Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phanh...

Hoàng Hữu Cường vừa dứt lời thì quả đấm của Lâm Kiên đã đập vào hốc mắt anh ta. Hoàng Hữu Cường lảo đảo lui về phía sau, sau lưng đụng vào tường, anh ta trợn tròn mắt rồi nổi giận mắng: “Con mẹ nó sao mày dám...”

Chát!

Lâm Kiên lại tát thẳng qua một cái, cười nói: “Suỵt, đừng vội nói gì hết...”

Hoàng Hữu Cường bị đánh đến đơ ra, nướu răng đã rách, khóe miệng tràn ra tơ máu.

Chát!

Sau đó Lâm Kiên lại tát thêm một cái, Hoàng Hữu Cường lập tức hét thảm một tiếng, lần này nướu răng không rách mà hai chiếc răng bay thẳng ra ngoài.

Lạch cạch, một chiếc răng đập vào tấm ván cửa.

“Tao, tao không nói.” Hoàng Hữu Cường bị đánh bối rối, mở cái miệng máu me nhầy nhụa ra mà kêu than.

“Cái tát đầu là má trái, tát vừa rồi là má phải...” Lâm Kiên nâng cằm Hoàng Hữu Cường lên rồi quan sát: “Hừm, đối xứng hơn rồi.”

Ngay sau đó, ánh mắt Lâm Kiên nhìn về phía Hoàng Hữu Cường làm anh ta lập tức giật mình, một dự cảm chẳng lành mãnh liệt lan tràn trong lòng.

Phanh!

Quả nhiên...

Lâm Kiên đánh giá hai bên hốc mắt anh ta rồi cười nói: “Cái này cũng đối xứng rồi.”

Hoàng Hữu Cường khóc không ra nước mắt, anh ta không quen biết thằng tạp chủng trước mắt, hơn nữa chắc là hai thủ hạ kiêm vệ sĩ mà anh ta dùng số tiền lớn để mướn về đã bị thằng nhãi này hạ gục rồi.

“Người anh em, không, đại ca, chúng ta có thù oán gì sao? Con mẹ nó tôi không biết anh!” Hoàng Hữu Cường tru lên.

“Mày dám nhắm vào vợ tao, mày nói tao có nên đánh mày không?” Lâm Kiên cười nói.

“Vợ anh...” Hoàng Hữu Cường nhìn thoáng qua phòng kế bên, cười khổ mà nói: “Đại ca, anh đừng nói giỡn được không, anh có biết bên trong là ai không, sao lại là vợ...”

Phanh, phanh, phanh!

Không đợi Hoàng Hữu Cường nói hết lời thì quả đấm của Lâm Kiên đã giáng xuống như mưa rơi.

Nửa phút sau, Hoàng Hữu Cường nằm hấp hối trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, mẹ ruột cũng nhìn không ra.

Lâm Kiên thở ra một hơi nhẹ nhõm, giơ tay lên lau trán một cái liền phát hiện mình ứa ra chút mồ hôi. Hắn vốn chỉ muốn đánh một trận rồi xong, nhưng lúc này lại nhìn về Hoàng Hữu Cường trên mặt đất: “Con mẹ nó, mày còn làm ông đây đổ mồ hôi!”

Tiếp theo hắn lại hành hung một trận.

Lúc này Hoàng Hữu Cường thật muốn chết, hôm nay anh ta ra cửa không coi ngày hay sao. Anh ta không có ý xấu gì, chỉ muốn giở trò lưu manh, kết quả đụng phải tên điên này.

Rầm!

Lâm Kiên phá cửa đi ra, trong nháy mắt cánh cửa mở ra, hắn dùng tay cản một chút để phòng ngừa cửa mở quá mạnh làm đụng phải Hạ Thiên Trúc bên trong.

Lúc này Hạ Thiên Trúc đã hôn mê, vừa rồi trong nháy mắt Hoàng Hữu Cường chuẩn bị đá cửa xông vào thì ý thức của cô đã rơi vào vực sâu, bốn phía là một mảnh giá lạnh, vận mệnh như hóa thành một lốc xoáy màu đen cắn nuốt lấy cô.

Cô liều mạng giãy dụa, nhưng vô dụng.

Đột nhiên, một đôi tay ấm áp nhấc cả người cô lên rồi rời xa lốc xoáy màu đen kia. Cùng lúc đó, cô như thấy được một luồng khí màu vàng kim trong bóng đêm...

Lâm Kiên ôm Hạ Thiên Trúc rời đi, khi thấy rõ gương mặt cô gái này, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao lúc ăn cơm Đường Mạn Mạn lại nói tấm hình hắn lấy ra quá xấu.

Hừm, so với người thật thì xấu thật!

Hoàng Hữu Cường bất tỉnh trên mặt đất, nhưng bất tỉnh không ảnh hưởng đến viên thuốc màu lam phát huy tác dụng.

Lâm Kiên ôm Hạ Thiên Trúc đi chưa được vài bước lại xoay người trở lại, nhắm thẳng vào giữa háng Hoàng Hữu Cường mà đạp mạnh một cái, cột cờ nào đó vừa dựng lên đã gãy...

“A!” Tiếng hét thảm thê lương vang lên, Hoàng Hữu Cường trợn to hai mắt, bộ mặt dữ tợn tới cực hạn, sau đó lại bất tỉnh, chắc đời này không kéo cờ nổi nữa rồi.

Đường Mạn Mạn nôn đến xanh xao mặt mày, cô đứng lên vài lần, lảo đảo muốn xông vào khách sạn, nhưng vừa đứng lên thì cảm giác sóng cuộn biển gầm trong dạ dày lại dâng trào.

Hai người đàn ông cao to trên xe là tài xế kiêm vệ sĩ do Hạ Thiên Trúc phái đến cho cô, trước kia hai người cũng từng đi lính nên sức khỏe rất tốt, nhưng phản ứng lúc này của họ lại cũng không đỡ hơn Đường Mạn Mạn bao nhiêu.

Người bị Lâm Kiên kéo đến hàng sau còn đỡ, lảo đảo bước xuống xe rồi ngồi xổm bên bồn hoa nôn thốc nôn tháo, còn người ngồi ở vị trí ghế phụ đã trực tiếp sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh.

Không đích thân trải qua thì vĩnh viễn không cảm nhận được cảm giác lúc này của họ.

Nói theo tiếng Đông Bắc chính là: Thật con mẹ nó tiêu cái mạng già!

Rốt cục cũng ngừng nôn, Đường Mạn Mạn lảo đảo đứng lên đi vào khách sạn.

“Thư ký Đường, từ từ...”

Ọe!

Người đàn ông cao lớn bước xuống từ trên xe, muốn đuổi theo Đường Mạn Mạn, kết quả còn chưa nói xong lại ngồi xổm xuống nôn như điên.

Đường Mạn Mạn loạng choạng như uống say mà chạy vào khách sạn, nắm lấy tay người phục vụ đứng cạnh cửa mà nói: “Mau, mau cứu người, chị Thiên Trúc gặp nguy hiểm, mau đi!”

Người phục vụ nhìn cô gái dáng vẻ chật vật, nhưng nhan sắc vẫn rất nổi bật trước mắt thì lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

“Cứu người, chị Thiên Trúc gặp nguy hiểm, anh không nghe thấy sao?” Đường Mạn Mạn gấp đến độ gào lên.

Người phục vụ vẫn không hiểu gì, lúc này quản lí đại sảnh bên cạnh nghe động tĩnh thì dẫn hai bảo vệ đến.

Quản lý mỉm cười và nói: “Tiểu thư, xin hỏi có thể giúp gì cho cô?”

Đường Mạn Mạn gấp đến độ muốn hô to, nhưng lúc này một bàn tay đã vỗ lên vai cô một cái: “Nhóc con, đi thôi.”

Đường Mạn Mạn quay đầu lại liền thấy Lâm Kiên đang ôm Hạ Thiên Trúc đi ra cổng khách sạn.

“Tiểu thư?” Quản lý hỏi.

“Không cần, cám ơn.” Đường Mạn Mạn trả lời một tiếng, sau đó đuổi theo Lâm Kiên đi ra ngoài.

Lâm Kiên ôm Hạ Thiên Trúc lên xe, Đường Mạn Mạn lo lắng hỏi: “Chị Thiên Trúc làm sao vậy?”

Lâm Kiên bắt mạch cho Hạ Thiên Trúc: “Bị bỏ thuốc, tốt nhất chúng ta mau về nhà.”

Đường Mạn Mạn nói: “Không phải nên đi bệnh viện sao?”

Lâm Kiên cười nói: “Tôi là bác sĩ.”

Đường Mạn Mạn kinh ngạc nói: “Anh?”

Lâm Kiên cười nói: “Tôi hiểu biết một chút về y học cổ truyền.”

“À.” Đường Mạn Mạn lên tiếng, sau đó nói với tài xế: “Tài xế, đi bệnh viện!”

Cô không tin Lâm Kiên biết về y học cổ truyền.

Vấn đề của Hạ Thiên Trúc không nghiêm trọng, bác sĩ bình thường cũng có thể xử lý, Lâm Kiên lười giải thích nên để mặc Đường Mạn Mạn và hai người đàn ông đưa Hạ Thiên Trúc đến bệnh viện.

Hạ Thiên Trúc được đẩy tới phòng cấp cứu, Đường Mạn Mạn đi theo suốt hành trình, hai người đàn ông thì một người ở lại trong xe, một người cùng Lâm Kiên chờ trên hành lang bên ngoài phòng cấp cứu.

Lâm Kiên thấy chán nên để lại số điện thoại cho anh ta, bảo có chuyện gì thì gọi cho hắn, sau đó bắt đầu đi dạo trong bệnh viện.

Ban đêm phòng cấp cứu ở bệnh viện là bận rộn nhất, người bệnh bị đưa tới hoặc là bị mắc xương cá hoặc là ngộ độc thực phẩm, còn có vài người uống say đánh nhau bị thương.

Tối hôm nay coi như may mắn, ít nhất đi vào bệnh viện không nhìn thấy những thứ kia.

Lâm Kiên uống nhiều kim đan nên sinh ra tác dụng phụ, luôn có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy được, loại siêu năng lực này nghe thì rất ngầu, nhưng đôi khi cũng rất phiền.

Toà nhà hắn đang bước vào khác với phòng khám vừa đưa Hạ Thiên Trúc vô, nơi này rất yên tĩnh, cả ngọn đèn trong đại sảnh cũng không quá sáng, có hai người phụ trách chẩn bệnh đang gục xuống bàn ngủ.

Lâm Kiên đi dọc theo hành lang, quẹo bảy tám cua quẹo mới bước tới ngoài cửa một căn phòng sáng trưng.

Trong phòng, một cô gái mặc áo blouse trắng buộc tóc đuôi ngựa đang luyện tập châm cứu với mô hình cơ thể con người…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK