Edit: Nynuvola
Chu Tước lập tức im bặt, lát sau mở miệng: "Một canh giờ nữa ngài còn phải xuất phát đi Đại Lý Tự, quả thật có gấp ạ."
Triệu Vô Sách:......
Hắn nghiến răng, Lục Chiêu Bạch lại nở nụ cười.
Lục Chiêu Bạch cảm giác người nọ đã cứng rồi, ánh mắt y cũng không giấu được vẻ sung sướng khi thấy người gặp họa: "Điện hạ, nên ra ngoài thôi."
Lúc này y không còn tức giận nữa, thay vào đó là đôi mắt háo hức mong chờ xem náo nhiệt.
Lửa lòng trong người Triệu Vô Sách thoáng chốc bị nụ cười của y dập tắt không còn chút gì. Hắn vươn tay nắm cằm Lục Chiêu Bạch, hỏi y: "Nhìn thấy ta ăn trái đắng làm ngươi vui vẻ lắm sao?"
Lục Chiêu Bạch không né tránh, bất mãn nhìn chằm chằm hắn, thấy Triệu Vô Sách từ từ đứng dậy chỉnh đốn lại quần áo.
Chỉ có điều động tác thô bạo, cho thấy hiện tại hắn đang rất vội.
Lục Chiêu Bạch nhìn lướt qua, trộm nghĩ nhìn người nọ có vẻ yếu ớt nhưng cái đó thật ra không nhỏ, nghĩ đến đây mặt y bất giác đỏ lên.
Triệu Vô Sách dư quang liếc y, như con giun trong bụng Lục Chiêu Bạch mà hừ một tiếng: "Yên tâm, không những không nhỏ, còn là hàng to sài tốt."
Đầu óc kẻ này chắc hẳn lớn lên từ ngã ba đường, Lục Chiêu Bạch đẩy người ra, tự mình mở cửa rời khỏi phòng trước.
"Ánh mặt trời sáng sủa như vậy, điện hạ vẫn nên dùng phơi đầu chút đi."
Loại bỏ mấy suy nghĩ bẩn thỉu bên trong ấy.
Lục Chiêu Bạch khinh thường đi ra ngoài, Triệu Vô Sách nhìn theo bóng dáng y, im lặng cong môi, phất tay để người khiêng hành lý lên.
Từ Tây Tam Viện đến điện Phù Vân cũng không quá gần, Chu Tước nhìn cung nhân phía sau, canh chừng bọn họ va chạm làm rơi vỡ mấy món đồ vốn đã rách nát, vừa đánh giá hai người đằng trước.
Lúc đó ở tẩm điện, động tĩnh giữa hai người họ như sắp đánh nhau tới nơi, giờ sao đã trở nên hài hòa vậy rồi?
—— Đúng thật hài hòa, sánh bước bên nhau, ống tay áo rộng còn cọ qua cọ lại, nhìn thế nào cũng thấy hài hòa.
Nhưng nếu Chu Tước đi trước mặt hai người kia, lúc này chắc chắn có thể bắt gặp gương mặt đắc ý tự hào của chủ nhân nhà mình.
Triệu Vô Sách ỷ vào việc mấy người đằng sau không nghe thấy, ý cười ngâm ngâm hỏi: "Chẳng phải bảo phơi nắng sao? Phơi thế nào mà Đốc Công đen cả mặt rồi?"
Lục Chiêu Bạch giãy giụa một chút nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của người nọ, chỉ đành liếc mắt trừng hắn, cười lạnh: "Nếu điện hạ không cần cái móng vuốt chó kia nữa thì để nô tài giúp ngài băm nó ra nhé."
Tên chó điên này, hắn biết y không dám có hành động thái quá, tranh thủ ống tay áo dài che lấp, móc lấy ngón tay y, mười ngón đan xen.
Lục Chiêu Bạch coi trọng thể diện, né tránh không được chỉ đành từ bỏ, Triệu Vô Sách đã ăn hôi còn mở miệng chọc ngoáy: "Nhìn thấy máu không tốt lắm đâu, hay là Đốc Công đổi cách khác, giúp ta bấm gãy mấy ngón tay này cũng được?"
Người này?!
Lục Chiêu Bạch tức giận cắn răng, không muốn nói thêm gì với hắn nữa, mặc kệ đi thẳng về phía trước.
Triệu Vô Sách bắt lấy tay y, không nhanh không chậm đi theo bên cạnh Lục Chiêu Bạch, vẫn không buông tay và giữ tốc độ để không ai phát hiện ra tư thế mờ ám của bọn họ.
Đến điện Phù Vân, Triệu Vô Sách mới buông tay y ra, Lục Chiêu Bạch xoay người định rời đi, đã bị Triệu Vô Sách gọi lại, hắn mỉm cười nói: "Đốc Công gấp gì chứ? Trong điện của ta còn đang xộn lộn như thế, ngài không giúp ta dọn dẹp chút sao?"
Lục Chiêu Bạch cắn răng, quả tức suốt một đường hoàn toàn đạt đỉnh: "Là ngươi không có tay, hay là đám người kia không có tay?"
Triệu Vô Sách chọc người dựng hết lông lên, lập tức cười hì hì dỗ dành: "Của ta là móng chó, không dùng được."
Hắn nói, còn ghé sát gần Lục Chiêu Bạch thủ thỉ: "Huống hồ, những món đồ tư mật kia, sao bọn chúng xứng chạm vào?"
Lục Chiêu Bạch nháy mắt nhận ra ý đồ xấu xa của đối phương, nhớ đến chiếc áo lót của mình, cuối cùng đi vào bên trong.
Có điều chuyện đầu tiên mà y làm khi bước vào chính là tìm đồ đánh lửa, thiêu rụi chiếc áo lót nọ đi.
Trời ngày mùa thu khô hanh, ngọn lửa nháy mắt bốc lên.
Triệu Vô Sách hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là giơ tay đoạt lấy áo ném xuống đất, sau đó cầm tay người nọ lo lắng xem xét.
Xác nhận ngón tay y không bị gì hắn mới chịu buông ra, giọng nói mang theo chút tiếc nuối nửa thật nửa giả: "Đốc Công tốt xấu gì cũng nên cho ta thứ để tưởng niệm chứ, không có quần áo, ta dùng cái gì bây giờ?"
Lục Chiêu Bạch bị ánh mắt của hắn làm cho tim đập thình thịch, chớp mắt một cái thần sắc của đối phương đã khôi phục như thường.
Chỉ ban nãy thôi,y giống như bị ma nhập, mày váng mắt hoa.
Lục Chiêu Bạch lặng im đánh giá, biểu tình lạnh nhạt: "Tay điện hạ không phải dùng tốt sao? Tự lấy tự chơi đi."
Y đã thiêu hủy quần áo xong, rốt cuộc có thể yên tâm thoải mái rời đi, Triệu Vô Sách lúc này không ngăn cản y nữa.
Chỉ là mãi tới lúc Lục Chiêu Bạch rời khỏi phòng, vẫn cảm thấy ánh mắt sau lưng bám đuổi không dứt, như sói săn mồi.
Ra ngoài điện Phù Vân, Lục Chiêu Bạch cuối cùng cũng nhớ ra mình quên cái gì —— Vòng tay của y!
Nhưng hiện tại trở về là chui đầu vô lưới, huống hồ phải chín phần vật đi rồi không lấy về lại được.
Y lẳng lặng nhéo đầu ngón tay, một chuỗi hạt đeo tay mà thôi, coi như bị chó ngậm đi vậy.
......
Triệu Vô Sách không biết mình bị chửi thành chó, thấy Lục Chiêu Bạch rời đi, thản nhiên nhếch môi.
Hắn sai người thu dọn xong xuôi mới cùng Chu Tước ra ngoài cung.
Tới nơi không còn người theo dõi mình nữa, hắn cuối cùng bộc phát cơn giận, nhấc chân đá Chu Tước một cái: "Đồ không có mắt."
Phá hư chuyện tốt của hắn!
Chu Tước khẽ khàng né tránh, bĩu môi nói: "Điện hạ nên uống chè đậu xanh."
Trời thu nóng bức khô hanh, dễ dàng bốc hỏa.
Triệu Vô Sách gõ trán hắn, xùy một tiếng: "Bớt ba hoa lại, sắp xếp thế nào rồi?"
Nói đến chuyện chính sự, Chu Tước nghiêm mặt trả lời: "Điện hạ yên tâm."
Triệu Vô Sách ừ một tiếng, nhấc chân đi Đại Lý Tự.
Triệu Vô Thần bị giam ở Đại Lý Tự, nhưng vì có quan hệ quen biết với Triệu Lương, ngay cả cái gọi là thẩm vấn cũng vô cùng ôn hòa nhẹ nhàng.
Phòng giam bố trí xa hoa, còn có một mỹ nhân ngồi bên cạnh đút nho hầu hạ hắn.
Lột đi lớp bỏ mỏng là quả nho mọng nước, ngón tay mỹ nhân đút từng trái vào miệng Triệu Vô Thần, hắn nhả hạt vào tay nữ tử, nghe thấy có âm thanh vang lên thì nâng mí mắt.
Chờ nhìn rõ người đến là Triệu Vô Sách, Triệu Vô Thần híp mắt lại: "Lão lục tới vừa đúng lúc, ăn nho không?"
Chu Tước lập tức im bặt, lát sau mở miệng: "Một canh giờ nữa ngài còn phải xuất phát đi Đại Lý Tự, quả thật có gấp ạ."
Triệu Vô Sách:......
Hắn nghiến răng, Lục Chiêu Bạch lại nở nụ cười.
Lục Chiêu Bạch cảm giác người nọ đã cứng rồi, ánh mắt y cũng không giấu được vẻ sung sướng khi thấy người gặp họa: "Điện hạ, nên ra ngoài thôi."
Lúc này y không còn tức giận nữa, thay vào đó là đôi mắt háo hức mong chờ xem náo nhiệt.
Lửa lòng trong người Triệu Vô Sách thoáng chốc bị nụ cười của y dập tắt không còn chút gì. Hắn vươn tay nắm cằm Lục Chiêu Bạch, hỏi y: "Nhìn thấy ta ăn trái đắng làm ngươi vui vẻ lắm sao?"
Lục Chiêu Bạch không né tránh, bất mãn nhìn chằm chằm hắn, thấy Triệu Vô Sách từ từ đứng dậy chỉnh đốn lại quần áo.
Chỉ có điều động tác thô bạo, cho thấy hiện tại hắn đang rất vội.
Lục Chiêu Bạch nhìn lướt qua, trộm nghĩ nhìn người nọ có vẻ yếu ớt nhưng cái đó thật ra không nhỏ, nghĩ đến đây mặt y bất giác đỏ lên.
Triệu Vô Sách dư quang liếc y, như con giun trong bụng Lục Chiêu Bạch mà hừ một tiếng: "Yên tâm, không những không nhỏ, còn là hàng to sài tốt."
Đầu óc kẻ này chắc hẳn lớn lên từ ngã ba đường, Lục Chiêu Bạch đẩy người ra, tự mình mở cửa rời khỏi phòng trước.
"Ánh mặt trời sáng sủa như vậy, điện hạ vẫn nên dùng phơi đầu chút đi."
Loại bỏ mấy suy nghĩ bẩn thỉu bên trong ấy.
Lục Chiêu Bạch khinh thường đi ra ngoài, Triệu Vô Sách nhìn theo bóng dáng y, im lặng cong môi, phất tay để người khiêng hành lý lên.
Từ Tây Tam Viện đến điện Phù Vân cũng không quá gần, Chu Tước nhìn cung nhân phía sau, canh chừng bọn họ va chạm làm rơi vỡ mấy món đồ vốn đã rách nát, vừa đánh giá hai người đằng trước.
Lúc đó ở tẩm điện, động tĩnh giữa hai người họ như sắp đánh nhau tới nơi, giờ sao đã trở nên hài hòa vậy rồi?
—— Đúng thật hài hòa, sánh bước bên nhau, ống tay áo rộng còn cọ qua cọ lại, nhìn thế nào cũng thấy hài hòa.
Nhưng nếu Chu Tước đi trước mặt hai người kia, lúc này chắc chắn có thể bắt gặp gương mặt đắc ý tự hào của chủ nhân nhà mình.
Triệu Vô Sách ỷ vào việc mấy người đằng sau không nghe thấy, ý cười ngâm ngâm hỏi: "Chẳng phải bảo phơi nắng sao? Phơi thế nào mà Đốc Công đen cả mặt rồi?"
Lục Chiêu Bạch giãy giụa một chút nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của người nọ, chỉ đành liếc mắt trừng hắn, cười lạnh: "Nếu điện hạ không cần cái móng vuốt chó kia nữa thì để nô tài giúp ngài băm nó ra nhé."
Tên chó điên này, hắn biết y không dám có hành động thái quá, tranh thủ ống tay áo dài che lấp, móc lấy ngón tay y, mười ngón đan xen.
Lục Chiêu Bạch coi trọng thể diện, né tránh không được chỉ đành từ bỏ, Triệu Vô Sách đã ăn hôi còn mở miệng chọc ngoáy: "Nhìn thấy máu không tốt lắm đâu, hay là Đốc Công đổi cách khác, giúp ta bấm gãy mấy ngón tay này cũng được?"
Người này?!
Lục Chiêu Bạch tức giận cắn răng, không muốn nói thêm gì với hắn nữa, mặc kệ đi thẳng về phía trước.
Triệu Vô Sách bắt lấy tay y, không nhanh không chậm đi theo bên cạnh Lục Chiêu Bạch, vẫn không buông tay và giữ tốc độ để không ai phát hiện ra tư thế mờ ám của bọn họ.
Đến điện Phù Vân, Triệu Vô Sách mới buông tay y ra, Lục Chiêu Bạch xoay người định rời đi, đã bị Triệu Vô Sách gọi lại, hắn mỉm cười nói: "Đốc Công gấp gì chứ? Trong điện của ta còn đang xộn lộn như thế, ngài không giúp ta dọn dẹp chút sao?"
Lục Chiêu Bạch cắn răng, quả tức suốt một đường hoàn toàn đạt đỉnh: "Là ngươi không có tay, hay là đám người kia không có tay?"
Triệu Vô Sách chọc người dựng hết lông lên, lập tức cười hì hì dỗ dành: "Của ta là móng chó, không dùng được."
Hắn nói, còn ghé sát gần Lục Chiêu Bạch thủ thỉ: "Huống hồ, những món đồ tư mật kia, sao bọn chúng xứng chạm vào?"
Lục Chiêu Bạch nháy mắt nhận ra ý đồ xấu xa của đối phương, nhớ đến chiếc áo lót của mình, cuối cùng đi vào bên trong.
Có điều chuyện đầu tiên mà y làm khi bước vào chính là tìm đồ đánh lửa, thiêu rụi chiếc áo lót nọ đi.
Trời ngày mùa thu khô hanh, ngọn lửa nháy mắt bốc lên.
Triệu Vô Sách hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là giơ tay đoạt lấy áo ném xuống đất, sau đó cầm tay người nọ lo lắng xem xét.
Xác nhận ngón tay y không bị gì hắn mới chịu buông ra, giọng nói mang theo chút tiếc nuối nửa thật nửa giả: "Đốc Công tốt xấu gì cũng nên cho ta thứ để tưởng niệm chứ, không có quần áo, ta dùng cái gì bây giờ?"
Lục Chiêu Bạch bị ánh mắt của hắn làm cho tim đập thình thịch, chớp mắt một cái thần sắc của đối phương đã khôi phục như thường.
Chỉ ban nãy thôi,y giống như bị ma nhập, mày váng mắt hoa.
Lục Chiêu Bạch lặng im đánh giá, biểu tình lạnh nhạt: "Tay điện hạ không phải dùng tốt sao? Tự lấy tự chơi đi."
Y đã thiêu hủy quần áo xong, rốt cuộc có thể yên tâm thoải mái rời đi, Triệu Vô Sách lúc này không ngăn cản y nữa.
Chỉ là mãi tới lúc Lục Chiêu Bạch rời khỏi phòng, vẫn cảm thấy ánh mắt sau lưng bám đuổi không dứt, như sói săn mồi.
Ra ngoài điện Phù Vân, Lục Chiêu Bạch cuối cùng cũng nhớ ra mình quên cái gì —— Vòng tay của y!
Nhưng hiện tại trở về là chui đầu vô lưới, huống hồ phải chín phần vật đi rồi không lấy về lại được.
Y lẳng lặng nhéo đầu ngón tay, một chuỗi hạt đeo tay mà thôi, coi như bị chó ngậm đi vậy.
......
Triệu Vô Sách không biết mình bị chửi thành chó, thấy Lục Chiêu Bạch rời đi, thản nhiên nhếch môi.
Hắn sai người thu dọn xong xuôi mới cùng Chu Tước ra ngoài cung.
Tới nơi không còn người theo dõi mình nữa, hắn cuối cùng bộc phát cơn giận, nhấc chân đá Chu Tước một cái: "Đồ không có mắt."
Phá hư chuyện tốt của hắn!
Chu Tước khẽ khàng né tránh, bĩu môi nói: "Điện hạ nên uống chè đậu xanh."
Trời thu nóng bức khô hanh, dễ dàng bốc hỏa.
Triệu Vô Sách gõ trán hắn, xùy một tiếng: "Bớt ba hoa lại, sắp xếp thế nào rồi?"
Nói đến chuyện chính sự, Chu Tước nghiêm mặt trả lời: "Điện hạ yên tâm."
Triệu Vô Sách ừ một tiếng, nhấc chân đi Đại Lý Tự.
Triệu Vô Thần bị giam ở Đại Lý Tự, nhưng vì có quan hệ quen biết với Triệu Lương, ngay cả cái gọi là thẩm vấn cũng vô cùng ôn hòa nhẹ nhàng.
Phòng giam bố trí xa hoa, còn có một mỹ nhân ngồi bên cạnh đút nho hầu hạ hắn.
Lột đi lớp bỏ mỏng là quả nho mọng nước, ngón tay mỹ nhân đút từng trái vào miệng Triệu Vô Thần, hắn nhả hạt vào tay nữ tử, nghe thấy có âm thanh vang lên thì nâng mí mắt.
Chờ nhìn rõ người đến là Triệu Vô Sách, Triệu Vô Thần híp mắt lại: "Lão lục tới vừa đúng lúc, ăn nho không?"