Chương 3: Hệ thống
Tiền thị bèn xoa đầu nàng, nói: “Khai hoang đâu có dễ dàng như vậy, hơn nữa lương thực trồng từ đất hoang sợ là cũng không đủ để nộp thuế. Mấy cháu trai của con còn rất nhỏ, đất trong nhà cũng đủ trồng rồi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tứ ca phạm một lỗi lớn như vậy, lại không thể đánh chết huynh ấy, chẳng may huynh ấy rảnh rỗi không có việc gì làm rồi lại đi đánh bạc thì sao?”
Tiền thị không khỏi suy tư. Tứ Lang gây ra lỗi lớn như vậy, nếu không phạt, mấy đứa con trai con dâu khác trong nhà chắc chắn sẽ không phục. Nhưng nếu thật sự đánh nó tàn phế, bà có nỡ hay không lại là một chuyện khác, về sau trị thương còn cần phải dùng tiền, đó mới là điều đáng để đau lòng.
Tiền thị nói: “Được rồi, ngày mai bảo Tứ ca của con đi khai hoang đi.”
Lúc này Mãn Bảo mới vui vẻ trở lại: “Con đi giám sát Tứ ca.”
“Nương thấy con muốn ra ngoài dạo chơi thì có. Trong đất có rất nhiều rắn rết, con đừng đi theo góp vui nữa, để cho đám cháu trai của con đi theo là được rồi.”
Mãn Bảo nói: “Không chịu đâu, con cũng muốn đi.”
Lúc trước nàng cho rằng gia đình này của mình rất tốt, không thiếu ăn, không thiếu mặc, mỗi ngày đi chợ nàng đều có kẹo để ăn, tuy rằng nàng cũng không thích ăn kẹo cho lắm.
Thế nên lúc trước Mãn Bảo chỉ muốn học chữ mà thôi, nàng cho rằng học chữ đọc sách sẽ khiến nàng cảm thấy rất vui sướng. Có điều Khoa Khoa lại không có sách cho nàng, chỉ có thể cho nàng kẹo.
Mãn Bảo từng ăn rồi, mấy thứ kẹo ấy tuy rằng ngọt hơn kẹo do Nhị ca mang từ chợ về, nhưng nàng vẫn không thích ăn cho lắm.
Có điều bây giờ nàng mới biết, hóa ra nhà bọn họ vẫn còn rất nghèo, nàng phải tiết kiệm tiền. Bây giờ nàng còn rất nhỏ, không thể làm ruộng, cũng không thể đi ra ngoài làm việc, cách duy nhất để kiếm tiền chính là bán kẹo.
Có điều bởi vì nàng vẫn luôn lười nhác, không đào rau cho Khoa Khoa, Khoa Khoa cũng đã rất lâu không cho nàng kẹo để ăn rồi.
Đúng rồi, Khoa Khoa là thứ đột nhiên xuất hiện ở trong đầu nàng. Mùa xuân năm ngoái cuối cùng nàng cũng nhớ được hết cuốn ‘Thiên Tự Văn’, Trang tiên sinh rất cảm động, đã tặng cho nàng một chồng bản thảo ‘Thiên Tự Văn’ mà ông ấy đích thân viết tay.
Mãn Bảo vui vẻ ôm bản thảo chạy về nhà. Sau khi về nhà một lúc thì Khoa Khoa xuất hiện, nó nói nó là một phân quán của Bách Khoa quán, chủ quản khoa sinh vật, lại vô tình rơi xuống nơi này.
Nó cần thu thập rất nhiều loài sinh vật, đổi lấy năng lượng từ trong Bách Khoa quán để rời khỏi đây.
Ban đầu Mãn Bảo nghe không hiểu, chỉ xem như mình có thêm một người bạn mới, thế là nàng vui vẻ đi nói với mẫu thân.
Có điều Tiền thị lại cho rằng đây chỉ là giấc mơ của một đứa trẻ con, bà cũng dỗ dành nàng một lúc.
Mãn Bảo rất thông minh, dần dần đã hiểu ra người khác đều không nhìn thấy, cũng không thể nghe được giọng nói của Khoa Khoa. Thế nên nàng cũng không nhắc đến chuyện này nữa, mà coi người bạn này như là người chỉ có mình nhìn thấy được, nghe thấy được.
Khoa Khoa vẫn luôn mong nàng giúp nó thu thập thật nhiều thực vật, chỉ có điều Mãn Bảo đã đào hết tất cả rau trong vườn nhà cho nó thu thập rồi, đến cả cỏ bên ngoài cũng đã đào lên hết sạch. Chỗ quá xa thì đi rất mệt, nàng không muốn đi một chút nào.
Vì bạn bè, nàng đã miễn cưỡng đi tìm một vài loại cỏ nhỏ chưa từng nhìn thấy cho Khoa Khoa. Chẳng qua người trong nhà vẫn không yên tâm để nàng chạy nhảy bên ngoài, bình thường đám cháu trai cháu gái có thể đi ra ngoài chơi, nàng lại luôn bị đại tẩu dắt đi.
Nhiều nhất cũng chỉ có thể chơi ở trong thôn, tuyệt đối không thể ra ngoài thôn, càng đừng nói đến chuyện đi khai hoang.
Mãn Bảo quấn lấy mẹ, suýt chút nữa đã nằm ăn vạ ra đất. Hôm nay thân thể và tinh thần của Tiền thị hơi uể oải, thấy con gái yêu như thế, nghĩ đến nàng năm nay cũng không còn nhỏ nữa, đúng là thời điểm thích dạo chơi nhất. Bà cũng không nhẫn tâm quản lý nàng quá chặt, vì thế đành miễn cưỡng gật đầu nói: “Được rồi được rồi, đi đi, đi đi, chỉ có điều con phải nghe lời Ngũ Lang, Lục Lang, không được chạy nhảy lung tung, cũng không được phơi nắng quá lâu, biết chưa?”
Mãn Bảo vui vẻ đồng ý.
Tối đến nàng còn ăn một chén cơm đầy, tranh giành đồ ăn với Ngũ ca, Lục ca và đám cháu trai cháu gái, cũng ăn sạch sành sanh tất cả mọi thứ.
Ngoại trừ mấy đứa nhỏ trẻ người non dạ này ra, khẩu vị của người lớn thật sự không được tốt cho lắm. Trong nhà khó khăn lắm mới dành dụm được chút tiền, vậy mà trong một đêm đã trở về cảnh tay trắng, có tâm trạng tốt mới là lạ.
Chu lão đầu xới một đũa cơm, lần đầu tiên cảm thấy lương thực rất khó nuốt, ông ăn không nổi nữa.
Nghĩ đến mười năm lượng bạc kia, trong lòng ông đau nhói từng cơn, đau đến mức hai mắt ửng đỏ. Cuối cùng Chu lão đầu nhịn không được, ông ném bát cơm xuống, đi đánh đứa con trai thứ tư một trận, sau đó mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn đôi chút.
Mấy người Chu Đại Lang sau khi thấy cha đánh lão Tứ xong, bọn họ đánh tiếp thì cũng không hay, vì vậy chỉ có thể xụ mặt ăn cơm.
Tiền thị và đám con dâu cùng nhau ăn cháo. Bây giờ mùa thu hoạch đã qua rồi, trong nhà ngoại trừ mấy người đàn ông ra, cũng chỉ có Mãn Bảo có thể ăn cơm, những người khác đều phải ăn cháo hết. Chẳng qua cháo cũng được nấu rất đặc, chí ít vẫn có thể khiến mọi người ăn no.
Nhưng sau đó Tiền thị lại đặt đũa xuống, nói: “Bây giờ trong nhà đến một văn tiền cũng không có, sống những ngày như vậy thật sự là thấp thỏm không yên. Từ ngày mai trong nhà sẽ không nấu cơm nữa, nấu cháo hết đi. Con dâu cả à, về sau chừa lại thêm ít gạo, sắp vào đông rồi, mùa đông qua đi thì vẫn còn hai mùa xuân hạ nữa.”
Tiểu Tiền thị cúi đầu đồng ý.
Sau đó nàng lại liếc nhìn Mãn Bảo, hỏi: “Vậy tiểu cô phải làm sao bây giờ? Cơ thể của muội ấy yếu ớt như vậy, cũng ăn cháo luôn sao?”
Tiền thị khép mi lại, nói: “Ngày mai con mang theo sáu cân gạo đến trường học, bảo lão đại đi cầu xin Trang tiên sinh, sau này Mãn Bảo sẽ ăn cơm trưa ở trường. Rau thì lấy ở trong vườn nhà mình, sau này mỗi ngày con cắt thêm hai cây đưa tới là được rồi.”
Tiểu Tiền thị vâng lời, nhanh chóng ăn cho xong rồi cùng em dâu thu dọn bát đũa.
Mãn Bảo cho rằng làm như vậy không ổn lắm, bèn hỏi: “Nương, vậy đám Đại Nha thì sao?”
Tiền thị giơ tay xoa đầu nàng, mỉm cười nói: “Cơ thể của đám Đại Nha rất khỏe mạnh, không cần ăn cơm, cơ thể con yếu ớt, phải ăn nhiều một chút. Nếu chẳng may sinh bệnh thì trong nhà lại phải bỏ tiền ra mua thuốc cho con đó.”
Ngay từ khi còn nhỏ hai đứa Đại Nha và Đại Đầu đã được truyền thụ tư tưởng như vậy. Ông bà cha mẹ từ nhỏ đã nói với chúng rằng sức khỏe của cô nhỏ không tốt, không cho chúng đẩy nàng, ức hiếp nàng, phải cho nàng ăn nhiều một chút, nuôi béo tốt một chút thì mới không sinh bệnh.
Nếu không bị bệnh rồi lại phải tốn tiền mua thuốc, đến lúc đó chúng sẽ không có tiền mua kẹo ăn.
Cho nên từ nhỏ chúng đã không hề có ý kiến với việc cô nhỏ cùng với ông nội và cha của chúng được ăn cơm, còn chúng lại phải húp cháo.
Hơn nữa cô nhỏ cũng đối xử với chúng rất tốt, tuổi tác cũng nhỏ hơn chúng, vậy mà vẫn luôn cho chúng kẹo, do đó mấy đứa nhỏ đều rất thích vị cô nhỏ này.
Thế nên lúc bà nội liếc nhìn, chúng đều gật đầu lia lịa, tỏ vẻ cô nhỏ phải ăn nhiều một chút, bọn cháu ở nhà húp cháo là được rồi.
“Trong đất còn có chút ngũ cốc, hay là chúng ta đào lên rồi nướng lên ăn.”
“Không được, ngày mai chúng ta phải giúp Tứ ca đi khai hoang nữa.” Mãn Bảo nói: “Có điều chúng ta có thể đi tìm trái cây dại ăn.”
Chu lão đầu nhìn về phía Mãn Bảo: “Khai hoang?”
Tiền thị nói: “Quên mất chưa nói với mọi người. Ngày mai sẽ để lão Tứ đi khai hoang, nó nợ tiền mọi người trong nhà, chung quy cũng phải làm việc để kiếm tiền chứ.”
Chu lão đầu lại không cảm thấy khai hoang có thể kiếm ra tiền, có điều như vậy cũng tốt, tránh cho tên tiểu tử này rảnh rỗi không có việc gì làm rồi lại đi đánh bạc, vẫn nên tìm chút việc cho hắn làm thì hơn.
Bởi vậy ông cũng nói: “Lão Ngũ, lão Lục, ngày mai các con đi cùng đi, nếu nó lười nhác thì cứ đánh nó cho cha.”
Mãn Bảo xung phong nhận việc: “Cha để con, Ngũ ca Lục ca chắc chắn không đánh thắng được Tứ ca đâu.”
Chu lão đầu không khỏi bật cười, duỗi tay xoa xoa đầu nàng, cười nói: “Được rồi, để con, Tứ ca của con nếu dám không nghe lời, con cứ cầm gậy đánh nó.”
Mãn Bảo vui vẻ giống như nhận được thánh chỉ, buổi tối ngủ rất sớm, cũng âm thầm hứa hẹn với Khoa Khoa trong đầu rằng chắc chắn ngày mai sẽ giúp nó tìm mấy loại thực vật trước nay vẫn chưa tìm được, còn yêu cầu: “Ngươi nhất định phải chuẩn bị kẹo cho ta nhiều hơn chút, ta muốn mang chúng đi bán.”
Hệ thống quả thật là buồn chết đi được. Mấy loại thực vật mà Mãn Bảo thu thập được đều rất bình thường, đã hơn một năm rồi, hiệu quả và lợi ích còn chưa thấy đâu, vậy mà nó đã phải đổi chút tích phân còn dư lúc trước của mình thành kẹo cho nàng.
Nhưng không đổi không được, đây chỉ là một đứa trẻ, nếu không có kẹo treo thưởng trước mặt, nàng còn lâu mới chơi trò này với nó.
Không sai, Mãn Bảo vẫn luôn xem thứ này là một trò chơi. Trước nay nàng chưa từng nghĩ tới việc sẽ dùng nó để đạt tới đỉnh cao của cuộc sống, thực hiện cái gì mà mục tiêu phi thường của đời người.
Đã hơn một năm rồi, hùng tâm tráng chí của hệ thống sớm đã bị mài mòn đi rất nhiều. May thay nó đã ràng buộc với ký chủ, cho dù không có năng lượng giúp nó rời khỏi không gian này, trở lại vị diện ban đầu, nhưng nàng vẫn có thể giúp nó duy trì vận hành.
Chờ ký chủ lớn thêm chút nữa là được rồi.
Đây là hệ thống tự an ủi bản thân.
Nếu không được nữa, hậu quả xấu nhất cũng chỉ là chờ sau khi ký chủ chết đi, đến lúc đó nó lại chọn một ký chủ khác có dã tâm lớn hơn một chút là được rồi.
Hệ thống lặng lẽ khẩy số tích phân còn thừa của mình, tính toán xem còn có thể đổi được bao nhiêu kẹo cho nàng.
Mãn Bảo tự cho là đã hứa hẹn xong với Khoa Khoa, nàng bèn kéo cái chăn nhỏ đắp lên người, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau gà vừa gáy sáng không bao lâu, trong viện đã có tiếng động. Mãn Bảo trở mình, cong chiếc mông nhỏ chui vào chăn tiếp tục ngủ.
Mấy nhà nông luôn luôn dậy từ rất sớm, cho dù mùa thu hoạch đã kết thúc nhưng đất đai vẫn phải cày xới.
Hơn nữa Chu Đại Lang, Chu Nhị Lang và Chu Tam Lang đều phải đến làm việc ở nhà Bạch địa chủ, bọn họ cũng phải ra ngoài.
Chờ trong viện truyền đến tiếng gào khóc và tiếng đánh đòn, Mãn Bảo cuối cùng cũng dụi mắt bò dậy. Khuôn mặt nàng đỏ bừng đi đẩy cửa sổ, nhìn thấy cha đang kéo Tứ ca ra khỏi phòng, đá một cước vào mông hắn, đuổi hắn ra ngoài làm việc, nàng chợt nhớ đến chuyện đã hứa với Khoa Khoa tối hôm qua.
Cũng mặc kệ cơn buồn ngủ, Mãn Bảo lập tức trèo xuống giường, sau khi mặc quần áo xong bèn chạy vội ra, nói: “Tứ ca, ca đợi muội một chút, muội đi với ca.”
Tiền thị ôm lấy nàng, nói: “Không vội, rửa mặt trước đi đã.”
Cơm sáng không ăn sớm như vậy, phải đợi đến lúc mặt trời lên cao thì mới được ăn. Tiểu Tiền thị để cô nhỏ đi rửa mặt, lại rót cho nàng một cốc nước sôi để nguội, lúc này mới đi lấy một quả trứng gà pha ra cho nàng uống.
Mãn Bảo ghét bỏ uống xong nước trứng gà, sau đó lập tức xoay người đuổi theo Tứ ca.
Mấy người Ngũ Lang đang đứng trước cửa đợi nàng, nước trứng gà buổi sáng là phúc lợi của Mãn Bảo, ngay cả Chu lão đầu và Tiền Thị cũng không có.
Nghe nói năm đó tiểu cô suýt chút nữa đã chết vì bệnh, may nhờ có nước trứng gà nên mới sống lại, từ đó về sau mỗi ngày nàng đều phải ăn một quả trứng gà, thiếu ai thì thiếu chứ không được thiếu trứng gà của nàng.
Người trong nhà không nghĩ Chu Tứ Lang có thể khai khẩn ra loại đất tốt gì, thế nên ngoại trừ chính chủ là Chu Tứ Lang ra, cũng chỉ phái một đám nhóc đi theo giúp hắn một tay.
Ví dụ như Ngũ Lang, Lục Lang, Đại Đầu và Đại Nha con của Đại Lang, còn có Nhị Nha và Nhị Đầu con của Nhị Lang.
Ngũ Lang năm nay mười bốn tuổi, Lục Lang thì mười hai, đều đã thanh niên rồi. Theo cách nói của người trong thôn, hai người họ đã có thể thành thân, qua hai năm nữa là có thể sinh ra một đứa nhóc bụ bẫm ấy chứ.
Đại Đầu và Nhị Đầu đều là cháu trai của Mãn Bảo, một đứa chín tuổi, một đứa sáu tuổi. Đại Nha và Nhị Nha thì là cháu gái của Mãn Bảo, một đứa tám tuổi, một đứa bảy tuổi.
Bên dưới còn có Tam Đầu con của Đại ca, cũng là cháu trai, bằng tuổi với Mãn Bảo. Hôm nay cậu bé cũng rất muốn đi, nhưng lại bị mẹ mình cản lại, cậu bé phải đưa Tam Nha và Tứ Đầu đi nhổ cỏ trong vườn rau.
Tam Nha là con của Nhị ca, còn Tứ Đầu là con của Tam ca, tuổi còn rất nhỏ, đều mới bốn tuổi, đến đi còn chập chững, chỉ có thể ở nhà nhổ cỏ.
Đường núi gập ghềnh, Mãn Bảo đi rất khó, vì thế Ngũ Lang và Lục Lang phải thay phiên nhau cõng nàng. Tứ Lang thì khỏi phải nghĩ, trên người hắn đang bị thương, có thể tự mình đi khai hoang đã xem như là có năng lực rồi.