La Yến nói khẽ: "Chắc chắn năm đó có hiểu lầm, đội trưởng đã nói việc bảo vệ đối tượng phải được đưa lên hàng đầu, không được phép có bất kỳ cảm xúc nào, nếu không sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Anh cẩn thận chút đi, đừng để ngài Thịnh nhìn ra đầu mối."
Lý Lực nói: "Cô mới phải cẩn thận ấy."
Thịnh Vô Ngung nâng ly, "Tôi không thể uống rượu, cũng biết mọi người không thể uống rượu khi đang làm nhiệm vụ, đây là nước trái cây có ga. Sau này cần nhờ vả mọi người nhiều, nơi này có gì không được chu đáo, mong mọi người cứ tự nhiên."
Huyên Hiểu Đông cũng nâng ly theo anh, thấy giọng điệu của Thịnh Vô Ngung khiêm tốn khách sáo thì tất nhiên biết, với anh, thân phận của những người này không thể coi là vệ sĩ bình thường được.
Nghiêm Duệ Phong dẫn đầu các đội viên nâng ly, nói: "Cũng chúc ngài Thịnh phục hồi sức khỏe thật nhanh, chuyến đi này tất cả chúng ta đều thuận lợi."
Mọi người nâng ly uống một hơi cạn sạch, sau đó bắt đầu dùng cơm, món ăn rất thịnh soạn. Thịnh Vô Ngung là cao thủ xã giao, hỏi thăm quê hương của Nghiêm Duệ Phong trước rồi lại tán gẫu đến phong cảnh mỹ thực nơi ấy, nói rất thong thả từ tốn. Mọi người đều ấn tượng trước phong thái ngoại giao của anh, nhất thời cuộc trò chuyện trong bữa tiệc trở nên vui vẻ.
La Yến ở phía dưới lặng lẽ nói với Lý Lực, "Ngài Thịnh trông quyến rũ thật đấy... Cũng rất xứng đôi với anh Hiểu Đông."
Lý Lực nói: "Đội trưởng tốt với cô như vậy, cô không giúp đội trưởng à?"
La Yến thấp giọng nói: "Người ta kết hôn rồi ạ, anh xem nhẫn cũng đeo luôn rồi kia kìa. Anh Hiểu Đông đối xử với tôi cũng rất tốt nhé, đội chúng ta thay đổi bao nhiêu người rồi, chỉ còn lại có mấy thành viên lâu năm, cần gì phải xúc động? Chúng ta đã chấp hành nhiệm vụ cùng nhau rất lâu rồi, hơn nữa lần này có anh Hiểu Đông đi cùng, cảm giác thật an toàn."
Lý Lực nói: "Đội phó Trình nói đây chỉ là kết hôn tạm thời thôi, biết đâu là cách nhà họ Thịnh bảo vệ thành viên gia đình, biết Hiểu Đông có kỹ thuật bắn súng nổi trội nên mới tìm cậu ta để bảo vệ bên mình 24/24. Nếu không thì thân phận cũng chênh lệch quá lớn, cũng chỉ vì muốn tiện ra nước ngoài nên mới kết hôn theo hình thức thôi."
La Yến khinh thường, "Vớ vẩn, anh không thấy lúc anh Hiểu Đông vừa về xuống xe đã hôn nồng nhiệt với ngài Thịnh thế nào sao? Còn cả vụ tặng hoa nữa, anh Hiểu Đông biết lãng mạn như thế từ bao giờ? Nếu như kết hôn theo hình thức thì có thể thắm thiết tới mức đó à? Còn nữa, anh nhìn mà xem, mặc dù ngài Thịnh luôn nói chuyện với chúng ta nhưng mỗi lần anh Hiểu Đông gắp gì vào đĩa cho mình, anh ấy đều quay đầu sang cười với anh Hiểu Đông, còn ăn sạch nữa. Tình cảm người ta tốt như thế, anh hiểu cái gì chứ? Đội phó chỉ đang đố kị mà thôi."
Lý Lực không nói thành lời, "Đố kị cái gì, Hiểu Đông đã không còn trong đội nữa, giờ họ không cùng một con đường nữa rồi."
La Yến nói: "Đội phó công khai thích đội trưởng Nghiêm, hôm nay tinh thần đội trưởng lại tỏ ra lơ đãng mất tập trung. Ầy, đội trưởng Nghiêm thật đáng thương."
Lý Lực nói: "Cô lại bắt đầu thêm thắt cảm xúc không cần thiết rồi đấy, đội trưởng tiền đồ vô lượng, lần này sau khi giải ngũ cho đến khi kết thúc nhiệm vụ, chắc chắn sẽ được thăng chức cao, đến lúc đó đương nhiên sẽ gặp được người tốt hơn thôi. Hiểu Đông... đúng là không có gì sai, nhưng lúc ấy đội trưởng chúng ta đang ốm nặng, Cao Qua và Tiểu Lao cũng không còn, cậu ta không chào mà đi, bảo đi là đi luôn, đúng là không phải anh em."
La Yến nói: "Tôi vẫn cảm thấy anh ấy có nỗi khổ tâm trong lòng, bây giờ xem ra thật sự đã chấm dứt với đội trưởng rồi. Tôi nhớ nhiều năm trước có về thăm gia đình, đi thăm cả người nhà của Hạ Tiểu Lao. Bọn họ nói có một đồng đội họ Huyên cũng từng tới thăm hỏi, còn gửi họ một khoản tiền nữa."
Sắc mặt Lý Lực cũng hơi thay đổi, "Hi vọng là vậy, chỉ là cô nói đúng, có cậu ấy kề cận bên ngài Thịnh, độ khó nhiệm vụ lần này của chúng ta đã giảm xuống rất nhiều rồi."
Hai người đang nói chuyện, chợt thấy Huyên Hiểu Đông rời đi nhận một cuộc gọi, lát sau quay lại khẽ giọng nói với Thịnh Vô Ngung, "Mẹ nói bà ấy đi gặp người quen, không tiện rời đi nên bảo em đi đón thì bà ấy mới có cớ rời tiệc. Lỗi Lỗi đang làm việc, Lạc Lạc đang cần chăm sóc Tiểu Chung, em đi là thích hợp nhất. Em sẽ quay về rất nhanh thôi."
Thịnh Vô Ngung nói: "Được, chú ý an toàn trên đường nhé."
Huyên Hiểu Đông gật đầu chào hỏi với Nghiêm Duệ Phong ngồi một bên, "Các vị cứ từ từ dùng bữa, tôi có chút việc ra ngoài một lát, thứ lỗi vì không tiếp đón được."
Huyên Hiểu Đông nói xong thì ra cửa, Nghiêm Duệ Phong dõi mắt theo y ra ngoài, qua cửa sổ có thể nhìn thấy y khởi động con xe sang nghìn vạn tệ kia, đèn xe sáng rực rỡ chiếu sáng cổng sắt chạm trổ, từ từ di chuyển ra ngoài.
Bữa tối nhanh chóng kết thúc, Nghiêm Duệ Phong, Trình Nguyên và Thịnh Vô Ngung đến phòng làm việc, xác nhận lại các chi tiết trong phương án hành động và xuất phát.
Trình Nguyên thấy Thịnh Vô Ngung không hề nhắc đến việc thay đổi người, xem ra đúng là Huyên Hiểu Đông chỉ mạnh miệng mà thôi, cậu ta nở nụ cười khinh thường. Sau khi xác nhận xong chi tiết hành động, Thịnh Vô Ngung điềm đạm nói: "Vậy thì làm phiền hai vị sắp xếp tất cả, tôi và chồng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp với hành động của hai người."
Thái độ của Thịnh Vô Ngung tao nhã khiêm tốn, không hề có một chút vênh váo thô lỗ khoe quyền thế. Trước đó Trình Nguyên đã liên lạc qua điện thoại vài lần, hôm nay được gặp tận mắt, cảm thấy quả nhiên người đàn ông này không hổ là cựu nhà ngoại giao, phong cách ăn nói đều rất xuất sắc, khiến cho ai cũng cảm thấy như có gió xuân ấm áp. Cậu ta cảm thấy tính tình Thịnh Vô Ngung cũng rất tốt, nghĩ đến cảnh buổi tối Huyên Hiểu Đông về hà hơi khoác lác bên gối, chẳng thà cậu ta tự chôn sẵn phục bút(*) trước, cũng đỡ đến lúc đó ngài Thịnh nghe xong tin tưởng rồi thiên vị.
(*) Là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện. Nhìn chung ở văn cảnh này có thể hiểu như đánh tiếng trước, thú nhận trước.
Nghĩ như vậy, Trình Nguyên cười nói: "À đúng rồi, trước bữa tối hôm nay tôi và Huyên tiên sinh có vài hiểu lầm khi nói chuyện, lúc đó Huyên tiên sinh yêu cầu với đội trưởng chúng tôi là muốn sa thải tôi, đội trưởng Nghiêm cũng đã phê bình tôi thiếu chuyên nghiệp ngay khi ấy rồi. Vốn dĩ tôi muốn chính thức xin lỗi Huyên tiên sinh một lần, nhưng không khéo anh ấy lại ra ngoài mất rồi, không thể làm gì khác hơn là nói một câu xin lỗi với ngài Thịnh trước, có cơ hội anh giúp tôi chuyển lời xin lỗi tới Huyên tiên sinh. Có điều đợt hành động này của chúng ta là tuyệt mật, tất cả giấy tờ chứng nhận và thủ tục liên quan của nhân viên cũng đã sắp xếp xong xuôi, mọi phương án hành động cũng đã được bố trí chu đáo, tôi lại là người lập ra phương án chính, cho nên việc thay người hơi bất khả thi, sau này tôi sẽ chú ý hơn tới tâm trạng của Huyên tiên sinh."
Nghiêm Duệ Phong quay đầu nhìn cậu ta, ánh mắt không tán thành, Trình Nguyên lại né tránh ánh mắt của Nghiêm Duệ Phong, chỉ nhìn Thịnh Vô Ngung. Cậu ta cảm thấy sau này Huyên Hiểu Đông đến nước Garan, biết đâu lại mượn tay Thịnh Vô Ngung chỉnh bọn họ, không phối hợp hành động, vậy đến lúc đó sẽ hơi phiền toái, chẳng thà ở ngay tại nhà của Thịnh Vô Ngung mà chuẩn bị đề án chôn phục bút trước, để cho Thịnh Vô Ngung biết rõ Huyên Hiểu Đông bị cảm xúc chi phối, đến lúc đó hành động sẽ ổn hơn. Dù sao Huyên Hiểu Đông chắc chắn sẽ không nói cho Thịnh Vô Ngung nội dung bọn họ tranh cãi, y nhất định không muốn để Thịnh Vô Ngung biết mình có quen biết với bọn họ.
Quả nhiên Thịnh Vô Ngung kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Hiểu Đông đề nghị đổi người sao?"
Trình Nguyên cười nói: "Là do lúc bố trí lực lượng canh phòng xảy ra vài hiểu lầm nhỏ, phát sinh cãi vã với Huyên tiên sinh, Huyên tiên sinh không vui. Tôi đã xin lỗi ngay trước mặt anh ấy rồi, nhưng Huyên tiên sinh tức giận đề nghị muốn sa thải tôi, lúc đó chúng tôi cũng không tiện giải thích tính đặc thù của đợt hành động lần này cho Huyên tiên sinh... Anh ấy chỉ nghĩ tôi là vệ sĩ bình thường nên có thể dễ dàng đuổi việc được."
Thịnh Vô Ngung nhìn về phía Nghiêm Duệ Phong, "Chồng tôi đưa ra yêu cầu đề nghị đổi người với đội trưởng Nghiêm sao?"
Nghiêm Duệ Phong nói: "Phải."
Thịnh Vô Ngung thu lại nụ cười khoan dung, "Đội trưởng Nghiêm trả lời thế nào?"
Nghiêm Duệ Phong im lặng không đáp, Trình Nguyên thấy biểu cảm của Thịnh Vô Ngung thì giật thót trong lòng, vội vã cười nói: "Đợt hành động này đã trải qua sự phê duyệt của Bộ Lục quân, tất cả nhân viên tham gia đều đã sát hạch và kiểm tra chính trị nghiêm ngặt, bây giờ mà đổi nhân viên thì không phù hợp với tình hình hiện tại lắm. Tôi sẽ thành khẩn nói xin lỗi trước mặt Huyên tiên sinh một lần nữa, mong anh ấy nguôi giận, phối hợp tốt với đợt hành động của chúng ta."
Thịnh Vô Ngung lại ngạc nhiên nhìn sang cậu ta, "Tôi xác nhận lại một chút nội dung đợt hành động lần này. Trong đợt hành động lần này, các anh phối hợp hành động với tôi, bảo vệ tôi và chồng an toàn, dựa theo yêu cầu của tôi mà cung cấp hành động bảo vệ an toàn tương ứng, trong tình huống khẩn cấp, các anh hoàn toàn phải nghe theo lệnh của tôi. Không sai chứ?"
Nghiêm Duệ Phong nhìn Thịnh Vô Ngung, "Đúng vậy."
Thịnh Vô Ngung nói: "Còn chồng tôi thì không cần phải phối hợp với hành động của các anh phải không?"
Trình Nguyên lại cười nói: "Anh hiểu lầm rồi ngài Thịnh, ý tôi đang nói là về phương diện bảo vệ an toàn, chúng tôi cần được đối tượng bảo vệ phối hợp tốt..."
Nghiêm Duệ Phong cắt ngang lời cậu ta, "Lần hành động này, trong tình huống khẩn cấp, tất cả sẽ nghe theo mệnh lệnh hành động của ngài Thịnh, nguyên tắc tối cao là vì lợi ích quốc gia, phục tùng vô điều kiện, kể cả là cống hiến sinh mạng."
Thịnh Vô Ngung nói: "Cho nên chồng tôi chỉ cần phối hợp với tôi, cậu ấy là người dân bình thường, không có trách nhiệm và nghĩa vụ phải nghe theo bất kỳ sự chỉ huy của người nào. Ngược lại, nếu chồng tôi đã chính thức đưa ra yêu cầu muốn thay người với đội trưởng Nghiêm, câu trả lời chính thức của đội trưởng Nghiêm là gì đây? Tôi muốn một câu trả lời chính thức."
Trình Nguyên hơi thay đổi sắc mặt, Nghiêm Duệ Phong sợ hãi trước ánh mắt của Thịnh Vô Ngung, không thể không nghiêm nghị trả lời: "Chúng tôi hi vọng ngài Thịnh có thể đứng giữa hòa giải, hóa giải hiểu lầm đôi bên, chúng tôi sẽ nghiêm túc xin lỗi Huyên tiên sinh. Đội phó Trình đã ở trong đội chúng tôi nhiều năm qua, đã quen thuộc với tính cách và năng lực của mỗi thành viên, phương án hành động lần này đều do cậu ấy chịu trách nhiệm toàn bộ, đến lúc này mà thay người quả thật rất khó khăn. Cũng hi vọng ngài Thịnh và Huyên tiên sinh có thể tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của chúng tôi, sẽ không vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến công tác bảo an của chúng tôi. Liên quan đến sai lầm lần này của đội phó Trình, chúng tôi sẽ ghi chép lại đúng như sự thật, sẽ đưa ra hình phạt tương ứng cho cậu ta."
Thịnh Vô Ngung sa sầm, "Không cần xử phạt, thay chồng xử phạt một sĩ quan vì một lỗi không lớn, tôi cũng không muốn gánh tội danh như thế trên lưng. Thế nhưng yêu cầu của tôi giống như chồng tôi, tôi yêu cầu lập tức thay đổi vị đội phó Trình này, còn công việc sau này của mấy người thế nào tôi mặc kệ. Bắt đầu từ ngày mai, tôi không cho phép vị đội phó Trình này xuất hiện trong đội hình thành viên đi theo, đồng thời cũng không đồng ý vị này tham gia hành động bằng bất cứ hình thức nào."
Trình Nguyên cả kinh nói: "Ngài Thịnh, tôi tưởng rằng anh vẫn luôn lấy nhiệm vụ đặt lên hàng đầu, không nên đưa những quyết định cảm tính như vậy. Lúc này có thể kiếm nhân viên thích hợp hơn tôi ở đâu đây? Nếu như quả thật Huyên tiên sinh bất mãn với tôi, mọi hành động sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh ấy nữa." Cậu ta có chút căm giận, cũng để cảm xúc lấn át hơn.
Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: "Không phải cảm tính, đây là dựa trên sự phân tích lý trí. Đội phó Trình chịu trách nhiệm tất cả sắp xếp và thay đổi nhỏ trong phương án hành động, sau này chúng ta phải sống chung ở nước Garan một quãng thời gian rất dài, đối mặt với rất nhiều nhiệm vụ gian khổ và nguy hiểm. Nhiệm vụ này nguy hiểm tới mức nào trong lòng các anh đều rõ, nhưng ngay từ ban đầu nếu đội phó Trình đã nảy sinh mâu thuẫn với chồng tôi, làm sao anh có thể cam đoan tương lai khi gặp phải nguy hiểm, anh có thể đặt sự an toàn và tính mạng của chồng tôi lên hàng đầu chứ? Trong lòng tôi còn lo lắng thì sao có thể phối hợp chặt chẽ với mấy vị được?"
Trình Nguyên nói: "Ngài Thịnh phải tin tưởng sự chuyên nghiệp của chúng tôi."
Thịnh Vô Ngung lắc đầu, "Nhưng chồng tôi đã không còn tín nhiệm anh nữa, sao tôi có thể dám yên tâm giao tất cả cho anh đây? Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, đây không phải sự phủ nhận cá nhân anh, đây là sự tôn trọng nhiệm vụ của chúng ta."
Anh nhìn về phía Nghiêm Duệ Phong, "Trước khi đi, chúng ta đều đã kí di chúc rồi, chúng ta đều chuẩn bị vì nước hiến thân, nhưng chồng tôi là vì yêu tôi nên tự nguyện ra nước ngoài cùng tôi. Cậu ấy là người dân bình thường, ngay từ đầu tôi đã nói qua, khi xảy ra chuyện, phải ưu tiên đảm bảo sự an toàn người dân trước, tức là sự an toàn của chồng tôi. Cấp trên đã đồng ý."
Nghiêm Duệ Phong nói: "Vâng, chúng tôi sẽ thay đổi đội phó, rất xin lỗi vì sự sắp xếp không thỏa đáng của đội tôi."
Sắc mặt Trình Nguyên trở nên xám ngoét.
Thịnh Vô Ngung gật đầu, "Trước hết cứ vậy đi——Mặt khác, đội trưởng Nghiêm còn nợ chồng tôi một lời xin lỗi, đừng quên." Nói xong, anh khởi động xe lăn rời khỏi phòng làm việc.
Thịnh Vô Ngung đi rồi, Trình Nguyên đứng phắt dậy ngay lập tức, mặt không cảm xúc nói: "Em đi xin lỗi Huyên Hiểu Đông."
Nghiêm Duệ Phong nói: "Không cần, cứ theo quyết định vừa mới nhận được đi, cậu lập tức bàn giao công việc, rút khỏi hành động lần này, tôi sẽ nói rõ ràng với bên sở, sắp xếp để cậu thay đổi công việc ngay, thoát khỏi thời kỳ bảo mật. Yên tâm, sẽ không làm ảnh hưởng đến tương lai của cậu."
Trình Nguyên nhìn hắn bằng vẻ mặt không thể tin nổi, "Chỉ vì một câu vớ vẩn của Huyên Hiểu Đông sao?"
Nghiêm Duệ Phong nhìn cậu ta, "Lý do của Thịnh Vô Ngung rất đầy đủ, cậu cũng không cần đi tìm Huyên Hiểu Đông nữa, sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi, đúng là cậu có thành kiến với cậu ấy. Huyên Hiểu Đông là một lính giỏi đã giải ngũ, đã từng đổ máu để lập được công trạng. Tôi không nghĩ cậu ấy và Thịnh Vô Ngung kết hôn có gì gọi là trèo cao, cậu thật sự đã coi thường cậu ấy, có lẽ sẽ không đặt sự an toàn của cậu ấy lên hàng đầu như dự kiến."
"Nhiệm vụ lần này có thêm Huyên Hiểu Đông vốn dĩ đã là một nhân tố rất có lợi đối với chúng ta, Thịnh Vô Ngung rất tín nhiệm cậu ấy. Từ trước tới nay Huyên Hiểu Đông hành động đều dựa vào trực giác, cậu ấy rất nhạy bén, đã đề nghị đổi người thì rõ ràng biết sau này cậu sẽ là một nhân tố bất hòa, sẽ ảnh hưởng đến cục diện hành động. Ngoài ra trung tâm đợt hành động lần này của chúng ta chính là Thịnh Vô Ngung, yêu cầu của anh ta là thay người, chúng ta nhất định phải tôn trọng. Cậu thu dọn đồ đạc đi, lập tức bàn giao công việc, tôi sẽ sắp xếp Tiểu Yến tiếp nhận công việc từ tay cậu trước."
Trình Nguyên đứng bất động, một lát sau vẫn không cam lòng, "Đội trưởng, chỉ cần anh không đồng ý, Thịnh Vô Ngung vẫn sẽ tôn trọng ý kiến của anh. Em lại đi xin lỗi với Thịnh Vô Ngung."
Nghiêm Duệ Phong lắc đầu, "Cậu hi vọng cả đội chúng ta đều bị thay người sao?"
Trình Nguyên ngẩng đầu nhìn Nghiêm Duệ Phong, ánh sáng trong mắt bị dập tắt, một lát sau, cậu ta mới cắn răng nói: "Được, em đi bàn giao."
Trình Nguyên vừa nghĩ đến việc Nghiêm Duệ Phong sẽ sớm chiều ở chung cùng Huyên Hiểu Đông là sự ghen ghét lại làm choáng váng đầu óc. Cậu ta nhẫn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi nữa, "Đội trưởng, anh sợ Thịnh Vô Ngung biết đến quá khứ rồi, đến cả anh cũng sẽ bị thay đi đúng không?"
Nghiêm Duệ Phong lạnh lùng nói: "Cảm tính đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trạng thái của cậu, Trình Nguyên! Cậu đã không còn phù hợp để chấp hành nhiệm vụ nữa, lập tức thi hành mệnh lệnh!"
Trình Nguyên đỏ hoe cả mắt, quay đầu ra khỏi phòng làm việc.
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng tức giận, thoải mái chưa các bồ...