Hai người này ở phòng nghỉ nói gì đó làm gì đó, đã khiến người ta có ý nghĩ sâu xa rồi.
A Sâm sờ sờ cằm, chỉ cần Chung Thụy không tính toán bức chết Tiêu Tiêu, như vậy là đủ rồi.
Sau đó anh ta lại nghĩ đến những hợp đồng của Tiêu Tiêu, cho dù hợp đồng có tiếp tục rất có khả năng không hoàn thành xong. Không thể không nói Chung Thụy thật sự để tâm đối với Tiêu Tiêu, ngay cả chút việc nhỏ ấy cũng chú ý tới.
Ngược lại chính anh ta là một người đại diện lại không đủ dụng tâm, nhất thời không nghĩ tới hợp đồng của Tiêu Tiêu cũng sắp đến kỳ hạn…
A Sâm nheo mắt lại, bỗng nhiên cười…
Tiêu Tiêu phỏng chừng bắt đầu gặp may, có Chung Thụy bảo vệ cô ở phía trước, con đường ngôi sao của cô sao có thể không tốt?
“…. Còn tưởng rằng cô có bao nhiêu thanh cao, hóa ra cũng chỉ là như thế thôi.” Nguyễn Tình thu vẻ mặt của hai người từ phòng nghỉ đi ra vào đáy mắt, khóe miệng mơ hồ mang theo một tia cười lạnh khinh thường.
Cô ta đứng bên cạnh Tiêu Tiêu, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe, lạnh lùng nói.
Tiêu Tiêu lườm Nguyễn Tình một cái, nhíu mày: “Chuyện của tôi, còn chưa tới lượt cô phán xét. Hơn nữa, bản thân cô có bao nhiêu tốt đẹp, đừng có nói chuyện với tôi với một bộ dạng kẻ trộm quát bắt kẻ cướp như vậy.”( đại loại là hai người cùng một loại người, không ai tốt đẹp hơn người kia mà giở giọng phê phán)
“Thế nào, có người đứng sau, hiện tại ngay cả sức lực nói chuyện cũng lớn hơn so với trước kia hả?” Nguyễn Tình cười nhạo, lướt nhìn Tiêu Tiêu từ trên xuống dưới, trong khi đánh giá còn hàm chứa vẻ khinh thường.
Chỗ dựa của Chung Thụy, nói không chừng người sau hậu trường là bà chủ ở đâu đó, hoặc là tai to mặt lớn, đàn ông đàn bà quan hệ với nhau. Xem vẻ mặt của Tiêu Tiêu thì biết đối phương chưa xuống tay, mới có thể kiêu ngạo như vậy.
Đến lúc Tiêu Tiêu nếm qua loại mùi vị này, còn làm sao giữ được bộ dáng thuần khiết kiêu ngạo kia nữa?
Nguyễn Tình nghĩ tới bản thân trải qua vài năm, ánh mắt dần dần trầm xuống. Chỉ có chính cô ta mới hiểu được, vinh quang trước màn ảnh, đến tột cùng trả giá bao nhiêu mới đạt được.
Thậm chí, cô ta rất không muốn thừa nhận, nhưng kĩ thuật diễn xuất quả thật không bằng Tiêu Tiêu.
Cũng vì thế, Nguyễn Tình tất nhiên trả giá càng nhiều hơn người khác, mới có thể như toại nguyện thỏa mãn.
Tiêu Tiêu ngẩn ra, người đứng sau?
Rõ ràng Nguyễn Tình hiểu sai, cho rằng cô giống như cô ta cùng tìm một chỗ dựa vững chắc lớn mạnh mới có thể như mong muốn ở lại bộ phim sao?
Cô theo bản năng nhìn về phía Chung Thụy cách đó không xa, nếu không có Ảnh đế mở miệng, Tiêu Tiêu cũng không có khả năng ở lại.
Nói đến cùng, quả thật giống như lời nói của Nguyễn Tình, cô tìm tới một chỗ dựa không cùng một dạng.
Điểm khác biệt duy nhất, chỗ dựa còn chưa đòi hỏi thù lao về phía mình mà thôi…
Tiêu Tiêu đột nhiên nghĩ đến lời nói của Chung Thụy trong phòng nghỉ, hai gò má nhịn không được nóng lên.
Bồi thường….
Bồi thường theo như lời của Chung Thụy đến cuối cùng là cái gì?
Cô chớp mắt mấy cái, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong, ngay cả tiếng nói châm chọc khiêu khích của Nguyễn Tình cũng không nghe thấy.
Dù sao miệng mọc ở chỗ người khác, muốn nói cái gì là chuyện của bọn họ, mình cần gì so đo nhiều như vậy?
Nguyễn Tình bị coi nhẹ tức giận đến giậm chân, cô ta nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại thì thấy thư kí của trường quay, chỉ có thể miễn cường bày ra một chút tươi cười, khôi phục dáng vẻ hoàng hoa khuê nữ lúc đầu.
Một cảnh này rất thuận lợi mà qua, khúc mắc của Tiêu Tiêu được giải tỏa, hoàn toàn tập trung tinh thần vào vai diễn, sát thủ lạnh lùng lại xuất hiện. Sắc mặt trắng bệch của Nguyễn Tình không giống như là giả, hoàn toàn bị Tiêu Tiêu lôi kéo.
Đến lúc đạo diễn Tề hài lòng mà cười hô chấm dứt, Nguyễn Tình mới khôi phục lại tinh thần, ảo não mà ném ly nước trợ lí đưa tới. Trợ lí bị nước nóng bắn toàn thân, ủy khuất mà không dám hé răng.
Nguyễn Tình vừa nghĩ đến lúc bị Tiêu Tiêu kéo vào trong cảnh phim, cô ta vô tình biến thành Thanh Trà, đáy lòng có một cỗ hỏa khí không hiểu dâng lên.
Kết quả là, cô ta vẫn phải dựa vào kĩ thuật diễn xuất của Tiêu Tiêu mới nhập vào nhân vật được, một đoạn phim này mới có thể qua được thuận lợi.
Việc này cũng làm cho Nguyễn Tình không thể tha thứ được, cũng chán ghét cái vẻ ngay thẳng của Tiêu Tiêu.
Mặc kệ trước đây hay là hiện tại, chỉ cần ở trong phim, Tiêu Tiêu có thể vô tình lôi kéo tất cả vai diễn bên cạnh, giống như là một người điều khiển con rối gỗ, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của cô.
Nói là một bộ phim, nhưng lại biến thành độc thoại của Tiêu Tiêu, trên đài ánh mắt của mọi người chỉ dừng ở trên người cô….
“…Hôm nay biểu hiện không tệ, tiếp theo là cảnh diễn mới tăng thêm, cô đã xem qua kịch bản chưa?” Một cảnh phim quay được lúc nãy đạo diễn Tề rất hài lòng, thời gian còn rảnh, ông ta gọi Tiêu Tiêu lại tự mình nói cho cô cách diễn.
Tiêu Tiêu vội vàng gật đầu, “Đã xem qua, đây vốn là phần diễn Thanh Trà bị đâm mất mạng.”
“Đúng, gần đây tỉ suất được người xem chào đón, thành tích của Thanh Trà đạt được chỉ là trung bình, trái ngược với vai diễn của cô có sức hấp dẫn, vai diễn rất được hoan nghênh. Ngoại trừ Chung Thụy đóng vai thiếu gia biến hóa, kế tiếp chính là cô, ngay cả nữ chính không thể so bằng!”
Đạo diễn Tề cười vỗ vỗ bả vai của cô, giọng nói mang theo vẻ trêu đùa.
Người nói vô tình, người nghe cố ý, sau lưng Tiêu Tiêu toát ra mồ hôi lạnh.
Cô còn nhớ vị nữ chính trong phim này là một người nữ ngôi sao có tiếng, hiện tại cô đoạt lấy danh tiếng của người này, có thể xảy ra vấn đề gì lớn hay không?
Tiêu Tiêu biết những nữ ngôi sao nổi danh này phía sau đều có không ít chỗ dựa vững chắc to lớn, cho nên người trong giới cũng không dám tùy tiện đắc tội các cô ấy.
Đáng tiếc, Tiêu Tiêu dường như vào lúc lơ đãng đã đắc tội rất lớn, có cần nghĩ cách để xoay chuyển tình hình không nhỉ?
Cô miễn cưỡng cười cười: “Đạo diễn Tề quá khen, tôi chỉ là người mới, làm sao có thể so được với hai vị tiền bối?”
“Cô cũng đừng quá khiêm tốn, còn rất nhiều thời gian để cải thiện kĩ thuật diễn xuất của cô, tôi rất xem trọng cô.” Đạo diễn Tề cũng không ở đây nhiều lời với cái đề tài cao cấp này, rất nhanh liền chuyển sang kịch bản.
Tiêu Tiêu lúc này mới lặng lẽ nhẹ nhàng mở ra, nói gì đi nữa, cô thực sự là không biết nên trả lời làm sao mới tốt….
Buổi chiều là hai cảnh diễn của Chung Thụy cùng nữ chính, NG hai ba lần đã qua. Đạo diễn Tề nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của mọi người bên trong phim trường, nghĩ tiến độ đã nhanh hơn so với mong đợi, ông ta cũng bảo mọi người trở về nghỉ ngơi.
Tiêu Tiêu ở ngoài trường quay nhìn chằm chằm mỗi một vẻ mặt và động tác ở mỗi cảnh diễn của Chung Thụy. Lúc nhìn không cảm thấy mệt, nhưng khi thư giãn lại có cảm giác hai mắt mệt mỏi khô ráp khó chịu.
Cô dụi dụi mắt, nghe nói có thể sớm kết thúc công việc, trong lòng còn rất vui vẻ.
Xem ra, đêm nay mình có thể ngủ một giấc ngon lành hiếm có.
Tuy rằng Tiêu Tiêu chỉ là một nhân vật phụ nhỏ nhoi, phần diễn bên trong cũng không nhiều, nhưng mà mỗi ngày báo chí đều đưa tin.
Thứ nhất là có thể gần gũi xem Chung Thụy diễn xuất, được học tập nhiều hơn, thứ hai cũng cho đạo diễn Tề một ấn tượng tốt, thêm một chút thiện cảm.
Cô vừa mới thu dọn xong, ra đến cửa phim trường thì thấy một chiếc Ferrari màu bạc đứng ở ven đường, cô không khỏi sửng sốt.
Tiền bối ở phía trước, cô đương nhiên không thể làm như không thấy mà tránh ra, làm sao cũng phải đi lên chào hỏi.
Tiêu Tiêu tiến lên vài bước, cười tủm tỉm hướng về phía người bên trong chào tạm biệt: “Tiền bối Chung, ngài đi thong thả.”
“Đi? Đi đâu?” Chung Thụy gỡ kính râm xuống, không vui mà nhíu mày: “Còn không lên xe?”
Tiêu Tiêu giật mình dừng lại, ánh nhìn bốn phía bỗng nhiên tập trung ở trên người cô làm cho cả người rất không được tự nhiên, cô không khỏi bắt đầu nói lắp: “Lên xe….Làm cái gì? Tiền bối, nhà của tôi không xa, ngồi giao thông công cộng có thể đến…”
Mấy chữ cuối cùng, bắt gặp ánh mắt của Chung Thụy, cô chậm rãi nuốt trở lại.
“Lên xe! Đừng để tôi nói lại lần nữa!” Chung Thụy rõ ràng có chút không kiên nhẫn, anh dứt khoát xuống xe, túm Tiêu Tiêu vào ghế phụ giống như xách theo con gà con, lúc này anh mới ngồi vào chỗ bên cạnh cô, đạp chân ga nghênh ngang mà rời đi.
Phách lối kéo Tiêu Tiêu đi như vậy, hành động của Chung Thụy làm cho A Sâm kinh ngạc không thôi, Nguyễn Tình lại hận đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo.
Ngay sau đó, Nguyễn Tình cười lên, ác độc mà nghĩ.
Không biết Chung Thụy có phải vội vã mang Tiêu Tiêu đến trước mặt vị chỗ dựa kia, tiếp đó có thể đến một màn ba người hay không?
Cô ta thật muốn nhìn xem, vẻ mặt của Tiêu Tiêu sẽ phấn khích như thế nào?
Trợ lí bên cạnh không chú ý mà nhìn thoáng qua dáng vẻ tươi cười âm hiểm của Nguyễn Tình, sợ tới mức sau lưng rét run lên, nơm nớp lo sợ mà đem di động đưa qua: “Nguyễn tiểu thư, điện thoại của đạo diễn Ôn.”
Sắc mặt Nguyễn Tình cứng đờ, cái lão già không chết này sao lại tới tìm cô ta, không phải tối hôm qua mới thỏa mãn sao?
Nghĩ đến đêm qua khổ sở van xin, tận lực lấy lòng, nếu không buổi diễn ngày hôm nay ngay cả sức lực bước đi cũng không có.
Nguyễn Tình nhíu mày nhận lấy điện thoại, đáy mắt bắn ra một tia ánh sáng lạnh, trong nháy mắt liền lướt qua. Khóe môi của cô ta khẽ nhếch, chậm rãi cười ra.
Cô ta đã lưu lạc đến địa ngục, sao có thể để cho Tiêu Tiêu một mình một người ung dung tự tại ở trên thiên đường chứ?
Tiêu Tiêu ở trên xe thấp thỏm bất an, vài lần muốn nói lại thôi, muốn mở miệng hỏi, trong lúc chần chờ thì đã tới nơi.
Cô trợn mắt há mồm đứng ở dưới lầu, có chút không xác định mà chuyển hướng sang người bên cạnh: “Đây không phải phòng ghi âm của công ty sao, chúng ta rốt cuộc…”
Tiêu Tiêu ngừng một lát, nghĩ đến lời nói ngày đó của A Sâm, chẳng lẽ Chung Thụy muốn đem giọng nữ của cuối phim giao cho cô sao?
“Đúng như suy nghĩ của em.” Chung Thụy bấm nút thang máy, coi nhẹ ánh mắt sùng bái trước sân khấu, thản nhiên để hai tay trong túi quần, khóe miệng khẽ cong: “Đây là bồi thường.”
Khóe mắt của Tiêu Tiêu giương ra, cô suy nghĩ nhiều cách bồi thường như vậy, Chung Thụy lại có thể cho mình một loại rất không có khả năng như thế?
“Ngũ âm* của tôi không được đầy đủ, diễn kịch còn chịu được, còn ca hát chẳng hề thành thạo.” Cô cúi đầu, dứt khoát ăn ngay nói thật.