• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nynuvola

Đêm đó Triệu Vô Sách nói mơ hồ không rõ, nhưng rất nhanh Lục Chiêu Bạch đã biết hắn định làm gì.

"Cái này là tối qua gấp rút đưa đến, trước mắt trong kinh vẫn đang rối ren, chủ tử, chúng ta cần sớm lên kế sách."

Lục Chiêu Bạch nghe người mình nói xong, ánh mắt tràn đầy châm chọc: "Không cần nóng nảy, vẫn chưa rối đến trên đầu chúng ta đâu."

Y cuối cùng cũng biết vì sao Triệu Vô Sách nói là muốn xem chó cắn chó.

Trước khi rời khỏi kinh, hắn đã gài bẫy sẵn, chờ thời cơ chín muồi thì tung lời đồn đãi, nói là Tề Dược tạo phản thất bại, bí mật giết chết hắn.

Cái bẫy này cũng khôn khéo, ném ra đúng thời cơ, gãi ngay đúng chỗ ngứa.

Sau khi hoàng đế nổi trận lôi đình, tin tức thật giả lẫn lộn, tên ngu ngốc Triệu Vô Thần liền tin là thật, dưới sự khuyến khích của thuộc hạ, bí quá hoá liều.

Hắn mua chuộc được người Khâm Thiên Giám, dùng vu cổ chi thuật, xuống tay với hoàng đế, ai ngờ......

Lại bị hoàng đế thu hết vào rọ.

Đối diện với mấy chục con rối tà thuật viết sinh thần bát tự của Triệu Mạch, Triệu Vô Thần hết đường chối cãi, Tê Phi thì đâm đầu vào cột, cao giọng hô oan uổng: "Hoàng Thượng minh giám, đây là có người đang hãm hại mẹ con thiếp!"

Đáng tiếc Triệu Mạch không phải đồ ngốc, khổ nhục kế cũng không dùng được lúc này, ông ta hận không thể giết chết hai người nọ ngay tại chỗ. Nhưng vì ném chuột sợ vỡ đồ, đả động đến Tề Dược đang ở biên quan, chỉ đành giam lỏng Tề phi và Triệu Vô Thần trước, còn những người hác đều chém sạch.

Bởi vì Tứ hoàng tử được thân phong Thành Vương, bên dưới có một nhóm cận thần cảm thấy hắn sẽ làm ra chuyện, trong tối ngoài sáng đều cúi đầu quy thuận theo hắn.

Nhưng khi chuyện kia xảy ra, trong kinh máu chảy thành sông, đảng phái của Tứ hoàng tử chịu đả kích cực lớn.

Cục diện hỗn loạn phát sinh quá nhanh, rất nhiều người trở tay không kịp, người của Lục Chiêu Bạch nhanh trí, vừa xảy ra việc lập tức giục ngựa chạy đi báo tin cho y.

Nghe thấy mệnh lệnh của Lục Chiêu Bạch, thuộc hạ chần chờ dò hỏi: "Người của chúng ta không cần thừa nước đục thả câu sao?"



Lục Chiêu Bạch nắm chặt ngón tay, nhấp môi: "Không vội, để Tề Dược làm chim đầu đàn trước."

Lục Chiêu Bạch nhanh chóng âm thầm tính toán, với những việc đã phát sinh trong cung, Tề Dược tất sẽ không ngồi im chờ chết.

Tình hiện hiện tại, e là Nguyệt Hà Châu cũng sẽ loạn.

Lục Chiêu Bạch đoán không sai, sau khi tin tức truyền đi, Tề Dược quả nhiên nổi trận lôi đình.

Lão ta hất bay đồ đạc trên bàn xuống đất, giận dữ thành hận thù, cuối cùng suy sụp ngồi dưới đất.

"Một đám ngu xuẩn......"

Lão đem mọi thứ quý giá nhất trên đời giao cho con gái và cháu ngoại, cuối cùng lại gặp phải hai kẻ ngu xuẩn, dễ dàng bị người khác xoay vòng vòng như vậy!

Chuyện tới nước này, lão đã bị ép đến vách núi.

Chỉ còn lại một con đường, là đường chết.

Nhưng chưa chắc không thể là đường sống.

......

Tề Dược phản.

Lão lấy danh nghĩa Thanh quân, tập hợp toàn bộ quan viên Nguyệt Hà Châu, kéo theo hai mươi vạn binh mã, lấy ngụ ý "Định giang sơn", tự phong Định vương, khởi binh từ Nguyệt Hà Châu.

Khi tin tức truyền tới tai Triệu Vô Sách, không tránh khỏi việc Lục Chiêu Bạch cũng đứng nghe, hắn ra lệnh cho Chu Tước: "Cứ làm như ta đã dặn, với cả một đám chó điên cắn xé nhau, bảo người của chúng ta tránh xa một chút."

Chu Tước tuân lệnh, Lục Chiêu Bạch lúc này vẫn không mở miệng nói lời nào, đợi Chu Tước đi rồi mới khẽ cười nhạo một tiếng.

Triệu Vô Sách quay đầu lại, thấy nụ cười của y thì giả lả thò đến gần Lục Chiêu Bạch: "A Bạch đang cười gì đó?"

Lục Chiêu Bạch liếc hắn, nói: "Cười điện hạ, khá khen cho một kế hay. Ngươi đây là giết người diệt tâm."

Triệu Vô Sách quá độc ác, Tề Dược rõ ràng là người ghê gớm, lão ta biết chỉ cần lão không làm thì hoàng đế có thể sẽ để yên cho lão. Dù sao thì trong số những đứa con nối dõi của Triệu Mạch, Tứ hoàng tử Triệu Vô Thần là người có tương lai sáng nhất, mà nếu Triệu Vô Thần khó lên ngôi được, Tề Dược cũng sẽ có cách nâng đỡ hắn lên.

Nên mặc kệ Triệu Vô Thần vô tích sự, lão tuyệt đối cũng sẽ không phản.

Vì vậy Triệu Vô Sách bắt đầu ra tay từ Triệu Vô Thần.

Một tên ngu xuẩn, dễ dàng mắc mưu lừa vào tròng, Tề Dược bị buộc vào đường cùng, hoặc là chờ chết, hoặc là vùng lên, nói không chừng còn có thể tìm ra được một con đường sống.

Y cảm thán chó con này mưu sâu kế hiểm, có lẽ trước đây y đã nhìn nhầm.

Vốn tưởng rằng là một quả hồng mềm, ai ngờ lại là chó điên.



Nhưng mà không đi đến bước cuối cùng kia, chắc gì y không thể hàng phục chó điên, bỏ vào túi của mình?

Suy nghĩ của Lục Chiêu Bạch, Triệu Vô Sách không biết, có điều nghe thấy mấy lời bình của đối phương, hắn khẽ cười ghé đến gần: "A Bạch nói oan cho ta không, ta là người nhát gan, ngay cả gà còn không dám giết, sao dám giết người?"

Lục Chiêu Bạch lạnh lùng nhìn hắn, nhắc nhở: "Điện hạ, con gà đêm qua ngươi ăn vào bụng còn chưa tiêu hóa xong đấy, ngươi mở mồm không biết ngượng à?"

Triệu Vô Sách đáp: "Ta sợ thật mà, nhưng vì A Bạch thích ăn, ta chỉ có thể cố gắng làm liều thôi."

Nói đi nói lại vẫn vòng về y, Lục Chiêu Bạch ghét bỏ đứng dậy đi vào trong phòng, để lại Triệu Vô Sách đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng y, đoạn cân nhắc: "Hay là tối nay đổi thành ăn chay nha?"

Đáp lại là động tác đóng cửa của Lục Chiêu Bạc: "Tùy ý ngươi."

Y hơi dừng một chút, bổ sung: "Ta ăn thịt."

Triệu Vô Sách nhìn thân ảnh mảnh khảnh biến mất nơi cửa, ý cười chậm rãi lan tràn.

......

Tề Dược đánh trận cả đời, xung quanh đều là binh mã của lão ta, vì vậy chỉ khoảng bảy tám ngày, toàn bộ mười hai Châu Nguyệt Hà đều đã nằm gọn trong tay Tề Dược.

Tin tức truyền tới trong kinh, hoàng đế vừa hoảng hốt vừa cảm thấy cực kỳ tức giận.

Bị con chó mà mình nuôi quay lại ngoạm một miếng, nếu như ông ta còn trẻ nhất định sẽ mặc giáp ra trận, chém Tề Dược rớt xuống ngựa.

Nhưng mà hiện tại ông ta đã già rồi.

Thậm chí thanh đao năm đó Triệu Mạch thường dùng cũng sắp không nhấc nổi nữa.

Ông ta ngồi trước điện Kim Loan, điểm danh một loạt tướng sĩ và đại quân chuẩn bị xuất phát, đuổi cùng giết tận loạn thần tặc tử.

Trận này, hai bên tám lạng nửa cân, Tề Dược tuổi già nhưng dụng binh như thần, mà đám tướng soái trẻ tuổi sĩ khí dồi dào, giao tranh qua lại mấy lần nhưng chưa có bên nào chiếm được ưu thế.

Lúc bọn họ đang giằng co, Triệu Vô Sách nhàn rỗi ở trong núi.

Hắn đánh cờ với Lục Chiêu Bạch, đánh được một nửa liền chơi xấu, đầu tiên là đòi đi lại, sau khi thế cờ đã định thì chuyển mục tiêu sang soi mói A Quang.

A Quang luôn đứng tấn bên cạnh hai người, đứa nhỏ trầm mặc kiệm lời, nói ít làm nhiều, tính cách cũng cứng cỏi chăm chỉ, dù bị chèn ép cũng không hé răng oán hận.

Hoặc là nói, không dám.

Lúc này Triệu Vô Sách đi qua, đứng trước mặt nó chỉ chỉ trỏ trỏ, kêu nó luyện công nhưng không luyện đầu óc, nhóc con cũng chỉ mím môi gật mạnh đầu: "Cảm ơn ân công dạy bảo!"

Ban đầu nó muốn kêu sư phụ, nhưng bị Triệu Vô Sách dỗi thành "Ai là sư phụ ngươi", thế nên nó tiếp tục ngoan ngoãn gọi ân công.

Triệu Vô Sách hừ một tiếng, đang định nói thêm gì thì chợt cảm thấy trước trán tê rần.



Cờ trắng rơi trên mặt đất, Triệu Vô Sách nhìn qua vội vàng đổi sắc mặt: "A Bạch xuống tay nặng như vậy là muốn đánh chết ta sao?"

Vẻ mặt của hắn đầy oan ức, Lục Chiêu Bạch thu tay về, nhàn nhạt đáp: "Tai họa kéo dài cả ngàn năm, ngươi mới có một chốc một lát, chưa chết được."

Trước khi đứng dậy không quên nói: "Ngươi thua rồi."

Y nhập cuộc chỉ với một quân cờ, mà bàn cờ này đã định rõ càn khôn.

Triệu Vô Sách thoáng nhìn qua thế cục trên bàn cờ, cười vỗ tay: "Không hổ là A Bạch, bị ta làm rối tung lên vậy vẫn thắng được."

Lục Chiêu Bạch biết hắn cố tình làm rối, chỉ cười lạnh một tiếng: "Nếu ngươi không bày trò, ta thắng càng nhanh."

"Phải phải phải."

Triệu Vô Sách dường như không biết giận trước mặt y, cất quân cờ đi, quay đầu sai A Quang: "Hôm nay luyện đến đây thôi, đi nấu cơm đi."

A Quang nhảy dựng lên, vâng lời vào bếp, Lục Chiêu Bạch nhìn hắn có chút cạn lời: "Sai bảo con nít, có bản lĩnh thật đấy."

"Tại nó ghét ta nấu cơm khó ăn chứ bộ, A Bạch không nên bất công."

Triệu Vô Sách miệng lưỡi trơn tru, Lục Chiêu Bạch quen rồi, lười để ý hắn, đi được một đoạn thì bị người gọi lại: "A Bạch, buổi tối có muốn theo ta ra ngoài một chuyến không?"

Lục Chiêu Bạch nghe ra trong giọng nói hắn có điều lạ thường, dừng bước chân, hỏi: "Đi đâu?"

Ý cười trong mắt đối phương tăng thêm vài phần: "Một chỗ tốt, làm chuyện mà ngươi muốn làm."

Hắn cười nhẹ, thanh âm bị gió thổi qua gần như không thể nghe thấy: "Canh giờ đã điểm, Câu Hồn sứ giả nên thu đầu người thôi."

============

Giờ lành đã điểm, nên đi trả thù cho cục cưng thôi:)))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK