Hắn thầm nghĩ 'nói cái gì?' sau đó một trận chóng mặt truyền đến, mà trận chóng mặt này rất quen thuộc cách đây mười chín năm trước, khi hắn còn còn là một đứa nhóc năm tuổi trong một lần phát sốt nặng khiến hắn mê man giữa thực tại và ảo mộng, hắn cảm giác cơ thể khi đó nhẹ bẫng cứ như linh hồn bị trục xuất ra khỏi cơ thể luôn vậy, hắn nằm mơ thấy mình đang ở trong một căn biệt thự rất lớn dưới ánh mắt mong đợi của đám người xung quanh hắn, khi thấy hắn tỉnh dậy liền bật ra những tiếng 'hoan hô' cứ như việc hắn còn thở là một món quà quý giá đối với bọn họ vậy.
Cũng sau lần sốt nặng đó kí ức của hắn lúc năm tuổi đến mười một tuổi cứ như bị ấn nút delete vậy, không còn nhớ gì nữa.
Mãi đến hôm nay trận đau đầu đó lại đến, hắn mở hé đôi mắt của mình ra ngó nhìn xung quanh một vòng, phát hiện bản thân vậy mà không ở trong cái nhà tù tối tăm kia, cơ thể của hắn cũng lành lặn một cách thần kì.
Cố Mộng Diệp cau mày, một đống câu hỏi được đặt ra trong đầu hắn nhưng chưa có câu trả lời.
"Này, mày bị sao vậy? Tối nay đi bar không?". Một người kế bên hắn vươn tay ra chạm vào vai hắn lắc lắc.
Cố Mộng Diệp lại nhướn mày tỏ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn đối phương mà cái người đối diện hắn thấy hắn đang nhướn mày cũng nhướn mày theo, thế là bốn cái chân mày cũng nhướn lên cao.
Bản năng diễn viên của Cố Mộng Diệp trổi dậy cảm giác nếu hắn mà tỏ ra bản thân ngu ngu là sẽ bị đám người này nghi ngờ, có vẻ như hắn hiện tại rất thân với đám người này.
Cố Mộng Diệp - bật chế độ diễn xuất- cười haha, vỗ lại vai người nọ. "Đi, đi chứ!".
"Mộng Điệp này, mày bị ai dựa hả sao hôm nay tự nhiên lại bật cười rồi còn vỗ vai A Tần vậy?". Người ngồi ở ghế sopha đối diện vừa lên tiếng là một tên ăn mặc phóng khoáng, mái tóc vuốt ngược lên lộ ra cái trán nhẵn bóng của mình.
Cái người được gọi là A Tần cũng lấy làm kinh ngạc, lông mày đang nhướn ban nãy chưa hạ xuống mà còn có dấu hiệu lên cao hơn nữa.
Cố Mộng Diệp thầm niệm trong lòng, ôi vãi chèo các ông ạ, hắn vậy mà lại OOC hiện giờ trên người hắn ngoài mồ hôi ra thì chỗ nào cũng lạnh hết. Cố Mộng Diệp chỉ cười trừ rồi ngồi im lại chỗ cũ ngoan ngoãn cố gắng biện hộ. "À, tao chỉ là muốn bày tỏ thái độ tích cực muốn đi bar thôi".
Mà lời vừa nói ra khỏi miệng tức thì không khí im lặng hẳn ra, mà Cố Mộng Diệp - giác quan nhạy bén- đã nhận ra điểm này, A Tần bên cạnh hắn vội kéo hắn lại thì thầm vào tai hắn. "Mày điên à, đi đánh ghen mà mày tích cực thế!? Bộ mày khoái bị đội mũ xanh lắm à?".
"...". Cố Mộng Diệp nghe được hai chữ 'đánh ghen' thì trong lòng như sóng trào, núi lửa bùng nổ.
Cmn, vậy sao nãy không nói vậy ngay từ đầu đó giờ đi bar thì để quẩy chứ ông đây đã bao giờ nghe đi bar đánh ghen đâu!?
Hắn hít thở sau vài lần cố gắng làm dịu lại bầu không khí ngột ngạt sắp tắt thở này, nhìn cái người ăn mặc phóng khoáng đang đen mặt kia, chắc là cái tên bị cắm sừng đi? "Tao nói tích cực ở đây là sẽ dạy cho cái đám kia một bài học, hiểu chưa?". Giọng điệu đầy vẻ hùng hồn, cứ như hắn là một thằng bạn tốt sẵn sàng đứng lên 'nắm tóc, tạt axit làm vô sô chuyện cà hẫy cà hẫy' vào mặt cái đứa cắm sừng bạn mình vậy.
Cứ tưởng nói ra được câu như vậy có thể hóa giải được phần nào căng thẳng thì cả căn phòng lại một trận hít lạnh, không khí từ căng thẳng đổi thành bàng hoàng.
Cố Mộng Diệp bày ra vẻ mặt - lại đạp mìn nữa à - nhìn đám người ngồi trước mặt, nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng cứu vãn tình hình thì cả căn phòng lại một trận la hò, cổ vũ. Mà cái người ăn mặc phóng khoáng kia cũng bật cười khanh khách thành tiếng.
A Tần bên cạnh hắn còn nhiệt tình hơn choàng tay qua cổ hắn vò đầu hắn, nói lớn. "Mộng Điệp, mày vậy mà lại gan như vậy!! Mày giỏi lắm, cái đám chúng ta sắp đánh ghen chính là côn đồ giết người như cơm bữa đó, mày mạnh miệng như vậy thì lúc đánh ghen nhớ phải tỏ ra thái độ uy phong này nha".
"...". Cố Mộng Diệp - tự cầm đá đập chân mình - đám bọn bây bị điên rồi phải không, sao lại đi đánh ghen với côn đồ, sao không đi đánh ghen lành mạnh đi?
Bọn bây không sợ lúc ra đánh ghen còn chưa kịp thấy hai cái đứa kia tú ân tú ai thì đã bị đám côn đồ 'yêu thương' vã một phát tiễn về miền cực lạc mẹ rồi còn đánh đấm gì nữa?!
"Được, để tinh thần của Mộng Điệp còn đang bùng cháy chúng ta đi đến quán bar đánh ghen ngay và luôn đi!". Một thằng - chỉ sợ thiên hạ thái bình - khác lên tiếng, cùng theo đó là vô số tiếng hò reo rồi đứng lên đi ra khỏi phòng.
"???". Khoan! Đám người mấy người cùng nhau đi đánh ghen với côn đồ hay đi ra cổ vũ cho hắn đánh ghen vậy? Cố Mộng Diệp - chết vì bị đánh hội đồng trong tù - gào thét thảm thiết, đang bị đám người này kéo đi đánh ghen, một đi không trở lại.
Vừa tỉnh dậy thấy mình thoát khỏi nhà tù còn chưa kịp vui sướng lại bị kéo đi đánh ghen với côn đồ, hắn có phải mở mắt sai cách rồi hay không??
Mà 'Mộng Điệp' là tên thằng nào, hắn tên 'Mộng Diệp' cơ mà!!! Phát âm tên cũng sai thì đánh đấm cái gì! Buông tay ra!!! Hãy dừng lại đi trước khi quá muộn!
Tuy nói đi đến quán bar đánh nhau là vậy nhưng hiện tại hắn và đám người này đang ngồi trên ghế đẩu ở quán nước ven đường, hai tay chống cằm đưa mắt quan sát trước cửa quán bar, nguyên nhân: Đi đánh ghen không có thẻ thành viên nên bị bảo vệ đuổi ra ngoài.
Cố Mộng Diệp đưa mắt quan sát những người đi ra đi vào trong cái quán bar đó, nếu để ý thì tên nào cũng lực lưỡng, to con cơ bắp có thể kẹp chết đầu người kia.
Hắn lại cúi đầu nhìn cái bắp tay mảnh khảnh trắng trẻo của mình, âm thầm giơ tay lên gãi mặt. Với cái cơ thể này mà chỉ bị cái cơ bắp kia vô tình quẹt trúng cũng đủ mất tiền sửa lại cơ hàm.
Mà trên đường đi đến đây, hắn để ý thấy y phục mà hắn mặc lẫn cả khuôn mặt của hắn trong gương chiếu hậu và con đường xa lạ, lúc này hắn mới dám khẳng định hắn hình như nhập vào cơ thể của ai đó có khuôn mặt giống hắn rồi.
Tuy nhiên, để hỏi hắn làm sao phân biệt được bản thân hắn đang ở trong cơ thể khác thì hắn sẽ trả lời vô cùng đơn giản.
Vì cách ăn mặc và tạo hình của người này không phải là tính cách của hắn. Hắn rất chú trọng vẻ bề ngoài của mình nên dù có là đi đâu thì quần áo và khuôn mặt được chuẩn bị kĩ lưỡng của hắn đều như một phần không thể thiếu đối với hắn.
Mà người này cách ăn mặc thì lôi thôi, phong cách thì như mấy thằng côn đồ fake tóc tai thì bù xù, nói chung đây không phải cơ thể của hắn.
Điểm nữa là con đường nơi này vô cùng xa lạ, hắn là một người rất thích đi dạo quanh thành phố chỉ cần rảnh rỗi hắn sẽ lấy xe ra ngoài dạo vài vòng cho vui vẻ rồi về nhà, nên việc nghe tên con đường nào lạ lẫm đối với hắn là chuyện không thể.
"Không có thẻ thành viên thì làm sao mà vào bây giờ, đánh ghen phải bắt tại trận mới đánh được". Một tên sau lưng Cố Mộng Diệp lên tiếng nói.
A Tần bên cạnh Cố Mộng Diệp thản nhiên hút một ngụm trà sữa chân trâu nhai chóp chép nói. "Tao có đứa em họ là thành viên của quán này, một lát nữa nó sẽ mang đến rồi dẫn chúng ta vào".
Cố Mộng Diệp bên cạnh thầm cắn răng muốn khóc, vội rụt rè nói. "Thật sự đánh ghen chỉ mình tôi đánh thôi sao?".
A Tần bên cạnh nghe vậy thì ngạc nhiên quay lại nhìn hắn, sau đó bật cười với đám người đằng sau. "Mộng Điệp này, sau hôm nay cậu dễ lừa thế ban nãy bọn tao nói giỡn đó, ai lại để mày lên xông pha một mình".
Cố Mộng Diệp nghe vậy vui vẻ ra mặt, cảm xúc dâng trào. "Đúng là anh em, chúng ta hôm nay nhận huynh đệ cùng nhau trả thù cho huynh đệ chúng ta, xử đẹp cái đám khốn nạn kia!".
Cả đám nghe vậy đồng thanh hô hào, có người còn nhiệt huyết sôi trào cởi áo quăng tứ tung mà cái áo đầy mùi mồ hôi của đám đực rựa đó được quăng thẳng vào đầu Cố Mộng Diệp bằng một cách thần kì nào đó.
"...". Cố Mộng Diệp bày tỏ, thôi hắn không chấp đám trẻ trâu mới xưng huynh gọi đệ này.
Đợi một lúc thì thằng em họ của A Tần cũng lại xe lại chỗ bọn hắn, rồi dẫn bọn hắn vào quán bar một cách dễ dàng.
Đám người A Tần vừa mới bị bảo vệ đuổi ra ngoài như đuổi chó giờ lại như đám trẻ trâu ngẩng cái mũi của đám bọn nó lên cao rồi đi vào trong dưới cái nhìn đầy khinh bỉ của bảo vệ quán bar, Cố Mộng Diệp đi theo bọn A Tần một lời khó nói hết.
Bước vào trong quán bar ánh sáng bên ngoài như bị chặn lại, bên trong quán bar chỉ có mấy cái ánh đèn nhiều màu thay phiên nhau chiếu sáng không gian mờ tối, âm nhạc được dân DJ phát ra cộng hưởng lại với nhau tạo nên khung cảnh ám muội, náo nhiệt mà bên ngoài quán bar không thể có được.
Cố Mộng Diệp còn chưa quan sát kĩ tình huống xung quanh thì đám người A Tần đã xôn xao thì thầm, hẳn là đã thấy người mà bọn họ muốn tìm.
Đúng như hắn nghĩ A Tần đứng bên cạnh hắn chỉ chỉ về phía trước. "Thấy không chính là hai cái người đang đứng nói chuyện vui vẻ thân mật với nhau đó, bọn chúng chính là kẻ đã cắm sừng A Tề".
Cố Mộng Diệp theo cái chỉ của A Tần thì thấy phía đó đang có hai người đàn ông đang đứng với nhau cười nói vui vẻ, một người thì có vẻ ngoài lịch lãm người còn lại thì phải dùng hai từ 'đẹp hết phần thiên hạ' để nói, nhìn phát biết ngay ai là trà xanh.
Cố Mộng Diệp không ngờ hắn vậy mà lại đi bắt ghen vụ yêu nhau đồng tính này, cứ ngỡ là bắt ghen một trai một gái chứ, tuy nhiên nhìn tình địch đối diện đẹp trai như vậy A Tề bị cho đội mũ xanh cũng không phải chuyện lạ.
Cố Mộng Diệp gật đầu nói 'biết rồi, để tao' rồi đi đến cố gắng hít thở vài cái chuẩn bị câu nói kịch bản của đánh ghen trong đầu, thầm cổ vũ bản thân mình. Hắn đến trước mặt người đàn ông đẹp trai kia, không đến gần thì thôi, đến gần rồi mới biết cái khuôn mặt này nhìn gần càng muốn giết người hơn, quả là đẹp quá mức cho phép rồi.
Mà người đàn ông đẹp trai đó thấy có người lại gần mình thì cũng dừng lại cuộc nói chuyện, quay đầu sang nhìn hắn.
Cố Mộng Diệp cắn răng giơ tay lên hướng về phía cái má người đàn ông đẹp trai mà hạ xuống, thầm nói ngàn lần 'xin lỗi cái khuôn mặt đẹp trai này'.
Chát, tiếng tát vang vọng trong quán bar ồn ào vang lên nhưng cũng bị nhấn chìm bởi tiếng nhạc lớn trong quán bar này.
"Mẹ kiếp, nhìn đẹp trai như vậy mà lại đi quyến vũ người yêu của kẻ khác, thật hổ thẹn cho khuôn mặt này". Cố Mộng Diệp mắng người xong chỉ cảm thấy bàn tay tát người kia run lên, giây phút chạm tay vào khuôn mặt đẹp trai đó, hắn đã có vài giây nghĩ muốn chặt đứt cái bàn tay đã đánh người này.
Phải biết rằng, Cố Mộng Diệp rất yêu cái đẹp chỉ cần là đồ vật hay con người lọt vào mắt hắn thì hắn sẽ rất để ý đến và chân trọng, mà cái khuôn mặt đẹp trai kia lại bị hắn tát in hẳn một bàn tay trên mặt khiến hắn xót xa đến đỏ mắt.
Mà đám người đứng cách hắn một khoảng xa chạy lại phía hắn cũng cản không kịp, chỉ có thể la lên trong vô vọng. "Mày đánh nhầm người rồi, Điệp Tử à, cái người cần đánh ở đằng sau kìa mày đánh người đằng trước làm gì!!!".
Cố Mộng Diệp nghe thấy mình đánh nhầm người, thì bàn tay vừa mới tát người xong cũng nóng đến phỏng tay, cái miệng vừa mắng người kia cũng khó khăn mà nuốt nước miếng, chỉ muốn xĩu tại chỗ ngất lâm sàn.
Hắn vội lùi lại vài bước nhìn người đàn ông trước mặt hắn đang đen mặt lại nhìn hắn, Cố Mộng Diệp khó khăn nuốt nước miếng nhanh chóng bật chế độ diễn xuất quèn của mình. "Đánh nhầm người sao? Thật xin lỗi anh mắt tôi bị lé, chắc do vậy mà lúc bạn tôi chỉ vào cái người đằng sau anh thì lại nhìn thành anh, mong anh thứ lỗi".
Người đàn ông trước mặt nghe vậy khẽ nhướn mày lên, cười nửa miệng khinh bỉ nói. "Mộng Điệp này, tôi không biết người bị lé tát người lại chuẩn như vậy đấy, mà mắt cậu chắc cũng mới bị lé đi nhỉ? Cách đây vài ngày gặp tôi nó còn ổn lắm mà, sao chủ nhân của nó lại tỏ vẻ như chẳng biết tôi vậy?".
"Cố Mộng Điệp? Sao lại là cậu, cậu làm gì ở đây?". Chàng trai phía sau lưng người đàn ông đang đứng, thấy hắn cũng bật thốt lên.
Quen nhau hả? Cố Mộng Diệp hoang mang tột độ, sao vòng ngoại giao của 'Mộng Điệp' này rộng thế! Đi đánh ghen thôi cũng có thể đánh nhầm người quen!?
"Tôi cũng đang muốn biết cậu ta làm gì ở đây, đi tôi cũng có chuyện muốn tâm sự với cậu ta". Người đàn ông đẹp trai trước mặt cười gằng, rồi vươn tay túm lấy cổ áo của hắn, thô bạo kéo hắn đi ra khỏi quán bar trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác của đám người đằng kia.
Cố Mộng Diệp đánh hơi mùi không ổn quay đầu lại đưa ánh mắt cầu cứu muốn nhờ viện trợ của đám người A Tề.
A Tần trong đám người thấy sự tình không ổn liền mở miệng. "Chúng tôi đang đi đánh ghen, anh lấy người đi rồi thì ai ra trận đánh dùm bọn tôi?".
Cố - kẻ tốt thí mạng - Mộng Diệp. "...". Đã giờ nào rồi còn nghĩ đến chuyện đánh ghen!? Không thấy hắn bị người đàn ông này kéo đi như con heo sắp lên thớt bị làm thịt hay sao?
"Đó là chuyện của các người". Người đàn ông quay đầu lại lườm đám người A Tần, lạnh giọng nói lại.
Mà đám người A Tề thì như con chim cút cúi đầu không nói gì nữa.
Cố Mộng Diệp bị kéo đi không thương tiếc, dõi mắt nhìn đám người vừa xưng huynh gọi đệ kia giơ một ngón tay cái với đám người đó 'hảo, anh em như cái đầu bùi'.
Hình như đám người A Tề hiểu lầm ý nghĩa của cái like này thành 'tôi ổn, chờ tôi bị đập xong trận này thì quay lại đánh ghen giúp mọi người' hay đại loại như vậy, chỉ là hình ảnh cuối cùng hắn thấy khi bị kéo ra khỏi cửa là đám người A Tần đó lại nhiệt liệt vỗ tay gào thét nói lại với hắn. "Người anh em cậu thật dũng cảm, bọn tôi chờ cậu về rồi lại đánh ghen tiếp".
"...". Đánh cmn ghen cái đầu mấy người!!! Hắn hứa với lòng nếu có ngày hắn thoát chết được khỏi tay người đàn ông đẹp trai này thì hắn sẽ cầm đầu đám côn đồ kia đánh chết cái đám bạn tồi A Tần đó.
"Tôi cảm thấy may mắn vì cậu không đi vào giới giải trí làm diễn viên đấy". Thẩm Nhạc Thần ngồi trên ghế sopha đưa ánh mắt phán xét nhìn cái tên y mới bắt về, hiện tại đang ngồi trên nền đất đối diện với y khóc nước mắt cá sấu. "Kĩ năng diễn xuất tệ hại thật, nhất là nước mắt đầy giả tạo này".
"...". Cố Mộng Diệp không thích ai đó nói diễn xuất của hắn tệ hại mặc dù đúng thật, vì thế mà hắn lên tiếng. "Kĩ năng khóc tôi chưa diễn qua, nếu khóc xấu quá thì anh bỏ qua cho, haha".
Hắn vội lau đi nước mắt cá xấu không làm cảm động lòng người kia.
"...". Y là đang khinh hắn chứ có đề xuất đâu?
Cố Cẩm Miên lại tiếp tục giở chiêu cũ cúi đầu xuống van xin y, giọng nói có chút nức nở. "Huhu, tôi thật sự chỉ là đánh nhầm thôi, tôi lé thiệt mà ví dụ anh giả vờ tin đi". Theo đó là một ngàn từ được lược bớt của hắn.
Thẩm Nhạc Thần đang cầm xấp hợp đồng trên tay chăm chú đọc cũng bị cái miệng nói không có điểm dừng của hắn cũng làm cho phiền, vì thế mà phất tay đuổi người như đuổi chó. "Đừng giả khóc nữa, tạm thời chuyện này tôi không truy cứu, cậu mau cút khỏi mắt tôi đi".
Cố Mộng Diệp nghe được ơn đại xá của y liền ngẩng đầu phắt dậy lau đi mấy giọt nước mắt hắn ráng rặn ra đi, tuy nhiên hiện tại hắn mới nhận ra một điều nhà của cái cơ thể này ở đâu? Lúc mới mở mắt ra hắn bị một đám người A Tần kia làm rối loạn mạch suy nghĩ nên không nghĩ đến.
Sau đó hắn lại ngẩng đầu quan sát cả căn biệt thự này một vòng, trong đầu là vô số đánh giá xung quanh: Giàu, đẹp, sang, sạch, sáng, mát. Nhà này đủ điều kiện mà một căn nhà hắn muốn ở luôn.
Lại nhìn tới chủ nhân của ngôi nhà này, người đàn ông ngồi trên ghế sopha có khuôn mặt chững chạc, góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, cơ mặt và ngũ quan đều đẹp đến chói mắt khiến người khác phái nhìn đỏ mặt, người cùng phái ganh tị! Nhìn xuống khung xương hoàn hảo đến từng xăng-ti-mét, cơ bắp như ẩn như hiện sau bộ vest màu đen lịch lãm đó, đôi chân dài vắt chéo nhau đặt trên mặt đất, thêm cả những ngón tay thon dài đặt trên tài liệu hợp đồng có thể tạo ra tiền tỷ đó, giọng nói lại trầm khàn sao lại có người hoàn hảo đến từng chi tiết như vậy. Người này đủ điều kiện mà một hình mẫu lý tưởng hắn muốn cưới luôn.
Cố Mộng Diệp phải thừa nhận là hắn không phải là người đồng tính, chỉ là hắn rất yêu cái đẹp chỉ cần mọi thứ hay đối phương hoàn hảo phù hợp với hắn thì hắn tất nhiên sẽ chịu chi và thiệt thòi để có thứ hắn muốn.
Cố Mộng Diệp hít thở sâu một cái lấy hết can đảm mà nói. "Ừm, Thẩm tổng này...tôi có việc này muốn nói, hiện tại anh có thiếu người làm ấm giường không? Nếu được thì bao nuôi cũng được, tôi tình nguyện sống trong sự ngược đãi để ăn xung mặc sướng". Ban nãy người đàn ông đi theo vị đẹp trai này có nói tên của y là Thẩm Nhạc Thần, tên cũng hay nữa.
Quay lại chủ đề chính thì, Cố Mộng Diệp - con người nói không với bao nuôi, đi cửa sau trong ngành giải trí - đã bị tư bản đẹp trai trước mắt làm mù con mắt.
"...". Thẩm Nhạc Thần đang cầm tài liệu đọc trên tay nghe thấy lời nói này tay không kìm được mà xé ra làm hai, y thầm nghĩ. "Y vừa nghe cái tiếng gì vậy? Là tiếng người phải không?".
Mà Cố Mộng Diệp không biết tiếng lòng của y cứ như người điếc không sợ tiếng súng, thấy hành động của y không chỉ sợ mà còn vỗ tay kịch liệt tỏ vẻ kích động, thiếu nước cởi giày ra đập lên nền đất gào thét như fan cuồng. "Tài giỏi quá! Hợp đồng ngàn tỷ mà anh cũng dám xé! Không hổ là tổng tài bá đạo trên vạn người, nhà nhiều như nấm, cao 1m9, giường king size, vung tiền như vung rác trong truyền thuyết!".
"...". Thẩm Nhạc Thần nghe một tràng lời khen đến tận nóc nhà của hắn mà ngơ ngác, tự hỏi nhân sinh một chút "Y có phải chăng đã trùng sinh sai cách hay không? Nếu không thì con hàng kẻ thù ác độc này đã bị đánh tráo rồi phải không?".
Cố Mộng Diệp còn đang vui mừng nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn người đàn ông khuôn mặt từ lạnh lùng chuyển sang đen kịt rồi một cơn tức giận vô hình nào đó sắp bùng lên, hắn hơi cau mày nâng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Một linh cảm như tiếng chuông cảnh báo trong lòng hắn 'chạy đi', nhưng đến khi hắn phản ứng lại thì bản hợp đồng đang cầm trên tay của người đàn ông kia đập thẳng vào mặt hắn, giấy bắn tứ tung trên sàn đất.
Cố Mộng Diệp đau đớn cúi đầu xuống khẽ cắn răng, hắn nghe thấy bên tai vang lên giọng nói đầy tức giận của hắn. "Thằng điên như cậu mà đòi tôi bao nuôi? Không xem lại bản thân của mình đã gây nên cái trò chống gì cho Cố gia đi mà còn ở đó đòi tôi bao nuôi? Biến ngay cho khuất mặt tôi".
Cố Mộng Diệp khẽ cắn răng cười gằng, điều chỉnh lại tâm tình một chút nhẹ giọng nói. "Uầy, cú quăng tài liệu đó mạnh đấy đập trúng mặt tôi này, anh đẹp trai không bao nuôi thì thôi tôi cũng không nói nữa, chỉ là...".
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Thẩm Nhạc Thần, đôi con ngươi màu nâu nhạt vì tức giận mà lóe lên. "Cmn tôi gây trò gì cho Cố gia!? Đám đó hại tôi như vậy, tôi ngay cả phản kháng cũng chẳng làm được, anh còn bảo tôi gây họa cho Cố gia!? Mẹ nó ở đâu cũng vậy, Cố gia Cố gia Cố gia suốt ngày Cố gia, thật mẹ nó kinh tởm".
Cố Mộng Diệp đứng lên lau đi vết máu nơi khóe miệng bị giấy của tập tài liệu vì bén mà quẹt phải chảy máu, hắn lạnh lùng đứng lên đi ra khỏi căn biệt thự trong sự ngỡ ngàng của Thầm Nhạc Thần.
Thẩm Nhạc Thần ngây ngẩn nhìn bóng dáng của Cố Mộng Diệp đi khuất thì hơi cau mày khó hiểu. "Hắn là bị tâm thần thật sao? Còn nói như Cố gia có lỗi với hắn đúng là ăn cháo đá bát, người như vậy y phải diệt trừ hậu họa cho Cố gia thôi, Cố gia có đứa con trai như vậy cũng thật là xui xẻo tám đời".
Cố Mộng Diệp trong lúc tức giận thì quên bén mất bản thân hắn đang ở thế giới khác, nên Cố gia trong miệng y là Cố gia khác, nhưng hắn đã không còn tâm trí mà quan tâm nữa bởi hai từ 'Cố gia' trong đầu hắn chẳng khác gì một bãi mìn, đạp phải là phát nổ.
Sau khi bình tĩnh lại Cố Mộng Diệp mới nhận ra hắn chẳng có cái gì ở cái thế giới này cả, đưa tay móc túi quần ra cũng chẳng có lấy một đồng, tài khoản trong điện thoại hắn cũng chẳng biết mật khẩu để mở.
Sao ở thế giới nào hắn cũng chẳng có gì hết vậy, gia đình chẳng có, một mái nhà để về thì chẳng còn nữa, sự nghiệp cũng tan thành mây, tiền bạc cũng chẳng có một xu, quả là xui tận mạng mà.
Quả thật ngoài Thẩm Nhạc Thần tỏ vẻ là quen biết hắn thì cũng chẳng còn ai có chỗ cho hắn tá túc nữa, đám A Tần hắn cũng chẳng biết phải liên hệ bằng cách nào vì trong danh bạ chẳng lưu số của ai cả.
Bỗng một cơn gió thổi tới dự báo trời sẽ có mưa, Cố Mộng Diệp cắn răng quay đầu lại đi về lại căn biệt thự mà hắn vừa đi ra rồi đứng dưới mái hiên trước cửa biệt thự của Thẩm Nhạc Thần.
Bầu trời rất nhanh liền trở nên đen kịt rồi kéo đến một trận mưa lớn như trút nước, gió và mưa tạt vào nơi mái hiên hắn đứng khiến một bên vai của hắn ướt nhẹp. Hoàn cảnh như vậy làm hắn không khỏi nhớ đến cái lần đầu tiên hắn bị đuổi khỏi nhà khi đủ mười tám tuổi, lúc đó trong tay hắn cũng chẳng có gì ngoài một khoảng tiền trong tài khoản hắn tích trữ khi còn bé đến bây giờ.
Lúc đó hắn không có nơi để ở nên chỉ có thể xin việc làm ở cửa hàng tiện lợi bán thời gian và có chỗ nằm ngủ, vả lại xin việc làm ở đó cũng rất tiện cho số tiền của hắn vì nếu đồ ăn ở cửa hàng đã hết hạn hắn có thể lấy và ăn chúng.
Ai có ngờ đại thiếu gia của một gia tộc lớn như vậy lại chẳng có nơi để ngủ, ăn đồ ăn hết hạn được ban cho chứ, cái họ nhớ chỉ có một đại thiếu gia đi trên con đường nghiện ngập rồi chết trong nhà tù bởi một lý do nào đó mà thôi.
Vì cuộc sống của hắn quá đen đủi đi nên hắn phải cố gắng mỉm cười, nổ lực giao tiếp với người khác để có được sự chú ý của mọi người, để người xung quanh biết được có sự hiện diện của hắn, hắn cũng muốn được chú ý được quan tâm.
Cố Mộng Diệp ngồi xổm dưới mái hiên ngẩng đầu nhìn về một phía nào đó xa xăm, đã bị màn mưa phùn che đi như một lớp màn mỏng vậy, chẳng còn thấy điểm cuối của con đường ngoài tiếng mưa rơi nặng hạt ra.
Chắc đêm nay phải ngủ ở bên ngoài tạm vậy, mai lại đi kiếm việc làm tạm thời sống qua ngày sau. Sao hắn vô dụng như vậy nhỉ, hiện tại hắn đang làm gì ở đây trong khi kẻ thù của hắn thì đang vui vẻ sống mà hắn lại chẳng báo thù được gì.
Cạch...két...
Đây là tiếng mở cửa tự động của căn biệt thự, Cố Mộng Diệp xoay người lại thì ánh mắt chạm phải cái quần tây đen và đôi giày đen mắc tiền đã bị nước mưa làm ướt, người kia đứng che cơn mưa phùn đang tạt về phía hắn.
Cố Mộng Diệp ngẩng đầu dậy đôi mắt có chút đỏ hoe nhìn người đàn ông trước mặt đang cầm một cái ô màu đen, cùng cái biểu cảm người sống chớ lại gần đầy đẹp trai kia của mình.
"Vào nhà đi, đừng đứng ngoài cửa như ăn xin trước nhà tôi, thật ô uế". Giọng y lạnh lùng bị cơn mưa phùn như trút kia vùi lấp như có như không trong mưa.
Cố Mộng Diệp không kìm được nước mắt vì thế mà dòng lệ nóng chảy lả chả xuống mặt hắn, có chút chật vật mà lau lung tung trên khuôn mặt của mình, ấp úng nói. "Thật xin lỗi, tôi chỉ ngồi đây một lát thôi, tôi không...tôi không cố ý khóc như vậy đâu...tôi chưa từng khóc bao giờ cả...thật đó, chỉ là đó giờ chưa có ai che dù cho tôi lúc tôi bị nước mưa tạt ướt người cả, đây là lần đầu tiên với tôi, tại tôi cứ nghĩ...cả đời này cũng chẳng có ai nguyện ý che ô cho tôi...".
Thẩm Nhạc Thần mặt không cảm xúc đưa ra lời bình luận. "Lần giả khóc này của cậu được hơn ban nãy đấy tạo cảm giác cả thế giới bỏ rơi cậu, mém tí nữa tôi tưởng cậu khóc thật rồi học cũng nhanh đấy".
Cố Mộng Diệp bật cười còn khó coi hơn khóc, không phủ nhận câu nói vô tình này. "Ừm, bị...bị anh nhìn thấu rồi, haha". Hắn, vậy mà ngay cả khi rơi nước mắt từ cảm xúc thật ra cũng bị coi là giả tạo, quả thật là thất bại của thất bại rồi.
Cố Mộng Diệp lấy sức đứng lên nhưng có vẻ như do ngồi quá lâu mà chân bị tê, đứng lên đột ngột khiến cơ thể hắn mất trọng tâm.
Thẩm Nhạc Thần thấy vậy theo phản xạ muốn vươn tay ra đỡ, nhưng tay còn chưa kịp vươn ra người trước mặt y đã tự động tìm lại trọng tâm của mình loạng choạng đứng vững lại, sau đó y thấy hắn ngẩng đầu dậy đôi mắt đỏ hoe do mới khóc xong, bật haha nói. "Ngại quá, là do tôi ngồi lâu nên bị tê chân, cũng may không đụng vào anh, haha".
Thẩm Nhạc Thầm trầm mặc 'ừ' một tiếng rồi quay người đi vào trong nhà, để lại Cố Mộng Diệp dầm mưa chạy theo sau lưng y cách một khoảng nhất định không quá gần cũng không quá xa.
Cố Mộng Diệp được y sắp xếp cho một căn phòng khách đủ rộng rãi thoáng mát, hắn ngồi trên ghế lau đi mái tóc ướt của mình, đưa đôi mắt nhìn ngó xung quanh một vòng ngay cả phòng cho khách cũng rộng đến như vậy rồi, quả thật là tổng tài bá đạo lắm tiền nhiều của.
Nhưng có vẻ như người này có địch ý rất mạnh với cơ thể này nhỉ?
Cố Mộng Diệp không nghĩ nhiều nữa liền đứng dậy đi tắm mọt chút rồi lên giường nghỉ ngơi, hắn đã lâu rồi chưa được nằm trên một chiếc giường êm ấp như vậy, muốn được nhanh chóng lên giường ngủ cho đã.
Mà bên kia phòng của Cố Mộng Diệp, Thầm Nhạc Thần đang ngồi trước máy tính nhìn hình ảnh hắn đang đi vào phòng tắm để tắm rửa, sắc mặt âm trầm.
Y không tin cái tên này hắn sẽ an ổn trong nhà hắn, ban nãy khi hắn vừa ra khỏi biệt thự y đã đi lên lầu và bật camera giám sát lên xem, đúng như y nghĩ khoảng một lúc sau hắn liền quay lại đứng dưới mái hiên nhà y, tỏ vẻ tội nghiệp để y đưa hắn vào nhà rồi lên kế hoạch của mình.
Chỉ một chút nữa thôi ban nãy y đã tin người này không phải là Cố Mộng Điệp rồi, vì hắn không giống như kiếp trước trong trí nhớ của y lắm, ban nãy y còn cảm thấy người này mang lại cho y cảm giác rất cô đơn và mệt mỏi, đôi mắt của hắn quả thật hiện rất rõ điều đó, quả thật hắn đã không diễn thì thôi nhưng một khi đã diễn thì phải đạt quả là cáo già.
Thẩm Nhạc Thần vươn tay cầm lấy điện thoại bàn đằng trước bấm một dãy số, rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy trả lời. "Thẩm tổng có gì phân phó?".
Thẩm Nhạc Thần dựa lưng vào ghế đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn người trong camera vừa mới tắm xong đi ra ngoài, khóe môi khẽ nhếch lên cao. "Đã cử người điều tra công ty Vương thị chưa?".
Người đầu dây bên kia lập tức trả lời. "Thẩm tổng tôi đang xem xét ai có khả năng đến Vương thị điều tra, hiện chưa có đối tượng ạ".
Thẩm Nhạc Thần thản nhiên nói. "Không cần nữa, bên tôi có người rồi".
Người đầu dây bên kia đầy nghi hoặc hỏi lại. "Đã có người đồng ý chịu thay chúng ta đi dò xét rồi sao?".
Thẩm Nhạc Thần dõi nhìn mọi động tác của người trong camera hòng muốn tìm một chút hành động khả nghi của người trong màn hình, nhưng người trong màn hình lại hành động bình thường đến chẳng thể bình thường hơn, hắn ngồi vào ghế lấy cái máy sấy tóc sấy cho khô rồi hoạt động dãn cốt sau đó đứng lên lao thẳng về phía cái giường mềm mại kia mà vùi đầu vào trong đó đánh một giấc ngủ say.
"Ừ, có rồi hắn bắt buộc phải đồng ý".
Người đầu dây bên kia ấp úng. "Thẩm tổng anh có chắc người này đồng ý không dù sao thì xâm nhập vào nội bộ của Vương thị rất nguy hiểm, nếu bị phát hiện e là khó mà bảo toàn tính mạng".
Thẩm Nhạc Thần sau khi xác định người trong camera không làm ra hành động gì kì quái thì thoát ra khỏi màn hình giám sát, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ bị mưa tạt vào tạo thành một vệt dài trong suốt trên kính. "Yên tâm, hắn vô cùng cáo già không chết được đâu, mà nếu có thì coi như mạng hắn ngắn không cần quan tâm".
Cố Mộng Diệp đang an giấc ngủ trong hang sói mà chẳng hề hay biết gì vẫn ngủ ngon lành một mạch đến sáng, đây là lần đầu tiên trong đời hắn được ngủ trong nhà người lạ mà lại có được đãi ngộ tốt như vậy, cứ như đang nằm mơ ấy một giấc mơ rất đẹp.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Cố Mộng Diệp chưa kịp ăn sáng đã bị Thẩm Nhạc Thần đưa ra một lời đề nghị đến choáng váng đầu óc. "Đêm qua tôi nghĩ kĩ rồi, cậu nếu muốn ở trong nhà này thì phải giúp tôi làm việc".
Cố Mộng Diệp bị lời đề nghị này đánh đến tỉnh táo, còn có cái bánh bao nhân thịt to lớn như vậy từ trên trời rơi xuống sao? Vậy hắn không cần phải ra ngoài kiếm việc thuê nhà nữa rồi?
Cố Mộng Diệp gật đầu thật mạnh, ra sức muốn nói cho người trước mặt biết 'hắn đồng ý làm trâu làm ngựa cho y'.
Thẩm Nhạc Thần âm thầm mỉm cười trong lòng, cũng không nói gì nữa đưa một bản hợp đồng ra cho hắn kí, đợi hắn cầm hợp đồng đọc một lượt thấy không có gì để nghi ngờ liền hạ bút kí tên, Thẩm Nhạc Thần đạt được mục đích liền cầm lấy bản hợp đồng tránh để hắn đọc lại rồi phát hiện điểm bất thường.
"Chúng ta ra ngoài ăn sáng đi, hẳn cậu cũng đói rồi?". Thẩm Nhạc Thần đứng lên cất hợp đồng đi rồi nói với Cố Mộng Diệp còn đang chìm đắm trong cảm giác ở chung một nhà với tổng tài bá đạo, nghe thấy lời mời hấp dẫn như vậy con ngươi màu nâu nhạt liền tỏa sáng lấp lánh. "Anh mời hả!?".
Thẩm Nhạc Thần gật đầu, cầm lấy áo khoác măng tô dài màu đen khoác lên người rồi đi ra khỏi cửa lớn chờ hắn. Cố Mộng Diệp nhìn thấy người đàn ông trước mặt như phát sáng, đẹp một cách đầy tội ác muốn giết người này liền vui vẻ nhảy chân sáo đi ra khỏi cửa.
"Ngài tổng tài đây có thể mua cho tôi vài bộ đồ để mặc luôn không? Đồ của anh hơi rộng với tôi". Cố Mộng Diệp được đằng chân lân luôn đằng đầu mà hỏi.
Thẩm Nhạc Thần sảng khoái gật đầu đồng ý dẫn hắn xuống tầng hầm lấy xe, lúc thắt dây an toàn chuẩn bị khởi động xe y thấy cái người đang vui vui vẻ vẻ kia thản nhiên mở cửa ghế phụ ra muốn ngồi vào thì lên tiếng. "Cậu ra phía sau ngồi đi".
Động tác mở cửa xe được một nửa của Cố Mộng Diệp dừng lại, thức thời liền quay người an phận mở cửa ngồi phía sau. Hắn vậy mà lại quên mất chuyện này đúng là không tinh tế chút nào, chỗ ngồi ghế phụ đó phải được chính tay phu nhân của vị bá đạo tổng tài này mở ra và ngồi xuống, như vậy mới giống một cặp đôi tổng tài bá đạo có cô vợ điện nước đầy đủ xinh đẹp tài giỏi, trai tài gái sắc!
Cố Mộng Diệp âm thầm gật đầu tán thưởng cho hành vi đuổi khách nhằm giữ chỗ cho phu nhân tương lai này của y.
Trong lúc Thẩm Nhạc Thần lái xe dẫn cả hai đi ăn sáng, Cố Mộng Diệp cứ như lần đầu tiên được lên thành phố vậy đưa đôi mắt nhìn khung cảnh bên ngoài với đôi mắt đầy sự tò mò và thích thú. Đây cũng là lần đầu tiên có người lái xe trở hắn đi như vậy, thường ngày cũng chỉ có hắn tự lấy xe rồi đi chứ chẳng có ai cho hắn đi ké cả, hắn cũng có thể bỏ tiền đi taxi cũng được nhưng cảm giác quả thật rất khác so với có một người nguyện ý chở hắn đi chứ không phải do hắn đặt đến rồi chở hắn đi.
Ở thế giới này hắn được trải qua rất nhiều lần đầu tiên của mình, lần đầu tiên đi đánh ghen sau đó đánh nhầm người, lần đầu tiên thấy trên đời lại có người đẹp trai băng lãnh như Thẩm Nhạc Thần, lần đầu tiên có người che ô khi trời mưa và lần đầu tiên có người cho hắn đi ké xe để đi ăn sáng cùng nhau, khiến hắn rất thích cái thế giới này!
Xe lái được mười phút thì đến một nhà hàng trung cổ phong cách cổ xưa kết hợp với hiện đại tạo nên khung cảnh đẹp thơ mộng như bước vào tiên cảnh, người nhìn vui mắt người ăn ngon miệng! Cố Mộng Diệp một người yêu cái đẹp cho hay.
Hai người bọn họ được người phục vụ dẫn vào một căn phòng cách vách nằm trong góc nơi đó khá yên tĩnh, thích hợp với tổng tài bá đạo Thẩm Nhạc Thần. Trong lúc đợi thức ăn được mang vào y đã lấy tài liệu ra đọc sơ qua, quả là hình ảnh của tổng tài bá đạo mỗi giây mỗi phút đều là vàng là bạc.
Cũng may thức ăn được mang lên nhanh chóng nếu không Cố Mộng Diệp sợ mình sẽ ngủ quên mất với cái không khí im lặng này, có thứ để dời sự chú ý nên hắn cũng không tiếp tục để ý nữa liền vùi đầu vào ăn bữa sáng của mình, nhưng mới há miệng ra ngụm thức ăn đầu tiên trong ngày còn chưa được hắn nhai kĩ nuốt xuống thì cái người im lặng nãy giờ lại lên tiếng, mà đã lên tiếng thì câu nói ra cũng khiến hắn nuốt không nổi thức ăn trước mặt này.
"Tôi nhớ cậu hình như dị ứng với đậu phộng mà nhỉ?". Thẩm Nhạc Thần bên cạnh đang từ tốn ăn mở miệng cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên mà nhìn.
Cái thìa trên tay Cố Mộng Diệp như nặng ngàn cân, thức ăn trong miệng chẳng khác gì nhai sáp khi nghe thấy lời nói này của Thẩm Nhạc Thần, mồ hôi của hắn không kìm được mà muốn tuôn ra ngoài.