Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 606: Anh nhận nhầm người rồi

Lúc này Mạc Hân Hy mới nhận ra vừa rồi mình có chút thất thố, vội vàng xin lỗi: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi không cố ý”

Người đàn ông không cho là như v: chậm rãi dịch lên phía trước một bước: “Cô không cần tự trách, khi tôi soi gương, cũng cảm thấy sợ hãi nữa mà!”

Bước tiếp nên nói gì, đơn giản cúi đầu cầm cây chổi nhanh chóng đi tới trước cửa sổ sát đất.

Bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, người đàn ông này không liên quan tới kế hoạch lần này.

Trên đất trước cửa sổ sát đất thật sự có một bãi cà phê, Mạc Hân Hy dùng khăn giấy lau chùi xong, rồi dùng giẻ lau cẩn thận lau một chút.

Ở phía sau cô, lại đột nhiên truyền đến tiếng dương cầm êm tai dễ nghe.

Cô có chút kinh ngạc quay đầu lại, thì nhìn thấy người đàn ông vừa rồi ngồi ở trước tấm bình phong, gương mặt say mê đang đánh đàn dương cầm, bản nhạc được chơi ở giữa ngón tay thon dài vừa hay là { Bản Giao Hưởng Định Mệnh ) của Beethoven.

Nốt nhạc chập chập trùng trùng theo đầu ngón tay anh ta vang lên ở trong căn phòng, cả người anh ta đều đắm chìm ở trong ánh đèn, cùng với cô gái xinh đẹp ở trong tấm bình phong phía xa xa.

Hình ảnh như vậy khiến Mạc Hân Hy cảm thấy có chút không chân thật.

Người đàn ông này chắc chắn đã từng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Cô gái trong tấm bình phong kia có lẽ chính là người anh ta yêu.

Nhớ đến mình còn có chuyện phải xử lý, Mạc Hân Hy không đành lòng làm phiền người đàn ông này, chuẩn bị lặng lẽ đi ra ngoài.

Tuy nhiên, cô vừa mới đi qua phía sau người đàn ông, tiếng dương cầm lại đột nhiên dừng lại, âm thanh trong trẻo của người đàn ông kia vang lên: “Cô biết đây là khúc gì không?”

Mạc Hân Hy không chút suy nghĩ, buột miệng thốt ra: “Định mệnh của Beethoven”

Một nhân viên dọn dẹp vệ sinh lại có thể nói ra chính xác tên bản nhạc mình đánh như thế, người đàn ông có chút kinh ngạc, anh ta chống gậy, có chút khó khăn đứng dậy, đi đến trước mặt Mạc Hân Hy.

“Cô biết đàn dương cầm?”

Một tên vệ sĩ trong đó giữ cô lại: “Cậu Sở đâu, cậu Sở sao rồi?”

Cô chỉ chỉ vào cửa phòng: “Ở bên trong!”

Vệ sĩ buông cô ra, vọt thẳng vào trong, tựa như vô cùng lo lắng cho sự an toàn của người đàn ông trong phòng.

Mạc Hân Hy chạy nhanh về phía trước, ở chỗ hành lang lầu một, vội vàng đi xuyên qua ánh sáng mỏng manh, cô nhìn thấy Lục Khải Vũ.

Lục Khải Vũ cũng liếc mắt một cái là nhìn thấy cô, kéo cô sang một bên: “Em mau đi lên tìm ông Long, anh tới thư viện bên cạnh phóng hỏa, chúng ta gặp nhau ở cổng lớn viện điều dưỡng”

Mạc Hân Hy có chút lo lắng: “Nhưng mà, chúng ta đi ra ngoài như thế nào?”

“Đến lúc đó làm việc tùy theo hoàn cảnh!”

Bởi vì thời gian gấp rút, bọn họ không kịp bàn bạc chỉ tiết cụ thế, chỉ có thế tạm thời tính toán như vậy.

Mạc Hân Hy chạy nhanh đến lầu hai, đi thẳng vào phòng Long Anh Nguyên: “Ông Long, chúng ta đi thôi”

Phòng trong Long Anh Nguyên đã chuẩn bị xong tất cả, nhìn thấy cô, dùng đèn pin chiếu sáng chiếu vào một cái xe lăn trong góc tường: “Chân cảng tôi không tiện lắm, không thể chạy nhanh được, dùng xe lăn sẽ nhanh một chút”

“Được” Mạc Hân Hy nhanh chóng đỡ ông †a ngồi lên trên xe lăn, đẩy ông ta đi ra cửa phòng,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK