• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Khương Tân Tân nói, cho dù Nghiêm Chính Phi muốn bao biện hộ Vân Hinh, thì sẽ không tìm ra thích từ ngữ thích hợp, nên chỉ có thể trầm mặc.

Lúc Khương Tân Tân nghiêng đầu, hơi liếc mắt về phía sau hình như thấy một chiếc xe đang đi đến, quay đầu lại xem, còn chưa kịp né tránh, liền nhận ra đây là xe của Chu Minh Phong, ngạc nhiên ồ lên một tiếng, quả nhiên xe ngừng lại, cô không lo lắng cho Nghiêm Chính Phi đang ở bên cạnh, ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh xe, cửa sổ xe đã mở, Chu Minh Phong ngồi ở phía sau, thấy cô nàng này đầy sự nhiệt tình, mặt lộ ra vẻ mỉm cười nói: “Làm cái gì?”


“Cái cửa hàng kia của tôi muốn mở nha, cho nên muốn tặng cho hàng xóm chút quà nhỏ.” Khương Tân Tân khom người, hầu như cả ngày hôm nay cô đều ở nhà,đương nhiên không biết ăn mặc trịnh trọng gì, cô chỉ mặc cái áo thun rộng, phối hợp với quần thể thao ngắn thịnh hành năm nay, trên chân cũng là một đôi giày thể thao, tóc dài tùy ý buộc. Bản thân cô cảm thấy ổn, với phong cách ăn mặt này khi đứng cùng một chỗ với Nghiêm Chính Phi, thì nhìn cô như chỉ cách nhau vài tuổi thôi vậy.


“Ân.” Ánh mắt Chu Minh Phong lơ đãng đảo qua Nghiêm Chính Phi.


Rõ ràng chỉ là cái nhìn hời hợt thoáng qua, nhưng Nghiêm Chính Phi lại bị dọa hồn phi phách tán.


Phần còn lại của chương này mình đăng ở wordpress nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK