Mục lục
9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1243

 

€ó một bà lão dắt một bé gái ba bốn tuổi ở dưới gốc cây, đang dùng sào trúc để thu hoạch quả hồng!

 

Cô bé đi cùng bà lão, ngoan ngoãn nhặt từng quả hồng rơi trên mặt đất cho vào trong chiếc giỏ tre cách đó không xa!

 

Đôi mày nhỏ của Lục Tấn Khang hơi nhíu lại.

 

Diệp Bảo Châu ngoan ngoãn giúp bà nội tìm nhặt những quả hồng trên mặt đất! Mặc dù cô bé mới hơn ba tuổi, nhưng kể từ sau khi mẹ lâm bệnh nặng mà qua đời, thì cô bé đã trở nên vô cùng hiểu chuyện!

 

Bố nói bố phải đi vào thành phố làm thêm, bảo cô bé ngoan ngoãn ở nhà với bà nội. Mấy cây hồng bên sườn đồi là của gia đình bọn họ, bà nội nói rằng thu hoạch quả hồng lại, rồi làm thành bánh quả hồng ngòn ngọt, là có thể bán được một giá tốt, rồi mua bánh quy, mua kẹo cho cô bé ăn.

 

Vì vậy, cô bé muốn giúp bà nội làm việc, kiếm thêm nhiều tiền. Cho dù là trên tay đều là chất lỏng nhớt của quả hồng, cho dù là chân răng nhỏ hơi đau chút xíu cũng không có vấn đề gì.

 

Nếu như cô bé không giúp đỡ bà nội, vậy thì thật sự không có ai giúp đỡ bọn họ cả.

 

Mẹ của cô bé đã quen biết bố cô bé khi cô ấy làm thêm ở Hà Thành.

 

Nhà bà ngoại của cô bé nằm ở một huyện khác rất xa. Khi mẹ qua đời, cậu và bà ngoại đã đến, lúc gần đi thì có để lại cho cô bé một số điện thoại, nói rằng nếu như nhớ bọn họ, gặp phải khó khăn thì có thể gọi cho bọn họ, cậu sẽ đến đón cô bé về sống ở nhà bà ngoại.

 

Cô bé sẽ không đi! Bà nội tuổi đã cao rồi, cô bé muốn ở nhà cùng với bà.

 

Lý Cẩm Lan đang làm việc nghe thấy giọng nói đằng sau lưng có giọng nói. Vừa quay đầu liền nhìn thấy mấy bé Bảo, cùng với vợ chồng Lục Khải Vũ và La Đức Tín ở đằng sau mấy bé Bảo.

 

La Đức Tín nhìn thấy bà ta thì niềm nở chào hỏi: “Thím Lý, hai bà cháu đang thu hái quả hồng à! Để cháu giúp thím nhé!”

 

Bảo Châu lúc này đang cúi người, cong cái mông nhỏ nhặt một quả hồng trên mặt đất lên, nghe thấy giọng nói, cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ sáng long lanh nhìn về phía bọn nhóc Lục Tấn Khang.

 

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé bởi vì vừa mới ăn một quả hồng xong, liên tục làm việc, nên lúc này đã bẩn lấm lem, quần áo trên người cũng rộng thùng thình, cực kỳ không vừa vặn.

 

Đầu tóc được chải gọn gàng trước đó, lúc này cũng rối bù xù như cái tổ cỏ tranh.

 

Quần áo hôm nay Lục Tấn Khang mặc rất khác so với trước đây, quần áo toàn thân đều là do mẹ Lục đặc biệt may theo số đo cho mấy đứa cháu trai.

 

Hơn nữa mười ngày nay, Mạc Hân Hy đã đặc biệt bổ sung dinh dưỡng cho cậu bé, cậu bé lúc này so với trước kia quả thực như hai người khác nhau.

 

Diệp Bảo Châu chớp chớp đôi mắt nhỏ nhìn một hồi lâu, cũng không nhận ra cậu bé.

 

Ngược lại khi cậu bé nhìn thấy Lý Cẩm Lan, mới nhận ra Bảo Châu.

 

Chỉ là không ngờ rằng mới hơn mười ngày không gặp, cô em gái nhỏ mềm mại đáng yêu lại trở thành bộ dạng như thế này.

 

Trong lòng Lục Tấn Khang có đôi chút buồn bã.

 

Việc tập đoàn nhà họ Lục đầu tư vào trong thôn, đã luôn là một chủ đề được thôn dân La Trại Câu bàn tán sôi nổi trong mười mấy ngày nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK