• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt của Tiêu Tiêu trắng bệch, môi nhịn không được run rẩy.

Trong lúc nhất thời cô muốn quay đầu lại nhìn về phía Chung Thụy, một màn khó coi như vậy, khi anh nhìn thấy thì sẽ lộ ra dạng biểu tình gì đây?

Nhưng Tiêu Tiêu không dám, cô sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt hèn mọn cùng chán ghét của Chung Thụy.

Cô đau khổ nhắm mắt lại, nụ hôn cực nóng vừa rồi, độ ấm vẫn còn lưu lại trên môi chưa có mất đi, nhưng mà trái tim cô giống như rơi vào hầm băng, rồi lại giống như rơi xuống vực sâu tối tăm không giới hạn, bất lực như vậy, khó chịu như vậy.

Ngực Tiêu Tiêu phảng phất như bị một cánh tay vô hình hung hăng nắm lấy, đau đến nỗi hai mắt cô như bị co lại, suýt nữa thì rơi lệ.

Quả thực, cô không nên hi vọng xa vời.

Chính bởi vì mình không biết suy xét, cho nên ông trời cũng tới trừng phạt cô?

Đêm đó chỉ có ba người là Angel, đạo diễn Ôn và cô, chỉ có người đại diện Angel sẽ chụp tấm ảnh này thôi!

Tiêu Tiêu không nghĩ tới người đã từng là chị em lại độc ác như vậy, trực tiếp đưa ảnh cho giới truyền thông

Với cô mà nói, đây thực sự là một kích trí mạng!

Tất cả những cố gắng mà Tiêu Tiêu đã làm trước kia, đều vì tấm ảnh này mà xoá bỏ tại khoảnh khắc này.


Không biết đoàn làm phim sẽ nhìn cô sao đây, đạo diễn Tề có thể vì vậy mà đuổi cô đi hay không, dù sao scandal cũng lớn như vậy, đối với phim truyền hình mà nói là trăm hại mà không một lợi!

Thậm chí Tiêu Tiêu không dám xoay người đối mặt với Chung Thụy, cô chỉ cúi đầu, chán nản hỏi A Sâm ở phía bên kia điện thoại: “Không có cách nào để áp chế xuống sao?”

A Sâm cũng thở dài, nếu tấm ảnh đang bị tòa soạn giữ, thì anh ta còn có thể tìm quan hệ làm cho người ta đem báo chí đè nén lại. Vấn đề là bây giờ TV đang phát sóng trực tiếp, cho dù anh ta có bản lĩnh lớn nhưng cũng không làm gì được cả.

Ngoại trừ nói cho Tiêu Tiêu biết sớm một chút, để cho cô có sự chuẩn bị tâm lí, thì cũng không có cách nào tốt hơn cả.

“Trước tiên cô hãy ra ngoài đi, chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà trọ để nghĩ cách ứng phó, lúc cô ra ngoài thì cẩn thận một chút, đừng để cho đội chó săn phát hiện!”

Tiêu Tiêu mơ hồ lên tiếng đồng ý, cô biết ý của A Sâm, là không muốn liên lụy đến Chung Thụy.

Đây là sai lầm mà cô mắc phải, không cần thiết để cho Ảnh đế cũng chịu liên lụy.

Suy cho cùng scandal lớn như vậy, với Chung Thụy mà nói là hận không thể tránh đi được…

“Tiền bối Chung, ngày hôm nay luyện tập đến đây thôi, tôi phải đi gặp A Sâm trước đã.” Tiếng nói của Tiêu Tiêu càng ngày càng thấp, cô cúi đầu, trong tiếng nói tràn ngập sự bất đắc dĩ và tuyệt vọng: “Chuyện này gây xôn xao rất lớn, đợi tôi gọi điện thoại cho đạo diễn Tề đã, để tránh làm cho ông ấy thêm phiền toái…”

“Sườn lợn đã chín rồi, tôi không ăn cơm cùng tiền bối được. Đêm nay rất cảm ơn tiền bối đã giúp tôi luyện tập, mặc dù có thể đã không cần nữa rồi…”

Tiếng nói của Tiêu Tiêu hàm chứa một tia run rẩy, cô biết mình sắp không nhịn được nước mắt đang muốn rơi ra ngoài.


Những giọt lệ đảo quanh trong hốc mắt, làm thế nào cũng không tình nguyện mà rơi xuống.

Tiêu Tiêu không muốn để Chung Thụy nhìn thấy khoảnh khắc yếu ớt của mình

“Ngẩng đầu lên!”

Âm thanh của Chung Thụy ở ngay trước mặt, Tiêu Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu lên, lướt nhanh qua anh rồi lại cúi đầu, nhưng bị tay của anh nắm lấy cằm, không thể không ngẩng đầu.

Hai con ngươi của anh trầm xuống, đôi môi mím thành một đường, đáy mắt hiện lên một tia không vui: “Chẳng qua chỉ là tấm ảnh, phải dùng đến bộ dáng ảm đạm thảm thương lại khúm núm sao?”

Đầu óc Tiêu Tiêu trống rỗng, rất khó chấp nhận tình huống bây giờ.

Người bình thường thấy “ảnh mát mẻ” như vậy, không phải sẽ hỏi cô tình hình cụ thể sao?

Nhưng Chung Thụy không nhìn cũng không hỏi, vẻ mặt không chút nghi ngờ, trong nháy mắt khiến Tiêu Tiêu cảm động.

Tiêu Tiêu đối với Angel có lẽ là thất vọng, thế nhưng lại xấu hổ sau khi bị Chung Thụy nhìn thấy tấm ảnh đó, và càng nhiều sợ hãi và lo lắng.

Cô sợ hãi ánh mắt chán ghét của Chung Thụy, lo lắng anh sẽ lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Chung Thụy ở trong cảm nhận của cô, là đối tượng của lòng ao ước, là mục tiêu giúp cô phấn đấu.

Nếu có thể, Tiêu Tiêu hận không thể tông cửa xông ra ngoài ngay lập tức, rời khỏi nơi này xa mãi xa mãi.

Nhưng lời nói của Chung Thụy, ngay lập tức chạm vào đáy lòng cô. Nước mắt Tiêu Tiêu cố nén xuống, trong phút chốc từ trên khuôn mặt chảy xuống, cô bối rối xoay mặt sang một bên.

“Tiền bối Chung, ngay cả một chút anh cũng không tò mò sao?”

Tiêu Tiêu hít hít mũi, hai mắt đỏ bừng.

Chung Thụy nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp khóc lóc của cô, bỗng nhiên nở nụ cười: “Bây giờ khoa học kĩ thuất rất phát triển, muốn ghép ảnh làm giả rất dễ…Cho dù là thật, tôi và đạo diễn Ôn, em sẽ chọn ai?”

Tiêu Tiêu sửng sốt, không chút nghĩ ngợi liền buột miệng nói ra: “Đương nhiên là tiền bối…”

“Vậy không phải được rồi sao,” Chung Thụy vỗ vỗ bả vai của cô, lại hỏi nữa: “Không phải nói muốn đi gặp A Sâm sao, bây giờ có đi nữa không?”

Tiêu Tiêu ngượng ngùng mà lau khóe mắt, sự căm phẫn, mùi vị chua xót cùng khổ sở khi thấy tấm ảnh đó, đã được Chung Thụy hóa giải từng cái một, tiêu tan từng chút hầu như không còn nữa.

Có Chung Thụy ở đây, dường như hết thảy mọi vấn đề đã không còn trở ngại.

Mỗi câu nói của anh, mỗi một động tác, đều làm cho cô cảm thấy an tâm và thả lỏng.

Đầu ngón tay của Chung Thụy lướt nhanh qua gương mặt của Tiêu Tiêu, thấm giọt nước óng ánh ẩm ướt: “Đi rửa mặt đi, nếu không đến lúc ra khỏi cửa, người không biết còn nghĩ rằng tôi ức hiếp em.”

Tiêu Tiêu gật đầu, vội vàng vào phòng tắm rửa mặt thật sạch rồi trang điểm lại, nhìn thấy đôi mắt không còn đỏ lấy lại dáng vẻ thường ngày, lúc này cô mới thở dài, chậm rãi đi ra.

Sườn lợn đã được đựng trên đĩa, mùi bay vào mũi, làm cho người ta có khẩu vị.

Chung Thụy cầm hai chén cơm, hướng về phía Tiêu Tiêu cười cười: “Khóc mệt rồi, không bằng ăn cơm xong rồi đi? Dù sao cũng không thể vội trong nhất thời được, bây giờ A Sâm cũng chưa có manh mối gì đâu.”

Tiêu Tiêu sớm đã đói bụng, nếu Chung Thụy không sợ đội chó săn, cô cũng không cần vặn vẹo nhăn nhó làm gì, trái lại làm cho người ta không được tự nhiên, cô dứt khoát ngồi xuống, lại nhịn không được nói với Chung Thụy: “Tiền bối, cảm ơn anh.”

“Đừng xa cách như vậy, ăn nhiều một chút mới có sức lực đối phó những người giở trò mánh khóe, không phải sao?” Chung Thụy mỉm cười, gắp cho cô một miếng sườn lợn, anh lơ đãng lướt nhanh qua tiết mục giải trí trên TV, trong lúc đó người dẫn chương trình còn đang hưng phấn mà nói những chuyện không thể không nói của cô với đạo diễn Ôn.

Mọi kiểu suy đoán được bày ra xung quanh hai người, người dẫn chương trình khéo léo chỉ nói hai người bị chụp ảnh lúc đêm khuya, cũng không nói người đã chụp ảnh, cũng chẳng trực tiếp nói với khán giả bọn họ có gì với nhau, hoàn toàn để cho mọi người tự tưởng tượng ra.

Có thể biết được, tính chất của lời nói bóng gió này vừa truyền bá ra ngoài, thì Tiêu Tiêu sẽ bị phán án tử hình ngay.

Tiêu Tiêu thực sự không biết được mùi vị thức ăn, động đũa lại ăn không vô.

Thấy Chung Thụy muốn đi tắt TV, cô ngăn lại: “Tôi phải nhìn xem rốt cuộc họ sẽ nói gì, ngày mai cũng phải ứng phó. Bằng không hai mắt lại bị bôi đen, tay chân luống cuống ngược lại sẽ làm hỏng việc.”

Cho dù cô rất không muốn nhớ lại cái đêm bị phản bội đau khổ đó, nhưng chính mình không thể không đi đối mặt.

Angel lại làm như vậy, hơn phân nửa là vì chủ mới của cô ta, cũng chính là Nguyễn Tình.

Nguyễn Tình vì đạo diễn Ôn, bước vào đoàn làm phim, cuối cùng cũng vì thế mà trả giá trầm trọng, bị đá ra khỏi đoàn làm phim.

Gần đây tin tức giải trí không có gì lớn lao, đội chó săn kẹp chặt Nguyễn Tình không tha, phỏng chừng đã làm cho cô ta khó chịu.

Vì thế, hai người mới đem ý tưởng tiến hành trên người của cô, là để dời đi ánh mắt của công chúng sao?

Gần đây, Tiêu Tiêu bởi vì bộ phim cổ trang lan truyền nóng sốt của đạo diễn Tề, trở thành nữ phụ được chào đón nhất, danh tiếng đang hưng thịnh, rồi lại cùng diễn với Chung Thụy, tương lai không thể nghi ngờ tiển đồ rất tốt đẹp.

Lúc Angel sử dụng chiêu này, không thể nghi ngờ là sự đả kích trí mạng trầm trọng nhất.

Tiêu Tiêu còn nói gần đầy Nguyễn Tình khá yên tĩnh, không hề tìm cô gây phiền toái, hóa ra là ở chỗ này chờ mình đấy mà!

Cô không hiểu được, từ lúc bắt đầu ở nhà trường, Nguyễn Tình đã không vui vẻ gì với mình, châm chọc khiêu khích thì không thiếu, trong ánh mắt nhìn về phía mình chung quy còn mang theo sự chán ghét.

Tiêu Tiêu thở dài, đều nói có một số người trời sinh đã không phù hợp với mình.

Dù sao cô cũng không phải nhân dân tệ ( tiền của TQ), không có khả năng làm cho tất cả mọi người đều yêu thích mình.

Chung Thụy lấy ra hai cái ly đế cao, và một chai rượu vang trân quí: “Vậy uống một ly đi, làm cho tinh thần tỉnh táo một chút.”

Tiêu Tiêu vội vàng xua tay, cân nhắc lời nói từ chối khéo: “Tiền bối, tửu lượng của tôi không tốt lắm, hơn nữa đã khuya rồi, làm phiền anh lâu như vậy, tôi cũng nên rời đi.”

“Không vội.” Chung Thụy rót nửa ly rượu vang cho hai người, cười cười nói: “Bình thường chỉ có một mình tôi uống rượu, hiếm khi em ở đây, vậy cùng tôi uống hai ly đi.”

Đã nói đến đây rồi, Tiêu Tiêu cũng không thể nào từ chối được. Lúc uống rượu nhưng lại thiếu bạn, quả thực vừa nhàm chán lại cô đơn.

Cô uống bia, rượu trắng cũng được, chỉ sợ rượu vang thôi.

Dù sao tác dụng của rượu vang rất chậm, lúc bắt đầu uống không có cảm giác gì, nhưng uống đến cùng thì ngay cả phương hướng cũng mơ hồ không rõ.

“Vậy uống một chút đi.”

Tiêu Tiêu giơ cái ly lên, cúi đầu nhấp một ngụm lớn, hương vị rượu vang đậm đà tan ngay đầu lưỡi, vị cay đến nỗi nói không nên lời thiếu chút nữa làm cô bị sặc rồi.

“Tiền bối, đây là rượu vang gì, độ cồn rất cao.”

Chung Thụy cầm cái chai đưa cho cô xem: “Bạn tôi tự ủ rượu, không có nhãn, đã nói độ cồn không cao, người uống sẽ không say. Có thể bên trong đã cất qua hai lần, hương vị rất đậm, em cảm thấy sao?”

Quả thật là rượu ngon, Tiêu Tiêu lại uống thêm một ngụm nhỏ nữa, vừa rồi không chú ý mới bị dọa đến vậy, thận trọng nhấm nháp, phía sau vị cay mang theo một luồng thanh mát, hương vị nho tràn đầy trong khoang miệng, tay nghề thật đặc biệt.

“Không nghĩ tới tiền bối lại có người bạn biết tự ủ rượu như vậy, rượu này quả thực uống rất ngon.” Tiêu Tiêu đong đưa ly rượu, nheo mắt lại nở nụ cười.

Trò chuyện câu được câu mất, Tiêu Tiêu khi thì nghe Chung Thụy kể những chuyện thú vị của việc quay phim trước đây, thỉnh thoảng cô cũng kể mục tiêu hồi bé của mình, vô tình uống hơi nhiều một chút.

Đến lúc cô tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng, cô sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch.

Tiêu Tiêu nhìn quanh bốn phía, ra giường ca-rô màu lam mới tinh, cùng với rèm cửa sổ màu xanh nước biển, cửa sổ chạm đất nối liền với ban công nhỏ, nơi này xa lạ đến nỗi làm cho cô sợ hãi.

Bản thân nhớ rất rõ tối hôm qua cùng Chung Thụy diễn tập cảnh hôn, sau đó thì nói chuyện phiếm và uống rượu, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?

Đầu của Tiêu Tiêu đau muốn nức ra luôn, tối hôm qua vô tình uống rất nhiều rượu vang, lúc mới bắt đầu chỉ nghe Chung Thụy nói chuyện, uống thêm mấy lần nữa, đoán chừng say đến nỗi ngã xuống luôn.

Chắc nơi này là phòng khách của Chung Thụy, cô cúi đầu nhìn thấy quần áo của mình tuy hỗn độn nhưng lại đầy đủ, đáy lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bất kể người nào vừa tỉnh ngủ ở một nơi xa lạ, quần áo lại toàn vẹn luôn là điểm làm cho người ta yên tâm.

“Tỉnh rồi?” Chung Thụy mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, nghiêng người dựa vào cạnh cửa, nhìn thấy Tiêu Tiêu đỏ mặt vội vàng sửa sang lại bề ngoài, anh không khỏi cười: “Đói bụng chưa? Có muốn ăn chút đồ gì đó không?”

Vẻ mặt Tiêu Tiêu mờ mịt: “Tiền bối, tối hôm qua tôi uống rượu phải không?”

“Ừ, thấy em ngủ rất say, tôi không muốn gọi em dậy, nên trực tiếp đưa em tới gian phòng khách này.” Chung Thụy đưa mắt nhìn đồng hồ, bỗng nhiên cười lắc đầu: “Không ngờ tửu lượng của em lại không tốt như vậy, có thể ngủ thẳng ra đó, bây giờ đã là 1 giờ rồi”

Tiêu Tiêu ngây người: “Một giờ… Một giờ trưa sao?”

“Đúng.” Chung Thụy gật đầu, vừa nhìn đồng hồ vừa mở miệng: “ Nói chính xác, đã là một giờ mười lăm phút trưa.”

Nếu cô nhớ không lầm, cảnh diễn vào buổi trưa bắt đầu lúc hai giờ, chỗ ở của Chung Thụy cách phim trường không hề gần!

Tiêu Tiêu cắm đầu chui vào phòng tắm, vội tắm qua loa, mặc vào bộ quần áo lúc nãy, bất đắc dĩ mà chạy ra, nhìn thấy Chung Thụy còn đang nhàn nhã xem báo, cô buồn bực: “Tiền bối, tôi có thể đi rồi.”

Chung Thụy nhìn thoáng qua mái tóc còn ướt của cô, quần áo mặc cẩu thả, hai má bởi vì tắm rửa mà ửng đỏ. Anh vào phòng thay áo sơ mi quần tây, cầm chìa khóa xe rồi nói: “Bây giờ chúng ta đi tới phim trường vẫn còn kịp, đừng có gấp.”

Tiêu Tiêu nhìn thời gian, cô lo lắng nhíu mày, nếu hiện tại cô đón xe thì có thể kịp giờ, nhưng vấn đề là gần đây không dễ gì đón được xe.

Thế nhưng cùng Chung Thụy đến phim trường, nghĩ đến bức ảnh lan truyền trên TV ngày hôm qua, cô có chút chần chờ.

“Tiền bối, bằng không tôi tự đi trước, anh đến sau nhé?” Nhìn thấy Chung Thụy dường như khó hiểu mà nhìn qua đây, Tiêu Tiêu ấp úng giải thích: “Anh thấy đó tin tức giải trí của tối hôm qua vừa xuất hiện, hình tượng của tôi không được tốt lắm, tiền bối đi cùng với tôi, dù sao cũng bị ảnh hưởng…”

Chung Thụy không nói tiếp, chỉ nhìn đồng hồ lần nữa: “Thực xin lỗi, vừa nãy tôi nói sai rồi, đồng hồ này của tôi bị chậm, bây giờ chắc khoảng 1 giờ 45 phút rồi.”

Tiêu Tiêu đóng băng, cô chỉ nghe nói đồng hồ chạy nhanh, cũng chưa có nghe nói chạy chậm nhiều như vậy, chẳng lẽ đồng hồ của Chung Thụy sắp hết pin rồi sao?

Nếu như vậy, thì Tiêu Tiêu không được phép tiếp tục từ chối nữa.

Tối hôm qua mới xuất hiện scandal, cảnh quay trưa nay tới muộn, đến lúc đó không biết đội chó săn sẽ sắp xếp thành dạng gì nữa…

Trước 5 phút cuối cùng thì đã tới phim trường, Tiêu Tiêu cùng Chung Thụy từ trên chiếc xe đi xuống, các phóng viên chen chúc chờ đợi ở cửa phim trường vui mừng đến điên dại.

Vốn cho rằng vị nữ diễn viên hạng ba Tiêu Tiêu này, tới lui cũng không có điểm gì đáng giá để viết, không ngờ hai ngày nay bùng nổ tin này đến tin khác!

Đầu tiên là bị đạo diễn Ôn làm quy tắc ngầm, lại bước vào đoàn làm phim của đạo diễn Tề, bây giờ cư nhiên được Ảnh đế đích thân đưa đến phim trường!

Có ánh mắt nhanh nhạy phát hiện ra, Tiêu Tiêu đang mặc bộ quần áo ngày hôm qua.

Hai ngày không thay quần áo, lại cùng đến với Chung Thụy, đại diện cho cái gì, các phóng viên nháy mắt với nhau, trong lòng hiểu rõ, cầm bút ghi âm xông lên, tranh giành lấy tư liệu trực tiếp.

Tiêu Tiêu bị một trận đèn flash chụp đến nỗi loá mắt, không mở mắt ra được.

Lưng được Chung Thụy ôm chặt, dưới sự hỗ trợ của bảo an dẫn cô tiến vào phim trường một cách khó khăn.

Tiêu Tiêu bị kéo hai hạt cúc ở tay áo, mái tóc rối bời, rớt xuống đầu vai, chật vật nói không nên lời.

Cô không nghĩ tới mình sẽ có một ngày bị phóng viên điên cuồng truy đuổi.

Đạo diễn Tề nhìn thấy Tiêu Tiêu, sắc mặt không tốt, nhưng lại không nói chuyện, ông ta phất tay bảo cô đi đến phòng trang điểm chuẩn bị.

Tiêu Tiêu cúi đầu có chút khổ sở, cho tới nay sự tán thưởng và cổ vũ của đạo diễn Tề là động lực lớn nhất của cô, nhưng đáng tiếc về sau có thể sẽ không có nữa.

Cô bỗng nhiên chú ý tới trợ lí bên cạnh, không phải vị ngày thường, không khỏi kỳ quái: “Cô là ai, sao tôi chưa từng thấy cô?”


“Trợ lí Trương bị bệnh, tôi là tới thay ca.” Trợ lí nhanh nhẹn thay quần áo cho Tiêu Tiêu, đang cởi áo lót bên trong, thì nhìn thấy vết đỏ trên gáy cô, hai mắt không khỏi tỏa sáng.


Vị trí rõ ràng như vậy, với lại vừa nhìn là biết nhất định dấu của tối hôm qua.


Nghĩ tới tối hôm qua Tiêu Tiêu và Chung Thụy đi cùng với nhau, hôm nay lại cùng đến phim trường, quan hệ bên trong thật làm cho người ta có suy nghĩ miên man bất định.


Đội chó săn nào đó trà trộn vào phim trường đảm đương nhiệm vụ trợ lí tạm thời, cao hứng mà nheo mắt lại, giải thưởng lớn cuối năm không phải của cô ta thì còn ai khác nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK