Hơn hai tháng trôi qua kể từ ngày Diệp Lan Vy đến, Mặc Kính Đình cũng dần trở lại cuộc sống bình thường, hắn không còn nhốt mình trong phòng âm u kia nữa. Thay vào đó, Diệp Lan Vy đưa hắn đi dạo khắp sân vườn mỗi khi rảnh rỗi. Mặc Kính Đình cũng dần có thiện cảm với cô hơn.
Sáng hôm ấy, Mặc Kính Đình không đợi Lan Vy gọi mình nữa, mà tự giác thức giấc và rời khỏi giường rất sớm. Hắn ấn thang máy xuống lầu đi đến phòng bếp tìm cô. Âm thanh ngân nga theo điệu nhạc nhè nhẹ của Lan Vy làm hắn chú ý, nhưng khi đến gần sắc mặt hắn lại vô cùng khó coi. Hắn điều khiển xe đến gần với tay cầm lấy chiếc điện thoại ném vào tường đến vỡ vụn. Âm thanh vỡ nát làm Diệp Lan Vy giật mình quay phắt lại, nhìn chiếc điện thoại vỡ nát cùng sắc mặt hết sức khó coi của hắn làm cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô bước đến nhặt chiếc điện thoại lên nhìn hắn chấp vấn.
"Anh làm gì vậy chứ? Sao lại ném điện thoại của tôi?"
"Cô không học nội quy trước khi vào đây sao? Ai cho cô mở nhạc của cô ta trong nhà này?"
"Tôi..."
Định lên tiếng phản bác nhưng Lan Vy chợt nhớ ra, lúc mới vào đây Lưu quản gia đã từng nhắc cô không được mở tin tức giải trí trong khuôn viên biệt thự. Nhưng cô chỉ nghe nhạc giải trí thôi mà, có chọc giận hắn đâu chứ!
"Lần này tôi cảnh cáo, nếu cô còn dám tái phạm một lần nữa, thì cô lập tức rời khỏi đây ngay cho tôi."
Mặc Kính Đình nói xong liền trở về phòng đóng chặt cửa. Diệp Lan Vy ấm ức nhìn chiếc điện thoại vỡ nát của mình mà thầm mắng.
"Tên ác ma đáng ghét này, anh không thích nghe nhạc thì thôi, sao lại bắt ép người khác cũng phải giống như anh chứ! Chỉ nghe nhạc thôi mà đập luôn điện thoại của người khác, anh có thù với âm nhạc sao?"
"Cậu ấy không có thù với âm nhạc, mà là cậu ấy không muốn nghe giọng của người đó trong nhà này. Lúc mới đến nhận việc chẳng phải tôi đã nhắc cô Diệp rồi sao?"
Diệp Lan Vy lau nước mắt ngước nhìn lên quản gia Lưu, ánh mắt của ông nhìn cô nữa trách móc nữa thông cảm. Lan Vy khó hiểu nhìn ông hỏi.
"Giọng của người đó! Ý của chú là anh ta không thích ca sĩ Lạc Dao sao?"
Lưu quản gia khẽ thở dài rồi kể lại mọi chuyện xảy ra của ba năm trước. Ánh mắt ông đượm buồn khi nhắc đến chuyện năm xưa.
"Lạc Dao tiểu thư và thiếu gia có hôn ước từ trước, tình cảm của hai người rất tốt, hôn lễ cũng đã được định ngày lành tháng tốt. Nhưng không mai thiếu gia bị tai nạn liệt mất hai chân, tuy là khả năng hồi phục thấp nhưng cũng không phải là không thể chữa trị. Trong lúc ấy, Lạc Dao tiểu thư lại lên tiếng hủy hôn với lý do là muốn lo cho sự nghiệp trước. Ngày cô ấy hủy hôn ra nước ngoài, cũng là ngày thiếu gia bỏ mặc tất cả thế giới ngoài kia mà giam mình trong căn phòng ấy cho đến bây giờ. Nếu như ngày ấy Lạc Dao tiểu thư ở lại bên cạnh thiếu gia, chắc kết quả bây giờ đã khác."
Nghe lời kể của Lưu quản gia, Lan Vy không còn trách Mặc Kính Đình nữa. Mà thay vào đó là một cảm giác ái náy trong lòng vì đã vô tình khơi lại nổi đau trong lòng của hắn. Bị tật nguyền như thế đã tủi thân lắm rồi, vợ sắp cưới lại hủy hôn thì làm sao mà không suy sụp tinh thần cho được chứ! Nhìn lại chiếc điện thoại vỡ nát của mình rồi hướng mắt nhìn lên căn phòng đang đóng chặt kia, cô khẽ thở dài nói.
"Nói vậy tôi đã khơi lại nổi đau trong lòng anh ấy sao?"
"Tôi sợ thiếu gia sẽ lại trở về tình trạng trước đây mất."
Lan Vy ngước mắt nhìn ông rồi lại nhìn về hướng căn phòng của Mặc Kính Đình. Ánh mắt cô kiên định nói.
"Tôi sẽ không để anh ấy sống trong nỗi đau ấy mãi đâu. Công sức của tôi mấy tháng qua không thể vì chuyện này mà thành công cốc được."
Vừa nói Lan Vy hít một hơi thật sâu lấy tinh thần rồi mạnh mẽ bước lên cầu thang. Đứng trước căn phòng của Mặc Kính Đình cô nhẹ đưa tay lên gõ cửa.
"Mặc thiếu gia, tôi vào được không?"
Sự im lặng bên trong làm Lan Vy khá lo lắng, cô đưa tay gõ cửa mạnh hơn gọi.
"Mặc thiếu gia, anh có nghe tôi gọi không?"
Vẫn không một câu trả lời, cô đưa tay lên mở cửa nhưng cửa đã được khóa chặt từ bên trong. Lan Vy càng lo lắng hơn, cô đập cửa dồn dập hơn không ngừng gọi lớn.
"Mặc Kính Đình anh có nghe tôi gọi không? Mau mở cửa ra! Nếu anh không mở tôi phá cửa đấy!"
Tiếng gọi cùng âm thanh đập của của Lan Vy làm Lưu quản gia cũng lo lắng không kém. Ông vội lấy chìa khóa phòng mang đến đưa cho Lan Vy nói.
"Diệp tiểu thư đừng đập nữa, tôi có chìa khóa."
Lan Vy nhận chìa khóa từ tay Lưu quản gia nhanh chóng mở cửa bước vào. Căn phòng nồng nặc mùi rượu lẫn khói thuốc lá, Mặc Kính Đình ngồi bệt dưới sàn nhà tựa lưng vào tường, tay cầm lấy chai rượu uống quên trời đất. Chỉ thời gian ngắn như vậy anh ta đã uống bao nhiêu vậy? Diệp Lan Vy vội bước đến dành lấy chai rượu trong tay trong tay Mặc Kính Đình nói.
"Anh không được uống nữa, anh đã uống bao nhiêu mà ra nông nỗi này? Anh muốn chết sao?"
"Cô tránh ra, cô là ai mà có quyền quản chuyện của tôi? Cút ngay cho tôi."
"Người thuê tôi là mẹ anh, chỉ có Mặc phu nhân mới có quyền đuổi tôi. Anh không có quyền."
Sáng hôm ấy, Mặc Kính Đình không đợi Lan Vy gọi mình nữa, mà tự giác thức giấc và rời khỏi giường rất sớm. Hắn ấn thang máy xuống lầu đi đến phòng bếp tìm cô. Âm thanh ngân nga theo điệu nhạc nhè nhẹ của Lan Vy làm hắn chú ý, nhưng khi đến gần sắc mặt hắn lại vô cùng khó coi. Hắn điều khiển xe đến gần với tay cầm lấy chiếc điện thoại ném vào tường đến vỡ vụn. Âm thanh vỡ nát làm Diệp Lan Vy giật mình quay phắt lại, nhìn chiếc điện thoại vỡ nát cùng sắc mặt hết sức khó coi của hắn làm cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô bước đến nhặt chiếc điện thoại lên nhìn hắn chấp vấn.
"Anh làm gì vậy chứ? Sao lại ném điện thoại của tôi?"
"Cô không học nội quy trước khi vào đây sao? Ai cho cô mở nhạc của cô ta trong nhà này?"
"Tôi..."
Định lên tiếng phản bác nhưng Lan Vy chợt nhớ ra, lúc mới vào đây Lưu quản gia đã từng nhắc cô không được mở tin tức giải trí trong khuôn viên biệt thự. Nhưng cô chỉ nghe nhạc giải trí thôi mà, có chọc giận hắn đâu chứ!
"Lần này tôi cảnh cáo, nếu cô còn dám tái phạm một lần nữa, thì cô lập tức rời khỏi đây ngay cho tôi."
Mặc Kính Đình nói xong liền trở về phòng đóng chặt cửa. Diệp Lan Vy ấm ức nhìn chiếc điện thoại vỡ nát của mình mà thầm mắng.
"Tên ác ma đáng ghét này, anh không thích nghe nhạc thì thôi, sao lại bắt ép người khác cũng phải giống như anh chứ! Chỉ nghe nhạc thôi mà đập luôn điện thoại của người khác, anh có thù với âm nhạc sao?"
"Cậu ấy không có thù với âm nhạc, mà là cậu ấy không muốn nghe giọng của người đó trong nhà này. Lúc mới đến nhận việc chẳng phải tôi đã nhắc cô Diệp rồi sao?"
Diệp Lan Vy lau nước mắt ngước nhìn lên quản gia Lưu, ánh mắt của ông nhìn cô nữa trách móc nữa thông cảm. Lan Vy khó hiểu nhìn ông hỏi.
"Giọng của người đó! Ý của chú là anh ta không thích ca sĩ Lạc Dao sao?"
Lưu quản gia khẽ thở dài rồi kể lại mọi chuyện xảy ra của ba năm trước. Ánh mắt ông đượm buồn khi nhắc đến chuyện năm xưa.
"Lạc Dao tiểu thư và thiếu gia có hôn ước từ trước, tình cảm của hai người rất tốt, hôn lễ cũng đã được định ngày lành tháng tốt. Nhưng không mai thiếu gia bị tai nạn liệt mất hai chân, tuy là khả năng hồi phục thấp nhưng cũng không phải là không thể chữa trị. Trong lúc ấy, Lạc Dao tiểu thư lại lên tiếng hủy hôn với lý do là muốn lo cho sự nghiệp trước. Ngày cô ấy hủy hôn ra nước ngoài, cũng là ngày thiếu gia bỏ mặc tất cả thế giới ngoài kia mà giam mình trong căn phòng ấy cho đến bây giờ. Nếu như ngày ấy Lạc Dao tiểu thư ở lại bên cạnh thiếu gia, chắc kết quả bây giờ đã khác."
Nghe lời kể của Lưu quản gia, Lan Vy không còn trách Mặc Kính Đình nữa. Mà thay vào đó là một cảm giác ái náy trong lòng vì đã vô tình khơi lại nổi đau trong lòng của hắn. Bị tật nguyền như thế đã tủi thân lắm rồi, vợ sắp cưới lại hủy hôn thì làm sao mà không suy sụp tinh thần cho được chứ! Nhìn lại chiếc điện thoại vỡ nát của mình rồi hướng mắt nhìn lên căn phòng đang đóng chặt kia, cô khẽ thở dài nói.
"Nói vậy tôi đã khơi lại nổi đau trong lòng anh ấy sao?"
"Tôi sợ thiếu gia sẽ lại trở về tình trạng trước đây mất."
Lan Vy ngước mắt nhìn ông rồi lại nhìn về hướng căn phòng của Mặc Kính Đình. Ánh mắt cô kiên định nói.
"Tôi sẽ không để anh ấy sống trong nỗi đau ấy mãi đâu. Công sức của tôi mấy tháng qua không thể vì chuyện này mà thành công cốc được."
Vừa nói Lan Vy hít một hơi thật sâu lấy tinh thần rồi mạnh mẽ bước lên cầu thang. Đứng trước căn phòng của Mặc Kính Đình cô nhẹ đưa tay lên gõ cửa.
"Mặc thiếu gia, tôi vào được không?"
Sự im lặng bên trong làm Lan Vy khá lo lắng, cô đưa tay gõ cửa mạnh hơn gọi.
"Mặc thiếu gia, anh có nghe tôi gọi không?"
Vẫn không một câu trả lời, cô đưa tay lên mở cửa nhưng cửa đã được khóa chặt từ bên trong. Lan Vy càng lo lắng hơn, cô đập cửa dồn dập hơn không ngừng gọi lớn.
"Mặc Kính Đình anh có nghe tôi gọi không? Mau mở cửa ra! Nếu anh không mở tôi phá cửa đấy!"
Tiếng gọi cùng âm thanh đập của của Lan Vy làm Lưu quản gia cũng lo lắng không kém. Ông vội lấy chìa khóa phòng mang đến đưa cho Lan Vy nói.
"Diệp tiểu thư đừng đập nữa, tôi có chìa khóa."
Lan Vy nhận chìa khóa từ tay Lưu quản gia nhanh chóng mở cửa bước vào. Căn phòng nồng nặc mùi rượu lẫn khói thuốc lá, Mặc Kính Đình ngồi bệt dưới sàn nhà tựa lưng vào tường, tay cầm lấy chai rượu uống quên trời đất. Chỉ thời gian ngắn như vậy anh ta đã uống bao nhiêu vậy? Diệp Lan Vy vội bước đến dành lấy chai rượu trong tay trong tay Mặc Kính Đình nói.
"Anh không được uống nữa, anh đã uống bao nhiêu mà ra nông nỗi này? Anh muốn chết sao?"
"Cô tránh ra, cô là ai mà có quyền quản chuyện của tôi? Cút ngay cho tôi."
"Người thuê tôi là mẹ anh, chỉ có Mặc phu nhân mới có quyền đuổi tôi. Anh không có quyền."