• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả đêm hôm đó Thẩm Nhạc Thần không ngủ, và những đêm còn lại y cũng chẳng thể nào ngủ ngon giấc được nữa, cứ mãi bị cơn ác mộng kia vây lấy khiến y không nghi ngờ cũng thật khó, vì thế Thẩm Nhạc Thần luôn cho người theo dõi hành tung của Cố Mộng Diệp, chỉ sợ cơn ác mộng mấy ngày qua chính là điềm báo cho tương lai sắp tới.

Dù có là tin tưởng Cố Mộng Diệp đi chăng nữa, nhưng chuyện của quá khứ vẫn cứ như bóng ma đeo bám Thẩm Nhạc Thần, cả ngày đi làm y ngoài việc phải ép buộc bản thân tập trung vào công việc ra còn phải luôn tự trấn an bản thân của mình.

Thẩm Nhạc Thần cho người theo dõi mọi nhất cử nhất động của Thẩm Tệ Phẩm trong mấy ngày gần đây, nhưng mọi hành tung gần đây của gã ngoài bình thường ra cũng chỉ rất bình thường, nếu không phải Thẩm Nhạc Thần kiếp trước đã biết gã làm ra chuyện gì, thì y cũng phải tin vào sự giả tạo này của gã.

Sáng hôm nay Thẩm Nhạc Thần không lấy xe đi làm mà gọi điện bảo người đến đưa đi công ty, còn xe của mình thì giao cho người khác mang đi bảo trì, chuyện này y cũng có nói cho Cố Mộng Diệp biết để hắn không phải lo lắng gì nhiều.

Cố Mộng Diệp nghe xong chỉ gật đầu bảo nếu xe được đưa về hắn sẽ gọi điện cho y, rồi tự nhiên mà ra ngoài tiễn Thẩm Nhạc Thần lên xe.

Xe của Thẩm Nhạc Thần được sửa rất nhanh, hẳn là không có hư hại gì nhiều nên đến chiều là đã có người lái xe đến nhà y, còn tốt bụng lái xe hẳn vào gara, Cố Mộng Diệp nhìn thấy xe đã được người đưa về an toàn liền gọi điện báo một tiếng cho Thẩm Nhạc Thần.



Vừa cúp máy xong, điện trong nhà cũng đột nihiên bị cúp, Cố Mộng Diệp nghĩ cầu dao có vấn đề nên đã đến cầu dao xem một chút, nhưng đến nơi mới thấy mọi thứ vẫn bình thường, hẳn là do bên ngoài đang sửa gì đó nên phải cúp điện cả khu.

Mà ở bên kia công ty, Thẩm Nhạc Thần ngồi trên ghế xoay của phòng giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía màn hình máy tính, trên màn hình là khung cảnh gara xe nhà y hình ảnh được quay lại bằng màu xám, có thể nhìn ra được đây là một camera hồng ngoài được giấu kín ở một góc nào đó.

Trong gara rộng lớn chỉ có duy nhất một chiếc xe của Thẩm Nhạc Thần nên không khó nhận ra, nhìn sơ qua thì mọi thứ ở trong gara vẫn rất bình thường, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy một cái bóng lùn gầy gầy đang ẩn núp ở phía xe của y, mà hành động và cử chỉ đều rất kì quái, khuôn mặt người kia hóp lại đôi mắt dưới camera hồng ngoại lóe sáng lên quỷ dị, nhưng đủ để thấy rõ mặt người nọ.

Hẳn là tên trong camera kia nghĩ là điện đã bị cúp nên cũng chẳng sợ sẽ bị camera của gara quay lại, mọi hành động của gã đều thuận tiện vô cùng, đầu tiên là bật đèn pin lên sau đó lôi hộp đồ nghề của mình ra rồi bắt đầu thực hiện âm mưu làm hỏng phanh xe của mình, động tác vô cùng chuyên nghiệp gần như tràn ra khỏi màn hình.

Gã thản nhiên làm hỏng phanh xe mà không sợ hãi gì, thầm nghĩ sẽ chẳng ai biết việc gã làm, nhưng Thẩm Nhạc Thần ở bên kia màn hình đang chăm chú nhìn mọi nhất cử nhất động của gã, y bắt chéo tay chống cằm cười khinh miệt nhìn hành động ngu dốt của gã.

Thẩm Nhạc Thần cố ý để lộ sơ hở như vậy nên cái tên đứng đằng sau kia, chỉ có thể ngu ngốc mà nghĩ rằng mọi thứ diễn ra thuận lợi vô cùng.

Sau khi gã thợ kia làm xong chuyện mình được giao liền đứng dậy gọi điện thoại cho ai đó, cuộc gọi vừa kết thúc điện cũng bắt đầu sáng lên lại, camera tại gara cũng bắt đầu hoạt động lại bình thường, mọi thứ diễn ra suôn sẻ vô cùng.

Thẩm Nhạc Thần ghi lại đoạn camera này chuẩn bị chứng cứ đưa cho cảnh sát, cũng một kích khiến tên Thẩm Tệ Phẩm kia chỉ có thể ở tù chung thân mãi mãi chẳng thấy mặt trời.



Tuy nhiên điều y không ngờ đến là bàn tay đang di chuyển con chuột của y đang tính thoát ra khỏi màn hình, thì bắt gặp một hình ảnh quen thuộc đang đi cùng với Thẩm Tệ Phẩm vào gara của y.

Cố Mộng Diệp bên kia màn hình vẫn là một khuôn mặt bộ dạng lạnh lùng với người lạ, hắn đi theo sau Thẩm Tệ Phẩm đến phía xe của y.

Bên trong màn hình là Thẩm Tệ Phẩm đứng gần xe của Thẩm Nhạc Thần, nói gì đó với Cố Mộng Diệp.

Cố Mộng Diệp bên kia nói lại vài câu sau đó cúi đầu xuống như đang muốn kiểm tra chuyện gì đó, mãi lâu sau mới ngẩng đầu dậy cau mày, mở miệng trách mắng gì đó nhưng sau đó lại thúc giục Thẩm Tệ Phẩm, gã bật cười rồi lắc đầu, sau đó rời đi dưới ánh mắt u ám của Cố Mộng Diệp.

Mà mọi hành động này được thu vào tầm mắt của Thẩm Nhạc Thần, khiến não y hoàn toàn không kịp suy nghĩ được chuyện gì, cố gắng trấn an bản thân nhưng càng cố gắng bình tĩnh thì lại càng khiến y rơi vào hoảng loạn nhiều hơn.

Nhiều ngày qua y đã cố gắng trấn an bản thân tự thôi miên chính mình rằng Cố Mộng Điệp kiếp này không giống Cố Mộng Điệp kiếp trước, người y đang chung sống cùng đây rất yêu y, hắn sẽ không làm những chuyện hại y, cũng sẽ không âm mưu cùng người khác hãm hại y.

Nhưng mọi hình ảnh trên camera như một cái dao bén nhọn đâm từng nhát vào tim Thẩm Nhạc Thần, hình ảnh kiếp trước như vô tình lại như cố ý mà hợp thành một với mọi thứ đang diễn ra trên màn hình máy tính, đáy mắt đen kia của y rơi vào một mảnh hỗn độn, chẳng rõ tiêu cự nữa.




Cố Mộng Điệp kiếp này vẫn là Cố Mộng Điệp kiếp trước, họ chẳng khác gì nhau cả họ vẫn là họ nhưng cách thức hành động đã thay đổi, một người sẽ nhúng tay vào chuyện hãm hại y, còn một người thì đứng ngoài cuộc thao túng y, khiến y trầm luân trong mật ngọt rồi bắt đầu lên kế hoạch.


Từ đầu đến cuối Cố Mộng Điệp chưa từng thay đổi, mà người thay đổi duy nhất chỉ có mình y, chỉ có phần tình cảm này của y là bị đem ra chơi đùa, rồi bị nhẫn tâm chà đạp.


Dưới đáy mắt đen tuyền hiện ra cái nhìn chết chóc, đôi mắt mang đầy sát khí nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Mộng Diệp bên trong màn hình, răng cắn chặt lại gần như dùng hết sức, y nhắm mắt lại cố gắng trấn an bản thân, nhưng ngay lúc y vừa nhắm mắt, Thẩm Tệ Phẩm bên kia màn hình như vô tình mà trùng hợp đến kì lạ, gã nâng đôi mắt đầy chiến thắng nhìn về phía camera.


Thẩm Nhạc Thần chăm chú nhìn hai người bên trong màn hình tạm biệt nhau, sau đó y như bình thường mà gọi điện thoại cho Cố Mộng Diệp, trên tay y đã cầm một bản hợp đồng nhìn khá là quan trọng.


Cố Mộng Diệp vừa tiễn đi một ôn thần thì thở phào nhẹ nhõm, lại bị tiếng gọi điện thoại làm cho giật mình vội bắt máy nghe, sau đó lại được nhận nhiệm vụ từ Thẩm Nhạc Thần, y bảo hắn hai ngày nữa đến ngoại ô gặp đối tác trước của y, vì hôm đó y có việc bận nên chưa đến kịp, muốn có người đến tiếp đối tác trước, bảo hắn có thể lấy xe của y mà đi trước, còn y sẽ đi xe của tài xế công ty.


Cố Mộng Diệp ngây thơ gật đầu ngoan ngoãn mà theo lời y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK