Mặc phu nhân đến nhà thăm Mặc Kính Đình khi trời đã tối muộn. Trên đường đến đây vì quá mệt mỏi bà đã ngủ thiếp đi, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của bà khi ngồi trên xe khiến cho tài xế riêng cũng thấy lo lắng cho bà. Từ sau khi Mặc Kính Đình gặp tai nạn, chưa có ngày nào cậu ấy thấy phu nhân có được một ngày thư giãn hay vui vẻ thật sự. Tất cả gánh nặng đang chất nặng lên vai bà, dù chưa từng than vãn nữa lời nhưng cậu ta cũng biết bà đang vô cùng mệt mỏi. Thấy xe đổ ở cổng đã khá lâu, tài xế nhẹ giọng gọi bà.
“Chủ tịch, đến nơi rồi ạ!”
Ánh mắt mệt mỏi của bà nâng lên nhìn ra bên ngoài xe, quả thật đã đến. Bà chỉnh trang lại quần áo, cậu tài xế trẻ khẽ lên tiếng.
“Chủ tịch, tôi thấy chủ tịch khá mệt. Hay là hôm khác đến thăm thiếu gia?”
“Tôi không sao, đã đến nơi rồi còn gì.”
Mặc phu nhân mở cửa xe bước xuống, nhẹ thở phào một cái lấy lại tinh thần, khuôn mặt mệt mỏi lúc nãy của bà cũng biến mất. Thay vào đó là một gương mặt tươi tắn đầy sức sống. Bước vào bên trong thấy cả căn biệt thự yên ắng. Lưu quản gia vẫn đi theo sau lưng bà từ khi bà vừa bước khỏi xe, bà quay lưng lại nhìn ông hỏi.
“Kính Đình đâu? Thằng bé thế nào rồi?”
“Thiếu gia sức khỏe không có vấn đề gì, tâm trạng cũng có thể nói là rất tốt. Cậu ấy đang ở trong phòng ạ.”
“Tôi biết rồi, tôi lên với thằng bé một lát.”
Mặc phu nhân bước nhanh trên từng bật cầu thang. Đến trước cửa phòng Mặc Kính Đình bà vừa gõ cửa vừa gọi.
“Kính Đình, mẹ vào được không?”
“Mẹ vào đi!”
Nhẹ đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Mặc Kính Đình đang ngồi cạnh khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bà chậm rãi bước đến cạnh bên hắn, nhưng hắn cũng không quay lại, ánh mắt vẫn hướng nhìn về phía xa xăm, bà nhỏ giọng hỏi.
“Con sao vậy? Tâm trạng không tốt hay là không khỏe ở đâu?”
“… Mẹ, có phải mấy năm qua mẹ rất mệt không?”
Chưa nhận thức được ý của câu hỏi của Mặc Kính Đình là gì, Mặc phu nhân nở nụ cười kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi.
“Sao vậy? Tự dưng lại hỏi mẹ có mệt không là sao?”
Mặc Kính Đình đưa mắt nhìn vào mắt bà, ánh mắt ấy vẫn đầy sức sống và tự tin. Nhưng hắn biết mẹ hắn đã thật sự rất mệt mỏi. Dáng vẻ của bà lúc bước xuống xe hắn đều nhìn thấy, bà chỉ đang cố tỏ ra là mình ổn để hắn yên tâm mà thôi. Hắn tự trách bản thân mình bao năm qua đã làm gì? Sao lại lãng phí thời gian cho một người không đáng mà để mẹ mình phải gồng gánh tất cả thế kia. Hắn tự thấy mình thật bất hiếu.
“Mẹ, mẹ có muốn đi du lịch Châu Âu không?”
“Con hôm nay sao thế? Hay là con muốn đi du lịch để thay đổi không khí? Để mẹ bảo cô Diệp đi với con nhé?”
Mặc Kính Đình đặt tay mình lên tay bà nhẹ nhàng nắm lấy. Mặc phu nhân nhận thấy hôm nay con trai mình có chút khác lạ, chẳng giống với mọi ngày chút nào. Mặc Kính Đình nhìn bà chậm rãi nói.
“Mẹ, con nghỉ ngơi nhiều rồi. Cũng đến lúc phải trở lại với công việc, mẹ có thể nghỉ ngơi rồi.”
Nghe câu nói này của Mặc Kính Đình, Mặc phu nhân vui mừng đến mức cứ ngỡ mình đang mơ. Bà vội bắt lấy tay của Mặc Kính Đình gấp gáp hỏi.
“Con vừa nói gì? Con thật sự bình phục rồi sao? Con muốn đến công ty làm thật sao?”
“Mẹ, con khỏe rồi. Mấy năm qua con đã để mẹ vất vả quá nhiều rồi, con hứa với mẹ từ đây về sau sẽ không để mẹ phải lo lắng nữa. Từ giờ mẹ chỉ việc ăn uống đi chơi nghỉ dưỡng, không cần lo lắng chuyện gì nữa vì đã có con rồi.”
Mặc phu nhân không kiềm được nước mắt, bà nhoài người ôm lấy Mặc Kính Đình sụt sùi trong vỡ òa cảm xúc. Cuối cùng bà cũng chờ đợi được đến ngày con bà thật sự bước ra khỏi bóng tối cuộc đời rồi.
Kính Đình, mẹ vui lắm! Mẹ thật sự rất vui. Con có biết mẹ đợi ngày này đã lâu lắm rồi không?"
“Con xin lỗi, thời gian qua đã để mẹ nhọc lòng rồi.”
“Ngốc, chúng ta là mẹ con, là một gia đình. Sao lại nói ra mấy lời khách sáo đó chứ! Từ khi nào con trở nên sến sẩm như vậy chứ!”
Như nhớ ra một việc quan trọng. Bà buông tay ra nhìn Mặc Kính Đình khẽ nói.
“Con thật sự muốn trở lại công ty sao? Lạc Dao đã trở lại về rồi, con…”
“Cô ta bây giờ không còn liên quan gì đến con nữa. Dù cô ta có trở về hay xuất hiện trước mặt con, cũng không làm ảnh hưởng được con nữa đâu mẹ.”
Mặc phu nhân vui mừng ra mặt khi thấy con trai mình không còn kích động khi nhắc đến Lạc Dao. Xem ra nó đã thật sự buông bỏ đoạn tình cảm này rồi. Hai mẹ con vẫn đang mắt ướt nhoè vì xúc động, chợt nghe giọng Lan Vy từ bên ngoài gọi lớn tên anh vừa bước vào.
“Kính Đình, đến giờ uống sữa rồi. Tôi pha sữa thì không cần bàn cãi, vô cùng ngon luôn. Vì thế anh phải uống cho hết, nếu không …”
Cùng với tiếng gọi là động tác đẩy cửa bước vào. Miệng cô vẫn không ngừng huyên thuyên cho đến khi nhận thấy trong phòng không chỉ có Mặc Kính Đình, mà còn có chủ tịch nữa. Nụ cười của cô bỗng trở nên gượng gạo đến mức mất cả tự nhiên, lời đang nói cũng không thể nào nói tiếp được nữa. Ánh mắt bối rối cô nhìn về phía Mặc phu nhân nhẹ gật đầu chào hỏi.
“Chủ tịch, chủ tịch đến khi nào vậy ạ?”
“Cũng một lúc rồi.”
Chợt bà quay sang nhìn Mặc Kính Đình bằng ánh mắt khó tin cùng nụ cười chế giễu hỏi khẽ.
“Chẳng phải con không thích uống sữa sao? Từ khi nào đã thích đến mức mỗi tối đều uống trước khi ngủ thế?”
Mặc Kính Đình dùng ánh mắt đượm ý cười nhìn về phía Lan Vy. Nhìn dáng vẻ của cô lúc này hắn cảm thấy cô mới đáng yêu làm sao. Hắn lại quay sang nhìn mẹ mình nói.
“Từ khi mẹ thuê cô ấy cho con.”
“Chủ tịch, đến nơi rồi ạ!”
Ánh mắt mệt mỏi của bà nâng lên nhìn ra bên ngoài xe, quả thật đã đến. Bà chỉnh trang lại quần áo, cậu tài xế trẻ khẽ lên tiếng.
“Chủ tịch, tôi thấy chủ tịch khá mệt. Hay là hôm khác đến thăm thiếu gia?”
“Tôi không sao, đã đến nơi rồi còn gì.”
Mặc phu nhân mở cửa xe bước xuống, nhẹ thở phào một cái lấy lại tinh thần, khuôn mặt mệt mỏi lúc nãy của bà cũng biến mất. Thay vào đó là một gương mặt tươi tắn đầy sức sống. Bước vào bên trong thấy cả căn biệt thự yên ắng. Lưu quản gia vẫn đi theo sau lưng bà từ khi bà vừa bước khỏi xe, bà quay lưng lại nhìn ông hỏi.
“Kính Đình đâu? Thằng bé thế nào rồi?”
“Thiếu gia sức khỏe không có vấn đề gì, tâm trạng cũng có thể nói là rất tốt. Cậu ấy đang ở trong phòng ạ.”
“Tôi biết rồi, tôi lên với thằng bé một lát.”
Mặc phu nhân bước nhanh trên từng bật cầu thang. Đến trước cửa phòng Mặc Kính Đình bà vừa gõ cửa vừa gọi.
“Kính Đình, mẹ vào được không?”
“Mẹ vào đi!”
Nhẹ đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Mặc Kính Đình đang ngồi cạnh khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bà chậm rãi bước đến cạnh bên hắn, nhưng hắn cũng không quay lại, ánh mắt vẫn hướng nhìn về phía xa xăm, bà nhỏ giọng hỏi.
“Con sao vậy? Tâm trạng không tốt hay là không khỏe ở đâu?”
“… Mẹ, có phải mấy năm qua mẹ rất mệt không?”
Chưa nhận thức được ý của câu hỏi của Mặc Kính Đình là gì, Mặc phu nhân nở nụ cười kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi.
“Sao vậy? Tự dưng lại hỏi mẹ có mệt không là sao?”
Mặc Kính Đình đưa mắt nhìn vào mắt bà, ánh mắt ấy vẫn đầy sức sống và tự tin. Nhưng hắn biết mẹ hắn đã thật sự rất mệt mỏi. Dáng vẻ của bà lúc bước xuống xe hắn đều nhìn thấy, bà chỉ đang cố tỏ ra là mình ổn để hắn yên tâm mà thôi. Hắn tự trách bản thân mình bao năm qua đã làm gì? Sao lại lãng phí thời gian cho một người không đáng mà để mẹ mình phải gồng gánh tất cả thế kia. Hắn tự thấy mình thật bất hiếu.
“Mẹ, mẹ có muốn đi du lịch Châu Âu không?”
“Con hôm nay sao thế? Hay là con muốn đi du lịch để thay đổi không khí? Để mẹ bảo cô Diệp đi với con nhé?”
Mặc Kính Đình đặt tay mình lên tay bà nhẹ nhàng nắm lấy. Mặc phu nhân nhận thấy hôm nay con trai mình có chút khác lạ, chẳng giống với mọi ngày chút nào. Mặc Kính Đình nhìn bà chậm rãi nói.
“Mẹ, con nghỉ ngơi nhiều rồi. Cũng đến lúc phải trở lại với công việc, mẹ có thể nghỉ ngơi rồi.”
Nghe câu nói này của Mặc Kính Đình, Mặc phu nhân vui mừng đến mức cứ ngỡ mình đang mơ. Bà vội bắt lấy tay của Mặc Kính Đình gấp gáp hỏi.
“Con vừa nói gì? Con thật sự bình phục rồi sao? Con muốn đến công ty làm thật sao?”
“Mẹ, con khỏe rồi. Mấy năm qua con đã để mẹ vất vả quá nhiều rồi, con hứa với mẹ từ đây về sau sẽ không để mẹ phải lo lắng nữa. Từ giờ mẹ chỉ việc ăn uống đi chơi nghỉ dưỡng, không cần lo lắng chuyện gì nữa vì đã có con rồi.”
Mặc phu nhân không kiềm được nước mắt, bà nhoài người ôm lấy Mặc Kính Đình sụt sùi trong vỡ òa cảm xúc. Cuối cùng bà cũng chờ đợi được đến ngày con bà thật sự bước ra khỏi bóng tối cuộc đời rồi.
Kính Đình, mẹ vui lắm! Mẹ thật sự rất vui. Con có biết mẹ đợi ngày này đã lâu lắm rồi không?"
“Con xin lỗi, thời gian qua đã để mẹ nhọc lòng rồi.”
“Ngốc, chúng ta là mẹ con, là một gia đình. Sao lại nói ra mấy lời khách sáo đó chứ! Từ khi nào con trở nên sến sẩm như vậy chứ!”
Như nhớ ra một việc quan trọng. Bà buông tay ra nhìn Mặc Kính Đình khẽ nói.
“Con thật sự muốn trở lại công ty sao? Lạc Dao đã trở lại về rồi, con…”
“Cô ta bây giờ không còn liên quan gì đến con nữa. Dù cô ta có trở về hay xuất hiện trước mặt con, cũng không làm ảnh hưởng được con nữa đâu mẹ.”
Mặc phu nhân vui mừng ra mặt khi thấy con trai mình không còn kích động khi nhắc đến Lạc Dao. Xem ra nó đã thật sự buông bỏ đoạn tình cảm này rồi. Hai mẹ con vẫn đang mắt ướt nhoè vì xúc động, chợt nghe giọng Lan Vy từ bên ngoài gọi lớn tên anh vừa bước vào.
“Kính Đình, đến giờ uống sữa rồi. Tôi pha sữa thì không cần bàn cãi, vô cùng ngon luôn. Vì thế anh phải uống cho hết, nếu không …”
Cùng với tiếng gọi là động tác đẩy cửa bước vào. Miệng cô vẫn không ngừng huyên thuyên cho đến khi nhận thấy trong phòng không chỉ có Mặc Kính Đình, mà còn có chủ tịch nữa. Nụ cười của cô bỗng trở nên gượng gạo đến mức mất cả tự nhiên, lời đang nói cũng không thể nào nói tiếp được nữa. Ánh mắt bối rối cô nhìn về phía Mặc phu nhân nhẹ gật đầu chào hỏi.
“Chủ tịch, chủ tịch đến khi nào vậy ạ?”
“Cũng một lúc rồi.”
Chợt bà quay sang nhìn Mặc Kính Đình bằng ánh mắt khó tin cùng nụ cười chế giễu hỏi khẽ.
“Chẳng phải con không thích uống sữa sao? Từ khi nào đã thích đến mức mỗi tối đều uống trước khi ngủ thế?”
Mặc Kính Đình dùng ánh mắt đượm ý cười nhìn về phía Lan Vy. Nhìn dáng vẻ của cô lúc này hắn cảm thấy cô mới đáng yêu làm sao. Hắn lại quay sang nhìn mẹ mình nói.
“Từ khi mẹ thuê cô ấy cho con.”