• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh lửa bập bùng hắt lên người Mỵ Dung.

Lập lòe.

Khó nắm bắt.

Cao Lỗ tiến lên bắt lấy cánh tay đang khoanh lại của nàng:

''Nương không nên khó chịu trong lòng một mình.''

Thấy nương như thế tim Lỗ như bị xà nhà đè chặt, đau đớn không thể tả.

Cao Lỗ thấy tóc mai của nàng tả tơi, giúp nàng vun lại: ''Nói cho Lỗ được không?''

Mỵ Dung bị động tác của chàng làm cho chú ý, hơi ghé đầu nhìn sang.

Hắn thấy môi nàng mím chặt, lông mày cau có, thì cười nói: ''Hôm nay nếu nương cho Lỗ vượt phép một phân. Ngày mai sẽ kính trọng nương gấp vạn lần trước kia.''

Mỵ Dung không nói gì nhưng tay lại kín đáo chìa ra, hơi cúi đầu ngước lên đối mắt với chàng.

Vành tai đo đỏ.

Hắn thấy động tác thì như mở cờ trong bụng, vui vẻ cười trầm, bắt lấy cánh tay, nhào tới ôm lấy nàng nhấc lên cao như trẻ con.



Mỵ Dung rầu rĩ vì mình bị xốc lên như bao cát đắp đê, không nể tình gõ Cao Lỗ một cái: ''Nhẹ thôi, Lỗ làm gãy xương tôi mất.''

Giọng cười của chàng càng lớn hơn.

Nàng quyết định không để ý tới gã ấu trĩ này nữa, chỉ vùi mặt vào vai hắn thiếp đi.

''Lỗ biết không."

"Cái tôi nhìn thấy không phải mâm gạo mà là áo lông ngỗng.''

Cao Lỗ nghe rõ mồn một, một tay vỗ lưng nàng, một tay vuốt tóc.

Ôm Mỵ Dung trong ngực đi xuống bên cạnh tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.

Ánh lửa trại bập bùng.

Lạc dân nhảy múa mừng một vụ mùa bội thu.

Nam nữ từng đôi, từng đôi dính lấy nhau khiêu vũ.

Tiếng ồn ào vui sướng dường như không truyền đến bên này được mấy.

Rừng cây tối đen như mực, còn mặt đất thì bụi bặm.

Mỵ Dung đã ngủ trong tay Cao Lỗ được một lát. Lúc này Nguyên Trì cầm theo áo choàng đi tới.

Cao Lỗ nhận lấy giúp nàng đắp lên, ghém đến tận mang tai. Áo lông gấu mềm như nhung, cách âm rất tốt.

''Bắt được tên chuột nhắt đó chưa?'' Cao Lỗ đỡ đầu Mỵ Dung, che lấy tai nàng, giọng nhỏ mà lạnh nhạt hơn bình thường.

''Được rồi, nhưng lang chắc không biết được con chuột nhắt này to hơn lang tưởng đấy.'' Nguyên Trì nhặt lấy quạt lông ngỗng của Mỵ Dung, cười lạnh lẽo.

Cao Lỗ không trả lời, chỉ nhìn người đang ngủ trong ngực.

Nguyên Trì tiếp tục: ''Là người bên mẫu tộc của bà Đệ Nhị, sau này đã được tặng lại cho Mỵ Châu, tên gọi Man Lộ.''



''Mỵ Dung không thích máu tươi, xung làm nô dịch đi...'' Cao Lỗ nháy mắt ra hiệu cho Nguyên Trì ''...còn về phần Nguyên Phi và Mỵ Châu, Lạc Thần ắt sẽ trừng phạt họ.''

Nguyên Trì không nhịn được nhìn mặt trăng trên đỉnh đầu, vẫn hiền dịu và sáng chói như ban đầu.

Chợ đêm đã tan bớt. Cao Lỗ nhẹ nhàng xóc Mỵ Dung nép vào ngực mình, Nguyên Trì bên cạnh giúp đáp chăn lại cho nàng. Cả ba cùng trở về nhà sàn.

- ----

Căn nhà gỗ buổi tối phát ra ánh sáng le lói của những ngọn nến nhỏ và đuốc. Một dáng hình đứng dựa vào cây cột sừng sững chẳng khác là bao.

Cao Lỗ chỉ lướt qua Trọng đang đứng đó, ôm theo Mỵ Dung Tiến vào gian nhà trong.

Nguyên Trì thấy hai người khuất dần sau vách mới có tinh thần chú ý đến Trọng.

''Là tại tôi sao?'' Trọng nhận được sự đánh giá của Nguyên Trì nên lên tiếng.

Nguyên Trì lúc này không nể nang: ''Tám phần là tại triệu đấy.''

Trọng thấy thái độ của Nguyên Trì kém xa khi đứng trước mặt Mỵ Dung, rõ ràng vốn nên là một người hiền hòa mới phải. Chàng cụp mắt, cúi đầu nhìn bàn chân trống trơn.

''Mỵ Nương không phải là người triệu có thể mơ tưởng đến. Cho dù Lạc Thần cho phép thì tôi cũng sẽ không cho, Cao Lỗ lại càng không.Triệu cũng chẳng phải kẻ ngu dốt ngoài kia, có lẽ hiểu ý tôi.''

Mỵ Dung mềm lòng nhưng hắn thì không. Một kẻ như Trọng vĩnh viễn đừng mơ có thể chạm tay vào hào quang mà bọn họ tôn thờ.

Nguyên Trì nhìn hắn một lượt: ''Bộ quần áo này Mỵ Nương đã ban cho tôi, đợi sau khi về thành Ốc, triệu hãy giặt sạch sẽ chờ tôi tới lấy lại.''

Hết chuyện liền mặc kệ Trọng đứng đó bị gió thổi cho lạnh cóng, đi về phòng.

Có lẽ một nữ bộc thấy Trọng tội nghiệp nên đã bước ra dẫn chàng vào xếp cho một chỗ ngủ hợp lý.

- ----

Ở gian trong, Cao Lỗ đặt Mỵ dung xuống sạp đã được giải đệm.

''Lỗ à...'' Mỵ Dung hé mắt nói với hắn.

Cao Lỗ dừng động tác nhìn xuống: ''Tôi đánh thức nương sao?''

Mỵ Dung lắc đầu: ''Tôi vốn không ngủ.''

Cao Lỗ cảm thán trong lòng, hắn khẳng định chắc nịch rằng hắn không nói ra lời nào quá đáng.

Mỵ Dung: ''Cảm ơn..''

Hắn nghĩ mình nghe nhầm, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại: ''Đó là bổn phận của tôi, nương xứng đáng với điều trân quý nhất thế gian này.''


''Hôm nay Lỗ ở lại với tôi đi.'' Mỵ Dung mở miệng nói một câu không đầu không đuôi, dọa cho Cao Lỗ hết hồn.


Nàng hình như nhìn thấy tóc mai lòa xòa của hắn run rẩy, bật cười khẽ: ''Tôi muốn nghe Lỗ kể chuyện.''


Mặt chàng nóng bừng lên như nghĩ đến chuyện xấu.


Cao Lỗ xách một cái ghế dựa lớn tới bên cạnh sạp tre ngồi xuống, Mỵ Dung tận tâm đưa cho hắn một miếng lông thú để đắp.


Giọng trầm ấm không lẫn đi đâu được vang lên: ''Chuyện về Lạc Thần vĩ đại dùng nước biển mặn chát chế ra cam lộ cứu vớt Lạc dân của ngài khỏi hạn hán hoành hành...''


Trong cơn mơ, Mỵ Dung thấy mình đặt chân tới vùng đất xinh đẹp, yên bình, hoa tươi tràn ngập không gian.


Nàng ghé lên chân của Lạc Thần để ngài xoa đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK