Tống Từ Liêm ôm chân đau đớn nhìn cô gái trước mặt đang xù lông mắng mình. Trên đời này hắn chưa từng gặp cô gái nào dữ như cô ta vậy, vô tình đụng phải nên trêu một chút thôi mà, có cần hung dữ thế không? Nhìn ánh mắt của Tống Từ Liêm đang nhìn mình, bởi cô mặc váy ngắn mà Tống Từ Liêm lại đang ngồi khụy gối, Phó Thư Kỳ vội khép chân lấy túi xách che chắn lại. Nghĩ rằng Tống Từ Liêm là tên biến thái cô càng tức giận hơn cầm túi xách giơ lên đánh cho anh ta thêm mấy cái.
“Anh nhìn cái gì thế hả? Tưởng cô gái nào cũng dễ giải dễ ức hiếp sao? Biến thái thần kinh, còn để tôi gặp anh lần nữa thì anh đừng trách.”
Phó Thư Kỳ đánh xã cơn giận rồi xảy bước vào bên trong nhà hàng. Còn Tống Từ Liêm vẫn còn ngơ ngác vì lần đầu tiên bị phụ nữ đánh. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cô ta vừa đánh mình! Thời thế gì thế này?
Bên trong nhà hàng, Phó phu nhân và Tống phu nhân đang nói chuyện vô cùng vui vẻ. Hai người vốn là bạn thân từ thời trẻ, tình cảm gắn bó thân thiết từ đó đến giờ. Cuộc gặp gỡ hôm nay là sự cố tình của hai người mẹ, vì quá thân thiết nên họ muốn gắn chặt tình cảm này bằng tình thông gia. Tuy hai người rất thân nhau, nhưng Tống Từ Liêm và Phó Thư Kỳ lại chưa từng gặp mặt. Tuy thời thuở bé đã từng gặp nhau vài lần ở các bữa tiệc, nhưng từ sau khi trưởng thành cả hai chưa từng chạm mặt. Phó phu nhân nhìn quanh rồi hỏi Tống phu nhân.
“Vĩ Cầm, hôm nay tiểu Liêm có đến không? Lâu rồi tôi cũng không gặp thằng bé.”
“Đương nhiên là có rồi, nó đang trên đường đến đây. Thư Kỳ…sao lâu vậy còn chưa vào vậy?”
“Mẹ…”
Nghe tiếng gọi, hai người quay mặt ra nhìn. Phó Thư Kỳ nở nụ cười tươi tắn bước đến, Phó phu nhân đưa tay nắm lấy tay cô kéo về phía mình.
“Vĩ Cầm, bà có nhận ra ai đây không?”
Tống phu nhân nhìn Thư Kỳ từ trên xuống dưới nở nụ cười hài lòng.
“Kỳ Kỳ, là cháu sao? Lâu rồi không gặp cháu càng lớn càng xinh quá rồi.”
“Bác Tống trí nhớ thật tốt, nhiều năm như vậy mà vẫn nhận ra cháu.”
“Sau có thể quên được chứ, Kỳ Kỳ xinh đẹp lại đáng yêu thế này sao bác có thể không nhận ra. Ngồi đi cháu.”
Ánh mắt hài lòng của Vĩ Cầm vẫn dán chặt lên người Thư Kỳ. Trong lòng bà thầm nói. Thằng con háo sắc của mình nếu gặp phải Kỳ Kỳ chắc chắn sẽ thích cho mà xem. Nhớ đến Tống Từ Liêm bà lại đưa mắt nhìn về phía cửa, thẳng nhóc chết tiệt này chẳng phải nói sắp đến rồi sao? Đến giờ này sao vẫn chưa thấy đâu chứ!
“Bác gái đang đợi ai sao ạ?”
“À, tiểu Liêm nhà bác nói đang trên đường đến, sao giờ này rồi mà chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả. Thằng nhóc này thật chẳng ra sao cả. À, cháu còn nhớ tiểu Liêm nhà bác không?”
" Dạ … Lâu quá không gặp, con quên mất anh ấy trông thế nào rồi ạ."
“Cũng phải, đã lâu quá rồi còn gì. Để bác gọi điện giục nó.”
Tống phu nhân vội lấy điện thoại ra gọi cho Tống Từ Liêm, đầu dây bên kia khá lâu mới nhất máy.
“Con nghe đây ạ.”
“Sao con còn chưa đến thế?”
“Mẹ, con có việc đột xuất nên không đến được rồi. Mẹ ăn cơm một mình đi nhé!”
“Tiểu Liêm…”
Đầu dây bên kia còn không đợi bà nói thêm câu nào đã vội cúp máy. Tống phu nhân vẻ mặt tức giận mắng.
“Thằng ranh này thật là, mẹ mà về thì con chết với mẹ.”
Bà ngước mắt lên nhìn Thư Kỳ và Phó phu nhân nở nụ cười ái ngại.
“Mỹ Dung, Kỳ Kỳ hai người thông cảm nhé. Tiểu Liêm nó có việc đột xuất nên không đến được, lần sau tôi nhất định bắt nó đến nhận lỗi với bà và Kỳ Kỳ.”
“Không cần thế đâu, thẳng bé nó bận công việc mà đừng trách nó. Thanh niên bây giờ ham công tiếc việc như thế là tốt đấy!”
…****************…
Diệp Lan Vy đưa Mặc Kính Đình trở về nhà, sắp xếp cho anh nghĩ ngơi xong còn chưa kịp rời khỏi phòng đã nghe giọng của Tống Từ Liêm.
“Kính Đình, tôi lại đến thăm cậu đây.”
Ngồi im trên giường, Mặc Kính Đình nghe giọng điệu của Tống Từ Liêm mà khoanh tay trước ngực nhẹ lắc đầu. Hình ảnh còn chưa thấy đâu mà âm thanh đã quá sống động rồi.
Vừa bước vào phòng nhìn thấy Lan Vy đứng cạnh bên Mặc Kính Đình, hắn liền nở nụ cười ma mị nhìn Lan Vy với ánh mắt lãng tử.
“Y tá xinh đẹp cũng đang ở đây sao? Dường như cuối tuần này chúng ta có hẹn với nhau nhỉ?”
“Ai hẹn với cậu thế?”
"Tôi đang nói chuyện với y tá xinh đẹp, đã nói tới cậu đâu mà lên tiếng thế!’
Mặc Kính Đình khó chịu ra mặt với kéo tay Lan Vy về phía mình rồi nhìn Tống Từ Liêm bằng ánh mắt hình viên đạn.
“Đây không phải là nơi cậu thả thính lung tung đâu. Tới đây làm gì?”
Nhìn dáng vẻ đang ghen của Mặc Kính Đình làm Tống Từ Liêm vô cùng hả dạ. Thì ra tên ác ma này đang dần bị cô gái này phục rồi, xem ra vết thương tình trước đây đã không còn đáng ngại nữa rồi.
“Tôi đương nhiên là đến thăm cậu rồi, hỏi thế cũng hỏi. Cô Diệp thấy có đúng không?”
“Tôi…”
“Diệp Lan Vy! Cô ra ngoài đi tôi muốn nói chuyện riêng với cậu ấy.”
“À được, Tống thiếu gia tôi xin phép ra ngoài.”
Nhìn Diệp Lan Vy nhanh chóng rời khỏi phòng Tống Từ Liêm cố tình nhìn đến khi nào cô mất hút mới quay sang Mặc Kính Đình nói.
“Chiếm hữu như vậy mà không nhận thích người ta, cậu có thấy mình mâu thuẫn không?”
“Cậu đến đây để nói mấy câu dư thừa này sao?”
“Đúng, tôi nói chuyện dư thừa. Nhưng những câu dư thừa của tôi lại là tâm tư là ruột gan của cậu đấy! Thừa biết mình bị dị ứng với ớt, vẫn cố tình ăn thức ăn cô ấy gấp cho. Thật ghê gớm hơn tôi tưởng tượng đấy!”
“Anh nhìn cái gì thế hả? Tưởng cô gái nào cũng dễ giải dễ ức hiếp sao? Biến thái thần kinh, còn để tôi gặp anh lần nữa thì anh đừng trách.”
Phó Thư Kỳ đánh xã cơn giận rồi xảy bước vào bên trong nhà hàng. Còn Tống Từ Liêm vẫn còn ngơ ngác vì lần đầu tiên bị phụ nữ đánh. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cô ta vừa đánh mình! Thời thế gì thế này?
Bên trong nhà hàng, Phó phu nhân và Tống phu nhân đang nói chuyện vô cùng vui vẻ. Hai người vốn là bạn thân từ thời trẻ, tình cảm gắn bó thân thiết từ đó đến giờ. Cuộc gặp gỡ hôm nay là sự cố tình của hai người mẹ, vì quá thân thiết nên họ muốn gắn chặt tình cảm này bằng tình thông gia. Tuy hai người rất thân nhau, nhưng Tống Từ Liêm và Phó Thư Kỳ lại chưa từng gặp mặt. Tuy thời thuở bé đã từng gặp nhau vài lần ở các bữa tiệc, nhưng từ sau khi trưởng thành cả hai chưa từng chạm mặt. Phó phu nhân nhìn quanh rồi hỏi Tống phu nhân.
“Vĩ Cầm, hôm nay tiểu Liêm có đến không? Lâu rồi tôi cũng không gặp thằng bé.”
“Đương nhiên là có rồi, nó đang trên đường đến đây. Thư Kỳ…sao lâu vậy còn chưa vào vậy?”
“Mẹ…”
Nghe tiếng gọi, hai người quay mặt ra nhìn. Phó Thư Kỳ nở nụ cười tươi tắn bước đến, Phó phu nhân đưa tay nắm lấy tay cô kéo về phía mình.
“Vĩ Cầm, bà có nhận ra ai đây không?”
Tống phu nhân nhìn Thư Kỳ từ trên xuống dưới nở nụ cười hài lòng.
“Kỳ Kỳ, là cháu sao? Lâu rồi không gặp cháu càng lớn càng xinh quá rồi.”
“Bác Tống trí nhớ thật tốt, nhiều năm như vậy mà vẫn nhận ra cháu.”
“Sau có thể quên được chứ, Kỳ Kỳ xinh đẹp lại đáng yêu thế này sao bác có thể không nhận ra. Ngồi đi cháu.”
Ánh mắt hài lòng của Vĩ Cầm vẫn dán chặt lên người Thư Kỳ. Trong lòng bà thầm nói. Thằng con háo sắc của mình nếu gặp phải Kỳ Kỳ chắc chắn sẽ thích cho mà xem. Nhớ đến Tống Từ Liêm bà lại đưa mắt nhìn về phía cửa, thẳng nhóc chết tiệt này chẳng phải nói sắp đến rồi sao? Đến giờ này sao vẫn chưa thấy đâu chứ!
“Bác gái đang đợi ai sao ạ?”
“À, tiểu Liêm nhà bác nói đang trên đường đến, sao giờ này rồi mà chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả. Thằng nhóc này thật chẳng ra sao cả. À, cháu còn nhớ tiểu Liêm nhà bác không?”
" Dạ … Lâu quá không gặp, con quên mất anh ấy trông thế nào rồi ạ."
“Cũng phải, đã lâu quá rồi còn gì. Để bác gọi điện giục nó.”
Tống phu nhân vội lấy điện thoại ra gọi cho Tống Từ Liêm, đầu dây bên kia khá lâu mới nhất máy.
“Con nghe đây ạ.”
“Sao con còn chưa đến thế?”
“Mẹ, con có việc đột xuất nên không đến được rồi. Mẹ ăn cơm một mình đi nhé!”
“Tiểu Liêm…”
Đầu dây bên kia còn không đợi bà nói thêm câu nào đã vội cúp máy. Tống phu nhân vẻ mặt tức giận mắng.
“Thằng ranh này thật là, mẹ mà về thì con chết với mẹ.”
Bà ngước mắt lên nhìn Thư Kỳ và Phó phu nhân nở nụ cười ái ngại.
“Mỹ Dung, Kỳ Kỳ hai người thông cảm nhé. Tiểu Liêm nó có việc đột xuất nên không đến được, lần sau tôi nhất định bắt nó đến nhận lỗi với bà và Kỳ Kỳ.”
“Không cần thế đâu, thẳng bé nó bận công việc mà đừng trách nó. Thanh niên bây giờ ham công tiếc việc như thế là tốt đấy!”
…****************…
Diệp Lan Vy đưa Mặc Kính Đình trở về nhà, sắp xếp cho anh nghĩ ngơi xong còn chưa kịp rời khỏi phòng đã nghe giọng của Tống Từ Liêm.
“Kính Đình, tôi lại đến thăm cậu đây.”
Ngồi im trên giường, Mặc Kính Đình nghe giọng điệu của Tống Từ Liêm mà khoanh tay trước ngực nhẹ lắc đầu. Hình ảnh còn chưa thấy đâu mà âm thanh đã quá sống động rồi.
Vừa bước vào phòng nhìn thấy Lan Vy đứng cạnh bên Mặc Kính Đình, hắn liền nở nụ cười ma mị nhìn Lan Vy với ánh mắt lãng tử.
“Y tá xinh đẹp cũng đang ở đây sao? Dường như cuối tuần này chúng ta có hẹn với nhau nhỉ?”
“Ai hẹn với cậu thế?”
"Tôi đang nói chuyện với y tá xinh đẹp, đã nói tới cậu đâu mà lên tiếng thế!’
Mặc Kính Đình khó chịu ra mặt với kéo tay Lan Vy về phía mình rồi nhìn Tống Từ Liêm bằng ánh mắt hình viên đạn.
“Đây không phải là nơi cậu thả thính lung tung đâu. Tới đây làm gì?”
Nhìn dáng vẻ đang ghen của Mặc Kính Đình làm Tống Từ Liêm vô cùng hả dạ. Thì ra tên ác ma này đang dần bị cô gái này phục rồi, xem ra vết thương tình trước đây đã không còn đáng ngại nữa rồi.
“Tôi đương nhiên là đến thăm cậu rồi, hỏi thế cũng hỏi. Cô Diệp thấy có đúng không?”
“Tôi…”
“Diệp Lan Vy! Cô ra ngoài đi tôi muốn nói chuyện riêng với cậu ấy.”
“À được, Tống thiếu gia tôi xin phép ra ngoài.”
Nhìn Diệp Lan Vy nhanh chóng rời khỏi phòng Tống Từ Liêm cố tình nhìn đến khi nào cô mất hút mới quay sang Mặc Kính Đình nói.
“Chiếm hữu như vậy mà không nhận thích người ta, cậu có thấy mình mâu thuẫn không?”
“Cậu đến đây để nói mấy câu dư thừa này sao?”
“Đúng, tôi nói chuyện dư thừa. Nhưng những câu dư thừa của tôi lại là tâm tư là ruột gan của cậu đấy! Thừa biết mình bị dị ứng với ớt, vẫn cố tình ăn thức ăn cô ấy gấp cho. Thật ghê gớm hơn tôi tưởng tượng đấy!”