Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Chú ý

Đám trẻ con cùng nhau chơi đến tận khi mặt trời đã lên cao, mọi người cảm thấy thực sự đói đến không động đậy được, xem chừng cũng muốn ăn cơm, nên khiêng đồ muốn về nhà.

Chu Ngũ Lang vẫn như cũ muốn cõng Mãn Bảo.

Có điều Mãn Bão đau lòng cho ca ca mình. Chủ yếu do bây giờ hắn vừa bẩn vừa đầy mồ hôi, cũng rất hôi nữa, cho nên Mãn Bảo kiên trì mình đi trở về.

Chu Ngũ Lang nghĩ nghĩ, dù sao ở chỗ này phần lớn đều là đất bằng phẳng không gồ ghề, Mãn Bảo hẳn là có thể tự mình đi được. Nương thấy thế chắc cũng sẽ không đánh hắn đâu, nên hắn cũng yên tâm nắm tay Mãn Bảo dắt về nhà.

Trên đường về gặp không ít thôn dân về nhà ăn cơm sớm, hiện tại Chu gia chính là chủ đề đang được bàn tán ở trong thôn, nhất là Chu Tứ Lang.

Mọi người trông thấy bọn hắn, đầu tiên là dùng ánh mắt lo lắng nhìn mông của Chu Tứ Lang một phen, sau đó dùng ngữ khí trưởng bối dạy bảo: “Tứ Lang, đánh bạc không có gì là tốt cả, chơi cái đó sẽ phá nhà phá cửa đấy.”

“Tứ Lang à, ngươi còn trẻ, về sau cũng đừng lại phạm phải sai lầm như vậy nữa nhé.”

……

Gặp một người thì lại có một người khuyên nhủ một phen, mặt của Chu Tứ Lang đều tái đi luôn rồi, hắn không trả lời. Ngũ Lang, Lục Lang cũng cảm thấy mất mặt, chỉ có Mãn Bảo, tuổi vẫn còn đang nhỏ, còn chưa có cái cảm xúc gọi là xấu hổ kia, hơn nữa nàng cảm thấy những lời khuyên bảo của thúc bá huynh đệ đều quá đúng.

Cho nên toàn bộ quá trình đều là nàng đến trả lời, “Lục thúc nói đúng, về sau nếu thúc ngài trông thấy Tứ ca của con lại từ sòng bạc chui ra, thúc cứ thay cha con đánh huynh ấy, khi trở về cha con khẳng định sẽ mời thúc ăn thịt heo.”

“Cũng không phải sao, Đại Trụ ca, lần sau các huynh nếu lại đi huyện thành huynh nhớ giúp muội nhìn chằm chằm Tứ ca, nếu huynh ấy không thành thật thì huynh cứ trói huynh ấy lại khiêng về, nương muội nhất định sẽ trả ơn huynh.”

Thấy mặt mày Tứ ca cứ âm trầm không nói lời nào, Mãn Bảo còn đập bàn tay của hắn: “Không có phép tắc gì cả, gặp mặt thúc bá huynh đệ sao ca lại không nói chuyện gì cả? Có phải ca chưa chịu ăn năn hối cải, còn muốn đánh bạc?”

Chu Tứ Lang chỉ có thể bày ra vẻ mặt cầu xin cảm ơn, ai nói hắn, ai dạy hắn đều phải nói một tiếng cám ơn.

Người trong thôn gặp nhau, bí mật truyền lời, nói đứa nhỏ Tứ Lang này xem ra thật sự là lãng tử biết quay đầu, thật ra tuổi của hắn còn nhỏ, nhất thời chịu không dụ dỗ cũng là chuyện bình thường.

Cho nên những người lúc đầu làm mai cho hắn đã bỏ qua suy nghĩ này lại bắt đầu dấy lên suy nghĩ.

Tiểu tử Tứ Lang này nếu như có thể thay đổi thì thật tốt, vẫn là tên gia hỏa không hề tồi, dáng dấp lại khỏe mạnh, làm việc cũng tốt, huynh đệ lại nhiều đứa có tiền đồ.

“Đúng thế.” Các thôn dân đều cảm thấy mấy đứa đã thành thân của Chu gia đều rất tiền đồ. Việc nhà nông đều làm tốt, còn chăm chỉ, chỉ cần không có việc làm là đi làm công cho mấy phú hào kiếm thêm tiền tiền. Lại xem xét Chu lão đầu và Tiền thị, đều là những người chăm chỉ nhất, theo lý mà nói, Chu Tứ Lang hẳn là cũng sẽ không thua kém gì.

Ánh mắt mọi người nhìn Chu Tứ Lang liền có thêm hai phần tha thứ.

Chu Tứ Lang không thể để ý đến mấy thứ này, bởi vì hắn vừa về nhà đã bị nương hắn sai đi chặt củi.

Hiện tại mùa thu hoạch đã kết thúc, trong nhà bắt đầu chuẩn bị củi để qua mùa đông, trước kia những việc này đều là là do mấy vị ca ca ở trên làm cho, loại việc như chẻ củi sẽ cho Tam ca làm, bởi vì sức của huynh ấy lớn.

Mà mấy tên ở dưới như bọn hắn vẫn chưa kết hôn thì phụ trách đi lên núi nhặt củi và ôm củi đã chẻ rồi vào trong túp lều.

Nhưng mà bởi vì Chu Tứ Lang đánh bài thua tiền, Tiền Thị và Chu lão đầu vừa thương lượng qua, việc chẻ củi việc cứ giao cho hắn đi, đây coi như là trừng phạt, cũng coi như làm cho mấy đứa con trai và con dâu trong nhà nhìn.

Trong nhà nhiều hài tử, mà ngón tay có dài có ngắn, Tiền thị khẳng định không thể xử lý mọi việc đều công bằng được, nhưng nếu như chỉ vì lớn mà cứ thế bỏ qua, vậy chỉ khiến cho mọi chuyện loạn hết lên, căn nhà này khỏi phải nghĩ đến chuyện sẽ sống được yên ổn.

Chu lão đầu sầu mi khổ sở ngồi xổm ở ngưỡng cửa, nhìn chằm chằm đứa con thứ tư đi lấy rìu, lúc này mới hừ một tiếng rời ánh mắt đi.

Trông thấy con gái nhỏ, trên mặt liền lộ ra nét cười: “Mãn Bảo, chơi vui vẻ vậy sao?”

Mãn Bảo cao hứng gật đầu, “Vui lắm, cha, trên núi chơi thật là vui, trên đó có rất nhiều hoa, còn có rất nhiều cỏ, buổi chiều con còn muốn đi nữa!”

“Buổi chiều ánh mặt trời rất lớn, con ở trong nhà nghỉ ngơi ngủ trưa, để đám Tứ ca của con đi là được rồi.” Chu lão đầu nói: “Nếu như con thích hoa, khi mấy đại tẩu của con quay về để các nàng hái cho con là được, con cũng không thể phơi nắng suốt như thế, nếu là phơi đến hỏng người lại phải uống thuốc.”

Mãn Bảo nghĩ đến nước đen mà mẫu thân nàng luôn uống, nhăn mũi nhỏ, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại, thật giống như cực kỳ khổ sở.

Chu lão đầu thấy thế không khỏi vui vẻ, cuối cùng tâm tình cũng tốt hơn một chút, để khuê nữ vào nhà ngồi, lát nữa sẽ ăn sáng.

Bữa sáng của nông dân đều là đợi làm xong một lượt việc nhà nông mới ăn tiếp, một ngày ăn hai bữa.

Một bữa chính là vào buổi sáng, một bữa là vào buổi chiều ăn xong cơm tối, thu dọn một chút, sau khi trời tối thì có thể đi ngủ.

Người lớn đều là như vậy, chỉ có trẻ con là ngoại lệ, giống ngày hè và thu, bởi vì thời gian dài hơn, đêm muộn hơn, trong nhà bình thường sẽ cho hài tử ăn thêm một bữa cháo vào buổi tối, không đến mức để bọn nó quá đói

Mãn bảo đi vào phòng chính, thân thể Tiền thị không tốt, hôm qua vừa sợ vừa giận, còn bị hù dọa, hôm nay chỉ có thể nằm ở trên giường.

Trông thấy khuê nữ cả người đều là cỏ thì không nhịn nổi mỉm cười: “Chơi rất vui đúng không?”

Mãn Bảo “vâng vâng” hai tiếng, ngồi bên mép giường, cực kỳ ngoan ngoãn: “Nương, lần sau đi chợ con muốn đi cùng với nhị ca.”

“Con đi làm cái gì?”

“Con cũng muốn học làm ăn.”

Tiền thị nhịn không được cười: “Con muốn đi chơi đúng không?”

Tiền thị suy nghĩ, lúc ấy đầu xuân có hội chùa Mãn Bảo chưa được đi, ngày thu hoạch đều kết thúc, hiện tại cũng không đi, chờ đến trời lạnh lại không thể ra khỏi cửa.

Tiền thị nghĩ như vậy thì gật đầu đồng ý, “Để Nhị tẩu của con dẫn con đi, đám Đại Đầu cũng đều đi, hôm qua đều bị dọa sợ, đi ra ngoài chơi một chuyến cho thoải mái.”

Về phần muốn làm ăn cái gì, Tiền thị chưa từng quá mức để trong lòng, dưới cái nhìn của nàng, đây chỉ là lời nói của hài tử.

Mãn Bảo cũng không cảm thấy là đây là lời nói của hài tử, nàng rất là nghiêm túc.

Cho nên sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng nàng cũng không đi học đường nghe giảng bài, mà là kéo Ngũ ca, Lục ca cùng đám cháu trai cháu gái đến hợp mưu hợp sức.

Ngũ Lang đưa tay sờ trán của muội muội, “Cũng không hề sốt gì mà, sao lại nói mê sảng rồi?”

Lục Lang cười nói: “Nhà chúng ta có cái gì có thể bán chứ?”

Mãn Bảo lắc đầu, “Không có, nhưng bên ngoài thì có.”

Nói xong nàng chỉ ra bên ngoài: “Bên ngoài có nhiều hoa cỏ đẹp mắt cỏ như vậy, chúng ta đều có thể lấy ra mang đi bán.”

Mọi người: ……

Lần này đến cả ba cái đầu đếu nói: “Không bán được!”

“Sao lại không bán được?” Ngay cả Khoa Khoa thông minh như vậy, lợi hại như vậy cũng sẽ thích những cỏ dại hoa dại này, vậy bên ngoài hẳn sẽ có nhiều người cũng sẽ thích mới đúng chứ.

Mãn Bảo cực kỳ độc tài, vung tay lên nói: “Cứ quyết định như vậy đi, chúng ta sẽ đi hái hoa, còn phải đi nhổ cỏ dại để đi bán.”

Ngũ Lang muốn khuyên nàng lại bị Lục Lang giữ chặt lấy nói: “Nghe Mãn Bảo đi.”

“Muội muội đã ngốc rồi, đệ cũng ngốc theo hả?”

Lục Lang: “Đệ không có ngốc, nhưng nếu như không nghe theo lời nàng, chúng ta còn có thể đi chợ chắc?”

Ngũ Lang suy nghĩ lại cảm thấy rất có đạo lý.

Phiên chợ cách thôn bọn họ rất xa, muốn đi phải mất hơn nửa canh giờ mới đến được nơi, lần trước là đi hội làng đầu xuân mua đồ mới được đi.

Hai người lập tức nháy mắt với Đại Đầu và đám còn lại, mọi người đều ngầm hiểu, đều cao hứng đồng ý với Mãn Bảo, ngày đó nhất định phải mang thật nhiều cỏ dại hoa dại thật đẹp đi chợ.

Mặc kệ nàng ấy, cứ đến phiên chợ rồi nói sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK