• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dằm gỗ cắm không sâu nhưng lại nhỏ, Mỵ Dung phải chịu đau một lát thì các xảo mới dùng kim nhể ra được.

Nàng ngậm ngón tay đã tê rần vào miệng.

Tay xua nữ bộc, mắt nhìn xung quanh.

Lúc này Mỵ Dung mới nhìn tới những món đồ mà Cao Lỗ đã mang từ dưới hầm lên, trong đó có một thứ gì đó trong tròn màu đen...

Nhìn thấy nó, nàng liền không cười nổi.

''Lỗ cầm theo nó làm gì? Tôi có bảo đâu!''

Cao Lỗ đang xếp sách, quay ra với vẻ mặt ngơ ngác: ''Cái gì cơ?''

Mỵ Dung chỉ tay vào viên cầu màu đen mà Cao Lỗ mang ra từ dưới hầm nói: ''Là nó, tôi có bảo Lỗ mang theo sao?''

Cao Lỗ nhìn Mỵ Dung lửa giận cháy bùng ở sau đầu, hiển nhiên vô cùng bất mãn trước hành động của chàng.

Bất an trong lòng dâng lên, lúc này vội vàng hắn chỉ vơ đại được vài món trong rương, nào biết mình đã mang theo gì. Cổ họng hắn chuyển động, nhỏ giọng dò hỏi: ''Mỵ Nương, hay là ta đem nó trở lại hầm? Được không?''

Nàng không nói, cúi đầu cầm quả cầu lên...

Mỵ Dung: ''Thôi được rồi, dù sao cũng lấy ra.''

Chắc là Lạc Thần muốn thế rồi.

Nàng ngẩng đầu trừng mắt với Cao Lỗ đang trân trân đứng đó quát: ''Nhìn cái gì, không lo xếp sách sách tiếp đi.''

Cao Lỗ giật mình nhanh chóng hoàn thành công việc mà không nhìn thấy Mỵ Dung đang tủm tỉm cười trộm.

Hai người trước sau cầm lấy đồ lấy ra từ dưới hầm, Mỵ Dung còn bới đống giấy ở trong tủ, lựa được vài cuộn nhét cho Cao Lỗ, sau đó tìm đến một bãi đất trống ở sau cung điện.

Chỉ thấy Mỵ Dung cầm quả cầu màu đen, kéo ra một sợi dây như bấc nến, châm lửa một cái.

Tiếng xì xèo vang lên, nàng như dùng hết sức bình sinh ném qua cầu đó ra xa, sau đó hết sức chạy về hướng ngược lại, còn không quên kéo theo Cao Lỗ chạy cùng.

Bùm!

Một tiếng nổ kinh động trời đất.

Chim chóc sợ hãi kêu la, bay tán loạn.

Cát bụi bắn tung tóe.

Cao Lỗ chưa hết ngạc nhiên những cũng theo phản xạ mà đứng ra chắn hết vài viên sỏi nhỏ tính bay đến chỗ Mỵ Dung.

Một hồi dữ dội qua đi, hai người mới đi tới chỗ mà quả cầu đen vừa nãy rơi xuống.

Chỉ thấy chỗ đất đó mới nãy còn nguyên ven bằng phẳng, bây giờ đã thành một cái hố sâu, ước chừng một mét.

Uy lực thật kinh người.

Cao Lỗ và Mỵ Dung đồng thời quay mặt nhìn nhau.

Nuốt nước bọt.

''Tôi đã bảo là loại đồ chơi nguy hiểm này không nên mang ra ngoài mà.''

Cao Lỗ chỉ có thể đứng một bên ủy khuất nhìn Mỵ Nương nhà hắn bằng ánh mắt hối lỗi.

Cao Lỗ: ''Tôi thật sự biết sai rồi. Thật đấy...''

Nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng: "Nếu có loại vũ khí này thì sợ gì quân Nam Việt nữa, chỉ cần cho vài mồi lửa là đã chúng đi đời nhà ma."

Đúng lúc này một nữ bộc chạy đến bẩm báo với hai người: ''Mỵ Nương, Lạc Tướng Cao Lỗ, xảo đến thông báo lại rằng là Lạc Hầu Nguyên Trì xin được gặp mặt.''

Mỵ Dung gật đầu đồng ý: ''Xảo truyền lời ta cho Lạc Hầu, nói ta sẽ tới ngay.''

Xảo thưa ''vâng'' rồi lui dần vào trong cung điện.

Nữ bộc kia vừa chạy đi báo lại một nữ bộc khác liền chạy đến dìu nàng đi chỉnh trang dung nhan đã bị nhiễm không ít khói bụi.

Đợi Mỵ Dung thay quần áo xong thì Nguyên Trì đã ngồi chờ được một lúc. Nhưng chàng không hề tỏ bất kì thái độ nào.

Vừa thấy nàng đi ra Nguyên Trì đã đứng dậy, chắp tay nghiêm chỉnh, cúi chào.

Mỵ Dung an tọa trên ghế mềm.

Cao Lỗ theo sau, đang đứng một bên hóng hớt.

Các nữ bộc dâng hoa quả và rượu lên bàn, lui ra sau trong chốc lát.

Mỵ Dung uống một ngụm nước cho nhuận giọng, lại ăn một quả nho được bỏ hạt từ tay Cao Lỗ, hơi nghiêng đầu như lắng nghe.

Lúc này Nguyên Trì thưa chuyện: ''Mỵ Nương, thứ cho sự đường đột của Trì, vì có sự vì mừng nên mới vội vã tới chia sẻ cùng người.''

Mỵ Dung ''ồ'' một tiếng, trưng ra vẻ mặt hứng thú nhìn Nguyên Trì: ''Chuyện gì, lang nói tôi nghe thử xem?''

''Thưa Mỵ Nương, Âu Lạc ta vì có giống lúa Thần Xuất mà bao nhiêu năm nay đời sống của người dân các bộ đều trở nên sung túc hơn, nay Trì dựa theo giống ấy mà phát triển nên giống lúa mới cho số gạo gấp ba lần Thần Xuất hiện giờ.'' Nguyên Trì hồ hởi khoe khoang chiến tích của mình hệt như một đứa trẻ.

Mỵ Dung nhìn hắn, cười xòa: ''Được rồi, hết nói nổi với lang. Lang lập công lớn như vậy báo cho Vương ngài ắt sẽ ban thưởng hậu hĩnh, cớ gì lại đến cung điện của tôi khoe khoang vậy chứ?''

Nghe nàng hiểu thành như vậy Nguyên Trì hơi luống cuống mà giải thích: ''Mỵ Nương, không phải, tôi... Tôi chỉ muốn cho người biết đầu tiên thôi... Tôi không có ý gì khác đâu..."

Nàng nhìn Nguyên Trì xua tay giải thích cực kì đáng thương, lòng thương cảm nổi dậy cũng không trêu chọc hắn nữa. Cười nói:

''Được rồi, nói đi, Trì muốn gì, nếu có thể tôi sẽ đồng ý,"

Cao Lỗ không mù đương nhiên nhìn ra khóe miệng của Nguyên Trì đã vểnh lên trận trời, thế mà mở miệng ra vẫn là nói lời khách khí.

Nguyên Trì nửa ngồi nửa quỳ bên làn váy của Mỵ Dung: ''Mỵ Nương, tôi không cần gì cả.''


Tôi chỉ cần...


Nguyên Trì từ từ cúi đầu hôn lên mu bàn chân của Mỵ Dung.


''Nhưng người có muốn thưởng cho tôi thật thì tôi sẽ mừng lắm đấy.'' Dứt câu liền cười tươi một cái.


Cao Lỗ đứng bên cạnh nhìn cảnh này chỉ thấy gai mắt vô cùng.


Hắn chúa ghét sự đắc ý vênh váo trong mắt kẻ kia hơn bất kì ai.


- ----


Hành động hôn vào chân vốn xuất phát từ những nô lệ của thời đại trước, để thể hiện lòng trung thành với chủ nhân. Sau dần trở thành phổ biến hơn, thường dùng để biểu đạt sự thuần phục của người có địa vị thấp với người có địa vị cao hơn. Nhưng không có nhiều quý tộc làm theo vì đây vốn không phải hành động vinh quang cho lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK