Đêm nay Thẩm Nhạc Thần về trễ hơn mọi hôm rất nhiều, đã hai giờ đêm rồi mà người nào đó còn chưa về, Cố Mộng Diệp cũng chẳng dám ngủ sợ y xảy ra chuyện gì, dù sao người này đi đâu thì đi, nhưng vẫn sẽ về nhà chứ không qua đêm bên ngoài, y dù sao cũng là một CEO có tiếng nếu vướng tin đồn gì đó không hay thì không biết có ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty hay không.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Mộng Diệp nhìn người gọi đến thấy tên hiển thị là Thẩm Nhạc Thần, liền vội bắt máy lên nghe, nhưng còn chưa kịp hỏi liền bị hơi thở dốc, đầy mùi dục vọng bên kia điện thoại làm cho giật mình thoáng đỏ mặt.
Thẩm Nhạc Thần đang mây mưa cùng với ai sao? Nhưng gọi cho hắn làm gì!? Sống gì mà khốn nạn vậy!?
Cố Mộng Diệp tức giận muốn cúp máy liền bị giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia chặn lại, vẫn là giọng nói lãnh đạm đó nhưng lại lẫn nhiều chút là tư vị dục vọng, khác với thường ngày là bộ dạng cấm dục. “Địa chỉ, mau đến…đến đón tôi…ngay!”.
Giọng nói gấp gáp, cùng với một loạt tiếng sột soạt của quần áo sau đó là tiêng té ngã xuống giường.
Cố Mộng Diệp không dám chậm trễ vội nhìn địa chỉ của Thẩm Nhạc Thần, nhưng sau đó liền rơi vào trầm lặng, nhưng bây giờ đã gần ba giờ sáng tài xế nào còn thức chạy xe?
Mà Thẩm Nhạc Thần cũng chỉ có duy nhất một cái xe, nhưng y đã lái đi làm rồi.
Cố Mộng Diệp liền nãy ra một suy nghĩ, vội gọi cho A Tề đàn anh duy nhất trong nhóm có xe, đầu dây bên kia rất lâu mới bắt máy, mà giọng nói bên kia cũng đầy vẻ khó chịu còn mang theo cơn ngáy ngủ. “Bố thằng điên nào giờ này lại gọi tao?”.
Cố Mộng Diệp vội vào vấn đề ngay và luôn. “Anh A Tề, em là Mộng Điệp, mau lái xe đến đây giúp em chuyện này với, rất gấp đó! Mạng người, mạng người ah!”.
A Tề nghe thấy giọng nói gấp gáp cùng với mạng người bên kia điện thoại, cơn buồn ngủ tức khắc biến mất triệt để vội khoác áo ngoài lấy xe, hỏi địa chỉ của Cố Mộng Diệp xong lái xe đến ngay.
Cố Mộng Diệp đợi tầm mười lăm phút, thì có một chiếc xe màu xám xé gió mà lao đến với tốc độ xứng đáng bị cảnh sát giao thông thổi giam xe, chiếc xe rất nhanh đã dừng trước mặt cậu.
Cố Mộng Diệp mở cửa ghế phụ ra ngồi vào, liền thấy đàn anh A Tề tóc tai rối bù đầu, quần áo xốc xếch, mắt còn dính ghèn chưa kịp lấy xuống, lòng Cố Mộng Diệp đầy một mảnh ấm áp.
A Tề bên kia vội hỏi. “Có chuyện gì, cái gì mà mạng người?”.
Cố Mộng Diệp bảo anh cứ lái xe theo địa chỉ này, mà A Tề vừa mới nhìn địa chỉ liền muốn ngất xỉu tại chỗ, gần như gầm lên mà nói. “Mày giỡn với tao hả!? Ba giờ sáng mày gọi tao với cái giọng như trời sập tới nơi, còn nói cái gì mạng người, làm tao chạy bán sống bán chết đến đây cuối cùng mày lại đưa tao cái địa điểm cần đến là khách sạn!? Mày đi bắt gian hả!?”.
Cố Mộng Diệp nghe ăn mắng nhưng không có chút tức giận nào, lòng đầy tràn lo lắng cho Thẩm Nhạc Thần, hai tay vô thức nắm chặt lại với nhau, mà A Tề bên kia thấy người nào đó không lên tiếng, rồi như cảm nhận được sự lo lắng của hắn, mà đạp ga chạy hết cỡ.
Con đường vắng tanh không có một người trên đường, vì thế mà chiếc xe như xé gió mà lao trong bóng tối, rất nhanh chiếc xe đã dừng ở một cái khách sạn sang trọng, Cố Mộng Diệp vội vàng chạy xuống, mà A Tề trong xe còn chưa kịp tháo dây an toàn đã thấy ai đó mới nãy còn kế bên đã biến mất tiêu.
A Tề. “…”. Anh nên ở trong xe cho rồi.
Cố Mộng Diệp chạy đến quầy lễ tân vội hỏi, nhưng lễ tân ở đây chỉ lắc đầu nói một câu đầy tiêu chuẩn của quy định khách sạn. “Xin ngài thứ lỗi, chúng tôi không thể cung cấp thông tin khách hàn cho người khác biết được”.
Cố Mộng Diệp gấp đến độ muốn ngất rồi, chỉ sợ đến chậm một giây Thẩm Nhạc Thần liền xảy ra chuyện, nghe lời nói này của lễ tân khiến người nào đó luôn theo chủ nghĩa không nạt phụ nữ trẻ em người già như hắn bùng nổ, vội đập bàn lễ tân. “Cô giúp tôi đi, sếp của tôi bị người ta hại hiện tại đang nguy hiểm, làm ơn”.
Vị lễ tân chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, dù sao người trước mặt này cũng rất đẹp trai nên cô không dám hạ lệnh đuổi vị khách này. “Mong anh thứ lỗi”.
Cố Mộng Diệp cắn chặt răng, vội lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Nhạc Thần, đầu dây bên kia thật lâu mới bắt máy, vẫn là giọng nói của y nhưng lần này chẳng còn chút lạnh lùng khó gần nào nữa, mà chỉ toàn là khó chịu. “Tới đâu rồi, mau lên”.
Cố Mộng Diệp vội nói. “Tôi đến rồi, nhưng lễ tân không cho vào”.
Thẩm Nhạc Thần có chút bất đắc dĩ, liền nói. “Phòng 111, xông vào đi”.
Cố Mộng Diệp nghe vậy liền không nghĩ gì nữa cúp điện thoại xong liền lao về phía cầu thang mà chạy luôn, mà lễ tân kia không kịp đề phòng, còn chưa kịp ngăn cản thì người nọ đã phóng mất tiêu, cô hốt hoảng vội gọi bảo an đến bắt người.
May mắn Thẩm Nhạc Thần ở lầu một nên Cố Mộng Diệp không cần phải lên thang máy, chỉ cần chạy một mạch lên thang bộ là được, vì thế hắn rất nhanh liền đứng trước cửa phòng 111, vội gõ cửa. “Thầm Nhạc Thần, anh có ở trong đó không?”.
Còn chưa kịp thở lấy hơi cửa phòng đã được mở ra, ánh sáng mờ ảo đầy mùi vị t.ì.n.h d.ụ.c hắt ra bên ngoài, bao phủ lấy Cố Mộng Diệp còn đang bên ngoài, chưa kịp nhìn rõ tình hình bên trong hắn đã nghe tiếng bước chân của rất nhiều người, hẳn là bảo an do lễ tân gọi đến.
Cố Mộng Diệp vội chạy vào phòng đóng cửa lại, chăm chú lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài, thấy tiếng bước chân đã đi xa liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng hơi thở còn chưa kịp thở ra hết liền bị một thân ảnh to lớn khác áp lên cánh cửa, ánh sáng mờ ảo cũng bị bóng lưng này che khuất tối om.
Hơi thở người này còn nặng hơn cả hắn, mùi vị dục vọng đang không ngừng toát ra từ thân thể của người nọ, còn chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra tiếp theo, hắn liền bị người trước mặt cưỡng ép bắt ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn đầy dục vọng của mình.