• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nhìn thấy Lạc Dao, sắc mặt của Mặc Kính Đình bỗng tối lại. Ánh mắt hắn lạnh băng nhìn về phía cô ta lên tiếng hỏi.

“Cô đến đây làm gì?”

“Em … em chỉ muốn đến thăm anh một chút. Em…”

“Cảm ơn Lạc tiểu thư đã còn nhớ đến tôi, nhưng nơi này không quan nghênh cô. Mời cô về cho.”

Mặc Kính Đình trực tiếp đuổi khách rồi quay lưng trở vào. Lạc Dao vội vã bước đến ôm chầm lấy Mặc Kính Đình từ phía sau, nước mắt không hẹn mà rơi, cô nức nở.

“Kính Đình, em biết em có lỗi với anh. Nhưng em cũng có nỗi khổ tâm riêng của mình, ba năm qua em không có giây phút nào không nhớ và nghĩ đến anh. Anh đừng giận em nữa có được không?”

“Bỏ tay ra!”

Giọng nói lạnh lùng của Mặc Kính Đình vang lên, nhưng không vì thế mà Lạc Dao buông tay mình. Cô đã lấy hết can đảm để đến đây, chỉ một chút lạnh lùng này của hắn cô sao có thể từ bỏ chứ! Vòng tay cô lại xiếc chặt hơn, lời nói cô nghẹn ngào uất ức.

“Không, em không bỏ. Em thật sự rất nhớ anh, Kính Đình.”

Mặc Kính Đình tức giận hất văng tay cô ta ra khỏi người mình, ánh mắt lạnh băng nhìn cô ta đầy căm phẫn nói.

“Nhớ tôi sao??? Nói ra những lời này cô không thấy ngượng miệng sao? Cô sẵn sàng từ bỏ tôi chỉ vì cô không muốn mất đi cơ hội nổi tiếng, cô chấp nhận đánh đổi tất cả để đổi lấy danh vọng bằng cách phủi bỏ quan hệ giữa tôi và cô. Bây giờ cô trở về đây nói cô vẫn luôn nhớ tôi? Cô xem tôi là tên ngốc sao? Lập tức rời khỏi nhà tôi ngay.”

“Em biết anh đang rất giận em. Anh cứ tiếp tục mắng em đi! Nhưng xin anh đừng lạnh lùng với em như vậy, em thật sự không muốn làm như thế! Kính Đình…”

“Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa. Lưu quản gia tiễn khách!”



“Kính Đình…”

Lạc Dao một lần nữa bước đến ôm lấy Kính Đình từ đằng sau, đúng lúc Diệp Lan Vy trở về. Vừa bước vào thấy cảnh này trái tim Diệp Lan Vy bỗng nhói lên một cơn đau, cô cảm giác như cả bầu trời như sụp đổ vậy. Cô đứng im nhìn hai người họ ôm nhau mà lòng đau đến khó thở.Mặc Kính Đình và Lạc Dao trở lại với nhau rồi sao?

Mặc Kính Đình một lần nữa hất tay Lạc Dao ra. Vừa quay mặt lại nhìn thấy Diệp Lan Vy đứng ở cổng, ánh mắt hắn khẽ động, hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn cô. Diệp Lan Vy phớt lờ như không thấy gì, cô cố gắng giữ bình tĩnh định quay trở ra nhưng Mặc Kính Đình đã vội bước đến giữ tay cô lại.

“Đã về nhà rồi, em còn định đi đâu?”

“Tôi… Hai người cứ tiếp tục đi. Không cần để ý đến tôi đâu.”

“Anh và cô ta không có gì cả, em đừng hiểu lầm.”

Anh ấy đang giải thích với mình sao? Nhưng rõ ràng… Diệp Lan Vy đưa mắt khó hiểu nhìn về phía Lạc Dao rồi lại nhìn sang Mặc Kính Đình. Mặc Kính Đình nắm lấy tay Diệp Lan Vy đi đến trước mặt Lạc Dao, cô ta vội lau nước mắt nhìn về phải Lan Vy. Ánh mắt có chút ngạc nhiên khi thấy Diệp Lan Vy xuất hiện ở đây. Cô gái này chẳng phải lần trước cô ta đã gặp ở nhà hàng sao? Hai người họ có quan hệ gì? Ánh mắt khó tin của Lạc Dao nhìn về phía Mặc Kính Đình như muốn hắn giải thích. Mặc Kính Đình nắm chặt tay Lan Vy nói.

“Tôi nghĩ không còn sớm nữa, Lạc tiểu thư nên về đi. Chúng tôi cần nghĩ ngơi.”

Câu nói mập mờ của Mặc Kính Đình làm cho cùng lúc hai cô gái phải ngước nhìn. Lạc Dao không tin vào những gì Mặc Kính Đình nói, cô ta ngập ngừng hỏi.

“Cô ấy là…”

“Cô ấy là bạn gái tôi. Nếu không còn chuyện gì nữa mời cô về cho, chúng tôi cần phải nghĩ ngơi rồi.”

Mặc Kính Đình không để Diệp Lan Vy nói thêm câu nào, trực tiếp nắm tay cô đi vào bên trong biệt thự. Lạc Dao cảm giác được trái tim cô đang đau đến mức không thở được. Chẳng lẽ cô đã muộn rồi sao? Chẳng lẽ Kính Đình đã không còn tình cảm gì với cô thật sao? Lưu quản gia bước đến bên cạnh cô lên tiếng.

“Lạc tiểu thư, mời cô về cho.”

Lạc Dao tâm trạng vô cùng tệ chậm rãi từng bước rời khỏi biệt thự của Mặc Kính Đình. Lại nói về hai người vừa tay trong tay vào nhà kia, sau khi vừa khuất dạng Diệp Lan Vy đã vội rút tay mình ra nhìn Mặc Kính Đình chấp vấn.



"Tôi trở thành bạn gái anh từ khi nào mà tôi không biết vậy? Anh giận dỗi bạn gái mình cũng đừng mang tôi ra làm bia đỡ đạn như thế chứ!

“Cô ta không phải là bạn gái tôi.”

Mặc Kính Đình nhìn vào mắt Lan Vy khẳng định. Diệp Lan Vy biết tâm trạng hắn hiện tại không tốt, nhưng cô cũng đang rất không vui. Cả ngày đi tìm nhà không có kết quả gì làm cô rất mệt mỏi, giờ lại nhìn thấy hai người họ tay trong tay làm cô có chút hụt hẫng, tâm trạng lại càng tệ hơn cô cáu gắt.

“Tôi không cần biết hai người hiện tại là có quan hệ gì. Nếu có giận dỗi hay cãi nhau cũng đừng lôi người khác ra làm trò đùa như thế, anh có biết làm như thế là rất dễ hiểu lầm không?”

“Hiểu lầm chuyện gì?”

"Thì hiểu lầm… "

Nhận thấy ánh mắt của Mặc Kính Đình nhìn mình không mấy tốt, Diệp Lan Vy ngập ngừng rồi không nói nữa. Cô quay đi tránh né ánh mắt hắn nói.

“Tôi không muốn nói với anh nữa.”

Diệp Lan Vy mở cửa phòng mình bước vào, nhưng còn chưa kịp khép cửa lại Mặc Kính Đình đã chen chân bước theo. Cô có đẩy thế nào hắn ta cũng không nhút nhít, bực mình cô quát.

“Anh lại lên cơn gì đây?”

“Em nói chưa hết chuyện mà đã vội bỏ đi như thế thì không được. Nói xem ai đang hiểu lầm, cô ta hay là em?”

“Tôi… đương đương nhiên là cô ấy sẽ hiểu lầm rồi. Tôi có thể hiểu lầm chuyện gì chứ!”

“Em đang ghen sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK