Khương Tân Tân biết vào tháng 9 Từ Tòng Giản sẽ khai giảng trở thành một học sinh cao tam, mặc dù rất không nỡ cậu, bất quá cô vẫn phải làm xong mấy chuyện trước khi cậu nghỉ việc. Mấy ngày nay cô đã bắt đầu chuẩn bị nhận người, đồng thời, cô cũng nói chuyện hợp đồng với Từ Tòng Giản, cô đề xuất cho cậu hai ý, một là cô sẽ mua đứt luôn, hai là chia hoa hồng, Từ Tòng Giản rất kinh ngạc, thậm chí còn kháng cự: "Không, không cần, công thức nấu Oden ban đầu không khó ăn, tôi chỉ thay đổi một chút đi thôi, thật sự không đáng được chia hoa hồng."
Khương Tân Tân thở dài một hơi, cũng cảm thấy chính mình thật sự phúc hậu tới cực điểm.
Dù sao trước khi cô xuyên sách chưa từng gặp được ông chủ nào như vậy.
"Chia hoa hồng đích thật có chút phiền toái." Khương Tân Tân dứt khoát nói: "Vậy thì trực tiếp mua đứt đi, tôi tìm luật sư làm việc này rồi, Từ Tòng Giản, cậu không cần khách khí với tôi."
Từ Tòng Giản nói khẽ: "Cô là đồng cảm trợ giúp tôi sao?"
Khương Tân Tân kinh ngạc nhìn về phía cậu: "Làm sao cậu lại nghĩ vậy, chỉ vì chuyện này sao."
Cô làm sao lại đồng cảm Từ Tòng Giản.
Cậu là ai? Cậu là người muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn năng lực có năng lực, tiền đồ tương lai quả thực không nên quá sáng.
Hiện tại nghèo khó, vậy cũng chỉ là nhất thời.
Không bằng đồng cảm chính mình thì hơn.
Cô luôn luôn không keo kiệt ca ngợi chính mình, lúc này rất chân tâm thật ý nói: "Tôi cảm thấy tương lai cậu khẳng định rất tốt rất tốt, thi đỗ đại học số một số hai trong nước không phải là vấn đề? Về sau cho dù cậu làm ngành nghề gì, người giống như cậu, đều sẽ sống rất tốt. Cho nên, không phải là đồng cảm cũng không phải là trợ giúp, chỉ là một phần hợp đồng mà thôi, tôi nghĩ là tôi muốn đỡ rắc rối một chút chuyện, dù sao hiện tại một nửa sinh ý của cửa hàng tiện lợi đều là Oden, về sau tôi muốn mở chi nhánh, như vậy chắc chắc tôi không muốn công thức này truyền ra ngoài."
Nếu muốn mua đứt, kỳ thật không kiếm được nhiều tiền.
Dù sao hiện tại cửa hàng quá nhỏ, mà Từ Tòng Giản chỉ thay đổi công thức ban đầu mà thôi.
Từ Tòng Giản trầm mặc một hồi lâu, sau đó cũng đáp ứng.
Ngữ khí cậu trầm thấp nói: "Coi như không có thứ này, tôi cũng sẽ không bán công thức cho người khác."
"Tôi biết a!" Khương Tân Tân vỗ tay phát ra tiếng, hướng cậu cười một tiếng: "Cho nên, tôi càng không thể khi dễ người thành thật."
Khi dễ người thành thật, vậy là muốn tên mình có trong quyển sổ nhỏ rồi.
Từ Tòng Giản đột nhiên có nhãn hiệu "Người thành thật", sửng sốt một chút, tựa hồ cũng bị Khương Tân Tân lây nhiễm, buồn cười gật đầu.
*
Khương Tân Tân phát hiện, bữa tiệc từ thiện của tập đoàn Nguyên Thịnh so với tưởng tượng của cô quan trọng hơn nhiều. Mấy ngày này, người đến biệt thự Chu gia như từng đợt sóng liên tiếp, có người tới đưa lễ phục kiểu mới, còn có giày cao gót cùng đồ trang sức, thật là khiến người ta lóa mắt mà, đây là lần đầu tiên Khương Tân Tân được trải nghiệm cuộc sống hào môn xa hoa lãng phí sung sướng đến mức nào, chỉ cần người giàu nguyện ý chi tiền, căn bản không cần đi dạo phố, các loại quần áo, đồ trang sức xa xỉ của cửa hàng sẽ được nhân viên chuyên nghiệp của cửa hàng đưa tới cho cô lựa chọn.
Cô chọn mất một buổi sáng, mà vẫn chưa xác định được đêm hôm đó cô sẽ mặc bộ lễ phục nào, còn cả đồ trang sức nữa.
Thuận tiện, cũng thêm Wechat của nhân viên mấy cửa hàng nữa, về sau chỉ cần cô muốn, bọn họ sẽ nghe theo yêu cầu đưa tới quần áo kiểu mới. Đương nhiên, tất cả hóa đơn đều ghi tạc dưới danh nghĩa của Chu Minh Phong.
Tâm tình Khương Tân Tân không tệ, lúc Chu Diễn tan tầm trở về, còn lôi kéo cậu hỗ trợ lựa chọn.
Chu Diễn rất có kiên nhẫn, mặc dù cậu thấy, bộ lễ phục nào cũng đều giống nhau, kể cả đồ trang sức cũng như thế
Cũng bởi vì Chu Diễn phá lệ kiên nhẫn, Khương Tân Tân mới có mạch suy nghĩ: Chẳng lẽ không thể mang Chu Diễn đi cùng sao?
Buổi tối, khi Chu Minh Phong trở về, Khương Tân Tân liền hỏi anh về chuyện này.
Con trai lớn như vậy rồi, kỳ thật cũng có thể đi cùng để mở mang kiến thức một chút.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là, với trường hợp như thế, bên người có thêm một người quen vẫn tốt hơn. Sau khi nghe nói về mấy chuyện khó bề phân biệt của tập đoàn Nguyên Thịnh, Khương Tân Tân rất tự hiểu lấy mình, cho dù cảm thấy mình xã giao rộng, nhưng vẫn nên cố gắng không tiếp xúc nhiều với mấy người đó, nếu như Chu Diễn cũng ở đây, chí ít cô có thêm một người nói chuyện cùng.
Chu Minh Phong nhìn cô: "Có thể thì có thể. Bất quá, cô cần phải đi hỏi nó."
Khương Tân Tân bối rối: "?"
Vì cái gì?
Chu Minh Phong kiên nhẫn trả lời: "Tôi hỏi, đáp án của nó chỉ có một mà thôi."
Đó chính là không đi. Chu Minh Phong cũng coi như là vô cùng hiểu rõ con trai. Anh mà đi hỏi, thì cho dù con trai nghĩ đi nghĩ lại, cũng sẽ nói không đi.
Khương Tân Tân hiểu rõ, đi đến tầng hai gõ cửa phòng Chu Diễn, Chu Diễn đang đeo tai nghe đọc sách, gặp cô tới, kéo tai nghe, ngữ khí tùy ý hỏi thăm: "Có việc?"
"Ân." Đây là lần đầu tiên Khương Tân Tân đi tới gian phòng Chu Diễn, trên mặt tràn đầy tò mò.
Phòng ngủ của Chu Diễn có bầu không khí thiếu niên.
Trên tường thậm chí còn dán rất poster khoa trương, một bên giá sách bày đầy mô hình.
"Hai ngày nữa tôi cùng ba cậu sẽ tham gia một bữa tiệc tối, cậu có muốn đi hay không?" Khương Tân Tân lại bổ sung: "Còn có ý nghĩa nữa, coi như là đi trải nghiệm đi?"
Chu Diễn ngồi trước bàn xoay xoay bút bi trong tay: "Nghe rất nhàm chán."
"Không đi?" Khương Tân Tân cho rằng đây chính là từ chối.
Chu Diễn nhìn cô một cái: "Tôi không nói là không đi."
"Vậy chính là đi?" Khương Tân Tân gần như có thể đoán được cậu muốn nói 'Tôi cũng không nói đi', liền cướp lời cậu mở miệng nói trước: "Vậy ngày mai tôi sẽ cho người đến đưa âu phục cho cậu thử."
Không đợi Chu Diễn phản ứng, Khương Tân Tân dứt khoát nói: "Vậy là nói chuyện xong rồi nha."
Nói xong cô liền xoay người rời khỏi phòng.
Chu Diễn: "??"
Nói xong rồi?
Sau khi cửa phòng đóng lại, Chu Diễn rõ ràng rất bất đắc dĩ, nhưng trên mặt không có một điểm bất đắc dĩ nào cả.
Khương Tân Tân nhẹ nhàng chạy về phòng, thông báo cho Chu Minh Phong cái tin mừng này: "Nó đã đáp ứng."
Chu Minh Phong còn có chút hăng hái nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: "Xác định sao? Từ lúc cô xuống dưới đến lúc đi lên, tổng cộng tầm năm phút mà thôi."
Con anh từ lúc nào lại tốt như vậy, dễ nói chuyện như vậy?
Tính thời gian cô xuống lầu rồi lên lầu, chẳng lẽ bọn họ chỉ trao đổi hai ba phút, con của mình đã đáp ứng?
"Xác định." Dù sao thời gian Khương Tân Tân với Chu Diễn ở chung một mái nhà không lâu lắm, cô vẫn rất rõ ràng, nếu như Chu Diễn không muốn đi, cậu sẽ không nói câu nói đó.
"Vậy thì tốt, buổi chiều ngày kia cùng đi."
Chỉ còn hai ngày nữa, nếu Chu Diễn muốn mặc âu phục may riêng thì không thể nào, một tay Khương Tân Tân xử lý phong cách ăn mặc của Chu Diễn, cô còn rất thích xử lý loại chuyện này, nhất là làm sao để Chu Diễn thành một tiểu soái ca. Chu Diễn không hổ là con trai của Chu Minh Phong, hai cha con đều là cái móc treo quần áo, Chu Diễn là thiếu niên mười sáu tuổi, khi mặc âu phục vào cậu tỏa ra một hương vị mới.
Nếu như nói Chu Minh Phong là người đàn ông thành thục, vậy thì Chu Diễn là thiếu niên ngây ngô.
Hai người đều có hương vị riêng.
Chu Diễn nghỉ hai ngày, dưới sự chỉ huy của Khương Tân Tân, cậu thay không dưới mười bộ âu phục, cậu đã bắt đầu không kiên nhẫn được nữa: "Không phải đều giống nhau sao? Tùy tiện chọn một bộ là được."
Sớm biết phiền phức như vậy, cậu sẽ không đáp ứng cô.
Khương Tân Tân liếc cậu một cái: "Làm sao mà giống nhau được, vừa rồi cái kia màu đen, cái này màu xanh đậm. Măng–sét cũng không giống nhau. Hiện tại điều kiện có hạn, măng–sét của ba cậu nhìn rất đẹp."
Cô nhịn xuống không nói, mỗi lần Chu Minh Phong đeo măng–sét, cô đều kích động.
Động tác này thật sự là quá......
Quá hợp khẩu vị cô a.
"Tôi cũng cảm thấy bộ này." Chu Diễn nói.
Khương Tân Tân liếc mắt: "Ánh mắt gì đây a, tốt a, vậy chọn bộ này đi, miễn cưỡng tạm chấp nhận, ba cậu cũng không tỉ mỉ lắm, đáng lẽ ra trước đó phải đặt riêng cho cậu mấy bộ âu phục chứ."
Chu Diễn thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng chọn quần áo xong, cậu có thể tự do rồi.
"Nào, chúng ta đi chọn đồng hồ thôi?" Dưới ma quyền của Khương Tân Tân, dù hạt giống tốt mặc áo phông bình thường, nhưng dưới tay của cô đã làm nó bước lên một đỉnh cao mới, loại tư vị thành công này quá sung sướng. Đương nhiên, cô mong nhất đó là đến phòng để đồ của Chu Minh Phong xem một chút.
Khương Tân Tân vẫn rất có cảm giác.
Thư phòng của Chu Minh Phong cô sẽ không vào, tương tự phòng để quần áo cũng thế, cô sẽ không đặt chân tới nơi đó.
Lần này cô đã thông báo với Chu Minh Phong, có thể quang minh chính đại mang theo Chu Diễn đi vào phòng để quần áo của anh chọn đồng hồ đeo tay.
Chu Diễn cũng có đồng hồ đeo tay.
Bất quá mấy cái đấy đều không trang trọng, phối hợp với âu phục thì có chút kỳ quái.
Con trai kế cùng mẹ kế đi tới phòng để quần áo của Chu Minh Phong, Khương Tân Tân cực nhanh nhìn lướt qua, không thể không nói, đây là hội chứng ám ảnh cưỡng chế, mười phần chỉnh tề, đều sắp xếp theo mùa, nhìn đống đồ này cũng rất dễ chịu, cơ hồ đều là màu trắng xám đen. Chỗ sâu nhất của phòng để quần áo, có một tủ kính tinh xảo màu nâu, chia làm hai tầng trên dưới, đều là đồng hồ đeo tay.
Khương Tân Tân không biết nhiều về đồng hồ, nhưng cô cũng nhìn ra được, tuyệt đối đống này có giá trị không nhỏ.
Với tuổi hiện tại của Chu Minh Phong, đại bộ phận đồng hồ đeo tay để ở đây đều không thích hợp với Chu Diễn, Khương Tân Tân cẩn thận từng li từng tí so lại so, cuối cùng miễn cưỡng tìm được một chiếc đồng hồ thích hợp với Chu Diễn.
Lúc Chu Diễn mặc âu phục rồi đi giày da đeo đồng hồ đứng dưới ánh đèn, Khương Tân Tân mới có cảm giác thỏa mãn.
Chẳng lẽ đây là lý do nam chính trong mấy phim thần tượng đều thích đưa nữ chính đi mua quần áo.
Đây có lẽ là cảm giác thành tựu.
Hiện tại Chu Diễn khác hoàn toàn so với lúc mặc áo phông. Cô rốt cục cũng đã thấy được cảnh nam chính ngôn tình vườn trường mặc diện.
"Soái." Khương Tân Tân đánh giá như thế.
Ngược lại Chu Diễn có chút ngượng ngùng.
Khương Tân Tân đứng dậy, đi xung quanh Chu Diễn vài vòng, sau đó cảm khái từ tận đáy lòng: "Tôi hiện tại mới thật sự tin tưởng cậu là giáo thảo trường học."
Chu Diễn: "?"
*
Cuối cùng đã tới ngày này.
Ba người ngồi ở trong xe, tiến đến bữa tiệc tối. Mặc dù chiếc xe này rất rộng rãi, nhưng Chu Diễn vẫn không muốn ngồi ở phía sau với Chu Minh Phong còn có Khương Tân Tân, cậu rất thức thời ngồi vào ghế lái phụ.
Chu Minh Phong trầm ngâm nói: "Buổi dạ tiệc này sẽ có một buổi đấu giá. Đến lúc đó cô đến giơ thẻ bài."
Khương Tân Tân sững sờ, sau khi phản ứng kịp thì có một chút kích động nhỏ.
Buổi đấu giá này là lần đầu tiên cô được tham gia, trước kia chỉ ở có thể thấy ở trên TV.
"Sẽ đấu giá cái gì nha?" Khương Tân Tân hỏi.
"Có thể là trang sức, tranh chữ hoặc cái khác." Chu Minh Phong khí định thần nhàn: "Nếu như cô thích, thì có thể giơ thẻ bài."
"Cái kia... Hạn mức cao nhất?"
Khương Tân Tân biết, mặc dù buổi đấu giá này đều làm từ thiện hết, nhưng có những phú hào không phải là người ngốc nhiều tiền, trong lòng chắc chắn sẽ có một cái giá nhất định.
Hạn mức cao nhất trong lòng Chu Minh Phong là bao nhiêu đây, cô có chút hiếu kì.
"Hạn mức cao nhất?" Đại khái đây là lần đầu tiên Chu Minh Phong nghe được cái từ này: "Không có hạn mức cao nhất."
Tim Khương Tân Tân nhảy một cái: Khá lắm nhất thời không phòng bị nỗi, lại bị người đàn ông Versailles này mê hoặc.
Cô nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Nếu như tôi không mua bất kỳ thứ gì thì sao?"
Cô luôn cảm thấy buổi đấu giá như đòi tiền a.
Bạn sẽ đấu giá 500 vạn cho một thứ chỉ có giá 100 vạn.
Chẳng lẽ cô phải tốn 500 vạn thậm chí là cao hơn để mua nó? Mặc dù tiền là của Chu Minh Phong, nhưng bỏ ra một đống tiền gấp mấy lần giá ban đầu, cô rất rất đau thịt nha.
Chu Minh Phong nhìn về phía cô.
Cô giải thích nói: "Dù sao có nhiều thứ tôi cảm thấy nên mua mới sẽ tốt hơn. Ví dụ vài thứ có giá khởi điểm là mấy trăm vạn, nhưng tôi cảm thấy nó không đáng mấy trăm vạn. Vậy nên tôi có thể không mua được chứ?"
Chu Minh Phong bật cười.
Chu Diễn cũng cười.
Khương Tân Tân liền tức giận: "Hai vị, cười đã không??"
Cô là một dân thường giản dị không phải là nhà tư bản nên có suy nghĩ như này không phải rất bình thường sao?
Trước kia lúc lên mạng mua sắm, thấy đồ gì hợp ý liền mua, kết quả hai ngày sau nó giảm giá tới con số khiến cô sinh khí a.
Chu Minh Phong ấm giọng trấn an: "Tùy tâm ý của cô, nếu cô muốn mua liền mua, thích là được, cũng không có hạn mức cao nhất."