Trong lòng Tiêu Tiêu có chút áy náy, một chuyện lớn như vậy mà cô không bàn bạc với người đại diện trước, rồi lại tự ý quyết định, thật sự không còn gì để nói: “ Thật xin lỗi, tôi vốn phải nói trước với anh một tiếng”
A Sâm bật cười: “ Cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ lỡ không chắc sẽ xuất hiện nữa, làm sao còn có thời gian mà tìm tôi bàn bạc rồi quyết định kia chứ? Có Chung Thụy ở đó, cô kí hợp đồng với Nghệ Long là chuyện chắc chắn rồi, cô nên vui mừng mới đúng. Thân là người đại diện của cô, tôi cũng vui mừng thay cô”
“ Cảm ơn anh, A Sâm” Tiêu Tiêu thở dài, rời khỏi Star Entertainment, cũng đồng nghĩa với việc phải tách khỏi người đại diện đã rất quan tâm đến cô. Tuy nhiên trong cái vòng lẩn quẩn này, Star Entertainment cùng với Nghệ Long lại là hai vòi rồng lớn của giới giải trí, cạnh tranh bí mật, được xem là đối thủ ngang tài ngang sức, và cơ hội để họ đối mặt sợ là không nhiều lắm.
“ Sao không cúp máy, đang bắt đầu luyến tiếc tôi sao?” A Sâm ngừng lại một chút, rồi lại cười: “ Yên tâm đi, công việc cuối cùng của cô ở Star Entertainment, tôi nhất định sẽ giúp cô sắp xếp ổn thỏa, để cô ra đi được thoải mái, tránh cho mấy người quản lí lại gây phiền phức cho cô”
Mặc dù chuyện đi Nghệ Long là do Chung Thụy giật dây, quản lí Star Entertainment cũng không dám gây khó dễ với Tiêu Tiêu, nhưng tóm lại cô vẫn cảm thấy không vui vẻ gì, A Sâm còn có chút tình nghĩa, tìm một bậc thang để bọn họ đi xuống và cũng làm dịu đi mối quan hệ của hai người.
Dù sao đều là những người cùng một vòng giải trí, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, quan hệ ầm ỉ cứng ngắc đối với Tiêu Tiêu không có nửa điểm tốt.
Tiêu Tiêu cũng không nói cảm ơn liên tục nữa, tấm lòng của A Sâm, không phải chỉ vài lời “ cảm ơn” là có thể diễn đạt được.
Tiêu Tiêu lặng lẽ ghi tạc trong lòng, sau này nếu có cơ hội, mình nhất định sẽ đáp đền phần tâm ý này của A Sâm,
Nhưng khi A Sâm nghe tới khoản cược của hai người, lại nghe Tiêu Tiêu nói cô định cược sợi dây chuyền ngọc trai, anh nhịn không được bật cười: “ Cô có nghĩ tới chưa, nếu cô đặt cược sợi dây chuyền ngọc trai này thì liệu Chung Thụy có thể đeo không?”
Trang sức của phụ nữ, Chung Thụy không thể dùng được.
Tiêu Tiêu ngẩn ra, bất đắc dĩ mà nói: “ Ngoài trừ dây chuyền, tôi thực không biết lấy cái gì để cược nữa”
Dùng tiền quay phim của cô để mua đồ trang sức cho nam thì cũng được đi, những vật cao cấp cũng không phải không có khả năng.
Nhưng lấy giá trị hiện tại của Chung Thụy mà nói, không phải những đồ vật có số lượng hạn chế, thì không hay cho lắm…
Hay là, cô có thể trổ tài nấu nướng của mình, rồi làm một bàn tiệc lớn để mời Chung Thụy thì sao?
Tiêu Tiêu đang suy xét nấu ăn có thể được tính vào hay không, dù sao Chung Thụy cũng khá là tâng bốc tài nghệ nấu ăn của cô.
Hợp đồng của Nghệ Long, không đến ba ngày đã được chuyển sang đây, quả thực có thể nói là thần tốc.
Star Entertainment vốn nghĩ Tiêu Tiêu tiếp tục kí hợp đồng là chuyện chắc chắn rồi, dù sao cô cũng không có lý do gì để từ chối. Ai ngờ lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, Nghệ Long này lại nhất quyết cướp người, thật tức chết mà.
Hơn nữa A Sâm lại đưa về một bản hợp đồng còn nguyên vẹn, làm cho người quản lí tức giận xém chút hộc máu, ngay lập tức gọi người đại diện “ gold medal” đến , bắt buộc anh phải cướp Tiêu Tiêu đem về đây.
Star Entertainment và Nghệ Long là hai vị anh cả đứng đầu trong giới, bình thường lúc gặp nhau cũng khá khách khí, và cũng khá là nồng nhiệt, người không biết chuyện còn tưởng rằng quan hệ của bọn họ rất tốt. Trên thực tế, những chiêu trò mờ ám của hai bên không ít.
Star Entertainment làm sao mà nuốt được cục tức này, nói cái gì mà muốn cướp người từ Nghệ Long trở về.
Vốn là ngôi sao của mình, vừa có chút khởi sắc, và hầu như phải dựa vào bộ phim cổ trang của đạo diễn Tề cô mới có tiếng tăm như vậy, nhưng không ngờ cô lại chạy sang kẻ thù không đội trời chung bên kia, vậy mặt mũi của Star Entertainment phải ném đi đâu đây?
Tiêu Tiêu chẳng để ý tới chuyện Star Entertainment tranh chấp ngầm với Nghệ Long, bây giờ nhiệm vụ chính của cô là chọn lựa một kịch bản mới để quay bộ phim tiếp theo.
Nhưng mà khi nhìn lại, bây giờ trên tay cô chỉ còn lại ba bản hợp đồng tương đối khó chọn.
Một bản là do A Sâm đề xuất, là vai diễn cổ trang, nhân vật trong phim vẫn là nữ sát thủ lạnh lùng
Một bản là phim thần tượng của tuổi trẻ, là một nhân vật phụ quan trọng, cô là bạn tốt của nữ chính, rồi xuất phát từ sự hâm mộ cùng ghen tị trong lòng mà hãm hại nữ chính, muốn chia rẽ hai người, là một nhân vật nữ phản diện xấu xa.
Một bản khác là bộ phim tình yêu đô thị, nhân vật mà cô đóng chính là một nữ ca sĩ hát rong trong quán bar, xinh đẹp nhưng tinh thần thì sa sút, là một người mâu thuẫn, phía sau người con gái kia còn có một câu chuyện thần bí
Thứ nhất, cô vốn muốn diễn tiếp hình tượng nữ sát thủ lạnh lùng trong bộ phim cổ trang của đạo diễn Tề, xem như là hưởng một chút vinh quang. Thành tích đạt được có thể không được tốt, nhưng cũng không quá kém, coi như là xây dựng hình ảnh vững chắc cho nhân vật đi.
Về bản hợp đồng thứ hai, nam và nữ diễn viên chính đều là những ngôi sao thần tượng đang bắt đầu nổi danh, kĩ thuật diễn khá bình thường, nổi lên nhờ ngoại hình tuấn tú hoặc xinh xắn, thu hút sự chú ý của những người trẻ tuổi. Nếu nhận bộ phim này, cô có thể đánh vào tâm lí của nhóm khán giả trẻ tuổi. Dù sao tiền đầu tư cho bộ phim này cũng khá là dư dả, diễn đàn thì thường xuyên được truy cập, có thể giúp cô tạo được xu thế mới.
Còn bản hợp đồng thứ ba là một vai diễn thử thách khả năng diễn xuất của Tiêu Tiêu, người con gái đó chính là một câu đố, toàn câu chuyện tràn ngập huyền ảo. Vai diễn rất khó, tuy số lần lên sân khấu không nhiều nhưng bên trong không thể thiếu nhân vật phụ quan trọng này.
Tiêu Tiêu bận bịu ở trong bếp, vừa mới đi ra thì thấy Chung Thụy ném kịch bản vào góc sofa, hai hàng lông mày hơi cau lại, hình như rất không vừa ý , cô không khỏi buồn bực.
“ Tiền bối Chung thấy kịch bản đó như thế nào?”
Chung Thụy chẳng những không trả lời mà còn hỏi lại: “ Đây là ba bộ kịch bản mà em đã chọn ra sau cùng đó à?”
Tiêu Tiêu gật đầu: “ A Sâm cũng đề xuất không ít, nhưng tôi chỉ thích những nhân vật này thôi”
“ Tôi nói thật, những kịch bản này không thích hợp với hình tượng hiện tại của em” Câu nói của Chung Thụy, không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang, làm cô chấn động và ngạc nhiên hết sức.
“ Ý của tiền bối Chung là, những kịch bản này không được hay sao?”
Phỏng chừng anh đã nhìn ra sự buồn bực của Tiêu Tiêu, Chung Thụy không nhanh không chậm giải thích “ Vai diễn trong bộ phim của đạo diễn Tề đã làm cho em đạt được những thành tích xuất sắc. Bộ phim kế tiếp này, em phải lựa chọn cẩn thận, nếu không những cố gắng trước kia của em đều uổng phí hết, đối với sự nghiệp sau này của em càng không giúp ích được gì”
Tiêu Tiêu hiểu rõ tầm quan trọng của bộ phim tiếp theo, do đó cô mới chọn lại một lần nữa, mong muốn tìm được một vai diễn thích hợp với mình nhất.
Bây giờ lại nghe Chung Thụy nói như vậy, một túi kịch bản rất to kia đã không còn phù hợp nữa rồi. Vốn dĩ trong lòng cô đã rất lo lắng, bây giờ không khỏi bắt đầu sốt ruột.
Cô chính là một diễn viên nữ hạng ba, A Sâm có thể tận lực giúp đỡ để cô nhận được nhiều kịch bản như vậy đã không phải là chuyện dễ dàng gì. Mình không phải là Chung Thụy, không có khả năng có nhiều kịch bản tốt để chọn lựa tùy ý, đây không phải là ép buộc quá sao?
Nghĩ tới đây, giọng nói của Tiêu Tiêu không khỏi mang theo một chút cứng ngắc: “ Thật xin lỗi, tiền bối Chung, kịch bản mà tôi nhận được cũng chỉ có nhiêu đây thôi”
Chung Thụy nghe được hàm ý của cô, không khỏi lắc đầu: “ Trước tiên phải trì hoãn lại đã, chờ em ký xong hợp đồng với Nghệ Long, rồi lại chọn kịch bản khác cũng không muộn”
Nhưng mà Tiêu Tiêu rất sốt ruột, nhờ có vai diễn Thanh Nhã cô mới có chút vận đỏ như vậy, nhưng có lẽ không vượt qua được những người mới “ hậu sinh khả úy”*. Nếu kéo dài tới mấy ngày nữa, ai biết được vận số của cô có xui xẻo rồi để vuột mất hợp đồng hay không, người ta sao có thể bình tĩnh thong dong mà chờ đợi cho được?
*Hậu sinh khả úy: Hiểu nôm na là người sau giỏi hơn người trước
Nhân lúc bộ phim của đạo diễn Tề sắp kết thúc, rồi dựa vào điểm này để nhận những vai diễn mới, tuyên truyền được đẩy ra trước khi bộ phim kết thúc, là trạng thái rất lí tưởng đó.
Tiêu Tiêu không dám hi vọng xa vời là mình có thể mở rộng khả năng diễn xuất, nhưng cô cũng có chút vội vàng muốn nhảy ra khỏi cái lồng giam trói buộc, không tiếp tục giậm chân tại chỗ nữa.
Tiêu Tiêu hiểu Chung Thụy là muốn tốt cho cô, nhưng đáy lòng có chút không thoải mái. Dù sao cô đã lãng phí năm năm rồi, không muốn tiếp tục đi như vậy nữa.
Lúc ăn cơm tối cùng nhau, hai người trầm mặc không nói gì, không ai nhắc lại chuyện kịch bản kia.
Tuy Tiêu Tiêu rất nôn nóng, nhưng cũng đành chịu, cô chỉ có thể thăm dò khắp nơi mà thôi, xem coi có lựa được kịch bản nào phù hợp hay không.
Cô có thể kí hợp đồng với Nghệ Long là nhờ vào tiếng tăm của Chung Thụy, cô cũng không muốn ngay cả những bộ phim tiếp theo cũng phải dựa vào Chung Thụy mới giải quyết được…
Tuy mỗi ngày Chung Thụy vẫn làm tái xế đưa cô đến phim trường, nhưng khi ở nhà, cô càng ngày càng… trầm mặc hơn.
Ben nhìn thấy vẻ mặt của Chung Thụy ngày hôm nay càng tệ hơn ngày hôm qua, đành hết cách mà thở dài: “ Anh và Tiêu Tiêu giận nhau sao? Phụ nữ thôi, nhất định là muốn ồn ào. Nhìn cái tính tình lãnh đạm của anh, cái gì cũng giấu trong lòng không muốn nói ra, ai mà biết được chứ?”
Nhìn tính tình của Tiêu Tiêu cũng không giống người tùy hứng điêu ngoa, hai người này thực ra vì chuyện gì mà ầm ĩ thành như vậy?
Ben suy nghĩ đủ kiểu nhưng không thể nào giải thích nổi, chỉ có thể vắt óc nói ra chủ ý: “ Chuyện của Nghệ Long trong vòng hai ngày là có thể giải quyết được, đến lúc đó anh tự mình nói cho Tiêu Tiêu biết, cô nhất định rất vui vẻ, chút việc nhỏ này sẽ quên không còn một mảnh, anh nghĩ được không?”
Nhìn dáng vẻ mím môi không hé răng của Chung Thụy, nhất định là không nghe lọt tai rồi, Ben ngoại trừ thở dài, cũng không biết nên nói gì bây giờ.
Cởi chuông cần phải tìm người buộc chuông, chuyện của bọn họ thì để họ giải quyết đi.
Thực ra cơn tức của Tiêu Tiêu tới nhanh đi cũng nhanh, buổi tối ngủ một giấc, ngày hôm sau tỉnh lại đã hết giận rồi.
Nhưng mà Chung Thụy không mở miệng, cô cũng không biết nên nói gì.
Hai người kéo dài, ngược lại mọi chuyện từ trên xuống dưới càng không rõ ràng.
Tiêu Tiêu nghĩ đêm nay phải làm một bàn ăn thật lớn, khéo léo mà thử bày tỏ sự xin lỗi của mình với Chung Thụy, chắc là có thể mà, dẫu sao cũng không xấu hổ bằng mở miệng.
Nghĩ được làm được, cô vừa mới mua một đống đồ ăn, đang xoắn tay áo chuẩn bị làm một bàn tiệc lớn, thì nhận được điện thoại của Ben.
Bên kia truyền đến một màn huyên náo ầm ĩ, Ben thở phì phò, đè xuống thanh âm vội vàng mà nói với cô hai câu, Tiêu Tiêu nghe đứt quãng, nhưng lại bị chuyện kia làm cho sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch.
“ Dây treo… Chung Thụy quay phim… Bị thương… Nhập Viện” ( anh Thụy đang đóng phim cổ trang mấy cái cảnh bay ì chéo ì chéo phải có cáp nâng lên đó mà)
Tay cầm di động của cô nhịn không được run rẩy, ngay cả tiếng nói cũng mang theo một chút nghẹn ngào: “ Bây giờ tiền bối Chung thế nào rồi? Được đưa tới bệnh viện nào hả?”
Thanh âm hỗn tạp bên kia càng ngày càng kịch liệt, anh ta chỉ kịp để cho Tiêu Tiêu ghi lại địa chỉ rồi vội vàng cúp máy.
Cánh tay của Tiêu Tiêu run lẩy bẩy, gắng gượng vài lần mới đem di động bỏ vào trong túi quần, trong lòng cô tràn ngập sự sợ hãi cùng hoảng hốt
Không biết bây giờ Chung Thụy sao rồi, bị thương có nặng không, có phải đã bị đàn phóng viên bao vây không thoát thân được hay không, có phải anh đang rất đau, rất khó chịu hay không?
Tiêu Tiêu càng nghĩ càng lo lắng, hối hận vì hai ngày nay không bỏ xuống được sĩ diện để nói chuyện với Chung Thụy, thật sự rất trẻ con.
Cô nghĩ Chung Thụy chắc phải ở bệnh viện vài ngày, vội vàng đi vào phòng của anh thu dọn vài bộ quần áo để thay. Cô vốn muốn nấu một chút cháo trắng mang qua cho anh, nhưng mà bây giờ trong lòng cô đang nóng như lửa đốt, hận không thể mọc cánh bay đến bệnh viện, làm sao còn có tâm trạng nấu cháo chứ?
Còn chưa biết Chung Thụy bị thương ra sao, nên kiêng ăn cái gì, rồi anh có tỉnh lại chưa?
Việc này Tiêu Tiêu không dám chậm trễ, đội nón lên rồi vội vàng chạy ra khỏi tiểu khu, cẩn thận né tránh phóng viên, cản một chiếc taxi lại rồi đi thẳng đến bệnh viện.
Bên ngoài bệnh viện tư nhân, đã sớm có rất nhiều phóng viên và thợ chụp ảnh quanh quẩn ở đó.
Tiêu Tiêu kéo vành nón thấp xuống, cẩn thận lách qua bọn họ, đi theo lao công của bệnh viện.
Bởi vì cô ăn mặc giản dị rồi vội vàng chạy tới đây, ngay cả quần áo cũng chưa thay , mặc nguyên một bộ quần áo ở nhà màu xám tro, nhìn từ xa quần áo của cô và đồng phục của lao công bệnh viện không khác nhau là mấy, vừa vặn không nhiều người chú ý tới Tiêu Tiêu.
Thật vất vả mới chui vào được, Tiêu Tiêu nhìn thấy Chung Thụy đang nằm trên giường, lo lắng dọc đường lập tức bùng nổ, nước mắt chảy xuống ào ào.
Ben biết điều mà rời khỏi, canh ở cửa, tránh cho ánh mắt của những người khác quấy rầy hai người trong phòng bệnh.
Trên người Chung Thụy mặc bộ quần áo dành cho người bệnh, nút thắt chỉ được buộc hai cái thôi, vải băng buộc ở trên ngực, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được.
Tiêu Tiêu lau mặt, từ từ ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay do dự không dám đụng vào miệng vết thương trên ngực Chung Thụy, lo lắng mà nhíu mày: “ Còn đau không? Có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói sao?”
“ Việc nhỏ mà, lúc treo dây do không để ý cẩn thận, người ta buộc rất chặt nên mới bị thương như vậy đó” Chung Thụy nhìn thấy đầu của cô toàn là mồ hôi, quần áo cũng chưa thay, khóc đến nỗi mặt mày rối bù, giống như một con mèo nhỏ bẩn bẩn dễ thương, nhưng trong lòng anh lại rất ấm áp và vui vẻ.
Tiêu Tiêu phỏng chừng là không nghe được đoạn sau, cũng không ngoảnh đầu đi chỗ khác, mà là lao tới ngay lập tức.
Chung Thụy đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, nhìn thấy hai mắt Tiêu Tiêu đỏ hồng, vừa rồi khóc dữ dội quá mà, bây giờ thì bắt đầu ngượng ngùng, ánh mắt né tránh, không khỏi buồn cười: “ Nhìn em khóc, người không biết chuyện còn tưởng chúng ta sắp sinh li tử biệt đó…”
Vẻ mặt của Tiêu Tiêu trắng bệch, vội vàng che miệng anh lại, không vui mà nhíu mày: “ Nói bừa cái gì đó, anh không có việc gì là tốt rồi”
Nhìn thấy băng vải trên người Chung Thụy, cô lại lo lắng mà hỏi lại: “ Thật sự không có việc gì chứ?”
Chung Thụy không biết làm sao, đành cầm lấy tay Tiêu Tiêu đặt trước ngực mình: “ Nếu không tự em kiểm đi, rốt cuộc anh có bị thương nặng không?”
Tiêu Tiêu sửng sốt, thấy anh còn có tâm trạng để đùa giỡn, vết thương chắc là không nặng lắm, lúc này cô mới yên tâm
Trong phút chốc sự lo lắng cùng sợ hãi suốt dọc đường từ đáy lòng dâng lên, cô cắn môi dưới, nước mắt không nhịn được lại bắt đầu chảy xuống ào ào.
Chung Thụy cười khổ: “ Sao lại khóc nữa rồi?”
Cánh tay dài của anh duỗi ra, ôm Tiêu Tiêu vào lòng, không biết làm sao để an ủi cô nữa, chỉ có thể than nhẹ một tiếng: “ Đừng khóc”
Chung Thụy cúi đầu, nhìn Tiêu Tiêu đang khóc to trong lòng mình.
Cô đúng là rất lo lắng, trên đường đến bệnh viện không biết cô kinh hồn bạt vía như thế nào đâu, cũng tại Ben không nói rõ ràng, làm hại cô lo lắng suốt dọc đường.
Chung Thụy cúi người hôn lên mặt Tiêu Tiêu một cái, rồi lại hôn mắt của cô, nhìn thấy hai mắt cô ướt sũng ngập tràn mê mang mờ mịt, nụ hôn lơ đãng mà dừng lại ở môi cô.
Tiêu Tiêu nghĩ tới ở đây là bệnh viện, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đi vào phòng bệnh, không khỏi kinh hãi, định đưa tay đẩy anh ra
Nhưng bên tai lại nghe thấy anh buồn bực hừ một tiếng, lại nghĩ tới vết thương trên ngực anh, Tiêu Tiêu không dám dùng sức nữa, ngược lại càng bị ôm chặt, nụ hôn nhợt nhạt ban đầu càng trở nên nồng cháy hơn.
Đôi môi càng ngày càng nóng, hơi thở của Chung Thụy gần trong gang tấc, làm cho Tiêu Tiêu thở phì phò, nhịn không được rên nhẹ hai tiếng.
Ngay sau đó chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô bị Chung Thụy ép vào góc giường bệnh, làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Đáng tiếc đôi môi của cô đã bị Chung Thụy ngăn lại, chỉ có thể “ Ô, ô” hai tiếng tỏ vẻ kháng nghị.
Tiêu Tiêu bị Chung Thụy hôn đến nỗi đầu óc mê man, không biết lúc này mình đang ở đâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa phòng bệnh, rồi lại có tiếng người xin lỗi: “ Thật xin lỗi, làm phiền hai vị rồi…”
Cô giật nảy mình, lấy chăn che mặt lại, khi ngẩng đầu lên thì thấy người đang đứng cạnh cửa là Ben, người đại diện của Chung Thụy
Chỉ thấy Ben tựa tiếu phi tiếu mà nhìn bọn họ một cái, xoay người thấp giọng nói vài câu với y tá vừa thay ca đang định bước vào , định bụng sẽ đẩy cô ta đi trước.
“ A___” Tiêu Tiêu lúng túng từ trên giường đứng lên, không cẩn thận mắc cá chân bị vấp phải cái chăn, đầu sắp đụng vào sàn nhà.
May mắn thay Chung Thụy nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô từ phía sau, lúc này mới giúp cô tránh được thảm kịch mặt mày biến dạng.
Tiêu Tiêu hoảng hồn vẫn chưa bình tĩnh lại, phân nửa cơ thể nhoài ra ngoài giường bệnh, còn cánh tay của Chung Thụy thì đang vắt ngang trước ngực cô.
Nhưng mà bàn tay này, lại đúng lúc nắm lấy cái mềm mại trước ngực cô.
Tiêu Tiêu đanh mặt ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy Ben đã đuổi khéo y tá đi, đứng ở cửa trợn mắt há mồm mà nhìn về phía bên này.
Cô lúng túng muốn độn thổ cho xong, vừa nãy hận không thể ngã luôn trên mặt đất cho rồi.