Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tập đoàn Khuynh Thành, trong phòng họp trên tầng cao nhất của tòa nhà.

Việc hợp tác và đàm phán diễn ra khá suôn sẻ, đại diện đầu tư bên ngoài có chút ngang ngược nhưng Hạ Thiên Trúc cũng không phải quả hồng mềm. Cô có thể bị tên Lâm Kiên chết tiệt kia tống tiền thêm ba trăm nghìn tiền lương hàng tháng nhưng cô tuyệt đối sẽ không nhường ra nửa xu trong chuyện hợp tác.

Trong giờ giải lao, đại diện bên ngoài lấy ra một chai rượu vang cao cấp, mỉm cười nói: “Ở Thiên Châu mọi người có giờ nghỉ uống trà, ở phương tây chúng tôi có giờ nghỉ uống rượu. Chai rượu vang này tôi mang từ trang viên Bordeaux đến, hy vọng mọi người nể mặt, cùng nhau thưởng thức.”

Tất cả mọi người đều hứng thú với chai rượu vang đỏ cao cấp này, trên thị trường dù có hơn một trăm nghìn cũng chưa chắc mua được.

Thấy Hạ Thiên Trúc gật đầu, thư ký lấy ly thủy tinh ra phân phát cho mọi người có mặt ở đây.

Đường Mạn Mạn không đến nhưng với tư cách là thư ký trưởng của Hạ Thiên Trúc, vị trí của cô vẫn được giữ nguyên.

Thư ký vừa đặt ly lên bàn Đường Mạn Mạn thì Hạ Thiên Trúc lập tức nói: “Thư ký Đường bị dị ứng với rượu vang...”

Lời còn chưa nói xong, biểu cảm trên mặt Hạ Thiên Trúc đột nhiên thay đổi.

Ngay sau đó, Hạ Thiên Trúc đứng dậy nói với người đại diện đang ngồi đối diện: “Ngài John, tôi xin lỗi, tôi rất tiếc vì không thể tham dự buổi đàm phán tiếp theo. Phương án hợp tác đã đàm phán xong, những chi tiết còn lại ngài có thể thảo luận cùng Liễu phó tổng.”

“Không, cô Hạ, cô làm vậy là không tôn trọng đàm phán của chúng ta, chúng tôi...”

Đối phương còn chưa kịp nói xong thì Hạ Thiên Trúc đã rời khỏi phòng họp.

Phó chủ tịch Liễu đứng lên muốn trấn an thì đại diện John đã hất đổ ly rượu trên bàn.

“Mạn Mạn, cô đừng xảy ra chuyện gì nha...”

Hạ Thiên Trúc lái xe đến nhà Đường Mạn Mạn, trong lúc lái xe thì gọi cho Lâm Kiên nhưng không có người trả lời, cô ném tai nghe Bluetooth xuống ghế xe, vỗ mạnh vào vô lăng.

Lúc nãy khi cô gọi điện thoại, Đường Mạn Mạn nói tối qua cô ấy uống chút rượu vang, nhưng Đường Mạn Mạn bị dị ứng với rượu vang thì sao có thể uống rượu vang chứ, nhất định là có chuyện không ổn mà Đường Mạn Mạn không tiện nói ra, cho nên mới cố ý dùng cách này để nhắc nhở cô.

Cốc cốc cốc...

Lâm Kiên theo địa chỉ tìm đến nhà Đường Mạn Mạn, đang đứng ở cửa gõ cửa.

Bên trong không có động tĩnh gì.

Cốc cốc cốc...

Vẫn không có động tĩnh.

Lâm Kiên lấy điện thoại di động ra tính gọi điện thoại cho Hạ Thiên Trúc báo cáo tình hình nhưng điện thoại lại hết pin.

Cái đồ thứ chơi cũ rích này, thật sự là như xe bị tuột xích.

Bốp...

Ngay lúc Lâm Kiên xoay người rời đi, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ sau cánh cửa, Lâm Kiên xoay người lại.

“Suỵt, nếu cô còn lên tiếng nữa, tôi sẽ bóp chết cô!”

Trong phòng, một thanh niên tóc vàng bịt chặt miệng Đường Mạn Mạn, Đường Mạn Mạn vừa mới cố ý đá đổ một cái bình.

Trong phòng còn có hai người trẻ tuổi khác, một người trong số họ nhìn chằm chằm đôi chân dài trắng nõn của Đường Mạn Mạn bên dưới quần ngủ rồi nuốt nước bọt, người còn lại cạo trọc đầu cũng dùng ánh mắt phát sáng nhìn cô.

“Lão đại, chúng ta mau xử lý cô gái này đi, tôi thực sự không thể chờ được nữa!”

“Đúng vậy, anh à, cô gái cực phẩm như vậy, nhịn cả nửa ngày rồi đúng là nghẹn chết người!”

Đầu húi cua và đầu trọc vừa chảy nước miếng vừa nói.

“Tụi mày điên hết rồi, ông chủ đã bảo không được chạm vào cô gái này. Chúng ta đợi cô ta chuyển tiền vào tài khoản của ông chủ xong còn phải đưa cô ta đến cho ông chủ. Lỡ như ông chủ phát hiện ra chúng ta đã chạm vào cô ta thì sao, tụi mày còn muốn sống không hả?”

Thanh niên tóc vàng thấp giọng mắng.

“Anh à, cô gái này còn trẻ như vậy mà trong thẻ lại nhiều tiền đến thế, chắc chắn không phải tiền đàng hoàng gì, không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi, thêm ba người chúng ta cũng không thành vấn đề. Ban ngày ông chủ bận đối phó cọp cái, cho dù anh ấy muốn chạm vào cô ta thì cũng phải đợi tới tối, lúc đó dấu vết chơi đùa của chúng ta gần như biến mất hết rồi.” Tên đầu trọc nói.

“Mẹ nó, mày não heo à? Cô ta không biết tự nói hả?” Thanh niên tóc vàng trừng mắt dữ tợn.

“Nói thì sao, chúng ta cứ bảo là cô ta chủ động dụ dỗ, không thì cứ trực tiếp không thừa nhận. Nếu trên người cô ta có vết bầm tím hoặc vết thương thì cứ nói do cô ta không ngoan ngoãn nên chúng ta phải ra tay khống chế.” Đầu trọc nói.

Tóc vàng và đầu húi cua cùng nhau nhìn đầu trọc, cười nói: “Mày đúng là nhân tài!”

“Ưm, ưm...”

Đường Mạn Mạn cố gắng giãy dụa, nước mắt tuyệt vọng trào ra, cuối cùng cô cũng tránh ra được một chút, nói: “Các anh xin hãy tha cho tôi, tôi có thể đưa tiền cho các anh.”

Tóc vàng cười xấu xa: “Chị gái, ông chủ của chúng tôi muốn tiền của chị, còn chúng tôi muốn chỉ muốn người.”

Đường Mạn Mạn nói: “Đại ca, tôi vẫn còn trong trắng, nếu các người chạm vào tôi thì ông chủ của các người nhất định sẽ biết.”

Ba tên tóc vàng lại nhìn nhau, sau đó ánh mắt nhìn về phía Đường Mạn Mạn càng thêm nóng rực

Tóc húi cua và đầu trọc đang định ra tay, tóc vàng thấp giọng mắng: “Tinh trùng chạy hết lên não tụi mày rồi đúng không, đi ra cửa coi thử cái đứa mới gõ cửa có đi chưa.”

Tóc húi cua và đầu trọc đi tới cửa, tóc húi cua nhìn qua mắt mèo để nhìn ra ngoài, sau đó gã sững sờ cả người, thông qua mắt mèo gã thấy người bên ngoài cũng đang nhìn vào.

Bang!

Lâm Kiên trực tiếp đập cửa, lớn tiếng nói: “Mở cửa ra, tôi biết trong nhà có người, phòng tắm của các người bị dột rỉ xuống làm phòng của bọn tôi ngập nước!”

Sắc mặt tóc húi cua và đầu trọc lập tức hoảng hốt, bọn chúng nhìn về phía tóc vàng đang nháy mắt với chúng.

Rầm rầm rầm!

Cánh cửa chống trộm cũ kỹ nặng nề mở ra, nếu còn không mở thì Lâm Kiên sẽ trực tiếp đá văng nó.

Lâm Kiên liếc nhìn tóc húi cua và đầu trọc ở ngoài cửa, sau đó nhìn vào bên trong phòng khách, đầu trọc và tóc húi cua lập tức chặn trước mặt Lâm Kiên, tức giận nói:

“Nhìn cái gì? “

Cộp cộp cộp...

Hạ Thiên Trúc mang giày cao gót nhanh chóng chạy lên cầu thang, chạy một mạch lên lầu sáu, cô đã thở không ra hơi, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mịn, vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Lâm Kiên đang bị hai người chặn lại, cô lập tức chạy tới, hét lên: “Các người là ai?”

Tóc húi cua nói: “Chúng tôi... Chúng tôi là chủ nhà này, các người là ai?”

Tên đầu trọc nói: “Hai người bị thần kinh à, muốn tới gây chuyện đúng không?”

Hạ Thiên Trúc lớn tiếng hét lên với Lâm Kiên: “Bọn họ là người xấu, Mạn Mạn không thể có bạn bè như vậy!”

Tóc húi cua và đầu trọc nhận ra tình thế không ổn, lập tức muốn ra đòn phủ đầu tấn công Lâm Kiên. Chúng nhìn một nam một nữ trước mặt, người nam thì cao cao gầy gò. Chỉ cần bọn chúng xử xong cái tên lừa bọn chúng ra mở cửa này thì cô gái xinh đẹp như tiên nữ tự đưa tới cửa này cũng là của bọn chúng, hôm nay thật là có diễm phúc.

Bốp!

Một âm thanh nặng nề vang lên, tên đầu trọc lập tức sửng sốt, gã nhìn thoáng qua bên cạnh, tóc húi cua vừa mới ở đây đâu mất rồi?

Bịch...

Sau đó lại vang lên một âm thanh trầm đục khác, tóc húi cua bay lộn ngược rơi vào phòng khách, gã cố gắng đứng dậy, khóe miệng phả ra một hơi khí lạnh, nói:

“Tao... ở đây... “

Đầu trọc không hiểu ra sao, tóc húi cua càng mờ mịt hơn, gã không nhìn thấy Lâm Kiên ra tay như thế nào mà chỉ cảm thấy bụng dưới giống như bị tàu lửa đâm trúng, cả người bay ngược về phía sau, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, gã có cảm giác như ruột của gã đều nát rồi.

“Mày, mày dám ra tay trước!” Đầu trọc nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Kiên.

Bốp

Lâm Kiên tát vào mặt tên đầu hói một cái, trực tiếp tát gã té xuống sàn, thân thể gã run rẩy, Lâm Kiên lại đạp vào mặt gã, cười nói:

“Sao, mày có ý kiến gì à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang