• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Giai bị tổn thương.

Chu Diễn không để ý tới cô ta nữa, trực tiếp rời đi. Chung Giai cũng không còn tâm tư muốn nói với Chu Minh Phong, bởi vì đột nhiên cô cảm thấy, Chu Diễn tin tưởng Khương Tân Tân như vậy, còn Chu Minh Phong thì sao? Vì không muốn mình bị tổn thương nặng hơn, nên Chung Giai quyết định, coi như việc này chưa từng xảy ra. Cô lười nhắc nhở Chu Minh Phong về chuyện thảo nguyên xanh xanh trên đầu anh.

Cô trở lại xe, hạ quyết tâm không yêu nữa, nhưng trong lòng vẫn rất oán giận.

Cô khó chịu, vậy thì người khác phải khó chịu hơn cô mới được.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô đột nhiên nhớ đến chị họ Chung Phỉ. Cô muốn nói cho Chung Phỉ biết, để cô ta nhìn thấy trong lòng con trai mình không hề còn người mẹ ruột, nó đã nhận người khác là mẹ!

Chung Giai không thèm quan tâm chuyện chênh lệnh giờ, trực tiếp bấm dãy số Chung Phỉ.

Một lúc lâu sau, Chung Phỉ mới lười biếng nhận điện thoại, ngữ khí vô cùng ghét bỏ răn dạy: "Em không có khái niệm về thời gian sao? Em có biết bên chị đã là nửa đêm hay không?"

Chung Giai: "..."

Cô hít một hơi, âm dương quái khí nói: "Thực xin lỗi chị, em quá nóng lòng. Không làm phiền chị nghỉ ngơi đi? Hôm nay em nhìn thấy mẹ kế a Diễn hẹn hò với một người đàn ông trẻ tuổi lại còn rất đẹp trai, nên em muốn nói cho a Diễn với anh rể, chị biết chuyện gì xảy ra không, sau khi a Diễn xem ảnh xong liền xóa đi, còn nói em là người ngoài! Hiện tại chúng ta là người ngoài, vậy sau này nó còn nhận chúng ta nữa không?"

"Chính là việc này?" Ngữ khí Chung Phỉ phi thường lãnh đạm: "Loại chuyện này đáng giá để em gọi điện thoại làm phiền chị sao?"

Chung Giai: "Chị?"

"Em vốn chính là người ngoài." Chung Phỉ nói: "Em sẽ không cho rằng mình là người Chu gia chứ?"


Chung Giai: "... Không phải, mẹ kế a Diễn có khả năng xuất quỹ a."

"Vậy thì thế nào? Có liên quan gì tới em? Còn nữa có phải em muốn chị đập nát miệng em hay không, để em không gọi Chu Minh Phong là anh rể nữa?"

Chung Phỉ rất chi là tức giận khi bị gọi, lúc này đã bớt lạnh lùng như nãy, nhưng lời nói còn làm Chung Giai một lần nữa khó thở: "Em biết bên này mấy giờ không? Vì loại chuyện này mà quấy rầy chị ngủ?"

Sau một trận răn dạy, đầu dây bên kia truyền tới âm thanh trầm thấp của đàn ông, phảng phất như đang trấn an Chung Phỉ, Chung Phỉ mắng một câu "Thật là xúi quẩy" sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Chung Giai nghe âm thanh tút tút tút truyền đến.

Cô mờ mịt.

Chuyện gì xảy ra??

Có lẽ là do thái độ của Chu Diễn với Chung Phỉ, Chung Giai cũng bắt đầu cảm thấy: Có phải xuất quỹ không tính là chuyện lớn hay không? Cho nên, bọn họ mới bình tĩnh như vậy? Là do cô có vấn đề, hay là bọn họ có vấn đề?

Chu Diễn hoàn toàn không tin Khương Tân Tân xuất quỹ.

Vì cái gì mà tin tưởng cô ta như vậy.

Cậu vừa đi về phía biệt thự, vừa bấm gọi dãy số Khương Tân Tân.

Khương Tân Tân vừa mới tạm biệt Edwin, trên đường cô trở về nhà thì nhận được điện thoại của Chu Diễn, cũng không nghĩ nhiều liền nghe điện thoại: "Làm gì?"

Chu Diễn bất đắc dĩ: "Vừa rồi tôi đã giúp cô gỡ một quả bom đi."

"Có ý tứ gì?"

"Chung Giai tới." Chu Diễn một tay đút túi quần nhàn nhã đi về nhà, trời chiều chiếu xuống làm bóng cậu thon dài, ngữ khí cậu tùy ý, giống như là đang kể công với Khương Tân Tân: "Cô ta cho tôi xem ảnh cô ăn cơm với Lý ca, còn nói cô hẹn hò với Lý ca, nói cô ngoại tình, bộ dáng như muốn cho ba tôi xem ảnh nữa, cho nên tôi đã xóa."

Khương Tân Tân: "Tại sao cô ta rảnh rỗi như vậy."

Cô không cùng tầng sóng với Chung Giai, cho dù đầu Chu Minh Phong ngập tràn nước, cũng không có khả năng cưới em gái của vợ trước a? Đã không có hi vọng, thì cần gì phải tìm cơ hội làm tới, chuyện này làm người nghe không biết nên khóc hay cười.

"Ai biết được." Chu Diễn nói: "Tôi có được tính là gỡ một quả bom hộ cô hay không."

Khương Tân Tân bật cười: "Hình như cậu không nghi ngờ tôi xuất quỹ."

"Vẫn tốt. Tôi nhìn thấy người trong hình là Lý ca liền không nghĩ nhiều như vậy, với cả Lý ca không thích cô."

Khương Tân Tân: "?"

"Bất quá tại sao hai ngươi ăn cơm cùng nhau?" Chu Diễn lại còn lên án nữa: "Cô ăn món cay Tứ Xuyên."

Cho nên điều nhóc bất mãn là do cô không gọi nhóc đi ăn?

"Là do trùng hợp gặp nhau, tôi muốn bàn về chuyện mở tiệm với anh ấy." Khương Tân Tân dừng một chút, tâm tình bi thương: "Vậy mà anh ấy lại từ chối tôi."

Chu Diễn cười trên nỗi đau của người khác: "Đúng như vậy sao ha ha ha."

"Đúng rồi." Cậu đi thật nhanh đến cửa nhà, liền thả chậm bước chân: "Cô nên nói một tiếng cho ba tôi."

"Biết rồi. Bất quá dì của cậu rất nhàn cũng rất nhàm chán a." Khương Tân Tân có chút khó chịu: "Đầu năm nay ai quy định người đã kết hôn không thể ăn cơm tối với người khác giới? Ăn bữa cơm thì gọi là ngoại tình, cô ta nghĩ cái gì vậy."

"Ai mà biết." Chu Diễn nói: "Là dì họ, họ."

Khương Tân Tân chân trước vừa về tới nhà, chân sau Chu Minh Phong liền trở lại.

Toàn thân anh được bao trùm một cỗ khí trầm thấp.

Khương Tân Tân chưa từng nhìn thấy anh như vậy. Anh luôn luôn ôn hòa khiêm tốn, bất thình lình tự nhiên âm trầm, Khương Tân Tân với Chu Diễn hai mặt nhìn nhau, cũng không biết chuyện gì xảy ra. Giọng nói của Chu Minh Phong có chút khàn khàn, trong mắt còn có tơ máu đỏ, mười phần doạ người, ngữ khí anh trầm thấp: "A Diễn, đi thu dọn hành lý, buổi tối phải bay rồi." Anh dừng lại một chút, khó khăn nói: "Cữu công con qua đời."

Chu Diễn sửng sốt.

Khương Tân Tân cũng không biết làm sao.

Cữu công Chu Diễn, cũng chính là cữu cữa của Chu Minh Phong. Xuyên sách tới đây, cô chưa từng gặp qua cữa cữa của Chu Minh Phong, nhưng lại không tính rất lạ lẫm, bởi vì trước đó không lâu Chu gia nhận được một thùng hàng, có mận giòn, trứng gà ta, mật ong còn có đu đủ bào sợi ngâm chua, đây đều là đồ cữu cữu Chu Minh Phong gửi tới. Món đu đủ ngâm chua đó là món Chu Diễn thích nhất, cho dù ngày nào cũng có đầy những món ăn phong phú, nhưng lúc ăn cơm cậu ta chỉ ăn vài miếng.

Về phần 2 bình mật ong kia, đều vào bụng Khương Tân Tân.

Cho nên, cho dù cô chưa bao giờ gặp qua vị cữu cữu này, nhưng giờ này khắc này, nhìn thần sắc khó chịu của Chu Minh Phong với Chu Diễn, cô cũng nhịn không được có chút khó chịu.

Chu Diễn không nói lời nào, vành mắt đỏ hoe lên lầu thu dọn hành lý.

Sự thật chứng minh, người như Chu Minh Phong cho dù vào thời khắc đau khổ mất đi người thân, thì anh vẫn còn tốt, ngồi ở một mình trên ghế sa lon, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô: "Phải đi ngay bây giờ, tôi đã bảo trợ lý Lưu mua vé máy bay rồi, muốn cất cánh ngay phải dùng máy bay tư nhân, thời gian không có nhiều, cô đừng để ý."

Khương Tân Tân ừ một tiếng.

"Tôi không yên lòng để cô ở nhà một mình." Chu Minh Phong đưa tay lên, đè lên huyệt thái dương, ngữ khí trầm thấp: "Chẳng qua nếu như cô không đi được, thì cũng không sao đâu. Tôi với a Diễn trở về là được."

Khương Tân Tân nhìn anh.

Kỳ thật lúc nghe câu anh không yên lòng để cô ở nhà một mình, cô có chút muốn cười.

Tại sao không yên lòng chứ, cô đâu phải là trẻ con.

Nhưng khóe miệng còn chưa kịp nhếch lên, nhìn khí tức bi thương bao quanh người anh, mí mắt cô buông xuống, nói khẽ: "Không đi không được, tôi nên đến đó đưa tiễn cữu cữu anh."

Chu Minh Phong nhìn về phía cô, cô không thể nào hiểu nổi, qua nửa ngày, anh mới lên tiếng.

Thời gian có chút vội, Chu Minh Phong với Chu Diễn còn chưa ăn cơm tối, a di giúp đỡ thu dọn hành lý xong, bọn họ liền xuất phát đến sân bay. Khương Tân Tân không biết phải đi mấy ngày, nên cô chào hỏi Từ Tòng Giản, dặn dò Từ Tòng Giản nếu có việc gì xử lý không được, có thể thương lượng với Dương quản gia.

Một đường không nói gì, mỗi ngày ở sân bay đều diễn ra cảnh ly biệt, rồi trùng phùng.

Hành lý của Chu Diễn với Chu Minh Phong không nhiều, nên không cần gửi bên vận chuyển.

Trong phòng chờ máy bay, Chu Minh Phong đang đứng trước cửa sổ sát đất nhìn phía ngoài sân bay, sân bay rực rỡ ánh đèn, đèn chiếu vào người anh lộ ra vẻ cô đơn. Rất nhiều người thương tâm khổ sở, đều vô thanh vô tức. Rõ ràng sân bay là nơi rất náo nhiệt, nhưng trong mắt Khương Tân Tân, Chu Minh Phong như một kẻ lẻ loi cô đơn một mình.

Chu Diễn đi mua cà phê.

Khương Tân Tân do dự thật lâu, quyết định đứng dậy từng bước từng bước đi đến bên cạnh Chu Minh Phong.

Cô không biết, sau khi rèm được buông xuống, cửa sổ sát đất liền thành một chiếc gương, Chu Minh Phong vốn đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên lơ đãng nhìn thoáng qua hướng cô đi, từng bước một không có dừng lại, cũng không hề do dự.

Khương Tân Tân luôn luôn am hiểu làm nóng bầu không khí, nhưng lúc này, cô hoàn toàn không biết mình có chuyện gì để nói với Chu Minh Phong không.

Hai người yên tĩnh không nói đứng đó một lúc lâu, tay Chu Minh Phong để trên lan can, ánh mắt tùy ý rơi vào sân bay: "Lúc tôi lớn bằng a Diễn, không hiểu chuyện hơn nó bao nhiêu. Sau khi dựa vào mấy cách kiếm tiền, liền muốn tới thành phố lớn để buôn bán, cũng không có tâm tư đi học, khi đó quá mức tự phụ, cho rằng đi học chỉ tốn tiền thôi, thật sự không có tác dụng gì, cho dù tôi không có trình độ, nhưng tôi cũng có thể tự mình bước chân trên con đường của mình."

Khương Tân Tân chỉ nghe, không nói không rằng.

"Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cữu cữu phát cáu, ông ấy nói cho dù ông có đập nồi bán sắt cũng muốn chu cấp cho tôi lên đại học. Thời điểm nhận được thư trúng tuyển, cữu cữu uống gần nửa cân rượu trắng." Thanh âm Chu Minh Phong cơ hồ rất bình tĩnh, nhưng chính lúc này bình tĩnh thôi, Khương Tân Tân nghe được sự ảm đạm bị giấu đi: "Kỳ thật mấy năm gần đây, tôi muốn ông ấy sống ở đây, nhưng ông ấy không nguyện ý rời xa cố hương, mà tôi thì quá bận rộn, một năm gặp ông ấy chỉ được mấy lần."

Khương Tân Tân không biết nên an ủi anh như nào.

Đúng là cô bị lây cảm động.

Bởi vì chưa hề có ai vì cô nỗ lực như vậy, cô cũng chưa từng trải nghiệm cảm giác thống khổ khi mất đi người thân yêu nhất.

Cô nghĩ nghĩ, đưa tay ra vỗ vỗ bờ vai của mình, cười nói với anh: "Bả vai cho anh mượn."

Hóa ra anh cũng sẽ có bộ dạng yếu ớt như vậy.

Chu Minh Phong nhìn cô chăm chú, biểu lộ buông lỏng một chút: "Được."

Bất quá anh không dựa vào bờ vai của cô.

Dù sao hai người kém nhau gần 20cm.

Anh vươn tay, trong ánh mắt kinh ngạc của Khương Tân Tân, nắm bả vai của cô rồi ôm vào trong ngực, anh cúi đầu nhìn cô: "Nợ a, chờ lúc không có người lại dựa vào."

Khương Tân Tân bỗng nhiên cười: "Vái này còn có thể nợ?"

"Đương nhiên." Chu Minh Phong chỉ chỉ Chu Diễn ngồi cách đó không xa qua cửa sổ sát đất: "Xin hãy hiểu lòng tự trọng của một người cha, nếu như nó nhìn thấy tôi dựa vào bả vai cô, khả năng về sau uy nghiêm của tôi sẽ giảm đi nhiều, chuyện này không hề tốt đẹp gì cho cam."

Khương Tân Tân nở nụ cười: "Được nha."

Chu Diễn mua 3 cốc cà phê trở về, liền nhìn thấy một màn này, cậu tìm một chỗ rồi ngồi xuống, nhìn một màn phía cách đó không xa ——


Dáng người đàn ông thẳng tắp, còn người phụ nữ thì yểu điệu.


Một người áo sơ mi trắng quần đen, một người thì là váy cộc tay ngọc trai trắng, với mái tóc xoăn nhẹ buông xõa bên vai.


Tay anh khoác trên vai của cô, hai người cứ thế dựa vào nhau, rất tự nhiên.


Chu Diễn quỷ thần xui khiến, lấy điện thoại di động ra, làm bộ dạng đang xem tin tức, nhưng lại chụp ảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang