• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Địa điểm ký tên công chứng là ở tầng 18 tòa nhà Lâm Thị.

Thịnh Vô Ngung cùng Huyên Hiểu Đông vào thang máy thì gặp được Lâm Diệc Cẩn. Lâm Diệc Cẩn nhìn Huyên Hiểu Đông chằm chằm rồi chào hỏi với Thịnh Vô Ngung, "Ngài Thịnh, Hiểu Đông, tôi là Lâm Diệc Cẩn, mời đi bên này."

Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Diệc Cẩn phải không? Trước đây Hiểu Đông may mắn nhận được sự chăm sóc của cậu."

Lâm Diệc Cẩn tỏ ra thản nhiên, "Không dám, trước đây tôi gây ra nhiều chuyện sai trái, vẫn luôn tìm cơ hội để tạ lỗi với Hiểu Đông. May mắn thay vài ngày trước có ngài Thịnh chăm sóc Hiểu Đông, em trai tôi đã mạo muội lỗ mãng rồi, kính mong ngài Thịnh bao dung."

Thịnh Vô Ngung đương nhiên sẽ không nhượng bộ, "Nên làm thôi."

Lâm Diệc Cẩn liếc sang Huyên Hiểu Đông nãy giờ không nói gì, trong lòng vừa xót xa vừa chua chát. Huyên Hiểu Đông thay đổi quá nhiều, lúc anh nhìn về phía hắn thì vẻ mặt rất thản nhiên, rất khác với vẻ sợ hãi ngượng ngùng trước đây, khí chất toàn thân điềm đạm và bình tĩnh, giống như hoa quỳnh nở rộ ban đêm, ôn hòa lành lạnh, hào hoa phong nhã, chớp mắt một cái đã bị người ta bẻ cành, không thể nào nắm giữ trong tay mình nữa.

Không ngờ Thịnh Vô Ngung lại đích thân tới cùng anh, anh ta nhìn hắn bằng ánh mắt cao ngạo từ trên cao xuống với vẻ soi xét và cảnh cáo. Đây là sự bảo vệ rõ mồn một, đầu tiên là bà Thịnh tự ra tay, lần này lại đến lượt Thịnh Vô Ngung vốn dĩ được nói là đang nằm viện sắp phẫu thuật đích thân đi cùng đến. Đây là động thái quyết không cho phép người nhà họ Lâm tiếp tục động chạm gì đến Huyên Hiểu Đông.

Thật ra trong lòng Huyên Hiểu Đông không bình tĩnh như vậy, nhưng Thịnh Vô Ngung và Lâm Diệc Cẩn cười nói thân thiện lại hóa giải rất tốt cảm giác gượng gạo lúng túng của y khi gặp lại người quen cũ. Y cũng không giỏi cách xử lý tình cảm và mối quan hệ quá phức tạp giữa người với người.

Lúc ba người vào phòng họp, tất cả người bên trong đều ngước mắt lên nhìn sang, Lâm Diệc Kỳ nở nụ cười đầu tiên, "Anh Hiểu Đông, anh đến rồi sao?" Cô lại nhìn sang phía Thịnh Vô Ngung, "Là ngài Thịnh sao? Chào ngài, tôi là Lâm Diệc Kỳ."

Thịnh Vô Ngung cười nhã nhặn, nói: "Xin chào." Rồi nhìn sang phía Lâm Diệc Du, "Vị này hẳn là Diệc Du rồi phải không?"

Lộ Tiểu Trúc ở bên cạnh đứng thẳng người dậy, nhìn Huyên Hiểu Đông có cảm giác xa lạ, đang thấy bối rối thì cũng may Lâm Nhược Phi tới, bên cạnh còn dẫn theo luật sư và ông Hạ. Nhìn thấy mọi người đã đến, ông gật đầu, "Hiểu Đông." Lâm Nhược Phi nhìn sang thấy Thịnh Vô Ngung ngồi xe lăn, mặc dù chưa từng gặp nhưng đã biết rõ, bèn chìa tay ra bắt tay, "Ngài Thịnh, cảm ơn cậu đã qua đây làm chứng."

Thịnh Vô Ngung chìa tay ra bắt tay, nụ cười vô cùng xã giao, "Nên làm thôi, nhà họ Lâm từng chăm sóc Hiểu Đông trong quá khứ, hi vọng sau này mọi người cũng có thể quan tâm và ủng hộ cậu ấy như lúc trước."

Nụ cười trên mặt Lâm Nhược Phi gần như không kéo ra được nữa, ông nhìn sang Huyên Hiểu Đông im lặng bên cạnh, ông Hạ ở một bên cười nói: "Tấm lòng của Nhược Phi đương nhiên chúng tôi cũng đều thấy được, hôm nay người một nhà chúng ta cùng ngồi xuống xác định lại cho rõ ràng, tương lai cha hiền con thảo, anh em hỗ trợ lẫn nhau, bắt đầu lại một khởi đầu mới."


Thịnh Vô Ngung mỉm cười nhìn ông Hạ, mọi người cùng ngồi xuống. Lâm Nhược Phi mở đầu trước, nói rõ tình trạng hiện tại của bản thân và nguyên nhân ký di chúc, sau đó luật sư bắt đầu giải thích từng điều khoản liên quan tới mỗi người trong di chúc, giảng giải lần lượt cặn kẽ.

Thịnh Vô Ngung ngồi bên cạnh Huyên Hiểu Đông, cầm sách điện tử và bút điện tử thỉnh thoảng ghi chép vài dòng. Huyên Hiểu Đông thì không có tâm tình gì mà nghe, y có thể cảm nhận được luôn có người đang quan sát mình và Thịnh Vô Ngung bên cạnh. Y rất không quen cảm giác lọt vào tầm mắt của người khác, nhưng rõ ràng Thịnh Vô Ngung đã quá quen với việc là tiêu điểm của mọi ánh nhìn. Anh vẫn luôn ung dung mỉm cười, viết viết vẽ vẽ lên sách điện tử trong chốc lát, bỗng nhiên đưa sang cho Huyên Hiểu Đông xem.

Huyên Hiểu Đông cúi đầu nhìn thì thấy một đám động vật nhỏ vây xung quanh bàn họp được Thịnh Vô Ngung vẽ ra hết sức sinh động, ngồi bên trên là một con sói và một con cáo, đây hẳn là tượng trưng cho Lâm Nhược Phi và ông Hạ. Một con cú mèo đang quơ cánh nói chuyện, có lẽ là luật sư; bên cạnh có một con thỏ trắng dẫn theo hai chú lợn con đang tập trung nghe giảng, hẳn là Lộ Tiểu Trúc và cặp song sinh trai gái; ngay gần bên là một chú cún con đang suy nghĩ ngẩn người, là Lâm Diệc Cẩn; ở giữa là một con cá và một con chim, biểu tượng cho hai người họ.

Y khẽ giọng hỏi Thịnh Vô Ngung, "Ai là cá ai là chim?"

Thịnh Vô Ngung khẽ khàng rủ rỉ bên tai y, nói: "Em chính là chú chim lúc nào cũng có thể bay đi mất, tôi thì không, tôi là mỹ nhân ngư không biết đi."

Mỹ nhân ngư? Huyên Hiểu Đông hoàn toàn không nhịn được bật cười thành tiếng, lập tức tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn sang. Huyên Hiểu Đông cuống lên, hai bên tai đỏ ửng, huých Thịnh Vô Ngung bên cạnh một phát tỏ vẻ trách móc, biểu hiện trên mặt vô cùng sinh động, nhất thời Lâm Nhược Phi ở bên trên ho nhẹ một tiếng, "Hiểu Đông, cháu hài lòng không? Nếu như cảm thấy chưa đủ thì có thể giao thêm một khu biệt thự ở Bạch Đảo dưới danh nghĩa của bác cho cháu, phong cảnh bên đó khá đẹp, cũng rất thích hợp để đi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cùng ngài Thịnh."

Huyên Hiểu Đông vốn đâu có nghe gì, vội vàng ngước mắt lên nói: "Cảm ơn bác Lâm, mục đích hôm nay cháu tới cũng là để nói rõ ràng với bác. Cháu không cần gì cả, bác muốn tặng cho ai cũng được, có thể được bác nuôi nấng mười năm cháu đã rất cảm kích rồi, những cái khác thì không cần đâu ạ."

Lâm Nhược Phi ngẩn ra, nhìn sang Thịnh Vô Ngung bên cạnh chỉ mỉm cười, không có ý định ngăn cản. Trong suy nghĩ của mình, ông cảm thấy Huyên Hiểu Đông hơi khinh suất, nên biết rằng ông chia cho Huyên Hiểu Đông không hề ít cổ phần và bất động sản, mặc dù chẳng đáng nhắc tới so với Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm nhưng đây chính là phần tài sản thuộc về Huyên Hiểu Đông. Suy cho cùng chẳng phải Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm thuộc về nhà họ Thịnh sao? Huyên Hiểu Đông được bao nhiêu phần tài sản thuộc về riêng mình chứ, những phần ông chia đều thuộc về y, cho dù tương lai y và Thịnh Vô Ngung không bên nhau nữa thì vẫn có chỗ mà dừng chân.

Lâm Nhược Phi lại nhìn sang Lộ Tiểu Trúc, biết rõ Lộ Tiểu Trúc sẽ chẳng ngờ nổi tới tình huống này. Được rồi, đã làm người tốt thì làm cho chót, ông mềm mỏng khuyên bảo Huyên Hiểu Đông, nói: "Hiểu Đông, phần này dành cho cháu, là thuộc về riêng mình cháu, cho dù tương lai cháu kết hôn với ai, những thứ này đều là tài sản cá nhân của cháu, bất kể tương lai có ra sao thì đều đủ cho cháu sống yên ổn."

Thịnh Vô Ngung khẽ cười, cũng không nổi giận, Huyên Hiểu Đông nói: "Cảm ơn bác Lâm, cháu có núi hoang ông nội để lại rồi, tự cấp tự túc đầy đủ." Tròng mắt trong veo của y nhìn Lâm Nhược Phi khiến ông nghẹn lời.

Lâm Diệc Kỳ cười nói: "Anh Hiểu Đông có ngài Thịnh ở đây rồi, cái ăn cái mặc cần gì phải lo nữa, phần này có thể tặng lại, thật ra anh Hiểu Đông có thể biếu lại cho mẹ mà." Cô biết bây giờ không nên nói vậy, nhưng tương lai chưa chắc đã còn cơ hội nữa. Cô tuyệt đối không thể nào ngờ được, chỉ vì muốn kết giao với nhà họ Thịnh mà bố thật sự cam lòng chia nhiều tài sản như vậy cho Huyên Hiểu Đông!

Đây cũng là nguyên nhân khi trước cô muốn thông gia với nhà họ Thịnh, trước đó rõ ràng bố rất coi thường Huyên Hiểu Đông, bây giờ lại vì Thịnh Vô Ngung mà thái độ chuyển biến lớn như thế, còn nịnh nọt lấy lòng Huyên Hiểu Đông đến vậy, trông biểu cảm của Thịnh Vô Ngung thật sự là... Cô thầm nghĩ trong lòng, tâm tình nhất thời lúc nóng lúc lạnh, Lâm Diệc Du đá cô một phát dưới gầm bàn, cô lại không để ý, còn lườm Lâm Diệc Du một cái.

Lâm Nhược Phi nhìn con gái, biểu cảm đã lạnh nhạt đi, không nói gì, Huyên Hiểu Đông lại nói: "Tài sản của bác Lâm, sau khi mất bác muốn cho ai cũng được, cháu không cần đâu. Cháu đã bày tỏ ý kiến rồi, bây giờ cháu có thể về trước được chứ? Khi nào bác Lâm phẫu thuật thì thông báo một tiếng, cháu sẽ đến thăm bác, chúc bác phẫu thuật thuận lợi, khỏe mạnh trăm tuổi."

Lâm Diệc Du nhân lúc mọi người còn đang nghe Huyên Hiểu Đông nói, hạ thấp giọng thì thầm với Lâm Diệc Kỳ, "Bố vẫn còn ở đây, sao lại em nói như thế?" Lâm Diệc Kỳ ngẩn ra rồi mới ý thức được, mục đích hiện tại là ký di chúc chứ không phải bố thật sự không có mặt ở đây mà chia tài sản, bây giờ đã bắt đầu tranh đoạt gia sản thì chẳng khác nào đâm vào tim bố, trong nháy mắt gương mặt cô đỏ lựng lên, đôi mắt trong veo tỏ ra vô cùng đáng thương nhìn về phía Lâm Nhược Phi. Nhưng Lâm Nhược Phi không nhìn cô, chỉ nhìn Huyên Hiểu Đông.

Lâm Diệc Cẩn cũng đang nhìn Huyên Hiểu Đông, hắn vẫn chưa nói năng gì, bởi ngay từ đầu hắn đã biết Huyên Hiểu Đông nhất định sẽ không cần.

Huyên Hiểu Đông đứng thẳng người dậy, Thịnh Vô Ngung cười nói: "Phải rồi, Lâm tiên sinh, tiếp theo là sự vụ nội bộ của nhà họ Lâm, chúng tôi nghe thì không hay cho lắm, hôm nay tôi đến cùng Hiểu Đông để bày tỏ thái độ, nhiều người đã chứng kiến như vậy là được rồi. Tôi cũng sắp có cuộc phẫu thuật, đợi đến khi xong xuôi nếu như bình phục tốt, tôi sẽ cùng Hiểu Đông đến thăm ngài."

Lâm Nhược Phi bỗng vô cùng xúc động, đứng lên nói: "Được, vậy mạn phép không tiễn." Ông hơi lưỡng lự rồi quay sang chân thành nói với Huyên Hiểu Đông: "Hiểu Đông, trước đây là bác Lâm có lỗi với cháu, mong cháu đừng để trong lòng."

Huyên Hiểu Đông nói: "Bác không cần xin lỗi, lúc trước chẳng phải là bác báo tin cho ông nội đến đón cháu sao? Bây giờ cháu đã ở nơi mà bác mong muốn cháu ở, cũng tốt lắm." Y hơi khom người, "Chúc cả gia đình bác hạnh phúc, dồi dào sức khỏe."

Y cũng không nhìn Lộ Tiểu Trúc lấy một cái, xoay người rời khỏi. Thịnh Vô Ngung cũng hơi khom người chào hỏi, rồi theo sau Huyên Hiểu Đông ra ngoài.

Huyên Hiểu Đông đi ra, bước đi rất nhanh, dường như đang trốn chạy một mạch đến bãi đậu xe. Lúc mở cửa xe đợi Thịnh Vô Ngung lên xe, y không thể chờ được mà muốn lên xe nổ máy ngay, sau khi Thịnh Vô Ngung lên xe, y lập tức khởi động xe lái ra ngoài, rời khỏi cái nơi khiến người ta nghẹt thở này.

Thịnh Vô Ngung nhìn vẻ mặt y, hỏi: "Em không vui sao?"

Huyên Hiểu Đông nói: "Em đã từng suy nghĩ rất nhiều lần, sẽ có một ngày mẹ liên lạc với em, hỏi han em mấy năm qua sống như thế nào, có phải quá khứ đã chịu ấm ức lắm không. Em đi bộ đội, mở điện thoại lên, em chỉ lưu mỗi số điện thoại của mẹ, nhưng lại chưa một lần nào gọi cho bà ấy. Bởi vì em biết mẹ không thèm quan tâm đến em, bà ấy vĩnh viễn không muốn gặp em, cũng không còn lưu số điện thoại của em nữa, nhưng em thì vẫn còn số của bà ấy."

Y mỉm cười nói: "Đáng tiếc thứ em luôn chờ đợi vẫn không đến, đến tận hôm nay, lời xin lỗi em nhận được vẫn là đến từ bố dượng."

Thịnh Vô Ngung không nói nên lời, quả thật anh cũng không ngờ được Lộ Tiểu Trúc lại không nói một câu nào như thế.

Huyên Hiểu Đông vẫn nói tiếp: "Hơn nữa nếu không phải vì anh, vì nhà họ Thịnh, bố dượng cũng sẽ không bao giờ nói những câu đó với em. Cổ phần bất động sản gì đó, cũng chỉ vì muốn kết giao với nhà họ Thịnh, vì muốn lấy lòng anh mà thôi. Đương nhiên bọn họ biết thừa bản thân có lỗi với em, nhưng em không xứng đáng nhận được câu xin lỗi thật lòng ấy, bởi vì trong suy nghĩ của họ, em mãi mãi là kẻ ăn xin dưới mái hiên mười năm, mãi đến khi anh đứng đằng sau em, bọn họ mới bắt đầu nhìn thẳng vào em."

Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi vì em, bởi vì tôi yêu em."

Huyên Hiểu Đông nói: "Em biết, nhưng nghĩ đến những chuyện đó là em lại cảm thấy nực cười, cũng cảm thấy bản thân mình thật quá ngây thơ."

Thịnh Vô Ngung im lặng một lúc mới nói: "Có thể chấm dứt được với quá khứ cũng là rất tốt rồi."

Huyên Hiểu Đông lái xe không nói gì, Thịnh Vô Ngung nói: "Giả sử tôi bị người ta ức hiếp, em cũng sẽ ra mặt vì tôi chứ?"

Huyên Hiểu Đông phủ nhận theo bản năng, "Hai chuyện này không giống nhau." Sự thật là y đã dựa vào quyền thế nhà họ Thịnh, khiến cuối cùng nhà họ Lâm đã cúi đầu nói xin lỗi mình, nhưng trên thực tế nhà họ Lâm không có lỗi gì với mình cả, là bản thân y luôn khát khao tình mẹ – thứ mà y vĩnh viễn chưa bao giờ có khả năng giành được. Nhưng không giành được chính là không giành được, từ trước đến nay Lộ Tiểu Trúc chưa từng yêu thương đứa con đầu lòng của bà, cho nên cũng chưa bao giờ cảm thấy hổ thẹn với y.

Còn về phần Lâm Diệc Cẩn... đều đã qua rồi. Đó chỉ là một đoạn nhạc đệm trong vở kịch ngu ngơ thiếu thốn tình thương thời niên thiếu, cho dù có khắc cốt ghi tâm đến thế nào thì cũng chỉ cảm động vào lúc ấy, khi hai thiếu niên cô đơn rung động với nhau. Một khi vật đổi sao dời thì cũng chỉ còn có thể tồn tại trong ký ức, không thể nào tái tạo lại được nữa, cũng không phải ai có lỗi với ai, chỉ có thể nói hai người đã vuột mất nhau, bỏ lỡ nhau.

Thịnh Vô Ngung nói: "Trong lòng em biết rõ tôi là người thế nào, em là chú chim nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể hòa mình theo gió bay trở về nông trường của em, một khi mỹ nhân ngư đánh mất tình yêu rồi thì sẽ hóa thành bọt biển." Anh nói chuyện dịu dàng vui vẻ, cứ như đang đọc một bài thơ cổ tích. Nhưng ánh mắt thì vẫn luôn ai oán, dường như đang thật sự trách móc chú chim nhỏ nhẫn tâm.

Huyên Hiểu Đông lại một lần nữa không nhịn được cười, "Anh không cần nhọc lòng chọc em cười đâu, cũng không có khó chịu đến vậy."

Thịnh Vô Ngung nói: "Thật không?"

Huyên Hiểu Đông nói: "Thật mà, em cảm thấy chỉ cần ăn một bữa ngon là có thể quên hết luôn."

Thịnh Vô Ngung nói: "Vậy chúng ta tìm một chỗ dùng bữa."

Huyên Hiểu Đông bỗng nhiên phấn khích, "Em đưa anh đến ăn ở một nơi."

Đương nhiên Thịnh Vô Ngung đồng ý.

Huyên Hiểu Đông lái xe rẽ trái quẹo phải đến phía Tây thành phố, con đường càng ngày càng chật chội, những gánh hàng rong ven đường chiếm lối đi cũng ngày càng nhiều, xe càng đi càng chậm. Đến một nơi có rất nhiều con hẻm nhỏ, cuối cùng y mới tìm được nơi đỗ xe, đợi sau khi Thịnh Vô Ngung xuống xe, y đẩy anh đi, nói: "Bên trong không tiện đỗ xe, chúng ta đi bộ vào."

Bọn họ đi vào ngõ tắt, vòng qua một chợ thức ăn ẩm ướt, quầy thịt quầy cá hai bên cứ ướt sũng, mùi cá mùi thịt phả vào mặt, mặt đất cũng lênh láng. Tiểu thương đều đang dọn dẹp mặt tiền cửa hàng, nhưng bây giờ vẫn còn ít người, phần lớn là người già đi chợ, nhìn thấy Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông ăn mặc sáng sủa thì người ta không kìm được ngó nghiêng thêm vài lần, nhưng rồi nhanh chóng chẳng còn ai quan tâm nữa. Họ quan tâm những thực phẩm tươi mới kia liệu có được cân đủ hay không hơn.

Bên cạnh khu chợ đơn sơ nhưng tràn đầy hơi thở cuộc sống, có một quán ăn nhỏ, việc kinh doanh khá đắt khách. Quán có hai tầng, bề ngoài cũ kỹ, trên biển hiệu đã phai màu viết "Hoàng Thị Thực Ký".

Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông đi vào, sắp tới buổi trưa, khách khứa cũng không đông lắm, cửa tiệm vẫn chưa mở cửa được bao lâu, người phục vụ thấy họ vào thì uể oải đưa thực đơn tới, thế mà vẫn còn nơi dùng thực đơn giấy nguyên sơ nhất.

Huyên Hiểu Đông cầm bút gạch xuống, hỏi Thịnh Vô Ngung, "Gọi cho anh canh cá sóc bong bóng cá(*) được không? Mùa đông ăn món này bổ dưỡng."

(*) Một nội quan của các loài cá, có hình dạng như một chiếc túi chứa không khí giúp cá có thể điều chỉnh được tỉ trọng và khả năng nổi của mình, điều này khiến cá có thể lơ lửng ở một độ sâu nhất định mà không cần phải bơi.

Dĩ nhiên là Thịnh Vô Ngung thế nào cũng được, Huyên Hiểu Đông cũng không hỏi lại anh, thuần thục gọi mấy món hay ăn thường ngày, ốc bươu vàng xào lăn, cua cát muối tiêu, chim bồ câu mật ong, rau cải xào tỏi băm, thêm cả một tô cháo sườn khô.

Trong lúc đợi món ăn, Huyên Hiểu Đông nhìn đồng hồ, nói: "Anh chờ em một lát, em về ngay." Nói xong y đứng dậy ra ngoài đi đâu đó một lát. Lúc Thịnh Vô Ngung đang nếm thử một thìa canh và chim bồ câu mật ong thì Huyên Hiểu Đông quay lại, cầm trong tay một gói lá xanh, tìm một cái đĩa mở ra, thấy bên trong là từng miếng bánh gạo trắng như tuyết dinh dính. Huyên Hiểu Đông cười nói: "Là bánh gạo giã đó, ăn ngon lắm, anh ăn thử đi."

Y vô cùng tỉ mỉ bưng đủ các vị tới, một gói là bột đậu nành chiên, một gói là sốt đường đỏ rưới lên bánh gạo dính, quả nhiên nhìn thôi đã thấy rất hấp dẫn rồi.

Thịnh Vô Ngung nhón một miếng lên, lăn qua bột đậu nành rồi đút vào miệng ăn. Huyên Hiểu Đông mỉm cười nhìn anh, cũng tự lấy một miếng từ từ ăn, dường như đang hồi tưởng lại hương vị nào đó.

Rất nhanh món ăn đã được bưng ra đủ. Chim bồ câu mật ong có vỏ ngoài vàng óng, ấy vậy mà không phải được nướng, mà là sau khi chiên xong thì xối mật ngọt, rất thơm. Cua cát con con được chiên xốp giòn, đảo với muối tiêu, ăn vô cùng đưa cơm.

Thịnh Vô Ngung cầm thìa thong thả ăn canh bong bóng cá, hương vị thơm ngon, nước luộc gà được dùng làm canh, thịt cá sóc mềm mịn, trong canh còn có cả những sợi măng, trần bì được thái mỏng, nấm tre kết hợp với cá sóc, ăn vào khiến cả người ấm hẳn lên.

Huyên Hiểu Đông giúp anh múc cháo sườn khô vào bát, "Anh nếm thử xem có thích không, thích thì về em cũng ninh cho anh ăn. Lúc trước chúng ta phơi không ít đồ khô đâu, nấu bằng sườn khô chúng ta tự làm thì còn ngon nữa."

Thịnh Vô Ngung cười nói: "Được." Anh thích từ chúng ta, thật ra tất cả đều là Huyên Hiểu Đông phơi, anh chỉ ngồi trên sân đọc sách, quan sát y phơi thôi.

Nhưng cái từ chúng ta này khiến bọn họ như được quay trở về những tháng ngày an nhàn phơi đồ khô, cất thịt khô vậy.

Huyên Hiểu Đông cầm đũa gắp một con ốc bươu vàng chậm rãi nhai, mặt mày tỏ ra hơi thất vọng. Thịnh Vô Ngung nhìn thấy y liếc mắt sang cửa sổ nửa trong suốt phía sau phòng ăn, có thể nhìn thấy loáng thoáng đầu bếp phía trong đang hất chảo xào rau bên đó, âm thanh rầm rầm không ngừng vang lên.

Cuối cùng Huyên Hiểu Đông mỉm cười, "Món ốc bươu vàng này bố em xào ăn cực kỳ ngon, không tanh một chút nào. Chảo nhất định phải để nóng, ốc bươu cũng phải thật tươi, thêm rượu, mù tạt và dầu hào, trước khi cho vào chảo thì rắc thêm chút đường, từng con ốc bươu đều căng bóng thơm ngon. Ngoài ra còn có phương pháp xào ốc bươu vàng với củ cải nữa, hương vị cũng khá ổn. Còn món cua cát muối tiêu này anh thấy ngon chứ? Lớp vỏ ngoài phải cực kỳ giòn, những món này đều là những món tiện lợi nhất, cũng được nhiều người chọn ăn nhất, dùng để nhắm rượu quá hợp lý. Bố em thường hay làm."

Thật ra Thịnh Vô Ngung rất ít khi ăn những món nặng vị thế này, nhưng anh vẫn gắp vài đũa từ từ ăn, cười nói: "Quả thật ở những nhà hàng lớn bên ngoài rất hiếm khi nhìn thấy những món ăn bình dân thế này."

Huyên Hiểu Đông chỉ đũa vào một góc tối nhất, "Em tan học trở về toàn ngồi ở đó chờ bố em tan ca. Ông ấy sẽ múc cho em một thìa cơm một thìa rau, bảo em tự ăn xong thì làm bài tập. Khi còn bé em rất ngoan ngoãn ngồi chờ bố, sau đó lớn hơn một chút thì biết chạy ra ngoài chơi với các bạn nhỏ khác, chơi ở chợ đến khi họ thu sạp về nhà. Lúc ấy em mới quay về tìm một góc không có ai ngồi tiếp tục chờ bố, chờ đến khi đóng cửa về nhà."

Thịnh Vô Ngung gật đầu, cũng không hỏi cuối cùng vị đầu bếp kia qua đời vì nguyên nhân gì mà bỏ rơi nhóc Hiểu Đông giữa chừng. Anh chỉ lẳng lặng lắng nghe, nhìn Huyên Hiểu Đông thong thả ăn những món bình dân kia, vẻ mặt ôn hòa bình lặng, tựa như đang thật sự nói lời tạm biệt với một "tôi" nhỏ bé yếu ớt của quá khứ.

_____________________

Chú thích của editor:



Cá sóc: Hay còn gọi là cá đù vàng, cá dạ đỏ: thành phần chất đạm cao, chứa nhiều sinh tố và khoáng chất, bồi bổ tỳ và vị, giúp an thần, trị tiêu chảy, bồi bổ nguyên khí, là món thực phẩm tốt cho người cao tuổi.



Bong bóng cá



Canh cá sóc bong bóng cá



Cua cát muối tiêu



Rau cải xào tỏi băm



Cháo sườn khô



Chim bồ câu mật ong



Ốc bươu vàng xào lăn

Nấm tre: Hay còn gọi là nấm báo mưa, gọi như vậy vì nó chỉ xuất hiện vào mùa mưa, khi không khí rất ẩm, đầy hơi nước. Do đó nếu thấy nấm này xuất hiện thì ta biết là trời sắp mưa. Loài nấm này mọc trên những thân gỗ mục như một cô dâu trong ngày trọng đại của mình và tồn tại chỉ trong khoảng 10 giờ đồng hồ. Xung quanh cây nấm có 1 tấm mạng màu vàng, hình nón, như tấm áo mưa choàng bên ngoài cây nấm.

Bánh gạo giã bột đậu nành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK