Bạch nhẫn tâm sao?"
Biết rõ con người bên trong y, động tác Triệu Vô Sách càng càn rỡ hơn.
Lục Chiêu Bạch kiếp này là thiếu niên sát khí lan tràn;
Nhưng Lục Chiêu Bạch của kiếp trước, là người mà hắn sớm chiều chung đụng vô số ngày đêm, là ái nhân ngủ chung một chiếc giường;
Hắn trở về quá khứ nhưng lại quá trễ so với những gì đã xảy ra, mọi thứ đã sớm khắc sâu vào trong linh hồn, không thể xóa sạch.
Hắn liều mạng đối tốt với Lục Chiêu Bạch, hy vọng cục cưng của hắn sẽ không dẫm lên vết xe đổ.
Nhưng hắn cũng vô cùng rõ ràng, cục cưng của hắn sớm đã chết dưới lưỡi kiếm một lần.
Ông trời ban cho Triệu Vô Sách chút may mắn đưa hắn trở lại quá khứ, nhưng hắn vẫn sẽ thường nghĩ, nếu trên đời này thật sự có luân hồi, vậy Lục Chiêu Bạch của thế giới trước đã đi đến nơi nào?
Có phải là cô đơn một mình bước xuống hoàng tuyền, đi qua cầu Nại Hà, từ đây ân oán tiêu tan?
Nhưng hắn không ngờ rằng A Bạch cũng sống lại.
Giống như hắn.
Linh hồn của ái nhân hợp làm một, kiếp trước kiếp này duy chỉ một người.
Chuyện này làm thâm tâm Triệu Vô Sách không khỏi chấn động. Khoảng trống trong trái tim hắn rốt cuộc đã có người lấp đầy.
Đây là người mà hắn yêu tha thiết, là bảo bối, là điều hắn đánh mất tìm lại được.
Lúc trước hắn muốn ở trước mặt Lục Chiêu Bạch cho y thấy được mình là người ổn trọng đáng tin cậy, muốn Lục Chiêu Bạch biết y có thể dựa vào hắn.
Mà hiện tại, nhận ra linh hồn đối phương cũng là của kiếp trước, Triệu Vô Sách liền nhịn không được muốn làm nũng.
Muốn nằm trong vòng tay người nọ, làm nũng cũng được, ầm ĩ cũng thế.
Đều là để cảm nhận tình yêu.
Cảm nhận thứ tình cảm của Lục Chiêu Bạch không khác biệt với hắn chút nào. Khảm sâu vào linh hồn, đến chết vẫn không thôi nóng bỏng.
Lục Chiêu Bạch ngửa đầu nhìn hắn chăm chú, tình yêu trong mắt hắn hừng hực thiêu đốt khiến y không thể bỏ xuống được.
Kiếp trước hắn cũng là như vậy, phảng phất một cái bao cỏ vô dụng, nhưng sạch sẽ trong suốt.
Đôi mắt hắn chỉ chứa đựng một mình y.
Khi đó y sẽ vì điều này mà giãy giụa áy náy. Lục Chiêu Bạch cảm thấy bản thân đang huỷ hoại Triệu Vô Sách.
A Sách của y sạch sẽ, không nên cùng xuống địa ngục chung với y.
Trong lòng y có ý đồ riêng, muốn Triệu Vô Sách sống sót, cho nên để lại cho Triệu Vô Sách đường lui.
Nhưng y càng có ý đồ riêng khác, muốn Triệu Vô Sách cả đời này đều không quên được y, cho nên y chết trước mặt Triệu Vô Sách.
Nếu không phải này trời xui đất khiến, buộc y trở về nhân gian, y sẽ không biết hóa ra chó con vẫn luôn là chó dữ.
Dưới lớp vỏ đơn thuần thiện lương, cất giấu một con chó dữ.
Chó dữ mọc răng nanh, hoàn toàn khác xa trong tưởng tượng của y.
Lục Chiêu Bạch vươn tay xoa mặt Triệu Vô Sách, hờ hững nghĩ, nhưng thế thì sao chứ?
Hoàng tuyền quỷ môn quan y đều không sợ, đã chết một lần, còn gì để sợ hãi.
Y muốn có người này, muốn được hắn dắt tay. Không thể để hắn lại lẻ loi một mình nữa, y phải đồng hành cùng hắn trong thế gian ăn thịt người này.
Từ nay về sau dù có lên núi đao xuống biển lửa, bọn họ cũng sẽ cùng nhau.
Cho nên......
"Không đành lòng."
Y ngồi dậy, cắn môi Triệu Vô Sách.
Đáp lại hắn là tiếng hít thở thô nặng và môi hôn mãnh liệt của Triệu Vô Sách.
Nói là hôn không bằng nói cắn xé.
Là chó dữ tranh đoạt lãnh địa, là đánh dấu mọi thứ mà nó sỡ hữu trên lãnh địa thuộc về nó.
Đâm vào da thịt, khắc vào xương cốt, đừng hòng ai được mơ ước.
Bởi vì, hắn là của y.
Triệu Vô Sách đoán không sai, hoàng đế quả nhiên bảo vệ cho Nhị hoàng tử.
Chỉ mới qua có hai ngày, tất cả những chứng cứ mà Triệu Vô Sách đưa ra đều bị chỉnh lại và tìm lý do thoái thác.
Toàn bộ tội danh được một Công Bộ thị lang tam phẩm ôm vào người, thị lang kia viết một bức huyết thư thật dài, lên án Triệu Vô Sách tàn bạo ngang ngược, đây là tư thù cá nhân của mình với hắn.
Bức thư nọ còn xin lỗi Nhị hoàng tử, bởi vì từng kết giao thân thiết với Nhị hoàng tử nên mới liên lụy đến đối phương, hắn cảm thấy cực kỳ áy náy, mong Hoàng Thượng xem xét.
Triều thần cuối cùng đâm đầu tự sát ở nhà giam.
Nhị hoàng tử thoát khỏi oan khuất, nhưng hoàng đế lấy đó để noi gương nên phạt Triệu Vô Ly ba năm bổng lộc, nghiêm túc suy nghĩ lại bản thân.
Hành động này chính là giơ cao đánh khẽ.
Nhằm an ủi Triệu Vô Sách, hoàng đế cho người ban thưởng hắn hậu hĩnh, còn kèm theo thánh chỉ ngợi khen. Thánh chỉ đặc biệt dài, mục đích bên trong không gì khác ngoài việc muốn huynh đệ đồng tâm hiệp lực.
Triệu Vô Sách chậm rì rì nói một câu "Tạ long ân phụ hoàng", sau đó ném thánh chỉ vào tay Chu Tước, đoạn xoay người đi về hậu viện.
Hiện tại công việc trấn an dân chúng đã kết thúc, Triệu Vô Sách lại đang bị thương, cuối cùng chỉ nhận lại được có từng đó, không khỏi viết rõ ràng cảm xúc lên mặt.
Nội thị nhìn thấy, quay trở về không dám giấu giếm nửa chữ, nhất là kể lể về thái độ của hắn, hoàng đế ngược lại chỉ cười xòa.
"Nóng nảy cũng đúng thôi, kệ hắn đi."
Ông ta bày ra dáng vẻ người cha hiền từ, nào đâu biết được Triệu Vô Sách nóng nảy lúc này đang cọ tới cọ lui dính người làm nũng.
"A Bạch, đắng quá......"
Người nọ ngày xưa có thể uống hoàng liên mà không nhíu mày lấy một cái, thế mà giờ đây lại ôm Lục Chiêu Bạch nhão nhão dính dính: "Ngươi đút cho ta."
Huyền Vũ bưng chén thuốc đứng bên cạnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lòng còn muốn chửi thầm một câu: Chủ tử ngươi làm trò buồn nôn vậy, có nên tránh bọn nô tài hắn ra chút được không?
Tròng mắt Huyền Vũ sắp rơi xuống đất rồi nhưng lỗ tai thính không thể ngó lơ nổi mà!
Huyền Vũ đi theo Triệu Vô Sách không lâu bằng Chu Tước, mà Chu Tước sớm đã tập thành thói quen, hắn mới tiếp xúc tất nhiên không chịu nổi.
Đôi mắt cũng không chịu nổi.
Không thể làm lơ!
Lục Chiêu Bạch cũng không thể làm lơ.
Y vươn một ngón tay đẩy đẩy đối phương: "Bớt làm phiền ta."
Nhưng ngón tay kia căn bản không dùng lực, thậm chí trên đuôi mắt không hề che khuất ý cười.
Triệu Vô Sách càng nhõng nhẽo.
Chỉ cần một ánh mắt của Lục Chiêu Bạch đã có thể khiến cái đuôi của hắn xòe cao lên tận trời rồi.
"Thật sự đắng, không tin ngươi ngửi thử xem."
Hắn nói xong liền chu miệng ra trước mặt Lục Chiêu Bạch, mắt thấy sắp chạm tới nơi, Huyền Vũ tức khắc nhịn không được nữa, nói một câu: "Chủ tử, nô tài nhớ ra còn có việc, ngài nhớ uống thuốc!"
Hắn chịu hết thấu cái bộ dạng khổng tước xòe đuôi của chủ tử nhà mình, đành phải buông chén thuốc bỏ chạy.
Ra ngoài còn không quên đóng cửa cài then cho hai người bọn họ. Với cái đức hạnh này tốt nhất bớt để người khác nhìn thấy thì hơn.
Triệu Vô Sách nghiến răng, Lục Chiêu Bạch cười nhạo một tiếng, đẩy hắn ra: "Điện hạ nếu là không có việc thì cũng trở về đi, ta không sợ đắng, thuốc cũng đã uống rồi, bây giờ muốn ngủ."
Thương thế của y nặng hơn Triệu Vô Sách một chút, người trước mặt bệnh tật mệt mỏi, thế nhưng đôi mắt vẫn cứ đa tình uyển chuyển.
Chế nhạo trắng trợn như vậy, Triệu Vô Sách chỉ cho rằng y đang tán tỉnh.
"A Bạch mặc kệ ta thật sao?"
Trả lời hắn là hành động khoanh tay của Lục Chiêu Bạch.
Rõ ràng muốn xem hắn định diễn trò gì.
Triệu Vô Sách liền diễn cho y xem.
Đối phương bỗng thở dài đứng dậy, làm bộ làm tịch cầm chén thuốc đi, nói một câu than ba câu: "A Bạch không đau lòng ta, cuộc sống này còn có hi vọng gì chứ? Thôi bỏ đi, lẻ loi hiu quạnh, dù sao ta đã quen rồi......"
Tay hắn còn chưa đụng đến mép chén thuốc, đã bị Lục Chiêu Bạch giơ nắm lấy gáy.
Y dựa vào đầu giường, cánh tay dài duỗi ra, nhanh chóng kéo Triệu Vô Sách tới trước mặt mình, cắn môi hắn.
Môi lưỡi dây dưa, đôi mắt Lục Chiêu Bạch lấp lánh ánh nước: "Quen cái gì?"
Y còn đang bận hôn Triệu Vô Sách, giọng nói cũng mơ hồ.
Đôi mắt Triệu Vô Sách tối đi, đè người lên gối đầu.
Nụ hôn này rất dài, môi răng tương dán, lúc tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc, miệng Lục Chiêu Bạch vẫn còn sót lại vị ngọt của mứt hoa quả, đầu lưỡi Triệu Vô Sách đảo qua hàm trên của y, cướp đi sạch sẽ chút vị ngọt ngào này.
Cuối cùng tươi cười mở miệng: "A Bạch nhiệt tình như vậy, ta hết còn quen ở một mình nữa rồi."
Hắn tì trán lên Lục Chiêu Bạch, hơi thở nặng nề.
Tình yêu của hắn biểu lộ rõ mồn một, dục vọng cũng vậy. Cách lớp chăn bông y có thể cảm nhận rõ ràng nó đang chống vào mình.
Lục Chiêu Bạch uốn gối, chọc chọc giữa hai chân hắn, cười mắng: "Cách xa ta ra một chút, tới chỗ khác động dục đi."
Ngày ngày đều không cái đứng đắn, đầu óc lớn lên ở ngã ba đường, chỉ riêng mỗi hôm nay thôi đã đụng chạm y bốn năm lần!
Triệu Vô Sách mới không chịu.
Chẳng những không chịu, còn ôm người vào lòng, thầm thì: "A Bạch nhẫn tâm sao?"
Biết rõ con người bên trong y, động tác Triệu Vô Sách càng càn rỡ hơn.
Lục Chiêu Bạch kiếp này là thiếu niên sát khí lan tràn;
Nhưng Lục Chiêu Bạch của kiếp trước, là người mà hắn sớm chiều chung đụng vô số ngày đêm, là ái nhân ngủ chung một chiếc giường;
Hắn trở về quá khứ nhưng lại quá trễ so với những gì đã xảy ra, mọi thứ đã sớm khắc sâu vào trong linh hồn, không thể xóa sạch.
Hắn liều mạng đối tốt với Lục Chiêu Bạch, hy vọng cục cưng của hắn sẽ không dẫm lên vết xe đổ.
Nhưng hắn cũng vô cùng rõ ràng, cục cưng của hắn sớm đã chết dưới lưỡi kiếm một lần.
Ông trời ban cho Triệu Vô Sách chút may mắn đưa hắn trở lại quá khứ, nhưng hắn vẫn sẽ thường nghĩ, nếu trên đời này thật sự có luân hồi, vậy Lục Chiêu Bạch của thế giới trước đã đi đến nơi nào?
Có phải là cô đơn một mình bước xuống hoàng tuyền, đi qua cầu Nại Hà, từ đây ân oán tiêu tan?
Nhưng hắn không ngờ rằng A Bạch cũng sống lại.
Giống như hắn.
Linh hồn của ái nhân hợp làm một, kiếp trước kiếp này duy chỉ một người.
Chuyện này làm thâm tâm Triệu Vô Sách không khỏi chấn động. Khoảng trống trong trái tim hắn rốt cuộc đã có người lấp đầy.
Đây là người mà hắn yêu tha thiết, là bảo bối, là điều hắn đánh mất tìm lại được.
Lúc trước hắn muốn ở trước mặt Lục Chiêu Bạch cho y thấy được mình là người ổn trọng đáng tin cậy, muốn Lục Chiêu Bạch biết y có thể dựa vào hắn.
Mà hiện tại, nhận ra linh hồn đối phương cũng là của kiếp trước, Triệu Vô Sách liền nhịn không được muốn làm nũng.
Muốn nằm trong vòng tay người nọ, làm nũng cũng được, ầm ĩ cũng thế.
Đều là để cảm nhận tình yêu.
Cảm nhận thứ tình cảm của Lục Chiêu Bạch không khác biệt với hắn chút nào. Khảm sâu vào linh hồn, đến chết vẫn không thôi nóng bỏng.
Lục Chiêu Bạch ngửa đầu nhìn hắn chăm chú, tình yêu trong mắt hắn hừng hực thiêu đốt khiến y không thể bỏ xuống được.
Kiếp trước hắn cũng là như vậy, phảng phất một cái bao cỏ vô dụng, nhưng sạch sẽ trong suốt.
Đôi mắt hắn chỉ chứa đựng một mình y.
Khi đó y sẽ vì điều này mà giãy giụa áy náy. Lục Chiêu Bạch cảm thấy bản thân đang huỷ hoại Triệu Vô Sách.
A Sách của y sạch sẽ, không nên cùng xuống địa ngục chung với y.
Trong lòng y có ý đồ riêng, muốn Triệu Vô Sách sống sót, cho nên để lại cho Triệu Vô Sách đường lui.
Nhưng y càng có ý đồ riêng khác, muốn Triệu Vô Sách cả đời này đều không quên được y, cho nên y chết trước mặt Triệu Vô Sách.
Nếu không phải này trời xui đất khiến, buộc y trở về nhân gian, y sẽ không biết hóa ra chó con vẫn luôn là chó dữ.
Dưới lớp vỏ đơn thuần thiện lương, cất giấu một con chó dữ.
Chó dữ mọc răng nanh, hoàn toàn khác xa trong tưởng tượng của y.
Lục Chiêu Bạch vươn tay xoa mặt Triệu Vô Sách, hờ hững nghĩ, nhưng thế thì sao chứ?
Hoàng tuyền quỷ môn quan y đều không sợ, đã chết một lần, còn gì để sợ hãi.
Y muốn có người này, muốn được hắn dắt tay. Không thể để hắn lại lẻ loi một mình nữa, y phải đồng hành cùng hắn trong thế gian ăn thịt người này.
Từ nay về sau dù có lên núi đao xuống biển lửa, bọn họ cũng sẽ cùng nhau.
Cho nên......
"Không đành lòng."
Y ngồi dậy, cắn môi Triệu Vô Sách.
Đáp lại hắn là tiếng hít thở thô nặng và môi hôn mãnh liệt của Triệu Vô Sách.
Nói là hôn không bằng nói cắn xé.
Là chó dữ tranh đoạt lãnh địa, là đánh dấu mọi thứ mà nó sỡ hữu trên lãnh địa thuộc về nó.
Đâm vào da thịt, khắc vào xương cốt, đừng hòng ai được mơ ước.
Bởi vì, hắn là của y.