• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường trở về, Khương Tân Tân tận lực giảm tốc độ.

Nhưng dù có chạy chậm thế nào, thì vẫn sẽ quay lại quán bar.

Vạn lần không nghĩ tới đó chính là, khi cô dừng xe xong, thì đụng phải nam chính Chu Diễn ở trước cửa quán bar.

Anh đứng trước cửa quán rượu, hai mắt vô thần, bộ dáng say rượu lúc trước bây giờ đã thanh tỉnh rồi. Tóc ướt sũng dính bên trán, nhìn đáng thương lại ủy khuất. Không biết là do mưa phùn làm ướt tóc cậu, hay là...

Khương Tân Tân cẩn thận ngắm khuôn mặt cậu.

Rất tỉ mỉ quét quanh người cậu, nhưng không tìm được vết tích bị đánh để lại.

Cậu dựa vào tường, một tay đút túi quần, cả người lười biếng, thấy cô đi tới, cũng chỉ nhìn thoáng qua, rồi dời ánh mắt đi, chuyên chú nhìn chằm chằm vũng nước trên mặt đất.

Khương Tân Tân muốn nói câu: "Đã khá hơn chút nào chưa" nhưng lời vừa đến miệng thì lại quayvề.

Cô đối với cậu như người vô hình, người đi đường nếu không biết rõ mà nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ sẽ cho rằng bọn họ là người xa lạ.

Cậu không nói lời nào, cô cũng không để ý tới cậu. Trực tiếp đi vào quán bar tìm Chu Minh Phong.

Mặc dù trong miệng Vân Hinh, Chu Minh Phong là người cha cặn bã không quan tâm đến con mình, dù mới ở chung được một ngày ngắn ngủi, Khương Tân Tân vẫn tin phán đoán của mình hơn, cô cảm thấy, Chu Minh Phong không phải loại người như vậy.

Không biết Chu Minh Phong dùng thủ đoạn gì, anh vì Chu Diễn mà xử lý đám người đòi tiền kia, bên trường học thì im lặng, bởi vậy có thể thấy, chuyện này sẽ không để lại ảnh hưởng gì, anh còn để cho Chu Diễn biết chân tướng sự việc, Chu Diễn vì chuyện này mà chịu đả kích lớn rồi sinh bệnh, chẳng lẽ anh làm cha mà không hiểu rõ tính cách con trai mình sao? Thật ra, bây giờ Chu Minh Phong có đầy tiền, dù cả đời này Chu Diễn chỉ là ngốc bạch ngọt, thì anh vẫn có thể để cậu sống như thế đến già, nhưng Chu Minh Phong không làm vậy.

Cha mẹ nhà khác làm như thế nào Khương Tân Tân không biết, nhưng nếu so với mấy nhà mà cô biết, khẳng định không có cha mẹ nào giống như Chu Minh Phong.

Nếu như Chu Minh Phong thật sự thờ ơ với Chu Diễn, thì anh đã không phí tâm như vậy làm gì?


Cha mẹ nào cũng đã trải qua giai đoạn trẻ con, cha mẹ không có cách nào hiểu được vui sướng giận buồn của con mình, thì con cái cũng giống như vậy, không thể nào hiểu được suy nghĩ của cha mẹ. Theo Khương Tân Tân, nếu so với mấy người mặc kệ không quản chuyện của con, thì Chu Minh Phong được coi là tên lùn nhưng bên trong lại cao.

Cũng vì điểm này, mà Khương Tân Tân tin chắc, Chu Minh Phong vẫn còn ở chỗ này.

Quả nhiên, khi cô rảo bước tiến vào quán bar, liền thấy Chu Minh Phong ngồi ở hàng ghế dài nói chuyện điện thoại.

Cô thả chậm bước chân đi qua, lờ mờ nghe được anh nói "Bất động sản Thành Bắc", đại khái đang nói chuyện công việc.

Gặp cô đi tới, anh cúp điện thoại rất nhanh, đứng dậy, tư thế rảnh rỗi, mặt ôn hòa hỏi: "Đưa bọn họ về nhà rồi?"

"Ân, Nghiêm Chính Phi nói anh trai sẽ tới đón, nên tôi chỉ đưa Vân Hinh về nhà." Khương Tân Tân trả lời.

"Không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về thôi." Giọng Chu Minh Phong có chút áy náy: "Hôm nay vất vả cho cô rồi."

"Không sao không sao." Khương Tân Tân đi bên cạnh anh, vừa đi vừa làm bộ lơ đãng hỏi: "Chu Diễn vẫn còn tốt chứ?"

Chu Minh Phong cười: "Đã nói chuyện với nhau rồi. Không cần lo lắng."

Khương Tân Tân:... Cô không có lo lắng a.

Đi ra khỏi quán bar, Chu Minh Phong liếc qua người đứng ở bên ngoài, không biết đang suy nghĩ vấn đề triết học gì mà lộ ra vẻ rất thâm tàng, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Chu Diễn đứng thẳng người, ngoan ngoãn đi sau lưng bọn họ tới chỗ để xe.

Lúc đầu Khương Tân Tân cho rằng mình phải lái xe, nào biết được Chu Minh Phong lấy chìa khóa trong tay của cô, mở cửa ghế lái rồi ngồi vào.

Mà Chu Diễn cũng mở cửa sau rồi ngồi vào.

Như vậy, cô nên ngồi ở ghế lái phụ, hay là ngồi ở phía sau cùng Chu Diễn?

Cô không phải là mẹ ruột, nên không cần hỏi han cậu.

Cô chỉ do dự hai giây, liền mở cửa xe, ngồi ở tay lái phụ.

Thời điểm Chu Minh Phong đang cài dây an toàn, nhìn thoáng qua cái túi, cầm lên xem, là thuốc giải rượu, ý vị thâm trường nhìn về phía Khương Tân Tân.

Khương Tân Tân: "..."

Với kinh nghiệm nhiều năm lên mạng ăn dưa nói cho cô biết, không thể thân thiết quá mức.

Nếu không cách ngày lật xe sẽ không xa.

Lúc trước anh cho rằng cô muốn ra ngoài tìm Chu Diễn, cô vẫn chưa giải thích, lúc này không thể để anh hiểu lầm nữa.

Công lao này cô không muốn nhận, cô lập tức mở miệng giải thích: "Vân Hinh rất tỉ mỉ, vừa rồi trên đường đưa con bé về có đi qua tiệm thuốc, con bé mua thuốc nói đưa cho Chu Diễn."

Chu Diễn rũ cụp mí mắt, không nói lời nào, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Chu Minh Phong cười nói: "Đúng là rất cẩn thận."

Lời này là nói với Khương Tân Tân.

Ngay sau đó, ngữ khí của anh đã nghiêm túc trở lại: "A Diễn, uống thuốc."

Đúng lúc Khương Tân Tân đang nghiêng người, nên rất dễ nhìn thấy vẻ mặt của Chu Diễn.

Lúc này cô nhịn không được mà nín thở, cho là mình sẽ được chứng kiến cảnh hai cha con cãi nhau.

Dù sao cô đã đọc nguyên tác rồi nha, tính của nam chính Chu Diễn không được tốt lắm.

Một giây sau, Chu Diễn lạnh lùng vươn tay nhận lấy hộp thuốc kia, mặt buồn buồn mở nắp hộp, ngay cả sách hướng dẫn cũng không thèm đọc, cứ thế nuốt mấy viên thuốc.

Khương Tân Tân: A thông suốt?

Cho nên, Chu Diễn cứ việc có ý kiến rất lớn đối với Chu Minh Phong, nhưng Chu Minh Phong dùng uy quyền làm cậu không thể không nghe?

Trên đường về nhà, Khương Tân Tân không còn sôi động như lúc trước nữa, cô không nói lời nào, Chu Minh Phong cũng sẽ không trò chuyện với cô, rõ ràng trong xe có ba người sống sờ sờ, nhưng bầu không khí lại yên lặng như đang ở nghĩa trang.

Khương Tân Tân chú ý tới con đường càng ngày càng quen thuộc này, có một chuyện mà cô luôn treo ở trong lòng.

Lúc cách cửa hàng khoảng 100m, cô chủ động mở miệng phá vỡ sự trầm mặc: "Minh Phong, có thể ở dừng ở phía trước được không?"

Không đợi anh trả lời, cô lại giải thích: "Tôi thấy lúc nửa đêm mưa rất lớn, nên đột nhiên nghĩ ra, tôi chưa đóng cửa điện, đúng lúc đi ngang qua, anh dừng lại một chút, tôi đi xuống đóng cửa kỹ đã."

"Được."

Chu Minh Phong lái xe rất tốt, dừng lại đúng ở mặt tiền cửa hàng.

Khương Tân Tân mở cửa xe, mặc dù bây giờ mưa rơi nhỏ, nhưng gió vẫn rất lớn, cô mở dù có chút phí sức, đi về phía cửa hàng.

Chu Minh Phong không có ý định xuống xe nhưng nhìn bóng lưng của cô, không biết nhớ tới cái gì, mà anh cũng mở dây an toàn xuống xe.

Khương Tân Tân rất kinh ngạc, nhưng vẫn rất hào phóng tặng một nửa ô cho anh, hai người đi đến cửa hàng, Khương Tân Tân cầm chìa khoá mở cửa, rồi mở đèn, đã có không ít nước mưa chui vào, làm ướt một góc mấy thùng giấy, cô cực kỳ đau lòng: "Không thể nào, chẳng lẽ bị ngấm nước rồi? Ngần ấy không có quan hệ a?"

Động tác mở thùng giấy của cô rất nhanh, rồi vội vàng đặt mấy ván gỗ lên chỗ cao.

Nhìn hai hàng ván gỗ có vết ướt, mặt cô không còn lưu luyến gì nữa, luôn cầu nguyện: "Hi vọng không có việc gì không có việc gì, không thì sẽ lãng phí hai hàng ván gỗ này."

Đây đều là tiền a.

Bây giờ suy nghĩ lại, khả năng là bị sét đánh, nếu như lúc ấy không có sự hiểu lầm mỹ lệ kia, mà lập tức đi ra cửa hàng để đóng cửa kỹ, thì hiện tại sẽ không có màn này.

Nhưng lúc đó... Chu Minh Phong hiểu lầm cô a, xe đã lấy rồi, cô phải nói như thế nào đây, chẳng lẽ nói "Ngại quá tôi không muốn đi tìm con trai ngài, tôi muốn đi đóng cửa."

Chu Minh Phong nhìn xung quanh cửa hàng này, lại nghĩ đến trước lúc đi ra cửa anh nói muốn đi lấy xe, thì cô biểu lộ kinh ngạc, còn có chút không hiểu?

Chân anh hơi dừng lại, sau đó phản ứng kịp, bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi.

Khương Tân Tân đóng kỹ cửa sổ, lại đóng công tắc nguồn điện phía sau cửa, lúc này mới kịp phản ứng, thấy anh không nói lời nào, liền hỏi: "Thế nào?"

Ngữ khí Chu Minh Phong vẫn như trước đây ôn hòa nói: "Không còn sớm nữa chúng ta trở về đi."

"Được." Khương Tân Tân khống chế không nổi nét mặt của mình, ngáp một cái: "Đúng là rất mệt mỏi."

Một buổi tối này, thật sự biết giày vò người a.

Chỉ trách, trời đột nhiên mưa to.

Sau khi về đến nhà, Chu Diễn trực tiếp đi vào phòng mình, Khương Tân Tân cảm thấy ngây người ở bên ngoài lâu như vậy, trên người còn dính mùi rượu, nên vào phòng tắm, chuẩn bị tắm lại lần nữa. Thời điểm cô đi vào phòng tắm, Chu Minh Phong bắt đầu nhìn phòng ngủ chính.

Lúc mua căn biệt thự này, anh với Chung Phỉ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, dù là anh, hay là cô đều không ngủ ở phòng ngủ chính.

Về sau, Chung Phỉ dọn ra ngoài, anh vì thuận tiện cho công việc, nên ở phòng ngủ phụ gần thư phòng.

Phòng ngủ chính luôn trống không, cho đến khi Khương Tân Tân đến.

Bên trong căn phòng này khắp nơi đều có dấu vết mà cô lưu lại.

Trực giác Chu Minh Phong rất bén nhạy.

Khương Tân Tân hiện tại làm anh sinh ra một loại cảm giác khác xa với cô của trước kia.

Như là hai người.

Hai người...

Chu Minh Phong nhớ đến lý do kết hôn với Khương Tân Tân, không khỏi suy nghĩ.

Khương Tân Tân đang thư thả tắm nước nóng, nếu như không phải bây giờ đã quá muộn, thì cô muốn tắm một chút nữa, biệt thự Sâm Lâm này có một suối nước nóng tự nhiên, đây cũng là điểm để nhà đầu tư đẩy giá kiếm tiền, có thể kết nối trực tiếp với suối nước nóng, hưởng thụ suối nước nóng 24/24. Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, sau khi xuyên sách, cô có cảm giác da của mình tốt hơn rất nhiều, không cần trang điểm khí sắc cũng rất tốt.

Từ phòng tắm bước ra, trên người cô mang theo một cỗ hương thơm hoa hồng.

Thấy Chu Minh Phong đang ngồi đọc sách trên ghế, tự nhiên cô sinh ra một cỗ kính nể.

Nếu như cô giống anh tất cả tâm tư đều đặt hết vào công việc, thì không phải lo về sau đội ngũ phú bà ngàn ngàn vạn không có thân ảnh của cô?

Chu Minh Phong cũng rất thính, ngửi được mùi hương, liền ngẩng đầu lên, trong đêm khuya, thanh âm của anh đã bị nhiễm mấy phần khàn khàn: "Thẻ, quản gia đưa cho cô chưa?"

Khương Tân Tân lộ vẻ nghi hoặc: "Cái gì thẻ?"

"Ngày đó kết hôn không phải tôi đã nói với cô rồi sao, tiền mà khách mừng tôi đã bảo quản gia để trong thẻ, thẻ này quản gia sẽ đưa cho cô." Chu Minh Phong nhìn cô, ngữ khí bình tĩnh giống như là đang thảo luận về thời tiết.

Khương Tân Tân sửng sốt.

Tiền mừng? Thẻ?

Đúng, kém chút quên mất, lúc kết hôn thì khách sẽ mừng một chút tiền!

Thế nhưng trước đó cô không hề thấy quản gia nói gì a.

Chu Minh Phong còn nói: "Quên rồi?"

Anh cười khẽ một tiếng: "Trí nhớ của con người có đôi khi không tốt, nên chắc quản gia đã quên rồi."

Đột nhiên Khương Tân Tân bị một đĩa bánh lớn từ trên trời rơi xuống đập trúng người.

Đúng a!

Tiền mừng, khẳng định người này cầm nha.


Cô ngẩng đầu lên, con mắt lóe sáng: "Nếu anh mà không nhắc tới thì tôi đã quên rồi."


Chu Minh Phong dừng một chút, bên trong đôi mắt như có một nụ cười: "Ngày mai tôi sẽ nhắc quản gia."


Khương Tân Tân xoa xoa tay nhỏ, bạn bè của Chu Minh Phong, khẳng định không phú thì quý, nên tiền mừng chắc chắc không ít! Nguyên chủ thân là phu nhân hào môn, không có khả năng chỉ có 20 vạn tiền tiết kiệm.


Đối với tiền, cô sẽ không chủ động muốn đòi quản hộ, nhưng người khác muốn cho, thì cô không nên khách khí mà đẩy tiền ra xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK