• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu An Ninh được xuất viện ngay sáng hôm đó, cô được anh nâng hơn nâng trứng, đồ ăn không được nóng quá đặc biệt là không có những thứ không tốt cho dạ dày của cô, anh muốn tất cả mọi thứ phải thật hoàn hảo cho vợ mình.

Về được đến nhà Triệu An Ninh liền thấy vui vẻ, thoải mái hẳn lên.

Cô từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ đến bệnh viện nếu ốm thì bà mẹ kế của cô sẽ tự tiêm cho một liều thuốc giảm sốt, nhiều khi cô sợ còn không giám để lộ ra là mình đang sốt cứ thế chịu đựng, vậy mà từ khi bên anh liên tục phải đi vào bệnh viện.

Trác Ân Ly, Tô Diễm và Hoắc Yến Anh đến thăm, Triệu An Ninh và anh cũng rất nhanh mà xuống bên dưới trò chuyện, cuộc trò chuyện vui vẻ thì một giọng nói cất lên đã làm mất đi cuộc trò chuyện vừa rồi.

“Chào mọi người!"

Nhạc Châu tươi cười bước vào trên tay còn xách theo một làn hoa quả.

Nhạc Châu sáng sớm đã nhận được tin cô đã xuất viện liền tức tốc mà đến lập tức, cô ta háo hức muốn nhìn thấy cảnh nhà tan cửa nát  của hai người, cô ta rất muốn xem cái cảnh hai người cãi vã vì chuyện này, muốn nghe một trong hai người Triệu An Ninh thốt ra hai chữ “Ly hôn" nên đã đến.

Chắc cô ta đâu ngờ bây giờ Hoắc Liên Hàn đang điên vì ta, làm Ninh Ninh anh giận cả buổi tối.

“Chỗ đây là nơi cô nên đến sao?" Anh khó chịu hỏi

“Anh, em muốn lên phòng nghỉ!"

“Em dìu chị!"

Trác Ân Ly dìu Ninh Ninh lên phòng, khi đi qua Nhạc Châu còn nở một nụ cười tỏ vẻ thân thiện.


“Có vẻ mọi người không chào đón em thì phải!" Nhạc Châu miệng thì nói vậy tỏ vẻ không được chào đón nhưng chân vẫn bước lại ghế ngồi.

Ở đây đúng thật không chào đón những kẻ ‘Trà không ra trà bã không ra bã'!" Hoắc Yến Anh ức chế thay em dâu.

“Chị sao lại nói em như vậy? Mà trông chị vẫn trẻ đẹp như trước nhỉ?"

“Nhờ được loại bỏ bã thừa trong người nên giữ được vẻ đẹp!"

Câu trả lời nhằm ý nói móc của Hoắc Yến Anh làm Tô Diễm ngồi bên phải cười.

“Quản gia tiễn khách!"

“Liên Hàn, em vừa mới tới mà, em chỉ muốn đến thăm anh một lát thôi!"

“Đừng gọi tên tôi như vậy?"

“Không biết cái loại trà này lúc nào mới bị thiêu đến chó nó cũng không thèm ta!" Tô Diễm không chịu được nói móc một câu

“Nè cô, cô bảo ai ô thiêu?" Nhạc Châu gân cổ lên hỏi

“Có bảo ai đâu, tôi nói vu vơ ai nhột thì nhột à nha!"

“Cô....!"

“Quản gia ông không nghe rõ sao? Tiễn khách!" Hoắc Liên Hàn hét lên

“Xin lỗi thiếu gia."

Quản gia Ngô cúi người rồi vẫy tay cho hai tên vệ sĩ ở ngoài vào lôi cô ta ra ngoài.

Cô ta bị lôi ra ngoài không thương tiếc, mặc dù là một người mẫu có tiếng xinh đẹp nhưng đối với những người vệ sĩ của Hoắc tổng thì không khác một chiếc lá rơi dưới cống ngoài đường, cô ta vị lôi ra không tự nguyện dãy dụa nhưng bị xách vứt ra bên ngoài.

“Liên Hàn, anh mau ra nói chuyện với em...Liên Hàn...!"

“Cô có nín họng không, nếu không thì đừng trách thả chó!"

Cô ta bị đám vệ sĩ đe doạ vẫn không sợ vẫn tỏ ra cao quý.

“Các người dám lớn tiếng với một người cao quý như tôi sao? Lũ thấp hèn dám ngạo mạo sao?"

“Loại cô mà cao quý cái nỗi gì? Cô thấy không đến con chó nó còn ở trong còn cô xem kìa...!"

“Mấy người...."

Nhạc Châu không thể nói lại, hai tên vệ sĩ cười vào mặt ả rồi quay vào bên trong.

__________

Trên phòng Trác Ân Ly đang trò chuyện giúp vơi đi phần nào trong Triệu An Ninh.

Trác Ân Ly cũng không ưa cô ta, bởi cái tính ngông cuông của ả mà khiến cho ả mất hết cái nhìn tốt từ mọi người.

“Cậu đừng bận tâm đến cô ta làm gì, cứ xem đó là một bã trà hư đi!"

“Tớ không để tâm!"

“Cậu không để tâm, sao lại buồn?"

“Cậu có thể giúp tớ điều tra về cô ta khi đang hoạt động ở bên nước ngoài rồi được không?"

“Cậu điều tra để làm gì?"

“Muốn xem cô ta sống bên đó đã ngủ cùng bao nhiêu người rồi, mà cậu điều tra trong âm thầm đừng để ai biết!"

“Ừm!"

Trác Ân Ly đồng ý với cô.

Triệu An Ninh muốn xem ở bên đó vị nữ người mẫu cao quý này đã qua lại với bao nhiêu tên đàn để có thể với đến cái chỗ đó.

________

Ở dưới nhà, Tô Diễm và Hoắc Yến Anh vẫn đang mắng Nhạc Châu.

“Không ngờ đến cô ta lại có chiếc mặt dày như vậy? Không biết đã đắp bao nhiêu lớp bê tông lên mặt rồi!" Tô Diễm lên tiếng

“Em lên phòng với vợ đây!"

Hoắc Liên Hàn đứng dậy lên phòng, anh bước đến cầu thang thì Trác Ân Ly cũng đi xuống.

“Bê tông nào có thể đổ vừa cái mặt cô ta, cái loại đó đem đến cho tôi lót chân tôi còn mắng cho!" Hoắc Yến Anh châm điếu thuốc trên tay rồi đứng dậy đi ra cửa.

“Hôm nay tôi rảnh, ba chúng ta cùng đi uống nước được không?"

“Tôi hôm nay cũng đang rảnh!"

Ba người đi chung xe của Hoắc Yến Anh đến nhà hàng nước.

Trên phòng Triệu An Ninh đang xử lý việc ở cty trên laptop thì anh vào ngồi bên cô.

Hoắc Liên Hàn ngồi xuống nhìn cô làm việc không nói gì, cứ thế nhìn chằm chằm cô một lúc lâu miệng còn cười.

“Trên mặt em dính gì sao?" Cô vẫn làm việc

“À không, tại vợ anh đẹp quá nên muốn ngắm!"

Anh lại sến quá rồi đó.

Cô cười tiếp tục làm việc, cứ nghĩ vậy anh sẽ không nhìn cô nữa nhưng Hoắc Liên Hàn vẫn nhìn như không thể tự chủ được mắt vậy.

“Đừng nhìn nữa...em không làm việc được!"

Triệu An Ninh có lấy tay che mắt anh cũng không được, ngược lại tay cô còn bị anh giữ chặt lại rồi không ngừng thơm lên.

“Vợ à, để em lâu nay phải buồn rồi!"

Để vợ nhỏ của anh phải chịu đựng những chuyện vốn không nên có, còn phải gánh vác những nỗi lo lắng buồn phiền.

Trước giờ anh không bao giờ lo lắng cho bất kỳ ai nhưng từ khi có cô trong đời thì anh liền học được cách lo lắng cho đối phương, suy nghĩ và chăm sóc.

“Em không buồn nhưng hiện giờ em đang rất giận đó..." Triệu An Ninh tròn mắt nhìn anh

Hoắc Liên Hàn liền hiểu ra thì bỏ tay cô ra cười: “Đừng giận... đừng giận!"

___________

Hai ngày sau Trác Ân Ly đến cty của cô để đưa tài liệu mình đã điều tra được về Nhạc Châu.

Triệu An Ninh cầm trên tay tập hình ảnh cùng những đoạn video vào khách sạn cùng đàn ông của cô ta.

Cô tỉ mỉ xem danh sách những tên đã qua lại với cô ta, không ngờ trong từng nấy năm cô ta có thể qua lại nhiều được đến vậy. Nhìn con số năm mươi người mà cô không dám tin, Triệu An Ninh nghĩ chỉ cùng lắm qua lại với vài tên không ngờ lại nhiều đến vậy.

“Cậu định làm gì với những tấm ảnh này?"

“Còn làm gì nữa, tất nhiên là dùng nó đấu lại cô ta rồi!"

Nhạc Châu cầm trên tay một bức ảnh tươi cười.


Cô cười tiếp tục làm việc, cứ nghĩ vậy anh sẽ không nhìn cô nữa nhưng Hoắc Liên Hàn vẫn nhìn như không thể tự chủ được mắt vậy.


Tấm ảnh đó có giúp cô ta nhiều đi chăng nữa cũng không thể nào hạ gục được Triệu An Ninh.


“Đừng nhìn nữa...em không làm việc được!"


Triệu An Ninh có nước đi mới thì Nhạc Châu cũng đã không kém phần, cô ta đã sắp đặt ra một nước đi tiếp theo để ứng phó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK