*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày Thịnh Vô Ngung chính thức chuyển vào nông trường nhỏ của Huyên Hiểu Đông, một cơn mưa thu vừa mới ngang qua, tiết trời mang đến cảm giác se se mát lạnh, không khí vẫn trong lành và dễ chịu đúng như đặc trưng của trời thu.
Huyên Hiểu Đông nhận chiếc hộp được đóng gói tinh xảo từ Thịnh Vô Ngung, ngẩn ra, "Gì vậy?"
Thịnh Vô Ngung khẽ mỉm cười, "Quà gặp mặt, làm khách trọ sau này phải quấy rầy chủ trọ rồi, mong được chiếu cố nhiều hơn——Xem như là quà đáp lễ cho ô liu xanh lần trước, canh phổi heo ô liu xanh hương vị rất ngon."
Không hiểu sao Huyên Hiểu Đông bỗng nhiên thấy hơi ngượng ngùng, không thể làm gì khác đành mở quà để che giấu sự lúng túng của bản thân. Lúc bóc lớp giấy gói đẹp đẽ ra, nhìn thấy một bộ đồ ăn đầy đủ bằng thủy tinh, y vẫn rất ngạc nhiên, "Đây là bộ đồ ăn sao?"
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Đúng rồi, trước đây tôi ở nước ngoài thấy đẹp nên mua, cứ giữ không thế cũng chẳng có tác dụng gì, vật quý vào tay kẻ tầm thường, đúng lúc chuyển tới ở cần tặng cậu quà, thấy thứ này hợp, nhất là tay nghề của cậu tốt như vậy cũng sẽ không bôi nhọ bộ đồ ăn này." Hôm nay anh mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, càng khiến nước da trở nên trắng nhợt. Mấy ngày gần đây chứng khó ngủ của anh càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng trừ bản thân và máy theo dõi giấc ngủ ra thì không ai biết hết, bề ngoài anh vẫn luôn duy trì dáng vẻ thong dong và tao nhã như thế.
Huyên Hiểu Đông nhấc một chiếc bát thủy tinh giơ lên trước ánh sáng rồi tỉ mỉ ngắm nghía, đôi mắt sáng lên lấp lánh.
Bề mặt của chiếc bát thủy tinh long lanh, những cây thủy sinh được phác họa hết sức sống động và tinh tế, nét vẽ chân thực tựa như những bụi thủy sinh này thật sự bị nhốt kín trong lớp thủy tinh. Trên bụi rong điểm thêm một chú chuồn chuồn màu lam nhạt đang dừng chân, điều này cho thấy trình độ vẽ tay cực kỳ cao.
Cánh chuồn chuồn màu lam nhạt nửa trong suốt, có thể thấy rõ hoa văn trên cánh, phối hợp với thủy sinh càng khoe ra sự mượt mà óng ánh của chiếc bát thủy tinh.
Bốn chiếc bát ăn cơm đều là họa tiết thủy sinh và chuồn chuồn, nhưng phong cách khác nhau, thanh tân và đẹp đẽ. Những chiếc đĩa và bát canh thủy tinh thì lại không giống nhau, có chiếc là hoa và ong mật, có chiếc là giàn nho, có chiếc là bông lúa mạch, có chiếc là cây linh sam(*), vừa tả thực lại vừa ngập tràn cảm giác nghệ thuật.
(*) Loài cây thân gỗ nhỏ, cây linh sam có tuổi thọ sống khá lâu năm, xuất phát từ các nước châu Á, trong đó có Việt Nam. Ngày nay, ta có thể dễ dàng bắt gặp cây linh sam trong các khu vườn châu Á để làm cây bonsai, cây cảnh trong nhà,...
Có cả một chiếc bình hoa thủy tinh tròn, họa tiết vẽ đầy những quả mọng chín rục và bụi cỏ thấp lùn, đặt lên bàn tựa như tái hiện phong cảnh trong một khu rừng nhỏ, đến cả giọt sương trên lá cây cho đến những mảng phấn trắng bề ngoài mặt quả mọng cũng được thể hiện một cách rất tinh tế.
Một tác phẩm nghệ thuật khéo léo tuyệt vời.
Huyên Hiểu Đông soi đồ dưới ánh sáng rất lâu mới nhớ ra phải cảm ơn Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung gật đầu, quay về phòng mình quan sát Thi Ký Thanh sắp xếp hành lý của anh.
Vừa rồi Thi Ký Thanh giám sát công nhân dọn nhà đặt xong xuôi chiếc dương cầm đắt giá lên mặt thảm sàn mới toanh, sau đó bảo tất cả bọn họ ra chỗ khác, còn mình thì đích thân kiểm kê hành lý và đồ dùng của Thịnh Vô Ngung. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, chắc chắn không còn sai sót gì nữa, lúc này cô mới quay đầu dùng thử lần lượt tất cả các trang thiết bị mới cho Thịnh Vô Ngung xem, vô cùng không yên tâm nói: "Chủ tịch Thịnh, anh xem còn thiếu cái gì không? Hay là tôi bảo Tiểu Cao tới ở cùng anh một thời gian ngắn, đợi sau này anh thích ứng thì tính tiếp."
Thịnh Vô Ngung nói: "Không cần." Chỉ cần có một người quen ở đây, anh nhất định phải bày ra bộ mặt hoàn hảo... Nhưng giờ phút này, anh chỉ muốn ở một mình.
Anh nói với Thi Ký Thanh: "Sắp xếp xong rồi, bây giờ cô về đi, nếu không về đến thành phố sẽ muộn lắm. Phần lớn công việc ở công ty giao cho thành viên ban giám đốc bàn bạc thực hiện là được, có gì nhất thiết cần tôi xử lý thì cô liên lạc với tôi."
Thi Ký Thanh có phần bất đắc dĩ, nhưng cũng biết Thịnh Vô Ngung đã quyết rồi, nhìn từ trong ra ngoài một lượt rồi mới ra ngoài chào tạm biệt Huyên Hiểu Đông. Thịnh Vô Ngung tiễn cô ra ngoài, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông vẫn còn đứng bên cửa sổ bếp ngắm nghía hộp dụng cụ thủy tinh kia không biết chán, hai mắt y lấp lánh y như đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích, không nỡ buông tay.
Thích đến vậy sao...?
Thịnh Vô Ngung khẽ mỉm cười.
Lúc đó ở nước ngoài cũng chỉ thấy đẹp nên mới tiện tay mua một bộ giữ lại, mấy hôm trước quyết định tới ở mới nghĩ ra nên biếu chủ nhà chút quà——Lúc tìm kiếm trong bộ sưu tập của mình thì thấy bộ bát thủy tinh vẽ tay này, không hiểu sao anh có cảm giác đối phương sẽ thích nên chọn nó.
Quả nhiên trông cậu ấy rất thích.
Đã từng là nhà ngoại giao, lại là quý công tử con nhà quan nên Thịnh Vô Ngung từng nhận được rất nhiều quà cáp, cũng từng tặng rất nhiều quà, thậm chí anh đã từng đại diện quốc gia tặng quà cho đại sứ nước ngoài, cũng từng nhận được vô số quà tặng quý báu.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được món quà mình tặng được đối phương trân trọng thích thú đến vậy, một điều nho nhỏ ấy thôi lại khiến anh cảm thấy rất thỏa mãn và vui vẻ.
Buổi tối, Thịnh Vô Ngung nhìn một bàn ăn linh đình, cảm thấy hơi ngoài ý muốn——Chỉ có hai người thôi nên trông lượng thức ăn thật sự rất nhiều, tuy rằng khẩu phần mỗi món không nhiều nhưng quan trọng nhất là, trông từng món ăn đều được làm ra rất tỉ mỉ, vẻ ngoài vô cùng hấp dẫn.
Trong chiếc bát thủy sinh chuồn chuồn tinh tế là những hạt cơm tẻ trắng ngần, món chính là thịt pha lê nửa hồng nhạt như sắc son, nửa trong veo được xếp ngay ngắn từng miếng, đậu bắp phỉ thúy bò tơ, đậu nành xào dầu hành, canh cá hoa cúc vàng. Trong chiếc bát thủy tinh to chứa những viên đá trong veo là món salad mát lạnh tươi rói, trên cọng rau phảng phất như đọng cả giọt sương lóng lánh. Món tráng miệng là bánh ngọt hoài sơn màu trắng sữa, bên trên có rưới cả hoa quế mật ong, ngoài ra còn có sinh tố dưa hấu màu đỏ hồng được đựng trong hai chiếc ly thủy tinh trong suốt.
Huyên Hiểu Đông ngượng ngùng mỉm cười, "Bát đẹp vậy, phải trang trí bằng món ăn đẹp mắt thì mới làm tôn lên vẻ đẹp của nó được."
Khóe miệng Thịnh Vô Ngung chậm rãi lan lên ý cười, "Không sao, làm như cậu rất hay, còn hơn như tôi trước đây thấy đẹp rồi chỉ biết cất vào xó."
Huyên Hiểu Đông đỏ ửng hai tai, múc canh giúp anh, Thịnh Vô Ngung lại tò mò hỏi: "Thịt này... làm cách nào để nó trong veo một nửa thế này?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Ướp thịt qua đường đỏ rồi mới mang đi hấp, làm như vậy sẽ kiểm soát được màu sắc rất đẹp của thịt——Có một vài kỹ xảo nhỏ... Thật ra quan trọng nhất là bước cuối cùng phải đổ thêm nước vào, bình thường nấu ăn ở nhà thì không cần làm bước này, nhưng chiếc bát thủy tinh này thì xứng với sắc son xinh đẹp như vậy."
"Rất nhiều người dùng màu đỏ của rau dền, nhưng thật ra vị của rau dền đỏ khá nồng, tôi cảm thấy nó sẽ lấn át vị thịt nên đã dùng màu tím của bắp cải, dùng máy xay nghiền nát ra, thêm chút nước chanh sẽ biến thành màu son rất đẹp. Sau đó thêm chút bột rau câu và tinh bột vào sẽ khiến nó đặc lại, biến thành chất lỏng óng ánh như vậy... Hương vị cũng rất ngon, thêm axit xi-tríc(*) vào vị ngọt của đường đỏ sẽ không quá ngấy. Thật ra tôi thấy làm kiểu này hợp hơn là với rau dền đỏ, anh thử xem sao."
(*) Acid citric hay acid xitric là một acid hữu cơ yếu. Là một chất bảo quản tự nhiên và được sử dụng để bổ sung vị chua cho thực phẩm hay các loại nước ngọt.
"Củ cải đỏ cũng có thể pha ra màu sắc khá ổn, nhưng hiện tại tôi không có, hơn nữa hương vị cũng không ngon bằng... Loại đó chủ yếu dùng làm đồ chua."
Y nói vài câu, cảm giác mình dông dài quá bèn ngước mắt lên nhìn thì thấy Thịnh Vô Ngung đang tập trung lắng nghe, đôi mắt lạnh lùng trong veo nhìn y chăm chú, dường như anh thật sự muốn biết vì sao món thịt pha lê này có màu sắc đẹp như vậy.
Anh sở hữu hàng lông mày lưỡi kiếm hơi xếch về phía hai bên thái dương, đôi mắt lạnh nhạt sáng như sao, khi tập trung nhìn người khác tạo cho đối phương cảm giác được thích mà sợ, giống như được một vị thần nhìn đời bằng nửa con mắt nhìn mình chăm chú.
Huyên Hiểu Đông nghĩ thầm, khó trách mặc dù trông bình thường người đàn ông này rất lạnh nhạt nhưng lại có thể làm ngoại giao điêu luyện như thế, được một người cao quý thế này quan tâm và nhìn chăm chú, nhất định sẽ cảm thấy mình là một người vô cùng quan trọng——Rõ ràng người trước mặt y hoàn toàn không cần đích thân vào bếp nấu cơm.
Thịnh Vô Ngung lại cảm thấy hết sức hứng thú, gật đầu: "Thú vị lắm." Cứ như anh thật sự muốn thử sức một lần vậy.
Huyên Hiểu Đông duỗi tay múc cho Thịnh Vô Ngung một chén canh, hoa cúc vàng rực rỡ trong nước dùng, kết hợp với nước canh cá màu trắng đục càng tôn lên mỹ vị đặc biệt.
Thịnh Vô Ngung lại giơ tay gắp một miếng thịt pha lê óng ánh, thật sự bắt đầu ăn, vừa vào miệng là thịt tan ra, quả nhiên rất ngon——Vốn dĩ anh không thích ăn thịt lợn béo, nhưng nghe đối phương tận tâm mô tả cách pha chế màu sắc, còn là để phối hợp với quà anh tặng, thái độ trân trọng như vậy khiến anh cảm thấy hơi hơi thỏa mãn.
Chính vì như vậy nên dường như lúc này khẩu vị của anh cũng khá hơn, mỗi món ăn đều gắp nhiều thêm một chút, thưởng thức tỉ mỉ.
Huyên Hiểu Đông cũng cảm thấy rất vui, vì vậy lại tiếp tục giới thiệu với anh món đậu nành xào dầu hành, "Món này dùng dầu chiên hành để xào với đậu nành, hương vị cũng rất ngon, nhưng nếu dùng đậu tằm thì sẽ ngon hơn, vừa mềm vừa xốp. Tiếc là bây giờ không phải mùa đậu tằm, đậu tằm xào hành là món đầu tiên tôi học khi còn bé, phải vừa có màu sắc xanh ngắt, vừa có vị mềm xốp, cũng phải có cả mùi thơm của đậu tằm nữa, không thể chỉ làm ra món ăn toàn mùi dầu hành được. Thật ra cách kiểm soát nhiệt và thời gian của món này rất khó nắm bắt."
Thịnh Vô Ngung hơi nhướng mày lên, "Đậu tằm xào hành sao? Được, lần sau chờ cậu làm cho tôi ăn."
Anh nói câu này nghe có vẻ bình thường và khách khí, không hiểu sao Huyên Hiểu Đông lại thấy vui vẻ và chờ mong trong lòng. Thậm chí y còn đang suy nghĩ nên chọn loại đậu tằm nào tốt nhất, căng mẩy nhất để bóc vỏ.
Sau khi ăn xong, Thịnh Vô Ngung khởi động xe lăn về phòng, Huyên Hiểu Đông lại lấy thêm bát canh cá, "Tôi thấy anh có mang theo con mèo, cần cho nó ăn không? Tôi mang qua cho anh, canh cá trong nồi không bỏ muối."
Ban đầu Thịnh Vô Ngung định nói có thức ăn cho mèo, nhưng thấy dáng vẻ Huyên Hiểu Đông bưng canh cá đứng sau lưng thì lại không nói gì, chỉ bảo y đi theo sau.
Phòng của anh đã được tu sửa xong xuôi, mặc dù trông bên ngoài vẫn là nhà ngói nông thôn bình thường nhưng ba gian phòng bên trong đã được thông thành một phòng ngủ, trông cực kỳ rộng rãi, giá sách và bàn làm việc dựa vào một mặt tường, trong góc đặt một chiếc đàn dương cầm.
Bọn họ đi vào, sàn nhà xám nhạt trơn nhẵn như gương, cửa sổ kính chiếm nửa mặt tường nhìn ra được quang cảnh núi rừng bên ngoài, bây giờ đang hiện lên ráng chiều vàng óng cùng với bóng hình những rặng núi chập chùng uốn lượn.
Một chú mèo Ragdoll màu xám bạc trốn trên nhà cây cảnh giác nhìn bọn họ, quan sát một lúc xong, nó mới nhẹ nhàng nhảy vào trong ngực Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung nhẹ nhàng xoa đầu nó: "Nó tên Tiểu Bố."
Huyên Hiểu Đông đặt canh cá ở gần ổ mèo, Tiểu Bố quan sát một lát rồi nhẹ nhàng nhảy xuống, ngửi một cái, lè cái lưỡi hồng nhạt ra liếm, thấy hương vị ổn áp bèn liếm thêm, phát ra âm thanh xì xụp, có vẻ rất hài lòng.
Huyên Hiểu Đông ngước mắt lên thấy Thịnh Vô Ngung điều khiển xe lăn đến bên tủ, lấy vài lọ thuốc đổ ra định uống bèn đi tới giúp anh rót nước, sau đó đưa ly nước cho anh, thấy anh nuốt lần lượt rất nhiều viên thuốc thì khẽ giọng hỏi: "Anh có muốn ra ngoài một lúc không?"
Sau khi dùng thuốc, Thịnh Vô Ngung sẽ cảm thấy uể oải, anh lắc đầu, "Không... Tôi đọc sách một lúc sẽ đi tắm, cậu bận việc thì cứ làm đi, nếu cần hỗ trợ tôi sẽ nói với cậu, cảm ơn."
Huyên Hiểu Đông thấy rõ Thịnh Vô Ngung muốn ở một mình thì gật đầu ra ngoài. Thịnh Vô Ngung tiện tay lấy cuốn sách trên giá lật qua lật lại, đọc xong một chương, anh vào phòng tắm, tắm rửa thay quần áo, sau đó cho quần áo bẩn vào máy giặt rồi lấy máy sấy để sấy tóc.
Chóp mũi chợt ngửi thấy mùi hương thơm ngát, anh ngẩng đầu nhìn chiếc tủ thấp cạnh cửa, không biết chiếc bình hoa thủy tinh vẽ tay tròn tròn kia được đặt trong phòng anh từ bao giờ, bên trong cắm đầy hoa ngải tiên, nhánh hoa mảnh mai điểm xuyết những bông ngải tiên càng tôn lên vẻ đẹp của chiếc bình hoa này.
Mùi hương thoang thoảng lan ra khắp căn phòng theo làn gió hoàng hôn.
___________________
Chú thích của editor:
Cây linh sam
Thịt pha lê: Món đặc sản truyền thống của thành phố Trấn Giang thuộc tỉnh Giang Tô, thuộc nền ẩm thực của Liên Xô. Sau khi món ăn chín, thịt có màu trắng đỏ, mịn như pha lê, ngâm nước muối trong suốt như pha lê nên có tiếng là "pha lê". Khi ăn có đặc điểm thịt nạc giòn, không ngấy mỡ, giòn, thơm và mềm, ăn kèm với gừng thái sợi và dấm balsamic Trấn Giang tạo nên hương vị độc đáo.
Đậu bắp phỉ thúy bò tơ
Đậu nành xào dầu hành
Canh cá hoa cúc vàng
Bánh hoài sơn:
Hoa ngải tiên:
Ngày Thịnh Vô Ngung chính thức chuyển vào nông trường nhỏ của Huyên Hiểu Đông, một cơn mưa thu vừa mới ngang qua, tiết trời mang đến cảm giác se se mát lạnh, không khí vẫn trong lành và dễ chịu đúng như đặc trưng của trời thu.
Huyên Hiểu Đông nhận chiếc hộp được đóng gói tinh xảo từ Thịnh Vô Ngung, ngẩn ra, "Gì vậy?"
Thịnh Vô Ngung khẽ mỉm cười, "Quà gặp mặt, làm khách trọ sau này phải quấy rầy chủ trọ rồi, mong được chiếu cố nhiều hơn——Xem như là quà đáp lễ cho ô liu xanh lần trước, canh phổi heo ô liu xanh hương vị rất ngon."
Không hiểu sao Huyên Hiểu Đông bỗng nhiên thấy hơi ngượng ngùng, không thể làm gì khác đành mở quà để che giấu sự lúng túng của bản thân. Lúc bóc lớp giấy gói đẹp đẽ ra, nhìn thấy một bộ đồ ăn đầy đủ bằng thủy tinh, y vẫn rất ngạc nhiên, "Đây là bộ đồ ăn sao?"
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Đúng rồi, trước đây tôi ở nước ngoài thấy đẹp nên mua, cứ giữ không thế cũng chẳng có tác dụng gì, vật quý vào tay kẻ tầm thường, đúng lúc chuyển tới ở cần tặng cậu quà, thấy thứ này hợp, nhất là tay nghề của cậu tốt như vậy cũng sẽ không bôi nhọ bộ đồ ăn này." Hôm nay anh mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, càng khiến nước da trở nên trắng nhợt. Mấy ngày gần đây chứng khó ngủ của anh càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng trừ bản thân và máy theo dõi giấc ngủ ra thì không ai biết hết, bề ngoài anh vẫn luôn duy trì dáng vẻ thong dong và tao nhã như thế.
Huyên Hiểu Đông nhấc một chiếc bát thủy tinh giơ lên trước ánh sáng rồi tỉ mỉ ngắm nghía, đôi mắt sáng lên lấp lánh.
Bề mặt của chiếc bát thủy tinh long lanh, những cây thủy sinh được phác họa hết sức sống động và tinh tế, nét vẽ chân thực tựa như những bụi thủy sinh này thật sự bị nhốt kín trong lớp thủy tinh. Trên bụi rong điểm thêm một chú chuồn chuồn màu lam nhạt đang dừng chân, điều này cho thấy trình độ vẽ tay cực kỳ cao.
Cánh chuồn chuồn màu lam nhạt nửa trong suốt, có thể thấy rõ hoa văn trên cánh, phối hợp với thủy sinh càng khoe ra sự mượt mà óng ánh của chiếc bát thủy tinh.
Bốn chiếc bát ăn cơm đều là họa tiết thủy sinh và chuồn chuồn, nhưng phong cách khác nhau, thanh tân và đẹp đẽ. Những chiếc đĩa và bát canh thủy tinh thì lại không giống nhau, có chiếc là hoa và ong mật, có chiếc là giàn nho, có chiếc là bông lúa mạch, có chiếc là cây linh sam(*), vừa tả thực lại vừa ngập tràn cảm giác nghệ thuật.
(*) Loài cây thân gỗ nhỏ, cây linh sam có tuổi thọ sống khá lâu năm, xuất phát từ các nước châu Á, trong đó có Việt Nam. Ngày nay, ta có thể dễ dàng bắt gặp cây linh sam trong các khu vườn châu Á để làm cây bonsai, cây cảnh trong nhà,...
Có cả một chiếc bình hoa thủy tinh tròn, họa tiết vẽ đầy những quả mọng chín rục và bụi cỏ thấp lùn, đặt lên bàn tựa như tái hiện phong cảnh trong một khu rừng nhỏ, đến cả giọt sương trên lá cây cho đến những mảng phấn trắng bề ngoài mặt quả mọng cũng được thể hiện một cách rất tinh tế.
Một tác phẩm nghệ thuật khéo léo tuyệt vời.
Huyên Hiểu Đông soi đồ dưới ánh sáng rất lâu mới nhớ ra phải cảm ơn Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung gật đầu, quay về phòng mình quan sát Thi Ký Thanh sắp xếp hành lý của anh.
Vừa rồi Thi Ký Thanh giám sát công nhân dọn nhà đặt xong xuôi chiếc dương cầm đắt giá lên mặt thảm sàn mới toanh, sau đó bảo tất cả bọn họ ra chỗ khác, còn mình thì đích thân kiểm kê hành lý và đồ dùng của Thịnh Vô Ngung. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, chắc chắn không còn sai sót gì nữa, lúc này cô mới quay đầu dùng thử lần lượt tất cả các trang thiết bị mới cho Thịnh Vô Ngung xem, vô cùng không yên tâm nói: "Chủ tịch Thịnh, anh xem còn thiếu cái gì không? Hay là tôi bảo Tiểu Cao tới ở cùng anh một thời gian ngắn, đợi sau này anh thích ứng thì tính tiếp."
Thịnh Vô Ngung nói: "Không cần." Chỉ cần có một người quen ở đây, anh nhất định phải bày ra bộ mặt hoàn hảo... Nhưng giờ phút này, anh chỉ muốn ở một mình.
Anh nói với Thi Ký Thanh: "Sắp xếp xong rồi, bây giờ cô về đi, nếu không về đến thành phố sẽ muộn lắm. Phần lớn công việc ở công ty giao cho thành viên ban giám đốc bàn bạc thực hiện là được, có gì nhất thiết cần tôi xử lý thì cô liên lạc với tôi."
Thi Ký Thanh có phần bất đắc dĩ, nhưng cũng biết Thịnh Vô Ngung đã quyết rồi, nhìn từ trong ra ngoài một lượt rồi mới ra ngoài chào tạm biệt Huyên Hiểu Đông. Thịnh Vô Ngung tiễn cô ra ngoài, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông vẫn còn đứng bên cửa sổ bếp ngắm nghía hộp dụng cụ thủy tinh kia không biết chán, hai mắt y lấp lánh y như đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích, không nỡ buông tay.
Thích đến vậy sao...?
Thịnh Vô Ngung khẽ mỉm cười.
Lúc đó ở nước ngoài cũng chỉ thấy đẹp nên mới tiện tay mua một bộ giữ lại, mấy hôm trước quyết định tới ở mới nghĩ ra nên biếu chủ nhà chút quà——Lúc tìm kiếm trong bộ sưu tập của mình thì thấy bộ bát thủy tinh vẽ tay này, không hiểu sao anh có cảm giác đối phương sẽ thích nên chọn nó.
Quả nhiên trông cậu ấy rất thích.
Đã từng là nhà ngoại giao, lại là quý công tử con nhà quan nên Thịnh Vô Ngung từng nhận được rất nhiều quà cáp, cũng từng tặng rất nhiều quà, thậm chí anh đã từng đại diện quốc gia tặng quà cho đại sứ nước ngoài, cũng từng nhận được vô số quà tặng quý báu.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được món quà mình tặng được đối phương trân trọng thích thú đến vậy, một điều nho nhỏ ấy thôi lại khiến anh cảm thấy rất thỏa mãn và vui vẻ.
Buổi tối, Thịnh Vô Ngung nhìn một bàn ăn linh đình, cảm thấy hơi ngoài ý muốn——Chỉ có hai người thôi nên trông lượng thức ăn thật sự rất nhiều, tuy rằng khẩu phần mỗi món không nhiều nhưng quan trọng nhất là, trông từng món ăn đều được làm ra rất tỉ mỉ, vẻ ngoài vô cùng hấp dẫn.
Trong chiếc bát thủy sinh chuồn chuồn tinh tế là những hạt cơm tẻ trắng ngần, món chính là thịt pha lê nửa hồng nhạt như sắc son, nửa trong veo được xếp ngay ngắn từng miếng, đậu bắp phỉ thúy bò tơ, đậu nành xào dầu hành, canh cá hoa cúc vàng. Trong chiếc bát thủy tinh to chứa những viên đá trong veo là món salad mát lạnh tươi rói, trên cọng rau phảng phất như đọng cả giọt sương lóng lánh. Món tráng miệng là bánh ngọt hoài sơn màu trắng sữa, bên trên có rưới cả hoa quế mật ong, ngoài ra còn có sinh tố dưa hấu màu đỏ hồng được đựng trong hai chiếc ly thủy tinh trong suốt.
Huyên Hiểu Đông ngượng ngùng mỉm cười, "Bát đẹp vậy, phải trang trí bằng món ăn đẹp mắt thì mới làm tôn lên vẻ đẹp của nó được."
Khóe miệng Thịnh Vô Ngung chậm rãi lan lên ý cười, "Không sao, làm như cậu rất hay, còn hơn như tôi trước đây thấy đẹp rồi chỉ biết cất vào xó."
Huyên Hiểu Đông đỏ ửng hai tai, múc canh giúp anh, Thịnh Vô Ngung lại tò mò hỏi: "Thịt này... làm cách nào để nó trong veo một nửa thế này?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Ướp thịt qua đường đỏ rồi mới mang đi hấp, làm như vậy sẽ kiểm soát được màu sắc rất đẹp của thịt——Có một vài kỹ xảo nhỏ... Thật ra quan trọng nhất là bước cuối cùng phải đổ thêm nước vào, bình thường nấu ăn ở nhà thì không cần làm bước này, nhưng chiếc bát thủy tinh này thì xứng với sắc son xinh đẹp như vậy."
"Rất nhiều người dùng màu đỏ của rau dền, nhưng thật ra vị của rau dền đỏ khá nồng, tôi cảm thấy nó sẽ lấn át vị thịt nên đã dùng màu tím của bắp cải, dùng máy xay nghiền nát ra, thêm chút nước chanh sẽ biến thành màu son rất đẹp. Sau đó thêm chút bột rau câu và tinh bột vào sẽ khiến nó đặc lại, biến thành chất lỏng óng ánh như vậy... Hương vị cũng rất ngon, thêm axit xi-tríc(*) vào vị ngọt của đường đỏ sẽ không quá ngấy. Thật ra tôi thấy làm kiểu này hợp hơn là với rau dền đỏ, anh thử xem sao."
(*) Acid citric hay acid xitric là một acid hữu cơ yếu. Là một chất bảo quản tự nhiên và được sử dụng để bổ sung vị chua cho thực phẩm hay các loại nước ngọt.
"Củ cải đỏ cũng có thể pha ra màu sắc khá ổn, nhưng hiện tại tôi không có, hơn nữa hương vị cũng không ngon bằng... Loại đó chủ yếu dùng làm đồ chua."
Y nói vài câu, cảm giác mình dông dài quá bèn ngước mắt lên nhìn thì thấy Thịnh Vô Ngung đang tập trung lắng nghe, đôi mắt lạnh lùng trong veo nhìn y chăm chú, dường như anh thật sự muốn biết vì sao món thịt pha lê này có màu sắc đẹp như vậy.
Anh sở hữu hàng lông mày lưỡi kiếm hơi xếch về phía hai bên thái dương, đôi mắt lạnh nhạt sáng như sao, khi tập trung nhìn người khác tạo cho đối phương cảm giác được thích mà sợ, giống như được một vị thần nhìn đời bằng nửa con mắt nhìn mình chăm chú.
Huyên Hiểu Đông nghĩ thầm, khó trách mặc dù trông bình thường người đàn ông này rất lạnh nhạt nhưng lại có thể làm ngoại giao điêu luyện như thế, được một người cao quý thế này quan tâm và nhìn chăm chú, nhất định sẽ cảm thấy mình là một người vô cùng quan trọng——Rõ ràng người trước mặt y hoàn toàn không cần đích thân vào bếp nấu cơm.
Thịnh Vô Ngung lại cảm thấy hết sức hứng thú, gật đầu: "Thú vị lắm." Cứ như anh thật sự muốn thử sức một lần vậy.
Huyên Hiểu Đông duỗi tay múc cho Thịnh Vô Ngung một chén canh, hoa cúc vàng rực rỡ trong nước dùng, kết hợp với nước canh cá màu trắng đục càng tôn lên mỹ vị đặc biệt.
Thịnh Vô Ngung lại giơ tay gắp một miếng thịt pha lê óng ánh, thật sự bắt đầu ăn, vừa vào miệng là thịt tan ra, quả nhiên rất ngon——Vốn dĩ anh không thích ăn thịt lợn béo, nhưng nghe đối phương tận tâm mô tả cách pha chế màu sắc, còn là để phối hợp với quà anh tặng, thái độ trân trọng như vậy khiến anh cảm thấy hơi hơi thỏa mãn.
Chính vì như vậy nên dường như lúc này khẩu vị của anh cũng khá hơn, mỗi món ăn đều gắp nhiều thêm một chút, thưởng thức tỉ mỉ.
Huyên Hiểu Đông cũng cảm thấy rất vui, vì vậy lại tiếp tục giới thiệu với anh món đậu nành xào dầu hành, "Món này dùng dầu chiên hành để xào với đậu nành, hương vị cũng rất ngon, nhưng nếu dùng đậu tằm thì sẽ ngon hơn, vừa mềm vừa xốp. Tiếc là bây giờ không phải mùa đậu tằm, đậu tằm xào hành là món đầu tiên tôi học khi còn bé, phải vừa có màu sắc xanh ngắt, vừa có vị mềm xốp, cũng phải có cả mùi thơm của đậu tằm nữa, không thể chỉ làm ra món ăn toàn mùi dầu hành được. Thật ra cách kiểm soát nhiệt và thời gian của món này rất khó nắm bắt."
Thịnh Vô Ngung hơi nhướng mày lên, "Đậu tằm xào hành sao? Được, lần sau chờ cậu làm cho tôi ăn."
Anh nói câu này nghe có vẻ bình thường và khách khí, không hiểu sao Huyên Hiểu Đông lại thấy vui vẻ và chờ mong trong lòng. Thậm chí y còn đang suy nghĩ nên chọn loại đậu tằm nào tốt nhất, căng mẩy nhất để bóc vỏ.
Sau khi ăn xong, Thịnh Vô Ngung khởi động xe lăn về phòng, Huyên Hiểu Đông lại lấy thêm bát canh cá, "Tôi thấy anh có mang theo con mèo, cần cho nó ăn không? Tôi mang qua cho anh, canh cá trong nồi không bỏ muối."
Ban đầu Thịnh Vô Ngung định nói có thức ăn cho mèo, nhưng thấy dáng vẻ Huyên Hiểu Đông bưng canh cá đứng sau lưng thì lại không nói gì, chỉ bảo y đi theo sau.
Phòng của anh đã được tu sửa xong xuôi, mặc dù trông bên ngoài vẫn là nhà ngói nông thôn bình thường nhưng ba gian phòng bên trong đã được thông thành một phòng ngủ, trông cực kỳ rộng rãi, giá sách và bàn làm việc dựa vào một mặt tường, trong góc đặt một chiếc đàn dương cầm.
Bọn họ đi vào, sàn nhà xám nhạt trơn nhẵn như gương, cửa sổ kính chiếm nửa mặt tường nhìn ra được quang cảnh núi rừng bên ngoài, bây giờ đang hiện lên ráng chiều vàng óng cùng với bóng hình những rặng núi chập chùng uốn lượn.
Một chú mèo Ragdoll màu xám bạc trốn trên nhà cây cảnh giác nhìn bọn họ, quan sát một lúc xong, nó mới nhẹ nhàng nhảy vào trong ngực Thịnh Vô Ngung.
Thịnh Vô Ngung nhẹ nhàng xoa đầu nó: "Nó tên Tiểu Bố."
Huyên Hiểu Đông đặt canh cá ở gần ổ mèo, Tiểu Bố quan sát một lát rồi nhẹ nhàng nhảy xuống, ngửi một cái, lè cái lưỡi hồng nhạt ra liếm, thấy hương vị ổn áp bèn liếm thêm, phát ra âm thanh xì xụp, có vẻ rất hài lòng.
Huyên Hiểu Đông ngước mắt lên thấy Thịnh Vô Ngung điều khiển xe lăn đến bên tủ, lấy vài lọ thuốc đổ ra định uống bèn đi tới giúp anh rót nước, sau đó đưa ly nước cho anh, thấy anh nuốt lần lượt rất nhiều viên thuốc thì khẽ giọng hỏi: "Anh có muốn ra ngoài một lúc không?"
Sau khi dùng thuốc, Thịnh Vô Ngung sẽ cảm thấy uể oải, anh lắc đầu, "Không... Tôi đọc sách một lúc sẽ đi tắm, cậu bận việc thì cứ làm đi, nếu cần hỗ trợ tôi sẽ nói với cậu, cảm ơn."
Huyên Hiểu Đông thấy rõ Thịnh Vô Ngung muốn ở một mình thì gật đầu ra ngoài. Thịnh Vô Ngung tiện tay lấy cuốn sách trên giá lật qua lật lại, đọc xong một chương, anh vào phòng tắm, tắm rửa thay quần áo, sau đó cho quần áo bẩn vào máy giặt rồi lấy máy sấy để sấy tóc.
Chóp mũi chợt ngửi thấy mùi hương thơm ngát, anh ngẩng đầu nhìn chiếc tủ thấp cạnh cửa, không biết chiếc bình hoa thủy tinh vẽ tay tròn tròn kia được đặt trong phòng anh từ bao giờ, bên trong cắm đầy hoa ngải tiên, nhánh hoa mảnh mai điểm xuyết những bông ngải tiên càng tôn lên vẻ đẹp của chiếc bình hoa này.
Mùi hương thoang thoảng lan ra khắp căn phòng theo làn gió hoàng hôn.
___________________
Chú thích của editor:
Cây linh sam
Thịt pha lê: Món đặc sản truyền thống của thành phố Trấn Giang thuộc tỉnh Giang Tô, thuộc nền ẩm thực của Liên Xô. Sau khi món ăn chín, thịt có màu trắng đỏ, mịn như pha lê, ngâm nước muối trong suốt như pha lê nên có tiếng là "pha lê". Khi ăn có đặc điểm thịt nạc giòn, không ngấy mỡ, giòn, thơm và mềm, ăn kèm với gừng thái sợi và dấm balsamic Trấn Giang tạo nên hương vị độc đáo.
Đậu bắp phỉ thúy bò tơ
Đậu nành xào dầu hành
Canh cá hoa cúc vàng
Bánh hoài sơn:
Hoa ngải tiên: