Chương 4: Cỏ Mần Trầu.
Thôn Thất Lý của bọn họ tổng cộng có sáu mươi tám hộ, chiếm giữ một phần lớn… ờm, sườn núi. Những ngọn núi ở đây đều có thể khai hoang thoải mái.
Mà phần đất hoang bằng phẳng rất ít, thậm chí đất đá chiếm đa số, còn rất cằn cỗi, không bằng khai hoang trên sườn núi. Cho nên hiện giờ Chu Tứ Lang đang khiêng cuốc cùng liềm đi tới sườn núi, hắn tính leo lên cao xem chỗ nào vừa mắt thì khai hoang chỗ đó.
Chu Tứ Lang tùy hứng như thế, Mãn Bảo sẽ đáp ứng sao?
Đương nhiên không rồi!!!
Mãn Bảo bị cõng lên đỉnh núi, Chu Tứ Lang nhìn xung quanh, chỉ một khu ít cây cối: “Chúng ta khai hoang chỗ đó đi.”
“Không được!” Mãn Bảo không do dự từ chối, chỉ một khu khác nói: “Muội muốn làm chỗ kia.”
Chu Tứ Lang nhìn lại, thấy chỗ đó không chỉ nhiều cây cao, còn nhiều bụi cây thấp bé, nghĩ tới lúc đào chắc chắc sẽ khó làm, hắn từ chối: “Không được, miếng đất kia không tốt đâu.”
Nhưng nơi đó có rất nhiều cây cối với bụi cây như thế nhất định sẽ có thứ Khoa Khoa thích, Mẫn Bảo vẫn muốn đổi khối đường kia với Khoa Khoa kiên trì: “Nhất định phải làm chỗ kia.”
Nàng đưa ra lý do cực kì chính đáng: “Ca xem chỗ kia có nhiều cỏ dại thế kia, còn có cây lớn nữa, về sau trồng đậu với dưa chắc chắn sẽ tươi tốt, rồi ca nhìn cái đám anh chọn đi, không có chút cây cối nào, sau này chưa chắc đã tốt như chỗ muội chọn, ấy, còn có đá nữa kìa, cỏ dại không thích sỏi đá, đậu với dưa chưa chắc đã thích.”
Chu Tứ Lang không vui: “Cuối cùng ca khai hoang hay là muội?”
Mãn Bảo chống nạnh nói: “Ca làm, nhưng ca phải nghe lời muội, bằng không tý nữa muội về muội sẽ nói với cha, ca cố tình chọn một chỗ đất xấu để lười biếng, để cha đánh ca một trận.”
Chu Tứ Lang giận tới nhe răng, nhưng hắn không thể không nghe lời nàng, bởi vì cha sẽ nghe Mãn Bảo.
Sờ vết thương trên người, Chu Tứ Lang chỉ có thể hậm hực: “Được, vậy làm mảnh kia, đi thôi.”
Chu Tứ Lang muốn cõng nàng xuống, nhưng Mãn Bảo nghĩ một lúc rồi xua tay nói: “Không cần cõng muội đâu, muội tự mình xuống được, Tứ ca, ca đi khai hoang trước đi.”
Chu Tứ Lang rất tức giận, nói: “Đồ lùn như bí đao nhà muội xuống dưới kiểu gì? Để Ngũ Lang đưa muội xuống?”
“Vậy để Lục ca cùng đi với muội nhé?”
“Không được, bọn họ phải ở lại giúp huynh khai hoang nữa.”
Chu Ngũ Lang và Chu Lục Lang thực sự không muốn làm việc, lắc đầu nguầy nguẩy: “Trước khi đi nương đã dặn dò hai bọn đệ phải trông chừng muội muội, Tứ ca, ca đi xuống dưới cắt cỏ trước đi, bọn đệ không cầm liềm, xuống đó cũng vô dụng.”
Chu Tứ Lang ngẩn người: “Hai đứa không cầm liềm?”
Chu Ngũ Lang cười: “Bọn đệ phải thay phiên cõng Mãn Bảo lên núi, tay đâu cầm đồ chứ?”
Chu Tứ Lang quay sang nhìn Đại Đầu và Đại Nha: “Bọn con tưởng mấy thúc cầm theo nên không mang.”
Chu Tứ Lang đành sai Đại Đầu: “Cháu về lấy đồ đi, nhanh chân lên.”
Đại Đầu liền nói: “Tý nữa đành nào cũng phải về ăn cơm sáng, ăn cơm xong lấy cũng được, giờ về lại lên chẳng làm được bao nhiêu, Tứ thúc, thúc đi làm việc trước đi, bọn con đưa tiểu cô xuống dưới.”
Mọi người: “Đúng vậy, Tứ thúc/Tứ ca mau đi đi.”
Chu Tứ Lang cảm thấy mình bị chúng bạn xa lánh, mà đầu sỏ gây lên tội này chính là Mãn Bảo.
Mãn Bảo còn hung dữ với hắn: “Ca mau đi đi, không lúc trở về ăn sáng muội sẽ nói cho cha biết ca lười biếng.”
Chu Tứ Lang đành cầm cuốc liềm rời đi.
Mãn Bảo cảm thấy hài lòng, chân ngắn xuống dưới núi, lúc ngắt quả, lúc vặt hoa, Ngũ Lang Lục Lang cùng Đại Đầu Đại Nha lớn lên trong núi từ bé, thấy muội muội (cô nhỏ) chơi vui vẻ như vậy, liền chạy xung quanh chơi, thấy bụi hoa dại xinh đẹp thì ngắt một bông, thấy trái cây dại ăn được thì vặt, thận chí đi đào bới móc đất, thấy một tổ kiến cũng vui vẻ nửa ngày.
Mãn Bảo cố gắng đào một cây cỏ dại, lau mồ hôi trên mặt, hỏi Khoa Khoa trong lòng: “Ngươi muốn cái này không?’
Khoa Khoa lộ ra giọng nói bất đắc dĩ: “Ký chủ, cỏ Mần Trầu này ngươi ghi vào từ lâu rồi.”
Mãn Bảo hoài nghi: “Thật á, sao ta không nhớ?”
Hệ thống chiếu phần Mãn Bảo ghi đặc điểm của cỏ Mần Trầu, trên đó có ghi đặc thù sinh thái, nơi sinh sản, phương thức sinh sôi cùng giá trị chủ yếu, tất cả điều được liệt kê chi tiết.
Mãn Bảo thích đọc sách nhất, nhìn mấy dòng chữ này thì vui vẻ, hưng phấn hỏi: “Mấy cái này từ đâu ra vậy?”
Hệ thống nói: “Cỏ Mần Trầu đã tồn tại trong thế giới phát minh ra ta, đây là sách Bách Khoa, những thứ ngươi ghi vào, nếu có trong sách Bách Khoa, nó sẽ hiện lên mọi đặc điểm của thực vật.”
Hệ thống dừng một chút rồi nói: “Ký chủ, ta cảm thấy ngươi dù không thể tìm được những loài thực vật đã bị tuyệt chủng hoặc quý hiếm, ít nhất cũng phải tìm loài thực vật có giá trị hoặc giá trị tương đối cao, như vậy mới được nhiều điểm đánh giá, lấy được càng nhiều tích phân, ta mới đổi cho ngươi nhiều kẹo hơn nữa.”
Nói thật, nó đi theo Mãn Bảo đã hơn một năm, trừ ba dạng thực vật kia có người click download, thì những thực vật khác không được ai đoái hoài tới, mà ba dạng thực vật kia không có tỷ lệ xem cao lắm, trên cơ bản nó toàn dùng điểm tích phân của mình đổi kẹo cho Mãn Bảo.
Mãn Bảo không thất vọng, nàng xem xong phần phân tích cỏ Mần Trầu, nàng học thuộc xong “Thiên Tự Văn”, ngày nàng gặp hệ thống, chính là ngày nàng có “Thiên Tự Văn”. Kể từ đó trở đi, mỗi ngày nàng ngâm mình trong chữ viết, hiện giờ còn rất nhiều chữ không viết được, nhưng nàng đã có thể nhận biết mặt chữ.
Cho nên khi nhìn quyển sách này, Mãn Bảo hiểu tới bảy tám phần, có chữ nào không quen thì trực tiếp hỏi Khoa Khoa.
Hệ thống từ trước đến nay hỏi gì đáp nấy, mấu chốt Mãn Bảo cũng khá đáng yêu, ai lỡ từ chối một cô bé bốn tuổi đáng yêu như vậy?
Không, Mãn Bảo vẫn luôn kiên trì mình năm nay sáu tuổi, à, tính cả tuổi mụ.
Mãn Bảo đọc xong, nhưng vẫn không hiểu lắm, nhưng không phải cái gì nàng cũng hỏi, chỉ hỏi mấy đề tài mà mình hứng thú: “Ở đây có nói cỏ Mần Trầu giải hàn thấp, thanh nhiệt giải độc, tán ứ cầm máu là sao?”
Khoa Khoa: “Nghĩa trên mặt chữ, trong đông y, người ăn ngũ cốc sống thường xuyên sẽ dẫn tà khí từ bên ngoài vào cơ thể hoặc tỳ dương không khỏe dẫn tới thủy thấp ứ đọng. Giống như thượng hỏa có thể dùng cỏ Mần Trầu thanh nhiệt giải độc, giải trừ hàn thấp, còn tán ứ càn máu càng đơn giản, nếu bị ngã chảy máu hoặc bầm, ngươi giã nó ra rồi đắp lên vết thương để cầm máu cũng như làm tan bầm.”
Mãn Bảo “Oa” một tiếng: “Thứ này quý như vậy à, không được, ta phải đào nhiều hơn một chút mang về nhà.”
Mãn Bảo liền dùng hết sức lực cỏn con của mình nhổ lên, nhổ mãi cỏ này mới ra.
Hệ thống cũng cảm cây cỏ này không tệ, khuyến khích Mãn Bảo, còn nghĩ cách cho nàng: “Ngươi dùng dây leo buộc vào là có thể ôm mang về được rồi.”
Mãn Bảo cảm thấy cũng có lý, rút không ít cỏ Mần Trầu, chờ Ngũ Lang cùng Lục Lang hái xong quả dại đi về, trên người nàng đều bùn đất, mồ hôi đầm đìa, hai thiếu niên đều sợ ngây người, chạy lên hỏi: “Muội muội, muội làm gì thế?”
Mãn Bảo sáng mắt nói: “Ngũ ca, Lục mau tới hỗ trợ, muội tìm được một loại dược liệu tốt lắm nè.”
Hai thiếu niên tiến lên, nhìn cỏ dại trong tay, đến chịu nói: “Chẳng phải cỏ dại hay sao, ở đâu mà chẳng có.”
“Không phải đâu, cái này tên là cỏ Mần Trầu, có thể giải độc, còn có thể cầm máu nữa.” Mãn Bảo hai hai ca ca của mình: “Mau cùng muội nhổ lên đi.”
Ngũ Lang cầm cỏ trên tay nàng để xuống, rồi lau sạch tay cho nàng nói: “Đừng vội, tới đây ăn thử quả dại mấy ca tìm nè, đây ăn thử một trái xem.”
Nói xong nhét một trái chín hồng rực nhét vào miệng nàng, mùi vị ngọt ngào, Mãn Bảo híp mắt lại, quên luôn cỏ mần trầu trên mặt đất: “Muội muốn thêm!”
Hệ thống cũng kích động nói: “Đây là quả chưa từng thu thập, Mãn Bảo, ngươi nhất phải ghi nó vào, ta vừa xem xét một chút, trong hệ thống không có hình ảnh của trái cây này.”
Không có hình ảnh, cho dù có tên trong hệ thống, bọn họ cũng nhận được phần thưởng phong phú, sau đó gửi lên Bách Khoa, nếu có nhiều người càng xem, vậy tích phân càng nhiều.
Quả nhiên, để ký chủ ra khỏi nhà nhiều hơn là phương pháp chính xác.
Hệ thống nói: “Mãn Bảo, mau lấy cây đi, tốt nhất là cả cây.”
Mãn Bảo lấy thêm một quả nữa bỏ vào miệng, nhồm nhoàm hỏi ca ca bên cạnh: “Quả gì đây ca, muội chưa từng ăn qua, hai người vặt ở đâu vậy?”
Ngũ Lang cùng Lục Lang hỏi: “Muội chưa ăn bao giờ sao, trên núi còn rất nhiều, thanh minh còn nhiều hơn, hiện giờ gần hết mùa rồi nên ít hơn chút, muội thích, sang năm huynh đưa muội lên núi ăn.”
Mãn Bảo thấy vị ca ca của mình không bắt trọng điểm, hỏi: “Mấy huynh hái ở đâu? ”
“Chúng ta hái hết rồi, giờ không còn quả nào đâu, chúng ta nhanh xuống núi đi, tý nữa Tứ ca giận lên giờ.”
Mãn Bảo tức giận chống nạnh: “Muội muốn biết nó nhìn như thế nào, để lần sau muội tự biết đường đi hái.”
Ngũ Lang nghe thế thì cười: “Vậy có gì khó đâu, trên đường xuống núi có không ít, nhưng không có quả thôi, tý nữa để huynh chỉ cho muội.”
Giờ Mãn Bảo mới biết, mấy người ca ca không lừa mình, thực sự có rất nhiều.
Lục Lang cõng nàng đi xuống, Ngũ Lang chỉ một bụi cây màu xanh có rất nhiều dây leo: “À. Đây nè, đầu xuân ấm áp sẽ nở hoa, nở hoa xong thì kết quả, quả hồng ăn rất ngon, thanh minh sang năm lên núi huynh đưa muội lên vặt quả.”
Lục Lang lại nói: “Ta cảm thấy quả màu vàng ngon hơn, vừa cứng vừa ngọt, ngon hơn quả hồng nhiều.”
Ngũ Lang khinh bỉ: “Hồng ngon hơn, chúng ta đều nói hồng ăn ngon.”
Lục Lang: “Rõ ràng quả vàng.”
Ngũ Lang: “Quả hồng.”
Lục Lang: “Vàng!”
Ngũ Lang: “Hồng!”
Mãn Bảo thấy hai ca ca mình cãi nhau, nàng chưa ăn quả vàng lên không có ý kiến, trượt xuống khỏi lưng Lục ca, ngồi xổm nhìn dây leo bên dưới.
Ngũ Lang cùng Lục Lang liếc muội muội một cái, thấy nàng chỉ tò mò nhìn chằm chằm liền quay đầu chuyên tâm cãi nhau à không lý luận.
Mãn Bảo hỏi Khoa Khoa: “Cần đào cả cây hay ngắt một đoạn?”
Hệ thống xem xét một chút rồi nói: “Nếu có thể đào cả cây đương nhiên tốt hơn, nếu không tiện thì một đoạn cũng được.”