Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe thương vụ xa hoa dừng lại trước cửa khách sạn Tương Châu, người phục vụ nhiệt tình tiến lên đón.

Khách sạn năm sao nổi tiếng ở thành phố Thiên Châu toát lên sự sang trọng từ trong ra ngoài.

“Cô Đường, cô đến rồi!”

Khuôn mặt của quản lý tràn đầy nhiệt tình, cô nhận ra cô gái nhỏ ngọt ngào luôn mặc đồng phục màu đen này, là thư ký nhỏ số một bên cạnh Hạ Thiên Trúc, nữ tổng giám đốc của tập đoàn Khuynh Thành thành phố Thiên Châu.

Đường Mạn Mạn mỉm cười gật đầu.

Ánh mắt quản lý tự nhiên liếc về phía Lâm Kiên, tên quê mùa này là ai?

Quần áo trên người không phải là hàng hiệu, cũng may là gọn gàng sạch sẽ, nhưng còn chiếc túi trên lưng là sao? Cũ mèm, không biết đã xài bao nhiêu năm rồi, thậm chí còn có một miếng vá. Từ khi vào cửa hắn đã liên tục nhìn xung quanh, thoạt nhìn giống như một tên nhà quê chưa từng nhìn thấy việc đời.

“Cô Đường, mời vào trong!” Người quản lý nhường đường và đi về phía trước để dẫn đường.

“Cảm ơn.” Đường Mạn Mạn mỉm cười.

Đường Mạn Mạn đặt một phòng riêng trên tầng hai, không gian trang nhã, không khí tràn ngập hương thơm, điều quan trọng là có thể trực tiếp nhìn thấy sông Thiên Châu nổi tiếng nhất ở thành phố Thiên Châu qua cửa sổ.

Lúc này sắc trời còn chưa hoàn toàn tối hẳn nhưng hai bên bờ sông đã sớm lên đèn, trở thành một nơi náo nhiệt.

“Món này, món này, món này nữa...” Lâm Kiên chỉ vào menu.

Người phục vụ ân cần nhắc nhở: “Thưa ngài, gọi nhiều như vậy ngài ăn được hết chứ ạ?”

Lâm Kiên nói: “Cứ đem lên hết đi.”

“Món này và món này nữa.”

Đường Mạn Mạn cũng gọi hai món, nhưng trái ngược với Lâm Kiên, của Lâm Kiên đều là thịt, còn của cô toàn là đồ chay.

Người phục vụ lui ra, trong phòng riêng chỉ còn lại Lâm Kiên và Đường Mạn Mạn.

Lâm Kiên sờ sờ cái ghế dưới mông, mềm mại thoải mái. Sau đó quan sát phòng riêng rồi đứng bên cửa sổ nhìn phong cảnh náo nhiệt bên bờ sông, đẳng cấp cỡ này đúng là không tồi.

Lâm Kiên cười hỏi: “Hạ gia rất giàu có sao?”

Đường Mạn Mạn nói: “Vâng.”

“Hạ Thiên Trúc rất xinh đẹp?”

“Vâng.”

“Có đẹp như cô không?”

Lâm Kiên nhìn cô thư ký nhỏ ngại ngùng không thích nói nhiều này.

Đường Mạn Mạn lập tức hoảng sợ nói: “Chị Thiên Trúc đương nhiên xinh đẹp rồi, tôi không thể so sánh được với chị ấy.”

Lâm Kiên trở lại chỗ ngồi, lấy ra tấm ảnh mà sư phụ đưa cho hắn: “Đây là Hạ Thiên Trúc?”

Đường Mạn Mạn liếc nhìn bức ảnh rồi ngượng ngùng gật đầu: “Là chị Thiên Trúc, nhưng mà...”

Lâm Kiên hỏi: “Sao thế?”

Đường Mạn Mạn nói: “Không có gì.”

Lâm Kiên nói: “Mau nói đi, đừng do dự, nếu không nói thì tôi lại nhéo mặt cô.”

Chiêu này thật sự có tác dụng, Đường Mạn Mạn lập tức thấp giọng nói: “Bức ảnh này quá xấu.”

Vẻ mặt Lâm Kiên sững sờ...

Quá xấu, đây là ý gì?

Hắn lại nhìn chằm chằm vào bức ảnh, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, nếu không có bức ảnh này thì hắn sẽ không bao giờ vui vẻ đồng ý xuống núi như vậy.

Lúc này, tiếng cãi vã kịch liệt truyền tới từ bên ngoài, một người đàn ông trẻ đẹp trai và một phụ nữ trung niên giàu có đang to tiếng với quản lý và người phục vụ.

Người đàn ông nói: “Hôm nay là sinh nhật em yêu của tôi, tôi đặc biệt đặt phòng riêng có thể nhìn ra sông. Bây giờ cô nói với tôi rằng không còn phòng view sông, thậm chí còn không có cửa sổ? Các cô làm ăn kiểu gì vậy, cả đám ăn cứt hết à!”

Quản lý kiên nhẫn giải thích: “Anh Cao, để anh phải tức giận như vậy là lỗi của chúng tôi. Nhưng mong anh thông cảm một chút, phòng anh đặt là giá ưu đãi, và khi anh đặt chúng tôi cũng có nói rõ ràng phòng riêng giá ưu đãi thì không thể đảm bảo có view bờ sông.”

Người phụ nữ lớn tiếng nói: “Đừng nói với tôi những thứ vô bổ này, tôi là khách VIP cao cấp ở đây, hôm nay là sinh nhật của tôi, cô nhất định phải làm tôi mất hứng đúng không! Phòng riêng giá ưu đãi thì sao, trước đó tôi cũng đặt phòng riêng giá ưu đãi, không phải mấy người vẫn xếp phòng view bờ sông được đấy à, sao tới hôm nay thì lại không được?”

Quản lý nói: “Cô Từ, đúng là trước đó từng có tình huống như vậy, xét thấy cô là VIP cấp cao của chúng tôi, và lúc đó vừa vặn còn có phòng trống nên chúng tôi đã sắp xếp miễn phí cho cô...”

Người phụ nữ cười lạnh một tiếng: “Hôm nay thì không thể sắp xếp miễn phí? Thôi đi, còn không phải là chê tiền ít? Nói đi, chênh lệch bao nhiêu tiền, hôm nay tôi phải tổ chức sinh nhật ở phòng nhìn ra sông!”

Quản lý khó xử nói: “Cô Từ, đây không phải là vấn đề chênh lệch giá, quả thật tối nay không có phòng view sông nữa...”

Người phụ nữ chỉ vào Lâm Kiên và Đường Mạn Mạn: “Bọn họ mới vào, sao lại có phòng nhìn ra sông?”

Quản lý nói: “Cô Đường đã đặt trước...”

“Đường Mạn Mạn?”

Lúc này người đàn ông nhìn thấy Đường Mạn Mạn trong phòng riêng, mỉm cười nói với người phụ nữ: “Em yêu, đừng tức giận, để anh lo, tối nay nhất định sẽ cho em trải qua sinh nhật trong phòng ngắm cảnh sông nước.”

“Cô ta là ai?”

Vẻ mặt người phụ nữ trở nên lạnh lùng, “Sẽ không phải là hồ ly tinh trước đây của anh chứ?”

Người đàn ông mỉm cười nói: “Cô ta làm sao có thể so với em, ở đây chờ anh.”

Cốc cốc...

Cao Chí Thành gõ cửa hai lần rồi bước vào: “Đường Mạn Mạn, có vẻ cô phát tài rồi ha?”

Vẻ mặt Đường Mạn Mạn sững sờ trong chốc lát: “Chí Thành, anh...”

Cao Chí Thành kéo ghế ngồi xuống, cầm ấm trà trên bàn tự rót cho mình một tách trà, vừa uống vừa nhìn Lâm Kiên, cười nói: “Đây là người mới của cô à? Chậc, trông không ổn lắm, nhìn tệ hơn tôi nhiều.”

Đường Mạn Mạn lo lắng đứng dậy: “Không phải, anh ấy là...”

Cao Chí Thành cười lạnh ngắt lời: “Cô vội cái gì, tới bước nào rồi? Nắm tay, hôn, hay ngủ với nhau rồi? Có thể bỏ tiền tới đây tiêu xài, nhìn hắn thế này xem ra không có khả năng chi trả số tiền này, sao lúc ở bên cạnh tôi cô chi tiêu dè sẻn mà bây giờ tìm một người không tốt bằng tôi lại hào phóng như vậy?”

Đường Mạn Mạn nói: “Tôi…”

Lâm Kiên cười nói: “Mạn Mạn, không cần giải thích, tôi quả thực không bằng bạn trai cũ của cô.”

Cao Chí Thành không nhịn được nói: “Được, tự hiểu lấy mình là tốt đấy, chỗ này không phải là nơi các người có thể tiêu phí nổi, đừng để một lát ăn xong không có tiền trả phải ở lại rửa chén. Phòng này tôi muốn, các người không còn việc gì thì xéo đi nhanh lên.”

Lâm Kiên cười nói: “Tôi thật sự không bằng anh, da mặt không dày như anh, cũng không thiếu đánh như anh, thừa dịp tôi chưa đánh anh răng rơi đầy đất thì xéo đi nhanh lên.”

Không đợi Cao Chí Thành lên tiếng thì người phụ nữ đã bước vào, chỉ tay vào Lâm Kiên rồi bắt đầu mắng: “Thằng nhãi ranh này dám nói Chí Thành của tao như vậy. Hôm nay mày có ngon thì động một ngón tay vào anh ấy thử xem!”

Bà Từ gần năm mươi tuổi, cao chưa đến một mét sáu, nặng ít nhất một trăm năm mươi, mặt trang điểm lòe loẹt, miệng rộng môi đỏ chót, khóe miệng còn dính cái gì đó kỳ lạ?

Vừa rồi chỉ đứng nhìn từ xa nên Lâm Kiên không có nhìn kỹ, hiện tại nhìn với khoảng cách gần như thế, hắn lập tức muốn quỳ, sau đó dùng vẻ mặt cung kính chắp tay về phía Cao Chí Thành:

“Người anh em, tôi sai rồi, tôi thật sự không bằng anh. Thế này mà anh cũng có thể ‘ăn’ được, dù là ăn cơm mềm không có tí tiết tháo nào thì anh cũng không kén chọn quá mức rồi...”

“Tôi cho anh thêm một cơ hội, cút nhanh lên, nếu không tôi sợ tôi sẽ đánh chết anh đó!”

Lâm Kiên nói với vẻ mặt nghiêm túc...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK