Triệu An Ninh vòng tay qua cô anh đón nhận từng cơn khoái cảm mà anh mang đến, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên mê muội.
“ Áaaaaaaa....!"
Triệu An Ninh gồng người rên lớn, bởi anh vừa chảm vào bên trong sâu của nụ hoa.
Hoắc Liên Hàn nở một nụ cười, anh đã tìm ra điểm yếu của cô rồi. Nụ cười khó hiểu của anh khiến cô có chút dự cảm không lành.
“Á...aaaa...chậm lại...Liên Hàn...chậm lại...Áaaaa...!"
Hoắc Liên Hàn đang mê man không quan tâm cứ thế tăng tốc nhanh, anh cứ nhằm vào điểm yếu vừa rồi mà đâm.
Cả căn phòng tràn ngậm sự lãn mạn bây giờ lại tràn ngậm tiếng ngân ca của cô và sự thở dốc của anh.
Triệu An Ninh cũng phải thả lỏng người ra đón nhận từng cơn thúc của anh, đầu óc, lý trí đều biến mất, thay vào sự tăm tối.
Hoắc Liên Hàn rút cây gậy đang gây án ra, một thứ **** *** đã theo đó ra.
Anh lỡ bắn vào trong cô mất rồi, do lúc nãy thần trí điên đảo anh chỉ muốn nhanh vào nên quên mất đeo bao.
Triệu An Ninh bị anh hành bây giờ tưởng đã xong, nhưng không anh xoay người cho cô ngồi phía trên. Tiếp tục đưa cây gậy đang gây án dở vào bên trong, tay vòng qua eo cô thúc mạnh xuống.
Cô ngồi trên người anh chưa hiểu tình hình đã bị anh thúc mạnh, hai hòn ngọc cứ thế tung bay theo điệu thúc.
“Em tự mình di chuyển đi!"
Với tư thế này làm sao cô di chuyển được, khi nãy đã hành cô rồi bây giờ bắt cô tự di chuyển có phải anh đang làm khó cô.
Triệu An Ninh vẫn nghe theo tự mình di chuyển lên xuống theo dịp của bản tình ca vậy.
Hai hòn ngọc cứ thế đung đưa, anh vươn tay lên đón nhận lấy giúp cô giữ lấy bầu ngọc đung đưa, tay anh bóp lấy bóp để làm cô càng thêm kích thích.
“Liên Hàn...chúng...ta có thể... dừng lại... được...kh..ông?"
Triệu An Ninh nói khó khăn khi anh cứ liên tục nắm lấy eo cô thúc, hai người cũng đã làm được hai tiếng rồi cô cũng đã thấp mệt, anh cũng đã bắn vậy mà chưa có dấu hiệu của sự dừng lại.
“Ninh Ninh, ngoan!"
Anh dỗ dành cô như một đứa con nít ranh một hai tuổi vậy.
“Em...đau...lưng...tư thế này... rất đau...!"
Anh rút ra xoay người để cô nằm xuống giường, rồi tiếp tục gây án, lần này tốc độ gây án của anh nhanh hơn lúc nãy, Triệu An Ninh có lẽ không ngờ đến nước đi này của mình, anh ra vào liên tục bên trong cô.
“Đủ rồi...Liên Hàn...dừng lại!!"
Cô mệt mỏi lại đau liền đưa tay đánh anh bắt anh dừng lại, nhưng cô là người gây ra hoạ trước mà giờ sao có thể bảo anh dừng lại dễ dàng vậy, anh nắm lấy tay cô đưa lên giữ chặt cô không thể vùng ra, kèm theo là nụ hôn tràn đầy hơi ấm của anh. Cô bị anh làm cho khích thích phía dưới liền co lại bám chặt vào, anh bị cô khích thích lần nữa anh liền đẩy nhanh, ra vào cô một cách thô bạo tốc độ 180km trên giờ gấp mấy lần khi nãy.
“Liên...Hàn...!" Cô không thể nó được trong tình huống này, muốn cầu xin anh dừng lại nhưng anh đâu có nghe tiếp tục.
Lần này thứ mật ngọt bị anh làm cực hình đã chuyển sang màu đục, anh phải hành cô rất lâu mới ra làm đầy cả bụng của cô tràn cả ra ngoài.
Hoắc Liên Hàn vẻ mặt viên mãn như vừa giúp đỡ một người vậy.
“Vợ, em thấy thoải mái không?" Anh âu yếm
“Thoải mái cái đầu anh, biết thế đã không làm như vậy!" Cô ném chiếc gối vào mặt anh
Cô không nhìn anh, phồng miệng quay sang chỗ khác, vẻ bề ngoài giận dữ nhưng bên trong lại thoải mái sau khi vật lội với anh.
Hoắc Liên Hàn không nói gì chỉ cười rồi bước vào phòng tắm, anh xả nước nóng đủ đầy bồn tắm rồi quay ra bế cô vợ nhỏ đang hờn dỗi vào.
Cô cũng không nói gì, mặc anh phục vụ, cô ngồi trong bồn tắm hưởng thụ phục vụ Vip này.
Anh tăm xong cho cô còn mặc đồ ngủ giúp cô rồi bế ra ngoài, để cô ngồi trên sofa còn mình lại thay ga giường, bởi ga giường bị chất dịch của anh làm bẩn rồi.
Giường sạch sẽ anh mới bế cô lại, đắp chăn cho hai người, ôm cô vào lòng.
“Bã xã ngủ ngon!"
Triệu An Ninh không đáp lại vùi mình vào lồng ngực săn chắc của anh ngủ như một chú mèo nhỏ vậy.
Đậu hủ hôm nay của cô bị anh ăn trọn vẹn không trừ lấy một chỗ.
Nhìn cô như vậy anh mới thoả lòng.
Đậu hủ rất ngon.
Hờ, một người chồng miệng khen vợ ngon thì luôn có điềm, chỉ cần nhân cơ hội sơ xuất đậu hủ sẽ bị ăn mất mà không trừ lấy một miếng.
Sáng hôm sau...
Cô tỉnh dậy vừa cử động nhẹ cơn đau eo đã ập đến, eo cũng có một vật nặng thì ra anh đang ôm cô.
Triệu An Ninh nhìn sang anh đang ngủ say, bên ngồi ánh nắng chiếu vào làm khuôn mặt thêm đẹp hơn, như một bức tranh chàng trai đang ngủ vậy.
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, từng mí mắt đến mũi rồi môi, mọi thứ đều thuộc về cô. Bất giác có một thứ gì đó làm cô để ý hơn, chiếc mền trắng bị kéo xuống để hở cơ ngực săn chắc của anh, những múi sầu riêng được hiện rõ, cô nở một nụ cười gian xảo.
Cô đưa tay xuống đụng vào cơ ngực săn chắc đó, trong lòng thêm phấn khích bàn tay không chịu sự kiểm soát mà tiến xuống phía dưới.
Hôm qua ăn đậu hủ của cô rồi, giờ cô cũng muốn ăn lại, thế là huề.
Sau mấy giây rờ xong, cô bỗng có cảm giác bay bổng muốn lên tiên.
Sao trước giờ đều rờ lại không có cảm giác như vậy? Có lẽ là rờ trộm sẽ thích hơn.
Ăn lần đầu tiên sẽ đương nhiên muốn ăn lần nữa, nụ cười tà ác lại xuất hiện.
Cô lại đưa móng vuốt ra rờ bụng anh lần nữa.
Ôi trời, cảm giác thật tuyệt!
Đậu hủ thế này biết thế mình đã ăn lâu rồi!
Triệu An Ninh đảo mắt nhắm chuẩn vào khu vực nào đó bị chăn che mất.
Nụ cười dê của cô xuất hiện.
Không biết cái bớt hình trái dâu mà mẹ nói ấy hình thù thế nào nhỉ?
Lúc này Hoắc Liên Hàn đang ngủ say, hai hàng mi nhắm tịt, rèm mi dài lung linh.
Nhìn hàng lông mi lại thấy ấm ức, lông mi đàn ông thế mà lại dài hơn cô.
Triệu An Ninh đang muốn kéo chăn ra thì một bàn tay săn chắc đã nắm lấy tay cô.
“Em rờ đủ chưa?" Giọng anh xen lẫn cả tiếng cười, anh đã tỉnh trước cô nhưng lại muốn xem cô tỉnh dậy sẽ làm gì, không ngờ lại biết được cô đang rờ thân thể mình.
“Ai thèm rờ anh, muộn rồi dậy thôi!"
Cô phản bác không chịu thừa nhận, muốn xuống giường nhưng bị anh kéo lại.
“Anh không ngại nếu em rờ thêm đâu...!" Anh vừa nói vừa áp môi lại tai cô còn thổi một hơi, làm cô nhạy cảm hết vành tai.
“Đủ rồi...không cần nữa!"
“Em chắc chắn không muốn chứ?"
“Chắc chắn!"
“Hình như còn một chỗ em chưa rờ? Đã rờ phải rờ cho đủ!"
Nói xong anh đưa bàn tay cô xuống cậu nhỏ của mình, cưỡng ép bắt cô rờ nó.
Muốn rờ trộm anh giờ bị bắt quả tang bắt rờ trực tiếp.
Triệu An Ninh khuôn mặt như muốn khóc, muốn tìm một chỗ nào đó để chui xuống.
Sao trước kia rờ không thấy ngại, còn giờ lại muốn tìm chỗ mà chui xuống.
“Thế nào, giờ em có thể nêu cảm nghĩ được chưa?"
Cảm nghĩ.... Triệu An Ninh bị sét đánh qua tai.
Trước giờ anh đâu bắt cô nêu cảm nghĩ gì đó đâu, sao giờ lại...
“Cảm nghĩ?" Cô hỏi lại anh.
“Đúng vậy, làm gì cũng phải nêu cảm nghĩ chứ! Trẻ con sau khi làm gì đó đều phải cảm nghĩ về việc đã làm!"
Ý anh chắc cô là trẻ con sao?
Hahaha giờ bắt cô phải nêu cảm nghĩ sao? Bắt cô nêu cái khác còn được sao lại bắt nêu cảm nghĩ về cái này của anh, thật khiến cô muốn chết.
“Em muốn rờ tiếp để có cảm nghĩ sao?"
“Có rồi!"
Triệu An Ninh suy sụp: “ Em cảm thấy...là đàn ông thật tuyệt!"
Hoắc Liên Hàn nghe xong liền sặc.
“Vợ à, em thật thú vị!"
“Vợ à anh đói rồi!"
Nghe anh nói cô như được thả vậy, muốn đứng dậy xuống bảo quản gia Ngô làm đồ ăn nhưng bị anh xoay người kéo cô nằm dưới thân mình.
“Anh bảo đói, để em xuống bảo đầu bếp!" Cô đầu óc quay cuồng.
“Nhưng mà anh đói lả rồi, không dậy được!"
“Vậy anh để em dậy là được!"
“Không, nếu em dậy rồi anh ăn bằng gì!"