• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa thoát ra khỏi mặt nước, Cao Lỗ và Trọng đã bị tiếng reo hò như sấm rền làm cho tai ù ù. Choáng váng qua đi hai người mới có sức lực bơi trở về bờ.

Trọng lên trước, ánh sáng chói mắt trong giây lát nhưng một khoảnh khắc cũng đủ làm chàng nhận ra trong tay mình chỉ là một viện đá xanh tầm thường.

Trọng mím môi, mắt đều là nghi hoặc và thất vọng.

Chuyện này không hiếm lạ ở các lễ hội ngọc năm trước bởi vì điều kiện mò được ngọc quá khắc nghiệt nên nhiều năm thậm chí còn không có dũng sĩ Ngọc. Bọn họ chỉ lấy làm tiếc rẻ vì người đẹp như vậy lài không giành phần thắng.

Mọi người chuyển ánh mắt lên người theo sau là Cao Lỗ. Hắn cầm bọc vải đem đến trước mặt mọi người, chỗ kẽ hở lộ ra màu đo đỏ.

Lúc này tiếng hô hoán chúc mừng lại vang lên.

"Giỏi quá là dũng sĩ Ngọc năm nay!"

"Đẹp trai thật!"

"Thật khôi ngô!"

Tiếng đàn bà con gái the thé, ngại ngùng thốt ra.

Cao gỗ nhìn xung quanh mà không thấy Mị Dung, cau mày, lòng ấm ức.



Hắn cầm ngọc trên tay mặt nghiêm nghị nói với Trọng ở đằng sau: "Đi theo tôi.".

Trọng gật đầu, cầm theo viên đá tầm thường của mình đi theo Cao Lỗ.

Người dân Thủy bộ vẫn reo hò vì dũng sĩ Ngọc năm nay của mình mà không biết rằng bọn họ đã đi mất dạng.

Hàn Hi quần áo, đầu tóc ướt sũng đứng một bên, cúi mặt buồn rười rượi.

"Người để nương ở đâu rồi?" Cao Lỗ hỏi.

Hắn không nghĩ tên nô lệ này lại dám bỏ Mỵ Nương của hắn để tham gia cái cuộc thi chết tiệt ấy nhưng đến một mảnh đá quý cũng mò không được.

"Theo ta... Ở bên đó." Trọng chỉ tay.

Cao Lỗ chớp hàng mi chưa khô hẳn thấy được bóng dáng thiếu nữ đang tươi cười cắn hạt dưa ngắm nghía đồ mỹ nghệ trong tay.

Đĩa hạt đã vơi đi nhiều, nghĩa là nàng đã phải chờ lâu.

Cao Lỗ sải rộng chân, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt nàng. Hắn hắng giọng "khù khụ".

Mỵ Drung lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thấy một người ướt ngư chuột lột, nước trên áo còn theo chân hắn nhỏ "tong tong" trên đất.

Phủi vụn đồ ăn trên tay xong, Mỵ Dung cười cười cầm khăn chụp lên đầu Cao Lỗ, cố tình vò để đầu tóc hắn rối bù xù, ác ý nói: "Tặng Lỗ, tôi vừa mới mua đấy."

Hắn bắt lấy cánh tay của nàng cười bất đắc dĩ: "Nương nàng không thể trêu đùa tôi nữa." Nói rồi đưa một bọc ra trước mặt.

Dung không thèm liếc, cái cầm một cái khăn khác trên bàn đến chụp lên đầu Trọng giúp chàng lau khô tóc, miệng nói: "Ướt nhẹp cả, khuôn mặt đẹp đẽ này sao có thể thảm hại thành vầy chứ?"

Đầu Cao Lỗ tức thì bốc khói, bắn đặt ngọc lên trên mặt bàn cái rầm, bắt đầu cắn hạt dưa.

Trọng đang được nàng lau tóc, thấy hành động của Cao Lỗ thì ngượng ngùng chộp lấy khăn, rụt rè nâng tay lên, giơ cho nàng xem viên đá trong tay của hắn cầm theo từ trước, e ngại mà nói: "Tôi vốn định tặng nó cho nương để xin lỗi chuyện lúc hộ tống... Nhưng..." Giọng chàng chuyển sang gấp gáp: "Tôi có thể đảm bảo trước Thần Lạc lúc nãy dưới hồ tôi nhìn thấy nó tỏa sáng, không ngờ..."

"Được rồi." Mỵ Dung ngắt lời Trọng. "Tôi tin lang không lừa tôi."



Nói rồi cầm lấy viên đá từ tay Trọng. Đá này nhìn thì to nhưng trọng lượng lại rất nhẹ Mỹ Dung có thể dễ dàng nâng lên được.

Một ánh sáng loe lóe.

Nàng nhìn bóng lưng giận dỗi cắn hạt dưa của Cao Lỗ, cất giọng: "Này, Lỗ mau đến cầm viên đá này giúp tôi đi."

Quả nhiên ai đó vẫn có lương tâm, trầm mặt đi đến giúp nàng cầm đá, chỉ là vẫn phụng phịu: "Nương mặc kệ ngọc tôi tìm cho nàng mà lại để ý viên đá nát này ư?"

Mỵ Dung không nói chỉ cười bảo: "Dù sao cũng không phải của chúng ta, ngọc vốn nên thuộc về Hàn Hy lang."

Vừa này thôi lúc nàng đi xung quanh dò hỏi đã biết được hoàn cảnh đáng thương của Hàn Hy. Cha bệnh nặng, ba đứa em gái nhỏ còn chờ được cho ăn, để duy trì cuộc sống mà chàng ta cần rất nhiều tiền. Hằng ngày phải làm đủ nghề để kiếm sống, hội Ngọc này mở ra, phần thưởng lớn như vậy cho dù có phải liều mạng thì cũng phải thắng cuộc.

Hàn Hy theo sau bọn Cao Lỗ và Trọng từ lâu, lúc nãy đứng một bên đã nghe hết lời. Mặt mày chàng ta tỏ ra ngạc nhiên lắm.

Mỵ Dung vẫy tay với Trọng rồi nhìn bọc vải trên bàn. Trọng hiểu ý đi lên cầm bọc trao cho Hàn Hy. Viên ngọc trên tay nặng trĩu làm mắt chàng cay nồng như ăn phải ớt, vừa thẹn vừa cảm động.

Mỵ Dung chắp tay: "Ngọc đã về tay, tôi tại đây bái biệt Hàn Hy, mong Lạc Thần che chở cho lang bình yên muôn đời."

Sau khi ghé vào một sạp hàng gần đấy mua quần áo khô ráo để thay, ba người lên ngựa trở về trạm nghỉ chân.

Các triệu đã đợi sẵn, dắt ngựa vào chuồng cho ăn cỏ. Còn các xảo thì tinh ý chuẩn bị sẵn. Hầu hạ Mỵ Dung tắm rửa thay quần áo.

Trọng bị tách ra ở một gian phụ cùng các triệu khác, còn Cao Lỗ thì ở trong gian chính cùng với Mỵ Dung.

Vừa mới tiến vào gian nhà trong Cao Lỗ liền nhỏ giọng bày tỏ, cầm viên đá lấy từ Trọng để lên bàn: "Mỵ Nương viên đá này quả thật biết phát sáng."

Dung nhìn vào mắt hắn: "Còn điều gì đặc biệt nữa không?"

Cao Lỗ kể toàn bộ sự việc mình trông thấy cho nàng nghe không sót một chữ.

Mỵ Dung ngước mắt, từ tốn rót cho hắn một cốc trà, nhìn Cao Lỗ một hơi nốc hết mới nói chuyện: "Tôi biết."



Cao Lỗ không tin: "Sao nương lại biết rõ ràng... Tôi nhìn thấy mà còn không tin vào mắt mình là."

Mỵ Dung nén cười, thần bí quay lưng: "Vốn định xăm cho Lỗ một con rồng rồi đá Lỗ xuống nước giúp tôi mò ngọc. Ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một Trọng."

"Tôi nghĩ Lỗ nên cảm ơn lang ấy vì đã giúp Lỗ tránh một kiếp đau đớn."

Cao Lỗ hỏi lại: "Chịu đau đớn? Tôi mà sợ một chút đau đớn này..."


Nhưng rồi Cao Lỗi nhận ra trọng điểm trong lời nói: "Khoan, xăm rồng?"


Thấy Cao Lỗ đã phát giác, Mỹ Dung tốt bụng giả thích: "Thuồng luồng là thủy quái của Âu Lạc, kẻ địch trời sinh của giống ấy là rồng, bởi thuồng luồng là rồng chưa hóa hình hoàn thiện."


"Mỵ Nương, vậy Trọng... Trọng là?"


"Rồng nước. Rồng của Nam Việt. Rồng của Triệu đế, Triệu Trọng Thủy."


Nghe cái tên ấy cốc nước trên tay Cao Lỗ trượt ra, vỡ tan tành.


Sau khi hai người trò chuyện một lúc Cao Lỗ cũng rời đi.


Mỵ Dung mở lòng bàn tay toàn là hạt dưa, nhét vào gầm giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK