Hàng rèn bên cạnh đang đốt lửa, vừa tỏa hơi nóng bụi than vừa bay tí tách.
Nguyên Trì quay một vòng đi sang bên phải Mỵ Dung, tránh cho nàng bị bồ hóng bay vào người.
''Mỵ Nương, nghe nói các hoàng tử nước Nam Việt cực kì tuấn tú. Đặc biệt là vị kia, người ta đồn đại có không ít thiếu nữ nguyện vì hắn mà chết đâu.'' Nguyên Trì nhớ đến sự của Nam Việt gần đây nên nói.
Mỵ Dung đảo mắt cười, giọng nửa tin nửa ngờ:
''Thật vậy chăng, tôi cũng muốn được gặp một lần cho biết.''
''Nhưng mà trước đó...'' Mỵ Dung đột nhiên giả vờ bí hiểm, đánh mắt với Nguyên Trì:
''Lang phải nói cho tôi biết là hoàng tử của nước Nam Việt đẹp, hay tên nô lệ bị trói trên đài kia đẹp hơn."
Chàng nhìn theo hướng ấy, quả thật thấy có một người dưới tấm vải che xập xệ.
Người này da dẻ trắng trẻo nhưng dáng người rất khỏe khoắn, không thể là kẻ ăn không ngồi rồi.
Hắn bị trói gô hai tay trên đỉnh đầu, dây nối với một cọc gỗ nhìn giống như để buộc trâu. Thân trên để trần, cả người chỉ mặc độc một cái khố rách.
Mặc dù tóc tai bù xù, mặt mày lem luốc nhưng mi mục thanh tú, mặt mày như họa, ngũ quan hoàn mĩ như được Lạc Thần nhào nặn tỉ mỉ mà thành. Nhất là đôi mắt kia, cho dù tràn ngập phong trần mệt mỏi cũng không giấu nổi anh khí bên trong.
''Người này tướng mạo hơn người, hào quang khác lạ, lẽ ra không thể là nô lệ mới phải.''
Nguyên Trì đánh giá thế, bởi chính hắn cũng từng là nô lệ, hắn biết nô lệ thì phải có dáng vẻ như thế nào.
Hắn không quên trước khi gặp được Mỵ Dung, dáng vẻ của hắn còn chả bằng gia súc, gia cầm.
Mỵ Dung nâng tay hất hất thì khựng lại.
Nàng nhìn quanh một vòng, mâu quang loé lên.
''Lang đến đánh tiếng với chủ trước, chẳng may chốc nữa có người nhìn thấy, tôi đi đằng này một lát.'' Mỵ Dung nói.
Nguyên Trì đáp ứng.
Nàng nhìn Nguyên Trì đi đến chỗ tên nô lệ xinh đẹp sau đó mới an tâm ghé vào một sạp hàng đang sắp xếp dở.
Nguyên Trì đã tới lán chòi nơi tên nô lệ bị trói, nói với một tên tốt đang tất bật quét dọn bên cạnh: ''Triệu vào gọi chủ của triệu ra đây, tôi muốn nói chuyện làm ăn.''
Tên tốt nhìn thấy chàng ăn mặc quý phái thì năng nổ vâng lời, buông chổi chạy đi gọi người.
Không để chàng đợi lâu, thoáng cái trong lán có kẻ bước ra.
Là một gã trung niên hơi béo, mặt mày lại không phúc hậu lắm, râu như tôm vểnh ngược lên giời.
''Tôi muốn người này.'' Nguyên Trì chỉ mặt điểm tên tên nô lệ.
Gã chủ nghe vậy thì mặt mày hớn hở, hai tay xòa xòa nịnh nọt: ''Lang thật có con mắt tinh tường, tên nô lệ này không những ưa nhìn mà còn có thể cưỡi ngựa bắn cung, nghe nói từng là quý tộc thế nên..."
Nguyên Trì biết kẻ trước mắt muốn kiếm chác chút đỉnh từ chàng.
Quả nhiên con mắt tí hí của lão láo liêng, cố làm ra vẻ khó xử nhưng không thành: "Về giá cả... có thể sẽ hơi cao.''
''Gã chớ lo, tôi không thiếu tiền, cứ báo giá đi, nếu thấy đúng tôi sẽ trả.'' Nguyên Trì nghe chủ nô lòng vòng, hơi mất kiên nhẫn.
''Vậy thì, lang thấy... Một trăm đồng voi? Thế nào?'' Chủ nô dè dặt.
''Không đắt, tôi sẽ mua hắn.'' Nguyên Trì không chớp mắt nói một câu.
Đừng nói chủ nô kinh ngạc thế nào, đến tên nô lệ được mua cũng hơi rung động.
Một trăm đồng voi.
Đấy là một con số không tưởng.
Giá cao thế mà cũng có người mua, hôm nay hắn hời to rồi, tự nhiên lại thấy hơi hối hận vì mình hét giá hơi thấp. Vị lang này không thiếu chút tiền lẻ, vừa trông đã biết là một mối ngon.
Gã nháy mắt với tên tốt, rồi nói với Nguyên Trì: ''Lang chờ một lát, khế nô sẽ được đem ra ngay.''
Tên tốt đã cầm giấy tờ đem lên, đưa ra trước mặt, lại nghe chàng bảo: ''Tôi không phải chủ của hắn, đợi một lát, nàng sắp trở về rồi."
Mỵ Dung mua xong món mình cần quay lại thì thấy Nguyên Trì đã đứng sẵn ở đó chờ.
Nàng tỏ ra bất ngờ: ''Không phải chứ, nhanh như vậy? Lang không kì kèo gì sao?''
Nguyên Trì cười: ''Chỉ có 100 đồng voi, cớ gì phải kì kèo. Nương cũng không thiếu một ít tiền ấy, trở về có thể trả tôi gấp đôi.''
Chàng lại đánh mắt sang đồ vật trên tay Mỵ Dung: ''Nếu tôi nhớ không nhầm thì nương cũng có gần hai trăm cái quạt rồi, sao còn mua thêm, một mình nàng quạt cũng đâu hết.''
''Lang à, cái quạt này không giống mà, làm bằng lông ngông đấy. Nhìn từng sợi, từng sợi được kết dính tỉ mỉ, màu sắc tinh khiết thế này, đảm bảo là hàng hiếm, có một không hai.'' Mỵ Dung sợ chàng không tin, nâng quạt gật gù đảm bảo.
Nàng dùng quạt phẩy bên tai Nguyên Trì làm tóc chàng bay loạn lên, cười không phúc hậu: ''Lang xem, quạt còn rất mát.''
Nguyên Trì thấy mình sắp bị nàng chọc cho chết cười: ''Được rồi nương, tôi tin nàng. Chớ phẩy quạt nữa, tôi thực sự sợ bị thổi bay mất.''
Tiếng cười của người con gái thật trong trẻo, thu hút tên nô lệ.
Hắn đánh bạo nhìn lên.
Va vào mắt hắn là cảnh tưởng mà có lẽ phải dùng cả đời để quên.
''Nương, chớ tiếp tục đùa nghịch, đây là khế nô, nàng lăn tay đi.'' Nguyên Trì đưa giấy và mực hồng đến trước mặt nàng.
Mỵ Dung cũng nghiêm túc lại, nhận lấy khế nhìn hồi lâu cũng không chịu lăn tay.
''Sao vậy?'' Nguyên Trì không tránh được tò mò.
Mực đỏ đã thấm vài tay bị bôi đi.
"Chu Diên mới đổi Lạc Hầu mới mà tôi không biết sao?''
Nàng ngẩng đầu hỏi một câu cộc lốc như thế.