Nhưng đến lúc đi tới trước cửa lớn, Chung Thụy bỗng nhiên đưa tay túm lấy cô, Tiêu Tiêu lảo đảo hai bước, khi cô khôi phục lại tình thần, thì đã cùng Chung Thụy sóng vai đứng ngay cửa.
Fan ở bên ngoài hội trường khi nhìn thấy hai người trong cuộc, thì tiếng ồn ào càng ngày càng lớn, kèm thêm tiếng thét chói tay, trong phút chốc bầu không khí ầm ĩ càng kịch liệt hơn.
Không ít fan còn có ý đồ phá tan phòng tuyến cảnh giới, muốn tiếp xúc trực tiếp với thần tượng.
Tất nhiên, đoán chừng cũng có người muốn đem Tiêu Tiêu đang đứng cản trở bên cạnh Chung Thụy vứt sang một bên, lúc này mới mong tiến lên được.
Tiêu Tiêu bị sự nhiệt tình và điên cuồng của fan làm cho sợ tới mức lùi lại một bước, cô vẫn biết Chung Thụy có rất nhiều fan, nhưng nghe là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Fan hâm mộ rất kích động vừa kêu to vừa vẫy tay, sợ Chung Thụy không nghe thấy thanh âm của mình, Tiêu Tiêu có loại cảm giác lỗ tai bị chấn động đến mức run lên.
“Fan của anh đúng là rất nhiệt tình!” Cô nói với Chung Thụy, trong lòng vừa hâm mộ vừa cảm thán. Đến khi nào fan của mình mới có thể so với fan của Chung Thụy đây.
“Cái gì?” Tiếng kêu la của fan quá lớn, Chung Thụy không nghe rõ tiếng nói của Tiêu Tiêu, anh liền đưa mặt sát lại gần.
Động tác này, tự nhiên lại vô cùng thân thiết, khiến cho tiếng la hét của fan tăng cao một bậc, Tiêu Tiêu bịt lỗ tai cảm thấy mình sắp điếc mất rồi.
Chung Thụy nhíu nhíu mày, quay đầu lại, quét mắt nhìn một lượt các fan hâm mộ ở bên ngoài hội trường, chậm rãi giơ tay phải lên.
Tầm mắt của Tiêu Tiêu nhịn không được mà di chuyển theo tay phải của anh, dần dần, bên tai đã không còn nghe thấy tiếng thét và âm thanh ồn ào nữa, cô không khỏi ngẩn ra.
Quay đầu lại, cảnh cô nhìn thấy chính là hàng nghìn fan hâm mộ ở ngoài hội trường đang ngặm chặt miệng lại, vẻ mặt kích động mà nhìn chằm chằm Chung Thụy bên cạnh cô.
Dễ nhận thấy Chung Thụy giơ tay lên là để ra hiệu cho các cô im lặng, và fan hâm mộ rõ ràng không ai dám làm trái ý của thần tượng.
“Tốt lắm” Chung Thụy khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên một chút, vươn một ngón tay chạm vào môi dưới.
Tiêu Tiêu thấy có fan kích động đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, thậm chí có người hoảng quá mà té xỉu. (hơ!!!)
Có thể thấy được sức hấp dẫn của Chung Thụy, còn đáng sợ hơn cô tưởng tượng nhiều.
Lúc này, Tiêu Tiêu mới kịp nhìn tới biểu ngữ mà các fan mang đến.
Đoán chừng là thời gian có hạn, nên bọn họ chỉ tùy tiện xé vải bố để làm biểu ngữ, càng nhìn càng giống một bức màn.
Phía trước là hàng chữ màu đen được viết rất to: “Đánh đổ Tiêu Tiêu, trả Ảnh đế cho chúng tôi!”.
Còn có fan muốn nổi bật, kề vai đứng thành một hàng, mỗi người mặc một chiếc T-shirt màu trắng, trên đó được viết một chữ, ghép lại thành: “Anh Chung* là của chúng tôi”.
* Nguyên bản là Chung ca ca vì thế mới cần tới 7 người.
Tiêu Tiêu đầu đầy vạch đen, nữ sinh hiện nay đúng là rất lớn mật, thổ lộ ngay tại trận…
Có điều một hàng này có bảy nữ sinh, chẳng lẽ các cô muốn NP*?
*NP = n 'person' (people); 1 nữ nhiều nam; 1 nam nhiều nữ hoặc nhiều nữ nhiều nam. Ngoài ra np có thể ám chỉ quan hệ yêu đương hay quan hệ trên giường (rất khủng khiếp a>>>.
Cô phát hiện chính mình mất tập trung, mắt lại thoáng nhìn thấy một biểu ngữ khác, viết chữ thật to trên tờ áp phích: “Chung * Trần CP vương đạo”.
* CP: couple.
* Trần là họ của người mà fan muốn cáp đôi với Chung Thụy.
Phía dưới còn có hai bức ảnh nửa người.
Dưới chữ Chung bên trái là hình ảnh Chung Thụy tạo dáng quảng cáo cho một bộ trang phục nào đó, âu phục màu trắng áo sơ mi màu đen, thanh nhã mà sang trạng.
Nhưng bên phải là…
Tiêu Tiêu méo miệng, đấy không phải là hình của ngôi sao nam trắng trẻo ẻo lả trong một kịch bản nào đó mà lần trước anh định ký hợp đồng sao? (à là mời đóng phim đồng tính đấy)
Nhìn trái, nhìn phải, cô không thể bình tĩnh nữa.
Xem ra fan của Chung Thụy, không thuần khiết như trong tưởng tượng của mình…
*Ps: fan của Chung Thụy là hủ nữ. (đau bụng quá)
Thực ra, Tiêu Tiêu không đoán được ở đây lại có nhiều người tới vậy, các fan này chắc cũng âm thầm tập hợp lẫn nhau, đích ngắm không phải là một mình cô thôi đâu…
Tiêu Tiêu nhịn không được muốn cười trộm, ngôi vị Ảnh đế đúng là làm không dễ.
Cho dù mỗi ngày làm việc đến nỗi chết đi sống lại, fan đuổi theo sau lưng thì không nói, sau lưng còn bị cáp đôi CP cũng không giới hạn YY
*YY: tự sướng, tự tưởng tượng. nguyên văn thuần việt là : sau lưng còn bị cáp đôi với trí tưởng tượng không giới hạn.
Cô ho khan hai tiếng che giấu ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa, bất quá Chung Thụy khí lực mạnh mẽ đứng cùng một chỗ với cái người ẻo lả kia, hình như cũng có chút khí phách…
“Ồn ào đủ chưa? Xong rồi thì mọi người hãy về hết đi” Chung Thụy nhìn xung quanh một vòng, trong mắt fan, được anh nhìn như vậy làm cho trái tim họ như nóng lên, hận không thể nhào qua đây, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt lạnh lùng của anh.
Nhưng thực ra Tiêu Tiêu rất khâm phục, ngoại trừ anh, cũng không có ai dám nói chuyện không khách khí với fan như thế.
Chung Thụy không thèm để ý tới, lừa fan không phải là sở trường của anh, hơn nữa anh cũng không có thời gian, chi bằng cứ dựa theo tính cách thật của mình mà làm việc.
Nói xong, sắc mắt của anh đã hòa hoãn lại: “Vì để chúc mừng cho chuyện vui của tôi và Tiêu Tiêu, đêm nay trên “Quan võng”* tôi sẽ chọn ngẫu nhiên ba mươi vị để trao tặng những tấm poster số lượng có hạn của bộ phim mới có kèm chữ ký của tôi”.
* Là trang mạng Internet chuyên pr cho các diễn viên (cảm ơn cô Tô).
Chung Thụy nói xong, không thể nghi ngờ là thả một quả bom xuống đầu những fan ở đây, họ lập tức trở nên xôn xao.
Poster số lượng có hạn của bộ phim mới, không ít fan lén lút đi đến đoàn làm phim hoặc trộm những chiếc đĩa gốc ở các trung tâm thương mại, đáng tiếc tiên hạ thủ vi cường, những tấm hình ít ỏi có vẻ đã bị người ta giành mất từ sớm.
Không nghĩ tới Chung Thụy lại có thể hào phóng tặng ba mươi bộ, còn là poster được ký tên!
Không cần trộm mà vẫn được hình, các fan lại được tặng chữ ký, tất cả các oán khí vừa rồi nhanh chóng trở thành hư không, hận không thể mọc cánh bay về nhà đăng nhập vào mạng để thử vận may.
Tiêu Tiêu đứng nghe ở bên cạnh nhưng trong lòng rất khâm phục anh, Chung Thụy lại còn vừa đấm vừa xoa*, lúc trước thì hét ầm lên với fan hâm mộ, lúc sau lại vứt ra một cái bánh. (cảm ơn nàng Tô lần nữa)
*Trong Quick trans dịch là củ cải, biết chết liền.
Các fan ở đây đã sớm quên mất mục đích họ đến đây là để chỉ trích Tiêu Tiêu, bây giờ họ chỉ muốn nhanh chóng chạy về nhà, nhưng vẫn lưu luyến muốn nhìn thần tượng thêm vài cái nữa, còn có fan cầm những tấm hình nửa người CP định đưa cho Chung Thụy.
Nhưng không bao lâu, những thứ này đều bị nhân viên bảo an lễ phép khách khí mà đóng gói chuyển ra ngoài.
Rốt cuộc Tiêu Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn nghĩ rằng fan cứng đầu rất khó đối phó, không nghĩ tới Chung Thụy chỉ cần hai ba câu liền xử lý gọn các cô.
Xem ra, những thứ cô cần học tập, còn rất nhiều…
Chỉ cần thời gian nửa ngày, Chung Thụy chẳng những lừa được các phóng viên, áp chế hướng đi của dư luận, còn xử lý xong các fan, Tiêu Tiêu ngoại trừ đi bên cạnh anh, chỉ lộ mặt để chụp ảnh, từ đầu tới cuối không cần giúp đỡ gì cả.
Trên đường trở về, tuy Chung Thụy đã một mình dẹp gọn tất cả mọi chuyện, nhưng trên mặt không thấy vẻ cao hứng, còn nhíu mày không hé răng.
Tiêu Tiêu buồn bực, ai làm anh không vui?
Ben ngồi ở ghế lái, quay đầu nhìn hai người một cái, thấp giọng thở dài: “Việc này cũng quá khéo, vừa mới mở buổi họp báo, sao fan lại kéo tới nhanh như vậy?”.
Lúc này Tiêu Tiêu mới bừng tỉnh, đúng rồi, fan của Chung Thụy kéo tới quá nhanh, dường như đã sớm biết nơi tổ chức buổi họp báo.
Rõ ràng Ben chỉ thông báo cho giới truyền thông hai tiếng trước, các fan còn phải triệu tập rất nhiều người, không thể đến nơi ngay lập tức…
Cuối cùng cô cũng phát hiện có gì đó không ổn, nhíu mày theo, chắc không phải là có người mật báo để gây rối chứ?
Trong đầu Tiêu Tiêu hiện lên tên của Nguyễn Tình, cô lập tức phủ nhận.
Trước kia tuy Nguyễn Tình rất lợi hại, nhưng cô của hiện tại không có sức ảnh hưởng lớn như thế. Đặc biệt là, làm sao cô ta có cách làm cho fan của Chung Thụy tin tưởng cô ta?
Đến lúc về tới nhà, đập vào mắt Tiêu Tiêu là hai chiếc xe màu đen xa hoa bóng loáng đậu bên ngoài chỗ ở của Chung Thụy, giá trị rất xa xỉ, không phải người bình thường nào có thể ngồi vào được, một chút khả năng phân biệt đó cô vẫn phải có.
Vậy nhân vật lớn đến tìm Chung Thụy, là ai, và vì chuyện gì?
Tiêu Tiêu ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt của Chung Thụy rất mất hứng, anh ôm lấy bả vai của cô cùng nhau đi vào.
Đang đứng cạnh cửa là hai người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen, khi nhìn thấy Chung Thụy, họ rất cung kính mà mở cửa ra để hai người đi vào.
Tiêu Tiêu chớp mắt, tò mò đánh giá hai người đó, sao trang phục giống trong phim xã hội đen quá vậy?
Trong phòng khách, một cặp vợ chồng trung niên và một ông lão lớn tuổi đang ngồi giữa ghế sofa.
Tiêu Tiêu phát hiện, người phụ nữ trung niên kia chính là ngôi sao nữ rất nổi tiếng Đào Linh. Là Ảnh hậu năm năm liên tiếp, hoàn toàn xứng với danh hiệu người phụ nữ thanh nhã, đáng tiếc lại giải nghệ sau khi kết hôn.
Tiêu Tiêu đã từng xem qua những bộ phim trước kia của Đào Linh, đối với kỹ thuật diễn xuất của bà bội phục sát đất, càng luyến tiếc bà giải nghệ quá sớm, trải qua cuộc sống giúp chồng dạy con.
Về phần hai người còn lại, Tiêu Tiêu nhìn thấy rất quen mắt, nhưng lại không nhớ rõ đã gặp ở đâu.
Chung Thụy ôm Tiêu Tiêu ngồi ở ghế sofa đối diện, không vui mà nhíu mày: “Con đã nghĩ đến, và dám chắc chuyện này là do các người làm loạn”.
Hiếm thấy anh nói chuyện với giọng điệu không khách khí như vậy, Tiêu Tiêu kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Chung Thụy.
Người đối diện cũng không bực dọc, giống như đã quen với dáng vẻ của Chung Thụy.
Đào Linh mở miệng đầu tiên, yêu thương mà nhìn về phía Chung Thụy: “Con không muốn tiếp quản công ty của ba cũng được, nhưng chuyện kết hôn…”.
Bà ngừng một lát, mí mắt khẽ nâng lên, Tiêu Tiêu có loại cảm giác ánh mắt của Đào Linh nhẹ nhàng lướt qua người cô.
“Cũng phải hỏi qua ý kiến của người trong nhà, sao có thể tùy tiện quyết định như vậy?”.
Giọng nói của Đào Linh cũng giống như bản thân bà, ôn nhu hiền thục, mặc dù là lời chất vấn, nhưng vẫn nhẹ nhàng bay bổng, không thấy có chút nóng nảy nào, làm cho người ta không thể nổi giận được.
Dĩ nhiên, Chung Thụy là ngoại lệ.
Vẻ mặt anh căng thẳng, đối với lời nói của Đào Linh từ chối cho ý kiến: “Trước khi ra khỏi nhà, con đã nói rất rõ ràng rồi”.
Chung Thụy giương mắt quét về phía Đào Linh, thản nhiên mà nói: “Hơn nữa, người có thể làm ngôi sao, vì sao con không thể? Ba có thể lấy một ngôi sao nữ, vì sao con lại không?”.
Sắc mặt của người trung niên lập tức xanh mét, loại chuyện này có thể so sánh sao?
Hơn nữa dung mạo và nhân phẩm của Đào Linh đều rất tốt, tiến vào giới giải trí nhưng vẫn giữ mình trong sạch, sau đó còn được đạo diễn nổi tiếng nhìn trúng, chỉ đóng một bộ phim liền nổi tiếng như cồn, bọn họ cũng bắt đầu biết nhau từ đó.
Chuyện này cùng với việc Tiêu Tiêu nịnh bợ Chung Thụy để trèo cao, còn chủ động hiến thân hoàn toàn không giống nhau!
Tiêu Tiêu không ngốc, ngược lại còn rất nhạy cảm, liếc mắt cũng có thể nhìn ra cha của Chung Thụy rất xem thường và coi rẻ cô, hơi hơi nhíu mày.
Rõ ràng người nhà của Chung Thụy, dường như không thích cô.
Chung Thụy tự ý mở cuộc họp báo, tuyên bố chuyện kết hôn với Tiêu Tiêu, người nhà anh đặc biệt tới đây để ngăn cản.
Thay đổi ý nghĩ, chẳng lẽ fan gây rối ở ngoài hội trường họp báo, cũng là do bọn họ gián tiếp gây ra?
Tiêu Tiêu càng nghĩ càng thấy trùng khớp, lúc này vì ngăn cản con mình kết hôn, bất kỳ chiêu gì họ cũng sẽ tung ra hết.
Rất rõ ràng, người nhà này không muốn Chung Thụy làm ngôi sao, lại càng không muốn anh cưới một ngôi sao.
Nhưng do Chung ba làm mẫu, lúc trước cưới đại minh tinh Đào Linh. Bây giờ ngăn cản con mình cưới một ngôi sao nữ, có cảm giác như là kẻ trộm quát gọi kẻ cướp…
Thật sự rất giống nhau.
Bỗng nhiên có tiếng quải trượng gõ trên mặt đất, phá vỡ không khí bế tắc lúc này.
“Ông nội” Chung Thụy thở dài, vẫn mở miệng gọi người.
Ông cụ không vui mà liếc về phía Chung ba, chuyện năm đó ông còn rõ hơn anh.
Nếu không phải Đào Linh mang thai Chung Thụy, căn bản không có khả năng tiến vào cửa Chung gia. Cũng may sau khi kết hôn liền lập tức giải nghệ, không còn quan hệ với những người lộn xộn trước kia nữa, ở nhà rất an phận và nghe lời, ông không ngại để cho bà giữ vị trí con dâu của Chung gia.
Bây giờ Chung ba ngăn cản Chung Thụy, lời nói càng thêm không có sức thuyết phục.
Cha thế nào, thì có con sẽ như thế ấy. Thành tích của Chung Thụy mấy năm gần đây, ở trong giới giải trí danh tiếng càng ngày càng thịnh, liên quan đến sự nổi tiếng càng ngày càng cao, đối với công ty mà nói cũng không phải là chuyện xấu.
Nhưng Chung Thụy lại quyết tâm kết hôn với một ngôi sao nữ, chính ông không thể chấp nhận được.
“Càn quấy! Đừng quên, anh là người thừa kế duy nhất của Chung gia, chẳng lẽ anh thật sự mặc kệ sự sống chết của chúng ta?”.
Lời nói của Chung lão rất nghiêm khắc, làm cho Chung Thụy thoáng chốc nói không nên lời.
Tiêu Tiêu là một người lanh lợi (=.=), cô bỗng nhiên nhớ tới ông lão ở trước mặt mình là ai.
Ông là nguyên lão có sức ảnh hưởng rất lớn với giới truyền thông trong nước, tuy đã lùi hai bước, nhưng bên dưới vẫn còn nắm trong tay cổ phần của Star Entertainment và Nghệ Long, là một trong những cổ đông lớn nhất của bọn họ.
Khó trách hai công ty này lại ăn nói khách khí với Chung Thụy như thế, quả nhiên chỗ dựa ở phía sau đủ lớn, làm cho bọn họ không dám có những hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao, đắc tội với người thừa kế duy nhất, chọc giận ông cụ ở nhà, hai công ty này quả thật gánh không nổi.
Vốn dĩ Tiêu Tiêu đã đoán được gia thế của Chung Thụy tuyệt đối không đơn giản, nhưng lại không nghĩ sẽ lớn như vậy!
Cô bỗng nhiên có cảm giác nhặt được trân châu, cuối cùng lại phát hiện là viên kim cương quý giá…
Sau một lúc, Chung Thụy bỗng nhiên nở nụ cười: “Chung gia có một Ảnh đế, nếu lại có thêm một diễn viên nữa thì có sao đâu”.
Chung ba nhịn không được xen mồm: “Ảnh hậu nhà chúng ta cũng có, không cần nhận thêm người”.
Chung Thụy cũng không giận, đưa tay đặt lên bụng Tiêu Tiêu, cười đến sáng lạn: “Vậy, nếu như cô ấy mang thai con của con thì sao?”.