• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Thịnh Vô Ngung tự lái xe về Tĩnh Hải, bảo là hẹn bác sĩ tâm lý để làm đánh giá tâm lý và kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần, nếu như kết quả đánh giá tốt thì sau Tết sẽ hẹn lịch phẫu thuật.

"Buổi tối không cần làm cơm cho tôi, hạng mục kiểm tra khá nhiều, sáng mai tôi mới về." Trước khi đi, Thịnh Vô Ngung nói với Huyên Hiểu Đông.

Huyên Hiểu Đông biết sau cuộc phẫu thuật sắp tới, Thịnh Vô Ngung cần thời gian phục hồi rất lâu, mà tĩnh dưỡng thì không thể tách khỏi sự hỗ trợ của bệnh viện, thậm chí có thể cần ra nước ngoài. Bởi vậy sự ly biệt đang ở ngay trước mắt, còn bản thân y cũng sắp phải quay trở lại những tháng ngày ẩn cư một mình cùng núi rừng.

Sớm tinh mơ, chân trời vương một tầng mây mù mỏng manh, mặt trời chỉ le lói chút ánh sáng, không khí lạnh giá, ban đêm còn tạo thành sương rơi xuống.

Huyên Hiểu Đông chậm rãi đi từ dưới chân núi lên núi, nhìn thấy cỏ khô bên lề đường đã phủ một lớp sương trắng, dòng suối nhỏ chảy róc rách ven đường cũng đã hơi đông lại thành băng trong suốt. Chú cún đen hùng hục chạy theo sau lưng y, trời lạnh nên nó ăn tới nỗi mập lên rất nhiều, lông mượt mỡ dày, cái dáng vẻ tròn vo trông quá ư là ngốc nghếch.

Y đến rừng sơn trà từ từ kiểm tra lại, cây cối trông vẫn rất phấn chấn tinh thần, chưa bị ảnh hưởng bởi sương giá. Y bèn đi tới nhặt củi rơm vứt vào trong sọt, dự định đốt để ủ phân. Điện thoại di động trong túi vang lên âm báo tin nhắn. Trên núi không có người ở, mang theo điện thoại di động làm lụng rất vướng víu, y đã quen không mang theo điện thoại từ rất lâu rồi, nhưng kể từ sau khi Thịnh Vô Ngung chuyển tới đây, y bắt đầu mang điện thoại lên núi, bởi vì sợ lúc anh gặp chuyện thì không tìm được ai.

Huyên Hiểu Đông lấy máy ra khỏi túi, đọc tin nhắn đến từ số điện thoại mình không nhận ra, "Chúc mừng sinh nhật."

Y biết đây có lẽ là số của Lâm Diệc Cẩn, bèn tiện tay chặn số luôn.

Một mình y leo lên đỉnh núi, ngắm nhìn những ngọn núi với đường cong nhấp nhô giữa ánh sáng mờ ảo phía xa xa, hít một hơi thật sâu không khí lạnh lẽo, cảm giác như cả thế giới trống trải chỉ còn lại bản thân mình.

Y đã hình thành thói quen một thân một mình từ rất lâu trước đây rồi, từ sau khi xuất ngũ, y lái con xe second-hand cũ nát, một mình đi khắp cả trời Nam đất Bắc, ngắm núi rừng, ngắm nước non, ngắm biển cả, ngắm núi tuyết. Khi trở về núi hoang mà ông nội để lại, y lại quen với những tháng ngày một mình từ từ khai phá núi rừng, trồng cây và nuôi cá.

Y đã vượt qua hai tươi tám cái sinh nhật một mình rồi, đối với y mà nói, sinh nhật cũng chỉ là một ngày bình thường không có gì khác biệt, trong quá khứ cũng như vậy, trong tương lai cũng như vậy.

Đối với thế giới này, y cảm giác như không hề có sự tồn tại của bản thân, y nhỏ bé và chẳng hề quan trọng. Kể cả khoảng thời gian hai năm chân thành trao lòng cho Lâm Diệc Cẩn, đối phương cũng chưa từng để ý tới sinh nhật của y, lúc phát hiện ra hắn cũng chỉ tặng bù quà cáp, khi ấy chắc y đã cảm động lắm. Nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, tình cảm mà Lâm Diệc Cẩn dành cho y không đủ để cản lại sự xóa nhòa của thời gian, nó đã phai nhạt tới mức gần như không nhớ ra được. Trái lại, tình cảm lại biến thành tác dụng phụ khi nó để lại những vết thương lòng ẩn sâu sau lớp da thịt đã phục hồi tốt, cũng chẳng hề khép miệng theo thời gian trôi qua mà vẫn cứ đột nhiên vô ý nhói lên trong cuộc sống, sự đau nhức âm ỉ như nhắc nhở rằng bản thân đã từng không chịu nổi.

Y thong thả xuống núi, bỗng nhiên hai mắt sáng rực lên khi nhìn thấy bụi ngân hạnh um tùm. Tiết sương giáng(*), cây ngân hạnh cũng chuyển màu lá, những phiến lá vàng rực chao đảo như cánh bướm, đây chính là thời điểm đẹp nhất. Y nghĩ ngay đến việc bẻ mấy cành cắm vào bình, Thịnh Vô Ngung nhất định sẽ thích.

(*) Chỉ ngày 23 hoặc 24 tháng 10.

Sau đó y lại nhớ ra, Thịnh Vô Ngung vào thành phố vẫn chưa về. Sự thất vọng khó hiểu lướt qua trong lòng, y vẫn tiến đến bẻ mấy cành lá ngân hạnh bỏ vào trong sọt, sau đó lại đi xuống dưới núi. Trên đường, y thấy được cây gỗ thông bên cửa sổ phòng ngủ của Thịnh Vô Ngung cũng đã phủ sương hoa, thời tiết trên núi khó lường, cũng không biết sáng mai còn có thể nhìn thấy không.

Có phần tiếc nuối vì đối phương đã bỏ lỡ cảnh đẹp.

Vốn dĩ y cảm thấy một thân một mình rất tự tại, y đã chấp nhận số phận mình sẽ trải qua cả đời này như vậy rồi. Thế nhưng khoảng thời gian gần đây, y bỗng nhiên đã quen với những khi mình hái rau thì trong phòng sẽ vọng ra tiếng dương cầm, đã quen nấu cơm làm thêm phần cho một người nữa, đã quen buổi tối ra ngoài kiểm tra xung quanh, đã quen khi tản bộ vừa đẩy xe lăn vừa nói cho đối phương biết ven đường có một đóa hoa nhỏ, trên cây có một chú chim màu xanh lam.

Cả thế giới của y là ngọn núi nhỏ này, y quen thuộc từng cọng cỏ ngọn cây, từng con chim con sâu trên núi. Bất chợt có một ngày, thế giới của y có thêm một người bước vào, dường như ngọn núi này càng trở nên ý nghĩa hơn nữa, mỗi bông hoa mỗi cọng cỏ cũng có thể mang lại cảm giác mới mẻ cho đối phương. Thế giới của y chợt có thêm âm nhạc, có thêm màu sắc, có thêm những tình cảm ý nghĩa hơn. Khi y nhìn thấy lá ngải cứu tươi tốt, y nghĩ đến dùng nó để anh ngâm mình tắm, khi nhìn thấy quả dại sặc sỡ, y nghĩ đến có thể xâu thành một chuỗi để trang trí đầu giường của anh. Bây giờ người ấy đi rồi, ngọn núi này lại chỉ còn mình y.

Thật lòng mà nói trong lòng cũng hơi buồn bã, chỉ có điều y sẽ phải quen thôi.

...


Thành phố Tĩnh Hải.

"Báo cáo tâm lý của cậu tương đối ổn, dữ liệu giám sát giấc ngủ cũng rất tốt, chất lượng giấc ngủ không tệ." Thái Trung Lâm hết sức vui mừng, "Xem ra hơn hai tháng qua, cậu đã tìm được phương pháp phù hợp để giải tỏa tinh thần, xoa dịu cảm xúc."

"Số liệu các hạng mục trong báo cáo kiểm tra sức khỏe cũng không tồi, tình hình phục hồi rất tốt."

Thịnh Vô Ngung nói: "Ý anh là có thể hẹn lịch phẫu thuật rồi sao? Lát nữa anh gửi báo cáo cho tôi và Witt, với hẹn ông ấy thời gian phẫu thuật đi, thời gian quyết định là năm sau, không có vấn đề gì chứ?" Anh nhìn đồng hồ, Thái Trung Lâm nhạy bén chú ý tới động tác của anh, hỏi: "Cậu không có thời gian à?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Đúng, trước khi đến tôi không nghĩ mấy cái anh kiểm tra lại tốn thời gian thế, anh chiếm dụng quá nhiều thời gian của tôi, làm rối loạn sự sắp xếp của tôi."

Thái Trung Lâm không nói nên lời, "Sao chuyện này lại trách tôi được? Là ai không chịu thành thật điền đúng thang đo tâm lý trước đây hả? Không giám sát giấc ngủ và các hạng mục kiểm tra sức khỏe thì hoàn toàn không thể có được số liệu đánh giá tâm lý chân thực được. Chỉ có điều lần này kết quả kiểm tra thật sự rất tốt. Để tôi bàn bạc với Witt."

Thịnh Vô Ngung nói: "Cứ vậy đi, có gì thì liên lạc sau."

Thái Trung Lâm bật cười, "Được thôi, hiếm lắm mới thấy cậu nhiệt tình với chuyện gì đấy, không phải việc công ty chứ? Có thể tìm được mục tiêu mới thì đều đáng giá." Bệnh trầm cảm sợ nhất là đánh mất tất cả mục tiêu và thú vui trong cuộc sống.

Thịnh Vô Ngung đang khởi động xe lăn ra phía cửa, nghe thấy câu này của hắn thì vui vẻ nói: "Chính xác, một lĩnh vực hoàn toàn mới, tôi cũng chưa từng nghĩ mình có thể tràn trề hi vọng vào nó như vậy."

Thái Trung Lâm cười nói: "Lần cuối cùng thấy cậu nghiêm túc như vậy là hồi cậu nhìn vào gương học một ngôn ngữ mới. Cậu quá thông minh, tôi vẫn thường thắc mắc thứ gì có thể làm khó được cậu."

Thịnh Vô Ngung đẩy cửa ra, tin tưởng nói: "Người thông minh không bao giờ đạt đến đỉnh cao cảm xúc."

Thái Trung Lâm ngẩn ra, chỉ cảm thấy càng nghĩ càng thấy câu nói này tuyệt diệu, hình như đã nghe ở đâu đó rồi, nhưng Thịnh Vô Ngung đã đi mất, cứ như có chuyện gì đang chờ anh mau chóng xử lý, khiến anh không muốn trì hoãn thêm một giây nào nữa.

Hắn lấy điện thoại ra, nhấn vào phần tìm kiếm bằng lời nói: "Người thông minh không bao giờ đạt đến đỉnh cao cảm xúc."

Sau đó sắc mặt hắn cứng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hàng chữ bên trên, gần như không dám tin. Hắn bỗng nhiên không nhịn được bật cười, cười đến nước mắt chảy ra. Điều này đúng là khó mà tin nổi, hắn đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống chiếc xe màu trắng bạc bên dưới.

Thịnh Vô Ngung xuống nhà về xe của mình, nhìn thấy trợ lý sinh hoạt chào đón sốt sắng nói: "Chủ tịch Thịnh, tất cả đã sắp xếp xong, vừa như in. Ngài tuyệt đối đừng mở nó ra trước nhé, quà tặng cũng được đóng gói sẵn đặt ở ghế sau. Thư ký Thi vội đến nước K, đã lên máy bay xuất phát rồi, dặn ngài lái xe cẩn thận, ngoài ra còn chúc ngài được việc như mong muốn."

Thịnh Vô Ngung gật đầu, lên xe khởi động máy, thong thả lái xe ra khỏi bệnh viện, rất nhanh hòa mình vào dòng xe cộ, tiến về phía ngoại thành.

Trên xe, Thịnh Vô Ngung lại nhận được điện thoại của Thịnh Lỗi Lỗi, "Chú nhỏ! Sao chú không ở lại ăn tối mà đã về rồi? Cháu mới kết thúc nhiệm vụ trở về nhưng không thấy chú, cần cháu đưa chú về Tây Khê không?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Không cần, chú tự về."

Thịnh Lỗi Lỗi cực kỳ không tán thành, "Chú nhỏ chú còn cần nghỉ ngơi nhiều, hạng mục kiểm tra sức khỏe nhiều như thế, cháu nhớ lần trước bác sĩ Witt đã nói hạng mục rút máu khá nhiều, sau khi kiểm tra thì nên nghỉ ngơi đầy đủ. Sao chú còn tự lái xe lặn lội đường xa như thế chứ!" Gã phát hiện ra, hình như bây giờ Thịnh Vô Ngung đã có thể nghe lọt tai một vài đề nghị, cho nên lá gan gã cũng lớn hơn rất nhiều.

Thịnh Vô Ngung nói: "Hôm nay là sinh nhật Huyên Hiểu Đông."

Thịnh Lỗi Lỗi giật mình, "Ồ, sao chú không bảo cháu sớm? Biết trước thì cháu cũng tới, cháu đi đặt quà, lát nữa gọi điện cho anh ấy vậy."

Thịnh Vô Ngung nói: "Không liên quan đến cháu, chú có niềm vui bất ngờ cho cậu ấy."

Thịnh Lỗi Lỗi tiếc nuối nói: "Được rồi, vậy mai cháu tặng sau, chú nhỏ đi đường cẩn thận vào nhé."

Thịnh Vô Ngung nói: "Đừng lo lắng, chú mở lái tự động, còn việc gì nữa không?"

Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Ấy từ từ, nhắc đến anh Hiểu Đông, cháu nhớ ra hôm nay nghe Chử Nhược Chuyết kể, Lâm Diệc Cẩn đang làm một vụ cực kỳ khác người, bây giờ cậu ta đang muốn đổi sang họ mẹ, hơn nữa trả lại tất cả cổ phần Lâm Thị cho Lâm Nhược Phi. Hiện tại Lâm Nhược Phi đã từ nước ngoài về, chuyện ồn ào lắm, ông cụ Biên nhà họ Hạ cũng bị kinh động đến Tĩnh Hải rồi."

Khóe miệng Thịnh Vô Ngung cong lên nụ cười nhạt, Thịnh Lỗi Lỗi dè dặt nói: "Cháu và Chử Nhược Chuyết đều đoán, Lâm Diệc Cẩn làm chuyện này... chắc là vì anh Huyên ha?"

Thịnh Vô Ngung lạnh nhạt nói: "Ai biết được."

Thịnh Lỗi Lỗi chậc chậc, "Không nhìn ra được anh Huyên có sức hấp dẫn vậy luôn. Có lẽ mối tình đầu của tuổi trẻ là thứ rung động nhất, đặc biệt là khi nó không thành, càng không chiếm được thì càng khó quên nhất, trở thành sự tiếc nuối cả đời. Lâm Diệc Cẩn cả đời thông minh, vậy mà không vượt qua được cửa ải này của tuổi trẻ."

Thịnh Vô Ngung sâu xa nói: "Người thông minh không bao giờ đạt đến đỉnh cao cảm xúc."

Thịnh Lỗi Lỗi nói: "Ầy, hỡi thế gian tình ái là chi(*), Chử Nhược Chuyết nói với cháu muốn tìm cơ hội hòa làm hòa với anh Huyên, cậu ta rất hối hận."

(*) Câu nổi tiếng trong truyện "Thần điêu đại hiệp" xuất phát từ bài từ của một nhà văn đời Kim, Trung Quốc. "Hỡi thế gian tình là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết" thường gợi nhớ nhân vật Lý Mạc Sầu trong tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung.

Thịnh Vô Ngung hơi mất kiên nhẫn, "Bảo cậu ta ở yên trong thế giới phù hoa của mình đi, sao phải đến quấy rầy người ta."

Thịnh Lỗi Lỗi vốn chỉ định bóng gió thăm dò trước mặt chú nhỏ giúp Chử Nhược Chuyết, thấy Thịnh Vô Ngung như vậy thì đương nhiên biết điều nói: "Cháu cũng nói Hiểu Đông tính tình ngoài mềm trong cứng, vậy cháu cúp máy trước, cháu đi chọn quà, hôm nào qua đón chú về ăn Tết thì tặng bù quà sinh nhật cho Hiểu Đông luôn."

Thịnh Vô Ngung từ chối cho ý kiến, thấy anh vẫn trước sau như một, Thịnh Lỗi Lỗi bèn cúp điện thoại.

Lúc Thịnh Vô Ngung lái xe lên núi, trời còn chưa tối, anh thầm thở phào, lái xe lên đường núi quanh co, vòng qua sườn núi, nhìn thấy Huyên Hiểu Đông. Y nghe thấy tiếng xe thì đẩy cửa ra ngoài đón, theo sau là chú cún đen ngoe nguẩy cái đuôi vui vẻ bám sát gót chân.

Huyên Hiểu Đông thấy trong xe đúng là Thịnh Vô Ngung về, trên mặt tỏ ra ngạc nhiên tươi cười.

Thịnh Vô Ngung dừng xe ở khoảng đất bằng trước cửa, mở cửa xe ra, điều khiển xe lăn xuống xe. Huyên Hiểu Đông bước tới đóng cửa xe lại giúp anh, "Sao anh quay lại nhanh vậy? Đã ăn tối chưa? Cũng không gọi điện báo trước cho tôi, tôi không nấu cơm rồi."

Thịnh Vô Ngung nói: "Cốp sau có chở theo đồ, làm phiền cậu mở ra bê xuống giúp tôi."

Huyên Hiểu Đông liền xoay người đi đến đuôi xe, Thịnh Vô Ngung chỉ huy y, nói: "Phía dưới có nút bấm, cậu nhấn vào đó là được."

Huyên Hiểu Đông cúi người tìm nút đó, nhấn lên, cốp sau từ từ nhấc lên, y ngửi thấy hương hoa ngào ngạt trước, sau đó thấy hoa mắt, chú cún đen phía sau gầm gừ một tiếng, xù lông lên.

Rất nhiều quả bóng bay màu hồng phấn tranh nhau chen lấn bay ra khỏi cốp xe, dịu dàng đụng vào trán y, sau đó nhẹ nhàng theo gió bay lên không trung trước mặt y. Bóng khá nhiều, ánh mắt y dõi theo những quả bóng bay lên bầu trời, nhìn thấy hơn trăm quả bóng bay trong suốt màu hồng đang dâng lên giữa không trung, lay động theo gió trên bầu trời, tựa như giấc mộng huyền ảo, đến cả không gian núi rừng vắng vẻ cũng được tô điểm thêm phần ấm áp.

Y hoàn toàn chưa kịp nhận ra đây là chuyện gì, chỉ đứng ngơ ngác ở đó nhìn lên bầu trời đầy bóng bay, rồi lại nhìn cốp xe. Sau khi bóng bay trôi hết theo gió thì hoa hồng màu sâm panh mềm mại yêu kiều đầy ắp xung quanh hiện ra, có lẽ cánh hoa hồng đã được tắm đủ nắng nên mùi hương cứ vấn vít quanh quẩn nơi chóp mũi. Loài hoa tươi đáng ra không nở vào mùa đông, giờ phút này đang khoe sắc trước mặt y, cánh hoa màu sâm panh lộng lẫy xinh đẹp, bóng loáng mềm mại như tơ lụa, những đóa hoa thanh nhã hình chiếc cốc lớn, tươi tắn phủ kín cốp xe, vừa long trọng lại vừa dịu dàng.

"Chúc mừng sinh nhật, Huyên Hiểu Đông tiên sinh."

Huyên Hiểu Đông nhìn sang Thịnh Vô Ngung, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, cứ như không ngờ có một ngày người đàn ông này sẽ chúc mừng sinh nhật mình bằng phương thức như vậy.

Thịnh Vô Ngung thấy biểu cảm của y thì hớn hở, "Hoa này gọi là Peach Avalance(*), tên rất đẹp, được vận chuyển bằng máy bay từ trong nhà ấm ở phương Nam, tổng cộng 2800 đóa, chúc mừng sinh nhật 28 tuổi của cậu. Hoa này thì không có mùi gì, chỉ là càng nhiều thì càng có hiệu quả hơn, nghe nói phun thêm cả nước hoa hương hoa hồng, thật ra tôi không rõ lắm, nhưng quản lý của công ty quà tặng ra sức đề cử tôi phương án này——Mở cốp xe ra là thấy ngay hoa hồng và bóng bay, nghe có vẻ là cách tầm thường nhất nhưng cũng là món quà có khả năng tạo niềm vui bất ngờ nhất cho người nhận."

(*) Còn gọi là hoa hồng tuyết lở, được Lex Voorn tạo ra ở Hà Lan vào năm 2004. Nó là một loài hoa cắt cành cao cấp của châu Âu, thường được sử dụng trong lễ đăng quang của hoàng gia, đám cưới và các buổi lễ khác.

"Nghe nói người nhận được quà sẽ rất ngạc nhiên và vui mừng, hiệu quả ngoài dự đoán."

"Bây giờ xem ra, có vẻ hiệu quả ổn đó chứ?"

Huyên Hiểu Đông ngạc nhiên xong, cuối cùng bật cười, "... Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều, thế nhưng chuyện này lãng phí quá, không cần... khoa trương vậy đâu, đương nhiên tôi rất thích, cảm ơn anh."

Thịnh Vô Ngung cũng rất hài lòng, quyết định có thể lần sau sẽ tiếp tục ghé thăm công ty quà tặng kia, "Trên xe tôi còn có thức ăn đặt trước, cả bánh gato, rượu sâm panh, hoa quả. Cậu là người được chúc mừng cho nên không để cậu nấu cơm được, bây giờ chúng ta bắt đầu ăn bữa tối sinh nhật được không?"

Huyên Hiểu Đông vô cùng lưu luyến, nhìn không rời mắt những đóa hoa tươi rạng rỡ, "Được chứ, anh vào rửa mặt trước đi, tôi dọn hoa vào."

Thịnh Vô Ngung nở nụ cười, tỉ mỉ chuẩn bị hai ngày, rất rõ ràng là để lấy lòng đối phương, mà cậu ấy nhận được cũng rất trân trọng, đương nhiên là anh cực kỳ vui rồi, bèn hân hoan đi vào trong. Tiểu Bố nhảy lên đầu gối anh, cảm thấy tâm tình chủ mình đang vui nên nó cũng tò mò nhìn về hoa trong cốp xe.

Huyên Hiểu Đông cẩn thận từng chút một ôm tất cả hoa hồng trong cốp đi, không sót một bông nào, mang vào bếp ngâm nước. Tất cả những gì chứa được nước, từ vại nước, chậu nước,... đều được dùng để cắm hoa, trong không khí ngập tràn hương hoa hồng dìu dịu, cảm giác tồn tại lại cực lớn. Đây là những bông hoa đang tỏa hương vì sinh nhật của y, Huyên Hiểu Đông chọn vài cành đẹp nhất cắm vào bình hoa, đặt lên bàn ăn.

Đúng là ghế sau xe còn có mấy hộp bạc đựng đồ ăn đậy kín, được xếp gọn gàng chỉn chu từng tầng, mở ra món chính nào cũng vẫn còn ấm nóng, sâm panh, bánh gato, hoa quả vô cùng ngay ngắn, nhìn ra được là bữa tối sinh nhật rất đắt đỏ được đặt trước ở khách sạn.

Thịnh Vô Ngung thay quần áo rửa mặt mũi chân tay xong thì quay về bàn ăn, "Bánh gato tôi làm đấy."

Huyên Hiểu Đông ngạc nhiên nhìn Thịnh Vô Ngung, anh nói: "Sao nào, không giống à?"

Huyên Hiểu Đông không nhịn được cười, "Tôi tin, dù sao ngài Thịnh là người có rất nhiều tài nghệ, thông hiểu mười mấy ngôn ngữ cơ mà."

Thịnh Vô Ngung nói: "Đương nhiên, sư tử vồ thỏ đều dùng toàn lực, tôi làm việc luôn theo đuổi sự hoàn hảo."

Huyên Hiểu Đông cười giúp anh bày món ăn, "Cảm ơn vua sư tử kiêu ngạo đã tổ chức sinh nhật cho tôi hôm nay, tôi thật sự rất cảm động."

Thịnh Vô Ngung cười bật chai sâm panh, "Thử xem, rượu sâm panh này ngon lắm."

Lượng thức ăn bữa tối cũng không nhiều, có lẽ đã cân nhắc tới việc sau khi ăn xong còn có bánh gato, nhưng Huyên Hiểu Đông thích ăn sashimi, vị sâm panh rất ngon, bọt khí mịn bùng nổ trong khoang miệng, hương vị ngọt ngào phong phú.

Trọng lượng bánh gato cũng không nhiều, phù hợp cho hai người ăn. Huyên Hiểu Đông cầm dao cắt bánh, nhìn thấy nhân bên trong còn có cả hoa quả, "Anh nhọc lòng quá."

Thịnh Vô Ngung nói: "Không nhọc tí nào, cậu ngồi lại đây. Tôi có quà sinh nhật tặng cho cậu."

Huyên Hiểu Đông dịch ghế sang ngồi bên cạnh anh, "Thật sự không cần hao tâm tổn trí vậy đâu, anh đã tặng tôi rất nhiều thứ rồi."

Anh lấy một hộp quà hình vuông được đóng gói đẹp mắt từ bên thành xe lăn rồi đẩy sang cho y, "Tặng cậu, quà sinh nhật."

Huyên Hiểu Đông thấy chiếc hộp này còn được tỉ mỉ thắt nơ con bướm màu hồng cực kỳ xinh xắn dịu dàng, cuối cùng không nhịn được cười, "Lúc nghe công ty quà tặng tư vấn, ngài Thịnh không nói rõ cho họ người anh tặng quà sinh nhật là nam sao?" Anh ấy sẽ không đặt một bộ trang sức xinh đẹp bên trong đó chứ?

Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi thấy cậu vui lắm mà, phương án của công ty quà tặng này hoàn toàn phù hợp với mong muốn của tôi, rõ ràng cũng đạt được hiệu quả——Mở ra xem quà đi."

Huyên Hiểu Đông rút nơ con bướm màu hồng, mở hộp ra, sắc mặt hơi thay đổi.

Thịnh Vô Ngung cười nói: "Thích không——? Mặc dù đúng là có quý bà thích dùng thứ này, thế nhưng tôi cân nhắc tới việc tiện mang theo, hơn nữa có thể đăng ký dân dụng, chỉ có mấy kiểu dáng thôi, cái này có tính năng tốt nhất. Tôi có hỏi ý kiến của các chuyên gia, Thịnh Lỗi Lỗi cũng rất muốn cái này, đáng tiếc là không có cửa, hơn nữa đây là kiểu được đặt làm riêng."

Huyên Hiểu Đông lấy ra món quà có thể khiến phần lớn người giật nảy cả mình khi nhìn thấy từ hộp, tay chạm vào phần kim loại có cảm giác nằng nặng quen thuộc. Y trân trọng sờ vào phần tay nâng gỗ hồ đào đậm màu sáng loáng, cầm lấy ống tròn màu bạc từ bên dưới, chầm chậm xoay tròn lắp vào, đây là một thứ có tính năng trác việt, toàn thân nó toát ra sự xịn xò và đắt đỏ.

Thịnh Vô Ngung cười nói: "Chứng nhận sử dụng súng cũng làm luôn cho cậu rồi, để ở dưới đó, tôi tìm bạn bè nhờ làm gấp."

Huyên Hiểu Đông nhẹ nhàng vuốt ve thân súng, cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, "Cảm ơn anh... Món quà này... rất dụng tâm." Dụng tâm đến mức khiến y không đành lòng trả lại, món quà này quá giá trị, trả lại thì làm tổn thương tấm lòng của người ta quá, chẳng lẽ đây là món quà cuối cùng trước khi chia tay sao? Y vừa thấy buồn bã lại vừa thấy phiền muộn, nhưng đây thực sự là món quà tuyệt vời nhất y từng nhận được, cho dù thế nào thì cũng phải cảm ơn Thịnh Vô Ngung đã cho y một khoảng thời gian tốt đẹp như vậy, cho dù sau này hai người không gặp lại nhau.

Thịnh Vô Ngung nói: "Em thích là tốt rồi, tôi làm việc phải hoàn hảo, nhưng mà chuyện theo đuổi người ta tôi lại hoàn toàn không có kinh nghiệm, bởi vậy phải nghiêm túc học hỏi nghiên cứu vài ngày."

Huyên Hiểu Đông đang ngổn ngang trăm mối cảm xúc vuốt thân súng, nhất thời không nghe rõ, ngước mắt lên nhìn Thịnh Vô Ngung, "Hả?"

Thịnh Vô Ngung cười lặp lại, "Tôi không có kinh nghiệm theo đuổi người ta, có gì không được hoàn hảo, mong em thông cảm hơn."

Huyên Hiểu Đông nhìn gương mặt Thịnh Vô Ngung, vẻ mặt dần dần cứng lại, tràn đầy vẻ nghi hoặc và hoang mang.

Thịnh Vô Ngung nhìn y, biểu cảm dịu dàng nhưng rồi lại nghiêm túc, "Huyên Hiểu Đông tiên sinh, tôi muốn có quan hệ yêu đương sâu sắc với em vì mục đích kết hôn, không biết có được không?"

Anh nhìn chăm chú Huyên Hiểu Đông, ánh mắt rất đỗi dịu dàng, vẻ mặt thoải mái giống như trong những tình huống ngoại giao mình chẳng hề phí sức trước đây, giữa các đại sứ quan trọng và lãnh đạo các nước, thốt ra nhẹ tênh một câu nói có sức nặng như vậy.

Huyên Hiểu Đông ngây ngẩn cả người, một ý nghĩ ngắn ngủi chợt lóe lên, trong đầu y lướt qua vô số suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không thể tỏ ra biểu cảm nào cho phải phép, nói ra câu từ nào cho thích hợp, phản ứng đầu tiên của y là từ chối——Bất kể là thân phận địa vị hay là gì khác, đây đều là một chuyện vô cùng hoang đường.

Thế nhưng cũng trong cái chớp mắt ấy, sự thân thiết dễ chịu và ấm áp như gió xuân khi ở bên người đàn ông này những ngày qua chợt chiếm thế thượng phong, lời từ chối sẽ đánh mất những thứ này sao?

Cảm giác không muốn và sự áy náy cứ thế thầm kín nảy sinh, tựa như phi pháp đoạt lấy bảo vật quá quý giá không thuộc về mình, y không có khả năng giữ lấy, nhưng cũng không nỡ lòng bỏ nó đi.

Thịnh Vô Ngung nhìn y chăm chú, "Em có vấn đề gì muốn hỏi không?"

Huyên Hiểu Đông im lặng một lúc lâu mới hỏi Thịnh Vô Ngung một câu mà cả trăm triệu lần anh cũng chẳng thể nào ngờ được, "Anh có chắc chắn mình thích đàn ông không?"

Có phải chỉ vì y từng có thời gian suy sụp nên anh nhầm lẫn giữa hảo cảm bạn bè và tình yêu không? Hay là... lòng thương hại? Chỉ nghĩ đến đây thôi, trái tim y như bị đâm xuyên.

Dường như biết suy nghĩ mà y chưa nói ra, Thịnh Vô Ngung bật cười, "Tôi cứ tưởng em sẽ hỏi tôi có phải thời gian ngắn quá không. Có đôi lúc xác định liệu một người có phải người ấy của mình không cũng không cần thời gian quá dài."

Huyên Hiểu Đông lẩm bẩm, "Sao... anh lại thích tôi?" Bản thân y thật sự bình thường tới nỗi chẳng có gì đáng chú ý, y kiên quyết không chịu tin tưởng lời nói của người đàn ông gần như hoàn hảo trước mặt, anh nói rằng anh đang theo đuổi y, thật sự không phải đang nằm mơ sao?

Nhưng Thịnh Vô Ngung có vẻ đã chuẩn bị từ trước, đáp lại: "Tôi yêu em có lẽ cũng chẳng có lý do, mặc dù có thể cũng có lý do đấy, ví dụ như em thông minh, em thuần khiết, em đáng yêu, em là người tốt bụng, nhưng nguyên nhân chủ yếu có lẽ vẫn là vì em hoàn toàn hợp gu tôi, bởi vậy em biết rõ tôi là người ích kỷ rồi này, cho nên em đừng cảm kích tôi nữa."

Anh nói khẽ mà thâm tình, giống như những dòng thơ tình lãng mạn, cứ như đã được âm thầm luyện tập rất nhiều lần, thành thạo tới mức nắm bắt được giọng điệu hoàn hảo nhất và dòng cảm xúc sâu lắng nhất. Huyên Hiểu Đông và anh bốn mắt nhìn nhau, hai bên tai y nóng ran.

Thịnh Vô Ngung không kìm được giơ tay chạm lên gương mặt Huyên Hiểu Đông, nhìn y chăm chú, "Trước đây đúng là tôi không quan tâm lắm đến đồng tính, chỉ là khoảng thời gian qua tiếp xúc với em, tôi cảm thấy em rất hợp với tôi——Đương nhiên, nếu như em đồng ý, tôi cũng muốn tiến thêm một bước để xác nhận."

Xác nhận như thế nào? Huyên Hiểu Đông khó hiểu, mờ mịt nhìn Thịnh Vô Ngung, lúc này cả người y như khúc gỗ, không có bất kỳ sự đáp trả nào.

Thịnh Vô Ngung chỉ mỉm cười nhìn y chăm chú, ánh mắt dừng trên bờ môi ướt át của y.

Mặc dù Huyên Hiểu Đông không nhạy bén nhưng dưới cái nhìn chăm chú và nụ cười của anh, hình như cũng đã hơi hiểu ra. Nhưng lúc này đây y lại rất xấu hổ và nhát gan, giống như một con người khô khan cằn cỗi đến cực điểm, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện núi bảo vật. Trái tim y đập thình thịch như gõ mõ, hai bên má và tai thì nóng rực.

Thịnh Vô Ngung giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve má y, ngón tay anh quệt xuống cằm y, anh hơi cúi người xuống, ánh mắt dừng lại trên hai vành tai đã ửng hồng rồi đến phần dưới gương mặt, giọng điệu vừa như nỉ non lại vừa như đầu độc, "Được không em?"

Huyên Hiểu Đông mở to mắt nhìn đối phương, thấy anh áp sát đến, sau đó cúi đầu ngậm lấy môi y chuẩn xác không lệch đi đâu được.

... Nóng quá.

Không ngờ trông người đàn ông này lạnh như tiền nhưng môi lưỡi lại nóng bỏng đến vậy.

Huyên Hiểu Đông mở to đôi mắt, cả cơ thể ngỡ ngàng đón nhận nụ hôn bất ngờ này trong tư thế bị động.

Lòng bàn tay Thịnh Vô Ngung vuốt cằm y, ban đầu chỉ là hôn lướt nhẹ một cái giống như thăm dò.

Thấy tình hình không bị khước từ, ngón tay anh hơi dùng lực, lại một lần nữa hôn sâu thêm.

Trong trẻo mềm mại y như tưởng tượng của anh, anh không thỏa mãn với sự thân mật bề ngoài như vậy nữa mà nghe theo tiếng gọi con tim mình, tiếp tục nụ hôn sâu này thêm nữa, dù sao đây cũng là sự xác nhận, không phải sao? Phải chịu trách nhiệm bằng mọi giá, nhất định phải đưa ra kết luận.

Tay trái anh đỡ lấy lưng Huyên Hiểu Đông, ép y về phía mình, nụ hôn này vừa sâu vừa dài, nhất là đối phương còn gần như nín thở không phản kháng chút nào, cho tước cho lấy, mặc anh cướp đoạt.

Ngoan quá.

Bàn tay anh đi xuống, đỡ lên vòng eo gầy mạnh mẽ Huyên Hiểu Đông, sau đó anh cảm giác được đối phương gần như dựa cả người về phía mình ngay tức khắc.

Cách lớp vải quần áo mỏng manh, cơ thể hai người đều rất nóng.

Nụ hôn này chẳng biết kết thúc từ khi nào, Thịnh Vô Ngung dịu dàng vuốt nhẹ lên khóe mắt ửng hồng của người mình thương, cười khẽ, "Kết thúc xác nhận... Còn cần chứng minh thêm không? Tôi không ngại đêm nay chứng minh cho em nhiều hơn đâu..."

Toàn thân Huyên Hiểu Đông nóng như sắp bùng nổ, y gần như nhảy dựng lên khỏi ghế trước nụ cười xen lẫn vài phần cợt nhả của Thịnh Vô Ngung, ra khỏi phòng anh nhanh như thỏ.

Từ trước đến nay y không hề biết một nụ hôn... hóa ra lại có thể khiến cơ thể mình chẳng khác nào đốm lửa nhỏ bị dấy lên rồi cháy lan khắp cả đồng cỏ.

Khoảnh khắc đó y gần như không thể kiềm chế được nỗi nhung nhớ và dục vọng mãnh liệt muốn nuốt chửng người ấy vào bụng, y muốn anh, da thịt cả người y đều khô cạn đòi hỏi sự vuốt ve của anh, y ao ước được ôm lấy anh, y khát khao anh nhiều hơn.

Một mình y đi qua thiên sơn vạn thủy, một mình y trồng dưa cuốc đậu ở lưng chừng núi, y đã thanh tâm quả dục nhiều năm, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cần một người khác tham gia vào cuộc sống của mình, cho tới bây giờ y vẫn không nghĩ đến sẽ có một ngày như thế. Thân thể khống chế suy nghĩ của y, điên cuồng kêu gào khát khao người đàn ông ấy, lúc này đây linh hồn đã bị xác thịt chiếm ưu thế, y hoàn toàn bị chinh phục bởi ham muốn và hi vọng.

Dĩ nhiên đối phương cũng đã chứng minh bằng phản ứng cơ thể rất thành thật, anh và y cũng rất có khả năng.

Cho nên... còn cần xác nhận thêm sao? Huyên Hiểu Đông vừa nghĩ đến đối phương vừa cười vừa nhìn mình thì toàn thân đã nóng tới mức sắp sửa nổ tung.

Rõ ràng thời tiết đang giá lạnh nhưng người y lại nóng kinh khủng, y đi ngang qua bếp, hoa thơm quá.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích: "Người thông minh không bao giờ đạt đến đỉnh cao cảm xúc."


"Tôi yêu em có lẽ cũng chẳng có lý do, mặc dù có thể cũng có lý do đấy, ví dụ như em thông minh, em thuần khiết, em đáng yêu, em là người tốt bụng, nhưng nguyên nhân chủ yếu có lẽ vẫn là vì em hoàn toàn hợp gu tôi, bởi vậy em biết rõ tôi là người ích kỷ rồi này, cho nên em đừng cảm kích tôi nữa."


Hai câu trên đều trích từ "Thư tình của Chu Sinh Hào", 100% ngọt, đề cử đọc!


Đây là lĩnh vực mới toanh với ngài Thịnh, anh ấy cũng rất nghiêm túc học tập và nghiêm cứu nó nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK