A Tần bên kia cũng không nghi ngờ gì cúp điện thoại rồi đi ra. Lúc cậu đi ra đã thấy bóng dáng phía xa của Cố Mộng Diệp đang đứng trước xe taxi nói chuyện vui vẻ với chú tài xế, Cố Mộng Diệp thấy A Tần ra thì thay vì vui vẻ bắt tay chào nhau ôm nhau sau bao nhiêu năm xa cách cảm động lòng người thì.
"Móc tiền ra trả tiền cho bác đi, lẹ lên bác còn đi chuyến khác nữa". Cố Mộng Diệp nói chuyện rất đương nhiên, hắn trước khi ra ngoài cửa cũng biết mình không có tiền mặt vì dù sao đồ hắn mặc trên người cũng là được mua cho nên không cần lo về vấn đề tiền bạc, hắn cũng không muốn xin tiền của Thẩm Nhạc Thần dù biết nếu có xin y chắc chắn sẽ cho, mà hắn thì không muốn nên liền đến đây lấy tiền của đám gọi là anh em kết nghĩa 'có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu' này, sử dụng tiền của tụi nó hắn không sót bằng tiền của Thẩm Nhạc Thần.
"....". A - Tần anh em kết nghĩa bị Cố - mê trai - Mộng Diệp bắt trả tiền xe taxi.
Nhìn người trước mặt ăn mặc toàn đồ hàng hiệu, trên dưới phát ra hào quang mùi tư bản chết tiệt nhưng tiền đi xe taxi thì không có!
"Mau trả lẹ đi đứng đó làm gì?". Cố Mộng Diệp nhờ người khác trả tiền xe giúp lại phàn nàn ra lệnh.
"Sao mày không trả, mặc đồ hàng hiệu vậy mà lại keo như vậy....có mấy đồng thôi cũng không trả". A Tần dù có bất mãn thế nào cũng phải lấy tiền ra trả cho người ta, lúc hỏi giá tiền là bao nhiêu cậu cứ nghĩ chỉ tầm năm mươi mấy đổ xuống thôi ai mà có ngờ nghe xong cậu còn tưởng nghe nhầm rồi.
"Tổng là một trăm rưỡi". Bác tài xế hiền lành nói.
"Cái gì, chú, chú coi lại xem dù sao cũng chỉ là đi tới đây cũng không tính là xa đi? Sao lại mắc như vậy?". A Tần vẫn không tin được vào tai mình, quay đầu lại nhìn Cố Mộng Diệp đang cười cười đắc ý đằng sau, cau mày nói nhỏ với hắn. "Chỗ mày xa lắm à? Hay bắt xe bị lừa tiền rồi?".
Cố Mộng Diệp giả vờ ngây thơ cười cười, gãi đầu. "Có đâu cũng gần đây thôi nhưng lúc bắt xe tao không biết gói nào tốt nên chọn đại, với lại bị kẹt xe nên đi vòng vòng đường tắt ấy mà".
"....". Mày cố ý chọn gói hỏa tốc đúng không? Còn là hỏa tốc đi vài vòng mới có số tiền như vậy!!!
Cố Mộng Điệp cmn mày cố ý trả thù có phải không?!
Sau khi cắn răng trả số tiền gần bằng một ngày làm của mình, A Tần đi vào cùng với Cố Mộng Diệp với ánh mắt hận không thể đánh chết thằng khốn này!!!
Cố Mộng Diệp vẫn mặt không đỏ tim không đập mặt dày đi vào câu lạc bộ. A Tần không thèm so đo với hắn nữa dẫn hắn vào một căn phòng trên lầu hai.
Cố Mộng Diệp đi vào ngó đầu nhìn bên trong, căn phòng rất tối ánh đèn mập mờ không rõ một đám người tóc đỏ tóc xanh ăn mặc thời thượng ngồi trên ghế sopha trái ôm phải ấp mỹ nữ trên đùi, mỹ nữ hai bên một người đút nho một người đút bia tình cảm thắm thiết, hắn nhìn mà ba chấm hết nấc.
Đám anh em xưng huynh gọi đệ với hắn mấy tháng trước còn trẩu tre, sao giờ mới xa nhau thì đã biến thành cái bộ dạng ông lớnnhìn chẳng nhận ra còn ăn chơi trác táng thế này?
A Tần vừa mới đi nói nhân viên lấy thêm bia quay lại liền thấy cái thằng bắt mình trả tiền taxi kia đang ló đầu vào phòng, liền tức khắc đen mặt lại nói về phía hắn. "Thằng kia mày lại đi nhìn phòng người ta làm gì?".
Mày có phải rất thích nhầm người hay không? Người cũng nhầm mà phòng cũng nhầm!
Cố Mộng Diệp còn đang tính bước vào nghe thấy câu nói của A Tần liền đỏ mặt mà lùi đầu ra ngoài, thật may là hắn chỉ đưa nửa cái đầu vào đám người bên trong kia còn đang trái ôm phải ấp cười ha hả nên không nhận ra hắn.
Đầu vừa mới thụt lại liền nghe bên trong có giọng nói phát ra, giọng nói khàn đục. "Tin lão Vương Bần của Vương thị đã rớt đài rồi đấy! Hahaha, đáng đời, này thì lên mặt nhìn mặt lão chẳng ưa con mẹ gì".
Lại thêm một giọng khác vang lên. "Nghe báo chí nói công ty giải trí và các công ty dưới trướng gã đã bị các nhà đầu tư đạo diễn rút hết hợp đồng giải trí rồi".
"Còn gì nữa, giờ đang mang nợ ngập đầu kìa". Một giọng nói giễu cợt vang lên.
Một giọng nói trong trẻo của phụ nữ cũng lên tiếng. "Em còn nghe cảnh sát nói lão trốn thuế mấy ngàn tỷ bị cảnh sát điều tra được đang bị luật sư khởi tố đó, hình như còn liên quan đến vụ ăn cắp dự án của những công ty khác nữa nhiều nhà doanh nghiệp, giám đốc khởi tố gã đó".
Giọng nói khác lại nói thêm với vẻ khinh bỉ. "Ai mà có ngờ Vương thị ngay trong đêm tuột dốc không phanh sau đêm tiệc hoành tráng kia! Đúng là một cái vả mặt đau đớn mà!".
Cố Mộng Diệp khựng trước khi nghe được những lời này, hắn không ngờ chỉ sau một đêm gió đã đuổi chiều nhanh như vậy, chợt nhớ đến giọng nói trầm thấp đầy sự thù hận của ai đó.
"Ngày mai thôi Vương thị sẽ không còn thấy mặt trời nữa".
Hắn mới đầu nghe còn không hiểu nhưng bây giờ thì đã hiểu câu nói mà y nói lúc đó là gì rồi. Hóa ra là khiến Vương thị ngóc đầu không nổi, hắn khẽ nuốt một ngụm nước miếng tự hỏi người nọ rốt cuộc là cái gì mà trong vòng một ngày đã xử đẹp một Vương thị lớn mạnh như vậy, dù sao nếu có là kế hoạch thì cũng phải chuẩn bị từ rất lâu mới có thể hoàn hảo như vậy đi?
Một người bình thường không thể nào mà lại làm như vậy được trừ khi người đó biết trước tương lai, nên đã lập ra kế hoạch đó chỉ chờ cơ hội thích hợp.
"Mộng Điệp! Đứng đó làm gì mau lên không tao không đợi mày nữa đấy nhé!". A Tần mất kiên nhẫn đi lại chỗ Cố Mộng Diệp kéo tay hắn đi.
Cố Mộng Diệp bị kéo đi cũng không nói gì bởi hắn còn đang chìm trong những suy nghĩ của bản thân.
"Tụi bây thấy kế hoạch của tao như thế nào? Bây giờ tao đã hẹn được tụi nó rồi". A Tề trên ghế sopha nhấp một ly rượu, nhìn đám đàn em hai bên.
Đám đàn em hai bên đứa thì uống bia như nước lả, đứa thì cầm ly coca nhấp từng ngụm nhâm nhi như đang uống rượu của vua chúa, đứa thì đặt trà sữa bên ngoài mang vào hút 'sột sột' nhai chân trâu, Cố Mộng Diệp ngồi cuối hàng chứng kiến hình ảnh này thì ba chấm vô cùng.
Đại ca A Tề chẳng khác gì anh trai của đám con nít ranh chưa trải đời, chỉ được cái là mạnh miệng.
A Tề thấy từng vẻ mặt sống chết không sờn của đám đàn em hai bên cùng với cái hành động ngu dốt của tụi nó chẳng khác gì mấy đứa thiểu năng, cảm thấy một trận bất lực không tên.
Ngu vậy thì sao mà đánh ghen với tao?
Ánh mắt A Tề rơi vào bóng dáng nhỏ bé ngồi cuối hàng bên phải đang cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình, khẽ cười nâng cao giọng điểm tên về phía người đó. "Mộng Điệp mày thấy sao?".
Cố Mộng Diệp đang cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình bị điểm tên liền giật mình, cái ly nước lọc đang cầm trên tay run lên một chút, cảm giác như đang ngồi trong lớp bị giáo viên điểm tên lên kiểm tra miệng.
"Có". Giọng hắn có chút yếu ớt giơ tay lên.
"Mày có ý kiến gì không?". A Tề ra hiệu bằng cằm ý bảo nói thử xem.
"Tao làm gì có ý kiến, nghe tụi mày hết nhưng đến lúc đánh nhau có thể cho tao lùi về hỗ trợ thôi được không?". Cố Mộng Diệp cười ha hả, nhưng vẫn không lấn át được cái giọng run run của hắn.
"Mày nói gì thế? Trong nhóm chỉ có mỗi mày là biết đánh nhau thôi đó, hồi đó một mình mày còn xử đẹp mười thằng côn đồ cơ mà?". A Tề bật cười, tưởng hắn nói giỡn.
"...". Cái cơ thể này rốt cuộc là ghê gớm đến mức nào vậy!?
Không đâu, tụi bây nhầm người rồi người tụi bây nói mới biết đánh nhau, còn tao - Cố Mộng Diệp một công dân tốt chưa đánh người bao giừo thì làm sao chấp được đám côn đồ đó!!!
Quả thật không nên ra khỏi cửa mà, ai có ngờ cái người tên Mộng Điệp cùng họ khác gia đình này lại có lai lịch ghê gớm như vậy!! T^T.
Thẩm Nhạc Thần lạnh giọng. "Đang ở đâu?".
Cố Mộng Diệp ở đầu dây bên kia ấp úng. "Tôi...".
"Con mẹ nó, mày cướp người yêu của tao mà còn lên mặt?". Giọng của A Tề ở bên kia điện thoại lớn tiếng nói.
Cố Mộng Diệp tính nói lại bị chen ngang. "Tôi đang....".
Giọng của một tên côn đồ lọt vào tai nghe của hắn cười khinh nói. "Thằng trẻ trâu như mày ngay cả đàn em cũng trẻ trâu mà đòi có người yêu?".
A Tề tức giận gào lên. "Mẹ mày! Ai là thằng trẻ trâu, mày mới trẻ trâu cả nhà mày đều trẻ trâu".
"Thằng khốn này! Tao phải dạy mày một bài học". Nói rồi cả đám A Tề kéo nhau xông lên.
"Ở...khoan một chút! Đừng đánh nhau tôi đang gọi điện thoại! A Tần đừng có kéo tao, đm!". Cố Mộng Diệp còn chưa nói xong đã bị kéo vào cuộc chiến.
"Tút...tút...". Đầu dây bên kia liền bị ngắt kết nối, Thẩm Nhạc Thần cau mày để điện thoại xuống. "Định vị chỗ hắn, xách người về nhà".
Thư kí nam đang đứng đối diện nghe mệnh lệnh khẽ gật đầu rồi mở cửa đi ra ngoài, Thẩm Nhạc Thần ngả đầu trên lưng ghế xoa mi tâm, cái người này thật chẳng thể nào chịu ngồi yên một chỗ mà.
Cố Mộng Diệp bị kéo vào còn chưa kịp bị đám côn đồ vả cho cái tát yêu thương đã bị một đám người mặc đồ đen nhìn như vệ sĩ bảo vệ người nổi tiếng lao đến, nắm cổ áo của hắn lôi ra khỏi vòng vây, rồi không nói nhiều lời liền đi vào đánh nhau với mấy tên côn đồ, để lại đám người Cố Mộng Diệp ngồi trên đất mặt mày bầm tím ngơ ngác chưa hiểu cái mô tê gì?
Một hồi giây sau cả đám liền hít một ngụm khí lạnh dưới cái khí thế ngút trời của đám người mặc áo đen to con phía trước sau đó gào thét.
"Đ.ị.t mẹ! Cố Mộng Điệp mày ngầu quá! Vậy mà không nói với anh em là mày gọi người đến! Hại tụi tao bị đánh bầm dập". A Tần bên cạnh mắt sáng trưng nhìn đám người mặc đồ đen đang chiếm thế thượng phong.
Cố Mộng Diệp. "?".
Sao việc gì xảy ra thì người đầu xỏ lại là tao? Đám người này là ai tao có quen đâu?
Sau một lúc đám côn đồ biết đánh không lại đám người mới tới này liền ba chân bốn cẳng chạy nhay như thỏ, còn không quên để lại một câu. "A Tề mày chờ đó! Tao sẽ còn quay lại đánh chết mày!".
A Tề đứng hiên ngang cười như được mùa nói lớn về phía đám người đang chạy bán sống bán chết kia. "Ừ tao chờ! Đám thỏ đế!!!".
"Hahaha, nhìn nó chạy kìa cười chết!". Cả đám A Tề cười như được mùa, đây là lần đầu tiên bọn nó có thể đánh một đám người khiến tụi nó chạy cong đít như vậy, mặc dù không phải đám người mình đánh nhưng rất hả giận.
Cố Mộng Diệp ngồi trên đất cũng bị không khí này làm cho bật cười, vì đây là lần đầu tiên hắn cùng với một đám bạn rủ nhau đi đánh tuy là đánh ghen, sau lại có người xuất hiện đánh giúp hắn bảo vệ hắn sau lưng.
Nhưng mới cười được một chút cổ áo hắn lại bị xách lên chân hắn cũng rời khỏi mặt đất, lại một giây sau liền bị vác như bao tải mà bị đưa đi.
Cố Mộng Diệp. "?".
Đám người A Tần đang cười liền bị hành động này làm cho khựng lại, nụ cười còn chưa kịp hạ xuống, mắt ai cũng trố ra kinh ngạc nhìn, thầm nghĩ. "Ủa không phải cùng một phe à? Sao lại vác đồng minh như vậy? Đừng nói là Cố Mộng Điệp lại gây thù với ai rồi nhé?".
Cố Mộng Diệp kinh hãi, vội cựa quậy muốn thoát ra nhưng lại tuyệt vọng với cái lực tay đầy mạnh mẽ này, hắn đưa ánh mắt cầu cứu trong vô vọng nhìn đám người A Tần. "Còn đứng đó nhìn làm gì mau lên cứu tao!! Tụi bây tính bỏ mặc tao giống bữa trước hả!!".
A Tần nghe vậy cũng vội đứng lên chạy đến tính cản lại, liền bị đám vệ sĩ quay đầu lại lườm cho một cái, thế là liền như đám côn đồ ban nãy xách đít lên chạy cùng với đám đàn em bỏ lại hắn.
"...". Cố Mộng Diệp.
Biết trước có kết quả như vậy tội gì phải đi đánh ghen với tụi nó.
Thế là hắn đành phải dựa vào bản thân của mình, mở miệng hỏi. "Các anh tại sao lại bắt tôi?".
"...". Vệ sĩ đang vác Cố - bao tải - Mộng Diệp.
"Tôi có gây thù với các anh à?". Cố Mộng Điệp lại không nản lòng hỏi tiếp.
Nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng không lên tiếng của bọn họ.
"Bị câm hả?". Cố Mộng Diệp như nhận ra tay phải đánh lên tay trái tỏ ý đã hiểu.
"....". Đám vệ sĩ xung quanh.
"Mấy anh vác như vậy đau quá, không bằng bế tôi được không?". Cố Mộng Diệp thấy kế hỏi không được liền dùng chiêu mỹ nhân.
Soạt.
Vệ sĩ đang vác Cố Mộng Diệp không nói gì liền chuyển từ vác Cố Mộng Diệp thành bế công chúa, Cố Mộng Diệp bị cái sự nghe lời không cần thiết này làm cho hết hồn, vội luống cuống gào thét thảm thiết. "Thật cmn cố ý mà!!! Mau thả tôi xuống các anh bế như vậy tôi còn mặt mũi đâu mà nhìn vợ tương lai nữa!".
Cố Mộng Diệp một đường bị bế công chúa đến khi bị quăng ngồi vào xe, rồi bị 'bắt cóc' đi.
Còn chưa kịp gọi điện thoại cầu cứu Thẩm Nhạc Thần liền bị khung cảnh quen thuộc đập vào mắt, ấy chỗ này là đường về nhà Thầm Nhạc Thần mà!?
Ting...Ting...Điện thoại đột nhiên truyền đến tin nhắn của Thẩm Nhạc Thần. "Về nhà chưa?".
Cố Mộng Diệp vội nhắn lại. "Mấy người này là anh gọi tới hả?".
"Ừ, thế nào không thích?". Thẩm Nhạc Thần trả lời lại.
"Không phải, chỉ là họ ít nói quá". Cố Mộng Diệp cắn môi nhìn đám người vệ sĩ xung quanh đang kẹp hai bên hắn.
"Họ nghe lời lắm, muốn làm gì thì nói với bọn họ".
Ừ đúng là nghe lời thật, hắn mà biết thì đã chẳng nói ra cái câu hại mình như vậy.
"Nhưng nghe lời tới mức tôi kêu họ bế tôi họ cũng bế là thế nào?". Cố Mộng Diệp vẫn không cam tâm mắng vốn đám người vệ sĩ này.
"...". Thẩm Nhạc Thần bên kia không nhắn lại.
Mãi một lúc sau dòng tin nhắn mới xuất hiện một dòng tin nhắn được y gửi tới. "Để tôi về nói lại với bọn họ".
"Ừ, nhớ nói với bọn họ không được khiếm nhã như vậy, còn phải nói chuyện nhiều lên một chút!". Cố Mộng Diệp đề nghị nêu ý kiến của mình.
"....". Thẩm Nhạc Thần gửi dấu ba chấm thể hiện thái độ của mình, rồi gửi lại một câu. "Ừ".
Hôm nay Thẩm Nhạc Thần phải về nhà dự tiệc mừng thọ của ông, vì nhà họ Thẩm nằm ở thành phố S nên phải đi từ sớm nếu không sẽ bị kẹt xe vào giờ cao điểm, vả lại thời gian đi có hơi lâu mất tầm một tiếng rưỡi đi đường chưa tính đèn đỏ và kẹt xe.
Thẩm Nhạc Thần trước khi ra khỏi cửa không quên quay đầu lại dặn Cố Mộng Diệp như cha già đi công tác dặn dò đứa con trai quậy phải ở nhà ngoan ngoãn.
"Ở nhà không được đi ra ngoài, thời điểm này vô cùng nhạy cảm với cậu, Vương thị còn chưa phá sản đâu nên Vương Bần vẫn còn có thể tìm được cậu". Thẩm Nhạc Thần lạnh lùng nói.
Cố Mộng Diệp ngoan ngoãn đứng ở cửa tiễn anh ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ, Thẩm Nhạc Thần cau mày không yên tâm với khuôn mặt giả tạo trước mặt này nhưng cũng không nán lại lâu liền quay lưng rời đi.
Ngay khoảnh khắc y vừa quay đầu đi Cố Mộng Diệp đóng cửa lại vui vẻ nhảy cẩn lên, hét lớn. "Giờ căn nhà này là của ta!!!".
"À khoan...". Thẩm Nhạc Thần không biết quay lại từ lúc nào, mở cánh cửa ra liền thấy người nọ đang giơ hai tay lên trời cười há há nói.
"....". Cố Mộng Diệp giật nảy mình vội hạ tay xuống ho khụ khụ
"Nhà này là của cậu?". Thẩm Nhạc Thần nhướn mày.
"Tôi...tôi đang diễn tập thôi, anh đừng quan tâm, mà anh quay về làm gì nữa vậy?". Cố Mộng Diệp đỏ mặt nói.
"Không quay lại lấy máy tính làm sao phát hiện được nhà của mình sắp thành của người ta?". Thẩm Nhạc Thần bước vào nhà lấy máy tính đang nằm trên bàn, nói kháy Cố Mộng Diệp.
"...". Thật sự là không ngờ anh vào nhà mà, tôi mà biết anh quay lại tội gì phải làm như vậy.
Cố Mộng Diệp nằm vắt chân trên ghế sopha nhìn cả căn phòng theo chủ đề tone lạnh này, thầm tự hỏi làm sao có thể sống trong ngôi nhà không có chút mùi người sống nào vậy? Đồ vật đơn sơ bày biện vô cùng ít ỏi, nhưng chất lượng và giá cả lại cao đến ngất trời.
Nếu hiện tại hắn ăn cướp một món rồi bán đi thì đủ nuôi hắn hai tháng sắp tới luôn.
Phía xa xa ở bên kia cửa sổ có một mảnh đất trống, cây cỏ ở đó do lâu ngày không chăm sóc mà mọc lên rất nhiều cỏ dại cao gần bằng đầu gối. Thật sự mà nói thì nếu ngôi nhà này bị bỏ hoang một tháng thôi thì dám cá nó sẽ trở thành một trong những địa điểm nhà ma nổi tiếng được giới trẻ đến khám phá.
Ủa mà tại sao hắn lại nói như vậy? Đây có phải nhà hắn đâu!?
Trước khi Thẩm Nhạc Thần rời đi có cho hắn một ít tiền để sinh hoạt trong tuần này, thế là Cố Mộng Diệp có đôi chân hay đi nên làm sao giữ chân được hắn trong căn nhà này, vì thế hắn liền về phòng chọn một bộ đồ đẹp nhất rồi ra ngoài chơi.
Thẩm Nhạc Thần bên kia không biết tiền mình chi cho người nào đó ăn hàng ngày lại bị đem đi chơi, đang ngồi trên xe gọi điện thoại bàn bạc công việc với bên bộ phận thiết kế.
Lái xe tầm hai tiếng thì xe y lái cũng đã ra đi tới thành phố S, gia tộc Thẩm nằm ở trung tâm thành phố nơi sầm uất nhất và đồ sộ nhất, chiếm giữ cả một mảnh đất lớn từ xa đã có thể thấy ngôi nhà cao chọc trời, đầy hiên ngang trên những tầng mây.
Y đánh lái đến tầng hầm đổ xe dưới hầm rồi đi vào thang máy, lúc thang mấy sắp đóng cửa liền nghe thấy một tiếng người hớt hải chạy lại, là một giọng nữ tầm ba mươi mấy tuổi ăn mặc thời thượng. "Cho tôi lên với".
Nhận ra giọng nói này là của ai Thẩm Nhạc Thần tức khắc đen mặt lại, không chút do dự ấn nút đóng cửa thang máy nhốt bà ta ở ngoài.
Mộc Phương Dị bị ngó lơ chạy đến trước cánh cửa thang máy đã bị đóng lại. "...".
Người đàn bà với thủ đoạn bỉ ổi cùng với người chồng hà tiện sinh ra một đứa con đầy mưu kế, quả là một gia đình dơ bẩn.
Lên tới tầng mười một, cánh cửa thang máy 'ting' một tiếng rồi mở ra trùng hợp người bên ngoài thang máy cũng đang ấn nút, vô tình nhìn thấy Thẩm Nhạc Thần đang bước ra liền khựng lại, sau đó mỉm cười quyến rũ đáy mắt nhìn y đầy vẻ ham muốn chắn trước lối ra của y.
"Tránh ra". Giọng Thẩm Nhạc Thần đầy vẻ chán ghét tột cùng, giương đôi mắt muốn giết người nhìn người trước mặt.
Thẩm Mộc Vị con gái của người đàn bà Mộc Phương Dị có tư tưởng dơ bẩn với hai anh em y, dù biết tư tưởng yêu anh họ trong nhà là điều cấm kị nhưng vẫn luôn tìm mọi cách tiếp cận hai anh em bọn họ.
"Thẩm Mộng Bạch vừa mới ra ngoài thôi, em ban nãy đến tìm anh ấy nhưng không có người trong phòng". Thẩm Mộc Vị không để tâm đến lời nói của y, ả đến gần Thẩm Nhạc Thần với cơ thể nẩy nở ý đồ muốn sát lại gần y.
Thẩm Nhạc Thần mỉm cười khinh miệt cầm máy tính trên tay dùng góc cạnh của máy tính đẩy ả ra ngoài, tỏ ý ngay cả đụng cũng sợ bẩn nói. "Ồ, tôi có nói là đến đây tìm Mộng Bạch à?".
"...Vậy anh lên đây tìm ai à? Dù sao cũng mới về nhà không bằng đến phòng của ông đi, em đang định lên tìm ông đây". Thẩm Mộc Vị không ngại xấu hổ vẫn tiếp tục níu kéo Thẩm Nhạc Thần.
Đối với ả mà nói hai anh em Thẩm Nhạc Thần và Thẩm Mộng Bạch này đều là gu của ả cả, một người thì lạnh lùng như đóa hoa cao lãnh, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể hái, một người thì đáng yêu, ôn nhu tinh tế là mẫu bạn trai mà bao cô gái mong ước.
Thẩm Mộc Vị đã gặp qua không biết bao nhiêu là đàn ông rồi, nhưng chẳng có ai có thể so được với hai anh em nhà y, quả là một kiệt tác của tạo hóa.
Ả đã từng dụ dỗ bỏ thuốc vào ly của Thẩm Mộng Bạch để ép cậu ta lên giường với cô nhưng được nửa chừng lại bị Thẩm Nhạc Thần phát hiện ra cản lại, cho cô một cái tát và cảnh cáo cô đừng có cái tư tưởng đê tiện đó với anh em bọn họ.
Cũng từ khi đó Thẩm Nhạc Thần ngay cả liếc cũng chẳng cho ả, một cái nhìn triều mến cũng chẳng có nữa là.
Hôm nay ả đến phòng của Thẩm Mộng Bạch là vì muốn rủ cậu đến câu lạc bộ, muốn chuốc say cậu ta sau đó quay video lại rồi đem cho ông coi, sau đó ép Thẩm Mộng Bạch chịu trách nhiệm với ả, nhưng ai mà biết được cái ngời nhìn ngu ngốc kia lại năm lần bảy lượt cho kế hoạch của ả úng nước, lúc này cũng như vậy.
Cũng may không gặp được Thẩm Mộng Bạch thì lại gặp được Thẩm Nhạc Thần, tuy đối tượng này khó ăn hơn một chút nhưng vẫn là ngon miệng hơn tiểu bạch Thẩm Mộng Bạch ngây thơ ngay cả chuyện giường chiếu cũng không biết kia.
Bàn tay vươn ra tính ôm lấy cánh tay đầu cơ bắp mạnh mẽ kia của y, ả liền bị bàn tay đầy tính uy hiếp kia bóp lấy cần cổ trắng nõn, Thẩm Nhạc Thần mặt lạnh bóp cổ ả kéo vào thang máy còn bản thân mình thì đi ra khỏi thang máy, ngay lúc thang máy sắp đóng cửa y liền quăng ả về phía bên góc trong cùng của thang máy, hại ả té 'bịch' xuống đất còn chưa kịp thở dốc liền bị y cười khinh miệt.
"Muốn lên gặp ông thì tự mà đi, tôi không thích đi chung hít cùng không khí với loại gái dơ bẩn".
Cố Mộng Diệp đi đến trung tâm mua sắm đi một vòng nhìn những loại mỹ phẩm, song lại đi vào chỗ bán nước hoa cao cấp mà ngó một chút, thời gian trôi qua rất nhanh chớp mắt đã đến buổi trưa hắn liền chọn một quán lẩu ngoài đường ngồi ăn, vừa ăn vừa suýt xoa vì độ cay của nó, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Lấy điện thoại ra coi liền thấy tên cuộc gọi là A Tần, thì hắn không ngần ngại ấn tắt đi tiếp tục ăn tiếp.
Chuông điện thoại lại đổ chuông, song lại là tiếng tin nhắn vang lên không ngừng. Cố Mộng Diệp nhịn không được nữa liền mở máy nhìn xem cái tên trời đánh này rốt cuộc bị cái quái gì mà gấp như sắp chết như thế.
Phần tin nhắn vừa mở ra liền nhảy một loạt @ tên của hắn.
"Cố Mộng Điệp tao biết mày cố tình tắt máy, mau nhận máy mau!".
"Có chuyện gấp! Lão tử sắp chết rồi!".
"Mau cứu tao!".
"Mối tình ba năm của tao sắp trôi về miền cực lạc rồi!!".
"Mau đến địa điểm tao mới gửi mau lên, anh em đợi mày".
"Dù sao mày cũng từng nói mày là chuyên gia tình yêu, nên mau giúp anh em mau".
Ồ, lại là tình yêu à?
Bọn trẻ trâu này thôi yêu đương đi có được không? Tụi bây yêu đương nhưng cái người khổ là tao đây nè!
Ngẩng đầu nhìn đám người đang bị con đ*y tình yêu làm cho khổ sở, Cố Mộng Diệp có chút ba chấm nhưng cuối cùng vẫn là đến đây, tiếp tục nghe những chuyện tình lâm ly bị đát.
"Thế vấn đề ở đây là từ đâu?". Cố Mộng Diệp như một chuyên gia tâm lý tình yêu mà hỏi, trên tay cầm một quyển sổ giả bộ ghi ghi chép chép.
"Cô ấy là hoa khôi của trường em, mà em thì học dở nữa nên không dám tỏ tình huhuhu". Một thằng nhóc tuổi mười bảy mười tám ngồi trên ghế đẩu kể khổ về cuộc tình đơn phương.
"Ồ vậy vấn đề nằm ở cậu rồi". Cố Mộng Diệp thản nhiên cho ra đáp án.
"Vậy nếu em học giỏi liệu cô ấy có chú ý đến em không?". Đáy mắt thằng nhóc có chút phát sáng mà ngẩng đầu lên.
"Đuơng nhiên là không". Cố Mộng Diệp vô tình cắt đứt hy vọng của cậu chàng.
Cậu ta nghe được sắc mặt liền thay đổi, như ăn phải phân mà cau mày vội phản bác lại. "Tại sao chứ? Lúc đó em học giỏi rồi, cô ấy sẽ chú ý đến em".
"Cậu giỏi là một chuyện, nhưng cô ấy có chú ý đến cậu không là chuyện khác, nhìn lại nhan sắc của mình đi". Cố Mộng Diệp lạnh lùng đưa ra kết luận.
"...". Hóa ra muốn có được crush là phải có nhan sắc sao?
"Người tiếp theo". Cố Mộng Diệp tích một cái dấu hoàn thành cho cậu chàng, rồi ngẩng đầu gọi bệnh nhân tương tư tiếp theo.
Tuy nhiên cậu nhóc kia vẫn không chịu thua vẫn cứng họng nói. "Lỡ đâu cô ấy thích người học giỏi thì sao?".
Cố Mộng Diệp đưa ánh mắt thương hại cho cậu ta. "Mây tầng nào gặp gió tầng đó thôi, hiện tại chăm học một chút về sau sẽ có người xứng đáng hơn cô ta, đừng níu kéo một người vốn không thuộc cùng tầng mây với mình, được chứ".
"...Nghe anh". Cậu nhóc có chút buồn rầu mà lùi xuống cho người khác lên.
Cái tên kia vừa lên thì khóc bu lu bu la, ôm chân Cố Mộng Diệp mà khóc. Cố - bà tiên đỡ đầu - Mộng Diệp thở dài vỗ vai của tráng hán to con đang khóc như một con chó lớn bị bỏ rơi kia.
"Cậu xảy ra chuyện gì?". Cố Mộng Diệp đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi thích một cậu thư sinh". Tráng hán da màu nâu nhạt nhỏ giọng thì thầm.
"...". Ồ, hóa ra là tương tư một nam nhân. "Thế thì có gì lại khóc? Cậu ta từ chối à?".
"Cậu ấy, cậu ấy...chê tôi không phải gu của cậu ta". Tráng hán buồn rầu nói. "Cậu ta bảo cậu ta là nằm trên".
"...". Thư sinh và tráng hán thô to, hừm cặp đôi này có vẻ mặn đó. "Không hợp đâu, anh đi kiếm bé thụ nào đáng yêu mà thích đi, hai người vốn dĩ không hợp nhau rồi nha".
"Ai bảo tôi thích thụ, tôi là 0 mà!". Tráng hán lại bật khóc.
"...". Không ngờ luôn đấy.
"Nhưng cậu ấy chỉ chơi đùa tôi thôi, hồi đó tôi theo đuổi cậu ấy, ban đầu cậu ấy không quan tâm chỉ tỏ vẻ tốt bụng với tôi, vì thế tôi nghĩ mình có hy vọng...nhưng...nhưng...cậu ta lại lên giường với phụ nữ khác trước mặt tôi, và bảo cậu ta không thích nam nhân, còn nói nhìn tôi là cậu ta không cương nổi, nói chỉ muốn là kẻ đâm chứ không muốn bị người khác đâm như vậy rất nhục nhã". Tráng hán kể trong nước mắt, nổi đau vì bị chà đạp chưa từng nguôi ngoai.
"...". Tra nam dữ vậy sao? "Anh còn thích anh ta à?".
"Ừm, cậu ta rất tốt chưa có ai đối xử với tôi như một bảo bối cả, họ luôn coi tôi là trụ cột vì cơ thể tôi cường tráng nên lúc nào cũng phải bảo vệ người ta". Tráng hán rầu rĩ nói.
"Vậy anh tương tư cậu ta vì ngày đông cậu ta gắp một cục than ấm vào tay anh, khiến anh tham muốn hơi ấm duy nhất đó". Cố Mộng Diệp nghe câu chuyện của tráng hán thì không khỏi nhớ đến bản thân của mình.
Hắn cũng từng rơi vào trường hợp giống người này, lúc đó hắn cứ ngỡ mình vậy mà cũng có thể có được hơi ấm thế gian nhưng hóa ra chỉ do hắn mộng tưởng.
"Từ bỏ thôi". Cố Mộng Diệp có chút đồng cảm với người nọ liền tốt bụng ôm lấy anh ta, vỗ nhẹ lưng an ủi. "Người đó không xứng với tình cảm của anh, anh đừng vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng, thế giới này còn nhiều điều tốt đẹp lắm đừng bi quan như vậy".
Tráng hán nghe được lời an ủi này thì khóc như một đứa trẻ, anh ta cũng đã cố gắng rất nhiều để giữ chàng thư sinh đó lại nhưng không được, cục than hồng đó trong thời tiết gía lạnh vẫn bị cơn gió mùa đông ấy thổi tắt không còn hơi ấm nào nữa.
"Người tiếp theo đi". Cố Mộng Diệp điều chỉnh lại cảm xúc, mời người tiếp theo.
"Cô ấy cắm sừng tôi, ngủ với một người đàn ông khác mà người đó lại là bạn thân của tôi". Người mới đến không vòng vo liền vào thẳng chủ đề.
"...". Cẩu huyết dữ vậy sao? "Vậy cậu với thằng bạn của cậu như thế nào rồi, từ mặt nhau rồi à?".
Người mới có khuôn mặt vô cùng dễ nhìn khẽ cười ranh mãnh. "Tôi chia tay với cô ta, và đè thằng bạn thân đã cướp người yêu của tôi".
"Vcl". Đây là cảm xúc thật của Cố Mộng Diệp khi nghe thấy sự tình xảy ra, không phải nên là đánh thằng bạn thân từ mặt nó rồi trách cứ bạn gái sau đó chia tay rồi lụy tình các kiểu con đà điểu à?
Còn đang hoang mang thì điện thoại của ai đó vang lên, nhận ra là điện thoại của người mới này, người nọ lấy điện thoại ra xem thì trên màn hình hiển thị 'thằng bạn khốn nạn' thì khẽ mỉm cười, giơ tay làm động tác im lặng với Cố Mộng Diệp.
"Tỉnh rồi sao? Tao mới nấu cháo để dưới nhà bếp, xuống hâm lại rồi ăn cho nóng". Người mới khẽ mỉm cười nói, trên khuôn mặt tràn đầy xuân khí.
Cố Mộng Diệp hoài nghi tự hỏi: "Cậu có chắc bản thân chỉ là trả thù chứ không có tư tình gì với thằng bạn thân của mình chứ?".
Bên kia điện thoại hình như người nọ rất tức giận thét lên, tuy là bật loa nhỏ nhưng vẫn có thể nghe ra giọng rít gào của người nọ. "Đậu má!! Tề Hoàng Thiên mày chết với tao thằng chó, aizz ôi thắt lưng của tôi, má nó mày đừng để tao gặp lại mày thằng chó!!!".
Nói rồi bên kia tắt máy, để lại Tề - chó - Hoàng Thiên điên cuồng cười, Cố Mộng Diệp chen ngang bầu không khí đầy mùi điên khùng này. "Vậy rốt cuộc đây là chuyện vui hay chuyện buồn của mày?".
Tề Hoàng Thiên cười cười, cất điện thoại đi đứng dậy nói. "Là chuyện buồn nhưng không bằng chuyện vui là tao nhận ra thằng bạn thân còn ngon hơn cả mấy đám con gái lừa tiền khác, thực ra mục đích đến đây hôm nay chỉ là để phát cẩu lương thôi, tao về dỗ bảo bối đây, tạm biệt".
"...". Cố Mộng Diệp cắn răng cầm lấy ly trà sữa lên.
"Oái, Mộng Điệp mày bình tĩnh, đừng ném người!!". A Tần bên kia may mắn cản được ly trà sữa sắp ném về về phía Tề Hoàng Thiên.
"Mày không thấy nó hả? Nó khốn nạn vậy sao? Anh em thì thất tình thúi ruột nó thì hay rồi đến đây kể chiến công đè trai thẳng nhà người ta! Trù cho nó suốt đời không theo đuổi được trai thẳng!!". Cố Mộng Diệp tức giận trù ẻo Tề Hoàng Thiên đã đi xa.
"Hahaha, thay vì ở đây trù cho nó ế thì sao mày cũng không mau tìm một em để thoát ế đi". Một tên trong nhóm cười cười chọc ghẹo.
"Tao mà cua được dân nhà giàu thì ngày nào tao cũng lấy cơm chó dát vàng đập mặt tụi bây!". Cố Mộng Diệp mạnh miệng nói.
Mấy ngày nay ở nhà Cố Mộng Diệp ngoài việc ngủ và ăn ra thì chẳng làm gì cả nằm trạch ở nhà, cũng đã được bốn ngày kể từ khi Vương thị bị các nhà báo và cảnh sát vây quanh, hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu gì là cho thấy Vương thị sắp sụp đổ cả, đoán chừng là đã tìm được cách để lách luật rồi.
Mà dạo này đám A Tần thì suốt ngày rủ hắn ra ngoài chơi nên cũng quên bén luôn việc phải đề phòng Vương Bần còn đang ngoài vòng pháp luật.
Hôm nay đã được ba ngày kể từ khi Thẩm Nhạc Thần về nhà họ Thẩm, tối hôm đó đám A Tần lại rủ hắn đi câu lạc bộ chơi, hắn liền tức tốc bắn ra ngoài bắt taxi không dám nán trong căn nhà lạnh lẽo này.
"Đã tìm ra người chưa?". Âm thanh già nua có chút chua chát vang lên trong căn phòng tối, trên bàn tay già nua nhăn nheo là một tấm ảnh của một người phụ nữ, với mái tóc màu nâu hạt dẻ uốn xoăn cùng với đôi mắt màu nâu nhạt, thân hình hoàn hảo từ ba vòng và một nụ cười ranh mãnh chỉ nhìn hình thôi cũng biết nếu thấy người này ngoài đời hẳn là sẽ bị sắc đẹp của nàng quyến rũ, nhìn một lần là khó quên.
"Thưa ngài Vương tổng, vẫn chưa tìm được". Một tên to con mặc một bộ đồ màu đen gần như hòa làm một với căn phòng tối om này, giọng nói khàn đặc khó nghe.
"Lũ vô dụng!!". Lão Vương cầm tập ảnh của người phụ nữ trong ảnh ném về phía tên to con phía trước tức giận hét lớn. "Mau tìm con ả điếm đó cho tao, làm cách nào cũng được, tao muốn nó sống không bằng chết vì đã phản bội tao!!".
"Vương tổng, mấy ngày tôi đã cho thuộc hạ tìm kiếm khắp cả thành phố A rồi nhưng không có ai hay một thông tin nào nói đến người phụ nữ này, nhưng chúng tôi có phát hiện ra một người có đôi mắt và chiều cao từa tựa người ngài đang tìm kiếm". Tên to con vội nói lại những gì mà gã đã tìm suốt mấy tháng qua cho tên lão già trước mặt.
Vương tổng nghe vậy ngồi bật dậy cau mày, trầm tư suy nghĩ. "Có ảnh không đưa tao coi thử".
Tên to con không ngần ngại đưa bức ảnh bản thân đã chụp Cố Mộng Diệp cho Vương Bần coi, Vương Bần xem xong thì khuôn mặt đen lại xé nát tấm ảnh đang cầm trên tay tức giân đến bật cười. "Con chó này vậy mà lại là đàn ông? Hay cho một thằng đ.i.ế.m dám giả nữ lên giường với ông để lấy dự án của tao hại tao phải sống khổ sở như bây giờ, mau mau đánh chết nó cho tao, đánh xong thì đem xác của nó về đây".
"Vâng". Tên to con nhận được lệnh liền tức khắc rời đi không nán lại một giây nào.
Vương Bần ngồi trên ghế nhớ lại bản thân gã đã từng chạm vào cơ thể đàn ông thì không khỏi rùng mình, chỉ hận không thể bây giờ đến gặp cái thằng đ.i.ế.m đó tát cho nó một cái rồi thiến nó ngay và luôn.
Thân phận của gã hiện tại quả thật không thích hợp để xuất hiện trước công chúng và bên ngoài nên chỉ có thể sống chui rúc như một con chuột cống.
"Mày chờ đi thằng chó, tao mà biết được ai đứng đằng sau mày thì mày cũng với chủ nhân của mày sẽ bị tao xử cho ra bả, để tụi bây biết cái giá của những kẻ đụng phải người nên đụng!".