“Sư phụ, con đã học xong Thần Long Châm, Vô Huyền Quyền, Mai Tương Thuật…, người còn chiêu gì đang áp đáy hòm thì đừng có giấu, con sẽ thay người phát huy.”
“Dưới đáy hòm của vi sư có một tờ hôn thư.”
“Sư phụ, người muốn đuổi con đi sao? Đệ tử đã theo người 18 năm, không nỡ rời xa người. Hơn nữa trên ngọn núi hoang này có rất nhiều dã thú, không có con bảo vệ, lỡ người bị sói cái tha đi thì sao?”
“Hạ Thiên Trúc, con gái của Hạ gia ở thành phố Thiên Châu, mười chín tuổi, sinh ra đã mang vẻ đẹp sắc nước hương trời.”
“Sư phụ, người có hình không?”
“Không có...”
Không có hình thì nói gì chẳng được.
“Sư phụ, đệ tử thật sự không nỡ rời xa ngài. Đệ tử từ nhỏ đã không cha không mẹ, ngài chính là cha mẹ tái sinh của đệ tử, đệ tử đã thề sẽ chăm sóc ngài đến cuối đời. Sư phụ, xin đừng đuổi con đi, sư phụ…”
Xoạch!
Cổ tay áo của lão đạo sĩ ngồi vững vàng trên tảng đá xanh lớn khẽ vung lên, một bức ảnh to bằng nửa lòng bàn tay bay xuống.
Người phụ nữ trong bức ảnh có mắt ngọc mày ngài và dung mạo dịu dàng, chỉ cần liếc nhìn một liền như nhìn thấy một nàng tiên bị đày xuống phàm trần.
Chàng trai trẻ đang chìm trong sự thâm tình đến mức sắp bật khóc lập tức co rút con ngươi lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía lão đạo sĩ.
Hai sư đồ đồng thời ăn ý cười một tiếng.
“Sư phụ, trăm nết thiện chữ hiếu đứng đầu… Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất, đệ tử sẽ xuống núi sinh cho ngài một đứa đồ tôn nha!”
“Đệ tử, đi thong thả.”
“Sư phụ, không cần tiễn!”
Nhìn thấy đệ tử mang theo cái túi nhỏ ra khỏi cửa núi, lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt đang ngồi trên tảng đá lớn màu xanh thở phào nhẹ nhõm. Ra vẻ cao nhân đúng là quá mệt mỏi, cũng may là tiễn được thằng ranh này đi rồi.
Lão đạo sĩ quay người lại, chuẩn bị bước xuống tảng đá lớn màu xanh.
“Sư phụ, con để lại trứng gà nướng cho người.” Người thanh niên đã bước ra khỏi cổng núi đột nhiên quay lại hét lớn.
“Đệ tử có lòng rồi.”
Lão đạo sĩ nhanh chóng ngồi xuống lại.
Sau khi xác nhận lần này người thanh niên thật sự đi rồi, lão đạo sĩ mới cẩn thận bước xuống từ tảng đá. Sau đó chạy đến đại sảnh phía sau như một tên trộm, đóng cửa lại. Ở giữa đại sảnh có một lò luyện đan màu vàng đen.
Một bóng dáng chậm rãi đi ra từ phòng bên cạnh đại sảnh, là một đạo cô với mái tóc trắng buộc cao.
“Sư huynh, Tiểu Kiên thật sự xuống núi rồi?”
“Thằng ranh con cuối cùng đã đi!”
“Sư huynh, Tiểu Kiên dù sao cũng là đệ tử quan môn của ngươi, hắn đúng là có chút nghịch ngợm, nhưng ngươi cũng không nên gọi hắn là “ranh con” suốt như vậy.”
“Sư muội, một lò Kim Đan này đã trải qua chín chín tám mươi mốt ngày. Sau khi hai chúng ta ăn vào nhất định có thể đột phá!”
“Đa tạ sư huynh.”
Đạo cô có khí chất ưu nhã hào phóng, một tay làm động tác hành lễ với lão đạo sĩ, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Két!
Lò luyện đan được mở ra, hai người đồng thời nhìn vào, không thấy Kim Đan đâu cả, mà lại có...
Đồ vật bên trong được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề là… trứng gà nướng!?
“Thằng quỷ này!”
“Ranh con!”
…
Trên chuyến tàu đường dài đến thành phố Thiên Châu, Lâm Kiên ngồi bên cửa sổ, lúc này hắn đang mặc một bộ đồ thể thao mới toanh. Giống như đang vội xuống núi nhưng thực ra hắn đã chuẩn bị rất kỹ càng, ngoài việc thó một lò thuốc của sư phụ thì còn có một khoản tiền.
Thật ra cũng không có bao nhiêu tiền, chờ hắn xuống núi kiếm được tiền thì sẽ trả lại… Phì phì phì, sư phụ coi hắn như con mà hắn lại ngồi đây nói chuyện tiền nong, đúng là quá tục khí! Của sư phụ chính là của hắn, mà của hắn thì vẫn là của hắn thôi!
Cầm trong tay tấm hình cô gái như tiên hạ phàm, tay kia cầm hôn thư hơi ố vàng, Lâm Kiên khẽ cau mày. Hôn thư được chia làm hai cột trái phải, bên trái là tên hắn và ngày sinh tháng đẻ, bên phải là một hàng tên cộng với ngày sinh tháng đẻ, nhìn kỹ thì thấy tổng cộng có chín cái tên, Hạ Thiên Trúc xếp thứ ba.
Ý là có tới chín vị hôn thê?
Ông già chơi lớn thế, sợ hắn không kiếm nổi vợ nên chuẩn bị một lần tận chín mối hôn ước.
Hắn đưa tay chạm vào cái túi đang đựng đầy Kim Đan, đột nhiên tim đau nhói, có phải hắn hơi quá đáng rồi không, sư phụ vì chuyện chung thân đại sự của hắn mà phí hết tâm tư, hắn lại lần thứ mười tám trộm lấy Kim Đan của ông, quả thực không bằng cầm thú!
… Trả lại đi!
Trong nội tâm phảng phất có một thanh âm đang gào thét, dưới sự hổ thẹn, hắn tranh thủ lấy ra một viên Kim Đan rồi ném vào miệng nhai để trấn tĩnh lại.
Ngay khoảnh khắc Kim Đan bị nhai, toa tàu vốn dĩ ngột ngạt lập tức như được thổi vào một luồng gió mới, mọi người trên tàu như ngửi thấy một loại hương thơm nào đó mà họ chưa từng được ngửi qua. Nó giống như một dòng suối trong vắt trót vào phổi, ánh sáng lóe lên dưới mắt, tất cả sự ngột ngạt và khó chịu đều biến mất vào lúc này.
Rộp, Rộp...
Lâm Kiên vừa nhai Kim Đan vừa liếc mắt nhìn phản ứng của những người xung quanh, ông già nói mỗi một viên kim đan đều là bảo bối, sẽ khiến người bên ngoài tranh đoạt tới đầu rơi máu chảy.
Hương vị thì… hơi giống đậu phộng rang.
Chậc, của sư phụ chính là của hắn, mà của hắn thì vẫn là của hắn! Trả lại thuốc cho sư phụ gì chứ, quá tục tằn!
Lâm Kiên hắn phải là một người cao quý.
Dường như trên hôn thư còn đính thêm cái gì đó, Lâm Kiên nhanh chóng phát hiện trên hôn thư còn có thứ khác.
Chẳng lẽ ông già để lại tiền cho hắn cưới vợ?
Mặc dù ông già không xuống núi, nhưng năm nào cũng sẽ có người lên núi xin thuốc chữa bệnh, những người đó đều ăn mặc không tầm thường, nhìn có vẻ đều là người giàu có, nhưng trong sổ tiết kiệm chỉ có một ít tiền, còn lại hẳn là trong hôn thư này!
Lâm Kiên lập tức có chút hưng phấn, lúc ở trên núi hắn không mê tiền, nhưng một khi xuống núi thì không có tiền sao được chứ, lấy cái gì đi cua gái đây?
Hắn lấy thứ đính ở hôn thư ra, là một mảnh giấy lụa được gấp gọn gàng với những dòng chữ nhỏ được viết ngay ngắn trên đó.
Gửi đệ tử Tiểu Kiên của ta:
Thời gian trôi qua, con đã hai mươi ba tuổi rồi, chuyện liên quan tới thân thế của con, bây giờ vi sư sẽ nói cho con biết.
Khi xưa vi sư du hành rồi tìm thấy con bên một bờ sông, trên con con chỉ có một khối ngọc bội khắc tên và sinh nhật của con. Vi sư thấy con đáng thương liền mang con về núi để nuôi dưỡng, những năm qua ta vẫn âm thầm tra về thân thế của con.
Ngày sinh của con như rồng như hổ, trên con con lại ẩn chứa một hơi thở Huyền Hoàng, chắc chắn không phải là con của một gia đình bình thường. Đáng tiếc còn nhỏ đã gặp biến cố, cả nhà e là chỉ còn lại một mình con, Thiên Can Địa Chi ẩn giấu nghịch kiếm, ắt sẽ gặp họa.
Năng lực vi sư có hạn, thân thế của con chỉ tra được một phần. Chín cô gái trong hôn thư là thiên kim của chín gia tộc lớn ở Trung Nguyên, trong vận mệnh của họ đều có khiếm khuyết.
Vi sư dùng bí pháp lên hôn thư để vận mệnh của các con nối với nhau, để họ có thể mượn Long Hổ Huyền Hoàng khí của con mà sống sót qua vận mệnh chết yểu.
Hơn nữa, sở học của con gặp phải bình cảnh từ ba năm trước chính là vì trong số mệnh thiếu mất chín phần Long Hổ Huyền Hoàng khí này. Con muốn đột phá bình cảnh thì cần phải thu hồi Long Hổ Huyền Hoàng khí. Về phần làm thế nào để thu hồi, đó cũng là một trong những nguyên nhân tại sao vi sư để con xuống núi kết hôn, chi tiết cụ thể thì tự con lĩnh hội.
Trong tương lai, con có thể mượn nhờ sức mạnh của chín gia tộc này để tìm hiểu triệt để về thân thế của mình, giải quyết mối thù của mình.
Đùng!
Trong lòng Lâm Kiên đột nhiên như có một tảng đá lớn rơi xuống, hồi lâu không thể bình tĩnh lại...