Chương 10: Đi chợ thôi
Chu lão đầu quyết định để con gái bái Trang tiên sinh làm lão sư, đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt. Thế là ngày thứ hai ngay cả lão Đại cũng không phải đi làm công nữa.
Chu lão đầu bảo hắn đi sang nhà thôn trưởng mượn cái xe đẩy, lấy từ trong kho ra hai túi lương thực.
Cả nhà cùng đứng ở cửa phòng nhìn, Chu lão đầu dường như không nhìn thấy sự lo lắng trong mắt của đám con dâu, sai sử lão Đại và lão Tam buộc chặt lương thực lại, sau đó bàn giao cho Chu Nhị Lang: “Tới chợ, đầu tiên đi bán lương thực đổi thành tiền đã, mua ba ngày thuốc cho nương con, lại mua thêm một miếng thịt, nhớ mua thịt ba chỉ nhé, nếu như có thể mua được thịt khô thì càng tốt.”
Chu lão đầu suy nghĩ thêm một chút lại nói: “Nhìn xem phiên chợ có người nào bán vải bông tốt một chút hay không, nếu có, mua về để làm cho Trang tiên sinh một bộ y phục, đúng, vải bông để làm vớ và giày cũng đừng quên mua, mua loại tốt một chút.”
Chu Nhị Lang ghi nhớ hết những lời cha dặn.
Tiểu Tiền thị nghe thấy phải mua đồ, trong lòng lại càng xót của, đây chính là hai túi lương thực đấy.
Chu lão đầu còn đau lòng hơn so với các nàng, nhưng nghe thấy tiếng cười vui vẻ từ bên ngoài bay vào thì ông cũng có thể quên đi cảm giác đau lòng này. Sau khi dặn dò xong xuôi, Chu lão đầu phất phất tay, để mọi người nên làm gì thì đi làm cái đó đi.
Mãn Bảo đã dậy từ sáng sớm rồi, sau đó kéo Ngũ Lang và Lục Lang cùng nhau đi hái hoa dại.
Chờ cho mọi người trong nhà chuẩn bị kỹ càng, thì bọn họ cũng chuẩn bị xong, mấy đứa cầm cái giỏ xách tràn đầy cỏ dại và hoa dại mà Chu Nhị Lang đan, vô cùng vui vẻ lẽo đẽo đi theo sau lưng của mấy người lớn.
Phùng thị cũng đi theo nhìn thấy mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ trong giỏ xách của mấy đứa nhỏ, nhịn không được nói: “Các con mang theo những vật này đi làm cái gì?”
Đại Nha nói: “Cô nhỏ nói muốn mang đi bán.”
Phùng thị nghe thế thì kinh ngạc mở to mắt nhìn bọn họ hỏi lại, “Mấy thứ này khắp núi chỗ nào mà chẳng có, ai mới mua cơ chứ?”
Mãn Bảo lúc này đang được Chu Ngũ Lang cõng, nghe vậy thì lớn tiếng trả lời: “Nhị tẩu, muội sẽ mua, mấy thứ xinh đẹp muội đều muốn mua.”
Đúng thật là một tên bại gia tử.
Phùng thị nhịn không được hỏi lại: “Cô nhỏ, thế muội có tiền không?”
Mãn Bảo thành thật lắc đầu: “Bây giờ không có, nhưng sau này chắc chắn sẽ có.”
Nàng cực kỳ có lòng tin đối với chính mình, ngay cả Khoa Khoa cũng nói nàng rất thông minh cơ mà, vậy nên chắc chắn nàng rất lợi hại, đương nhiên kiếm tiền cũng không có vấn đề gì.
Phùng thị cũng không ngăn cản bọn họ, chỉ coi mấy đứa nhỏ bày trò chơi mà thôi, dù sao thì tụi nhỏ cũng tự cầm đồ của mình mà.
Đi đến phiên chợ, mọi người bắt đầu tìm chỗ bày quầy bán hàng.
Chu Nhị Lang đã đi chợ nhiều lần để bán giỏ xách, ki hốt rác rồi, hắn nhanh chóng đi tới vị trí quen thuộc, sau khi đặt đồ xuống để thê tử bán, lại dặn dò Chu Ngũ Lang và Chu Lục Lang: “Các đệ phải trông chừng Mãn Bảo và mấy đứa Đại Đầu cho kỹ nhé, đừng có chạy lung tung.”
Chu Ngũ Lang còn chưa kịp lên tiếng, Mãn Bảo đã vỗ vỗ ngực nói trước: “Nhị ca yên tâm đi, muội nhất định sẽ trông chừng mấy đứa thật kỹ, bọn muội cũng không đi đâu đâu.”
Chu Nhị Lang bật cười một tiếng, đưa thay xoa xoa đầu nàng.
Sau đó hắn liền cùng Chu Đại Lang đẩy xe đẩy đi bán lương thực.
Cái phiên chợ này năm ngày họp một lần, đều là những người dân ở mấy cái làng xung quanh đây tập trung một chỗ, ở cái thôn tương đối lớn là Đại La này tập trung mua bán tạo thành phiên chợ.
Bởi vì ở đây có ngọn núi, trên núi có một đạo quán, trong quán có mấy đạo sĩ, hàng năm vào ngày mười chín tháng giêng, nơi này đều diễn ra một hội chùa rất lớn, ngay cả từ huyện thành cũng có một số người không quản ngàn dặm xa xôi tới tham gia.
Đó chính là hội chùa lớn, còn những miếu nhỏ khác thì sẽ tổ chức hội nhỏ vào những tiết khí lớn, đây là truyền thống rất nhiều năm rồi.
Theo những gì mà Mãn Bảo nghe được những người già ở cửa thôn kể, từ khi bọn họ vẫn còn là hài tử đã có những tập tục này rồi.
Vì thế, Khoa Khoa còn đặc biệt tiếc hận, nó nói nó là hệ thống chuyên môn thu thập, phổ cập kiến thức khoa học về sinh vật, trong quán bách khoa của bọn nó, có một hệ thống chuyên môn thu thập những phong tục tập quán dân tộc kiểu này, chỉ một cái hội chùa đơn giản như thế này cũng đã hình thành được không biết bao nhiêu nhiệm vụ liên quan nữa, nhất định có thể kiếm được rất nhiều điểm tích lũy.
Lúc ấy, Mãn Bảo cảm thấy Khoa Khoa bị tổn thương, thế là cái miệng ngọt ngào không cần tiền cũng bắt đầu an ủi nó: “Nhưng là ta lại chỉ thích Khoa Khoa, ta không thích hệ thống khác.”
Tóm lại, đây chính là tập quán giữa các thôn dân với nhau.
Như vậy thì vấn đề lại tới, tất cả mọi người đều dùng tiền để mua đồ sao?
Dĩ nhiên không phải!
Mãn Bảo thấy Nhị tẩu bày biện giỏ xách, ki hốt rác xong, bọn nhỏ cũng lập tức đặt giỏ xách chứa đầy cỏ dại hoa dại của mình xuống, nối đuôi với đồ của Phùng thị thành một hàng, sau đó ngồi xổm ở phía sau chống cằm nhìn người đi qua đi lại.
Chu Nhị Lang đã buôn bán ở phiên chợ này nhiều năm rồi, cho nên cũng có một chút thanh danh, vừa bày biện đồ ra bao lâu liền có một lão thái thái vác cái gùi đi tới, cầm cái ki hốt rác lên hỏi: “Có thể dùng trứng gà đổi không?”
Phùng thị hơi suy nghĩ một chút rồi đồng ý, nói: “Bây giờ trứng gà vẫn là hai văn tiền ba cái thì phải?”
Lão thái thái xác nhận.
Phùng thị liền bắt đầu tính toán xem cần phải đổi bao nhiêu cái trứng gà: “Vậy bà đưa ta. . .”
Nàng tính một hồi, lại cảm thấy mình tính không đúng, trên trán đã lấm tấm một chút mồ hôi, trước kia những chuyện này đều là do tướng công của nàng làm, từ trước đến giờ nàng bán đồ đều là tính bằng tiền.
Phùng thị lau lau mồ hôi trên trán, Mãn Bảo thấy tẩu tử bị làm khó, liền vội vàng nhảy lên: “Nhị tẩu, Nhị tẩu, muội biết, ki hốt rác nhà ta vẫn là mười lăm văn một cái đúng không?”
Phùng thị biết tiểu cô nhà mình thông minh, mà lại cũng biết tính toán, bình thường rất thích cùng với tướng công nàng chơi trò một văn tiền thêm hai văn tiền thì bằng mấy văn tiền, cho nên liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy, giá tiền nhà ta xưa nay không hề thay đổi.”
Mãn Bảo liền hiếu kỳ nhìn lão thái thái: “Trứng gà của bà đâu?”
Bản thân lão thái thái nọ cũng không biết tính toán, nhưng trước khi bà ra cửa, người nhà đã đến đủ số lượng trứng gà cho bà rồi, nhưng bà vẫn ôm hi vọng tự người Chu gia có thể tính sai.
Vừa rồi chính là do bà thấy Chu Nhị Lang không có ở đây nên mới vội chạy tới.
Bả bỏ cái gùi xuống, xốc lên để Mãn Bảo nhìn trứng gà của mình: “Đều là gà nhà bà đẻ đấy, tốt lắm.”
Mãn Bảo liền nói: “Để cháu tới đếm cho.”
Lão thái thái không muốn để cho nàng đếm nên nói, “Cháu còn chưa nói muốn bao nhiêu quả trứng gà cơ mà.”
Mãn Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi lại, “Cháu chưa đếm thì sao biết được muốn bao nhiêu quả trứng chứ? Cháu phải đếm đã mới biết được.”
Vừa nghe xong liền biết là nàng cũng không biết tính toán, lão thái thái liền vui vẻ, cũng không ngăn cản nữa, cười nói: “Vậy thì cháu phải cẩn thận một chút, đừng có làm cho trứng gà của bà bị vỡ đấy.”
Mãn Bảo bảo đảm nói: “Yên tâm đi, nếu làm vỡ cháu sẽ đền.”
Nàng lấy trứng gà từ bên trong ra, ba quả một chỗ, ba quả một chỗ, xếp thành tám nhóm như vậy, lão thái thái đếm số trứng gà, giật mình một cái muốn cất trứng gà vào.
Mãn Bảo vỗ vỗ bàn tay nhỏ vui mừng nói: “Đếm ra rồi, đếm ra rồi, Nhị tẩu nhìn nè, đây là hai văn, đây là hai văn, hai văn, hai văn. . . Tổng cộng là mười sáu văn.”
Người chủ quán ngồi đối diện cũng nhìn thấy toàn bộ quá trình, vui vẻ nói: “Tiểu cô nương này thật là thông minh.”
Phùng thị có cảm giác rất là tự hào: “Đây là cô nhỏ em chồng của ta, nàng là người thông minh nhất nhà chúng ta đấy.”
Chu Ngũ Lang và Chu Lục Lang cũng rất tự hào, vỗ ngực nói: “Muội muội của ta đấy!”
Lão thái thái nhìn hai tiểu tử cao lớn, nuốt xuống lời đến khóe miệng, ngược lại nói: “Ki hốt rác nhà các cháu là mười lăm văn, nhưng lại thu của ta nhiều hơn một văn tiền, ta lấy thêm cái này nữa là được rồi.”
Mãn Bảo cảm thấy bà ta nói có lý, liền chủ động cầm hai quả nhỏ nhất từ trong đống trứng gà đưa cho bà ta, nói: “Mười lăm văn, phải trả lại cho bà một quả rưỡi trứng gà, nhưng nửa quả trứng gà không thể chia được, cho nên chúng ta đành chịu thiệt một chút, hai quả này bà cầm lại đi.”
Lão thái thái nghẹn lại.
Phùng thị cũng đã nhìn thấy động tác của lão thái thái, cười tủm tỉm, tay chân nhanh chóng đặt trứng gà thu được vào trong giỏ xách nhà bọn họ, cười để lão thái thái chọn ki hốt rác hợp ý, còn nói: “Trứng gà chúng ta cũng không chọn lớn nhỏ, cứ đổi như vậy đi.”
Mặc dù mình không chịu thiệt, nhưng lão thái thái vẫn không vui vẻ, nhìn Mãn Bảo rồi nói: “Đứa nhỏ này trắng trẻo mập mạp, ngược lại không giống nha đầu nhà nông thô kệch như chúng ta.”
Phùng thị cười nói: “Trong nhà cô nhỏ là nhỏ nhất, cha mẹ chồng đau lòng, các ca ca của nàng cũng thương nàng, cho nên chăm sóc nàng rất tỉ mỉ. Không phải ta nói ngoa, trong thôn xóm mười dặm quanh đây cũng không có cô nương nhà ai có bộ dáng tốt như cô nhỏ nhà ta đâu.”
Mọi người tập trung nhìn vào, cũng đúng thật.
Đứa nhỏ này không chỉ có ngũ quan đáng yêu, mấu chốt lại còn vừa trắng trẻo vừa mập mạp, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo, đỏ bừng, nhìn qua chính là người có phúc khí.
Một chút cảm giác khó chịu trong lòng lão thái thái cũng tiêu tan, cười tủm tỉm gật đầu nói: “Bề ngoài rất xinh đẹp.”
Mãn Bảo được khen, lập tức vui vẻ trở lại, sau đó nhiệt tình giới thiệu mặt hàng của mình cho lão thái thái, “Đại nương, bà cũng xem thử đồ của cháu đi, nhìn hoa của cháu này, thật là xinh đẹp, lấy về bày ở bệ cửa sổ, nhìn ngắm thôi tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn.”
Lão thái thái được gọi là đại nương, cảm giác như trẻ lại không ít, vui mừng nói: “Tặng cho ta sao? Ngươi xem, ngươi còn khách khí như vậy.”
Đưa tay ra liền muốn cầm.
Đôi mắt của Mãn Bảo sáng lấp lánh nói: “Không phải tặng, một văn tiền một giỏ, không đắt chút nào nha.”
Bàn tay đang đưa ra của lão thái thái ngay lập tức thu về, trừng to mắt hỏi: “Cái gì, đống hoa dại này mà còn muốn tiền sao, trên núi kia có biết bao nhiêu kia kìa?”
“Đúng vậy” Mãn Bảo cũng thành thật nói: “Nhưng đây là do cháu hái xuống đó.”
Phùng thị vội vàng nói: “Đại nương chớ để ý, đây là bọn nhỏ chơi đùa thôi, bọn nhỏ ở nhà lúc nào cũng la hét là muốn làm buôn bán, cho nên mới dẫn bọn nhỏ ra học hỏi một chút.”
Lão thái thái lúc này mới dễ chịu một chút, nhưng cũng không đưa tay muốn lấy bông hoa nữa, sợ Mãn Bảo lại đòi tiền mình.
Thế là chọn một cái ki hốt rác liền vội vàng rời đi.
Mãn Bảo một mặt lưu luyến nhìn xem nàng rời đi, thở dài nói với mấy đứa nhỏ: “Sao lại không mua chứ, hoa của chúng ta đẹp như vậy cơ mà.”
Mấy đứa nhỏ: . . . Chúng ta đã sớm đoán được không có ai mua mà, cho nên một chút cũng không tiếc nuối.
Mấy đứa nhỏ tràn đầy phấn khởi nhìn người đi qua đi lại trên đường, có thể đến phiên chợ chơi là bọn hắn đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.
Lục tục có người đến mua giỏ xách và ki hốt rác, mỗi lần Mãn Bảo đều giúp đỡ Nhị tẩu tính toán, xong xuôi liền đề cử hoa của mình, mỗi người lúc đầu đều vui vẻ đưa tay muốn nhận, nhưng sau khi biết phải tốn một văn tiền thì lại lập tức rút tay về.
Mắt thấy phiên chợ đã quá nửa thời gian rồi, đại ca và nhị ca vẫn chưa trở về, mà hoa của bọn họ cũng chưa bán được bông nào, hoa còn hơi héo rồi.
Mãn Bảo thấy vậy thì lo lắng thở dài, thấy số lượng ki hốt rác trước mặt Nhị tẩu đã không còn sót lại nhiều, mà giỏ xách thì lại còn thừa lại khá nhiều, nàng liền đem hoa của mình đặt vào trên trong giỏ.
Phùng thị thấy nàng làm vậy thì hốt hoảng nói, “Tiểu cô, chẳng lẽ muội còn muốn bắt những khách nhân mua giỏ xách thì phải mua luôn hoa của muội sao?”
Nàng thì chỉ là đơn thuần cảm thấy bán không được, giữ lại số hoa này cũng lãng phí, định mang chúng tặng cho người mua, nhưng lúc này Mãn Bảo nghe nhị tẩu nói vậy thì hai mắt sáng lên “A… Nhị tẩu thật thông minh, sao ta lại không nghĩ ra cách này nhỉ?”
Lúc này đây Phùng thị muốn may cái miệng của mình lại luôn rồi.