“Hoắc tiên sinh hôm này cơn gió nào lại đưa ngài đến đây vậy!?" Giọng điệu ông ta đang nịnh nọt vậy.
Người đàn họ Hoắc đó không quan tâm lời nói của Triệu Lục mà đi lại phía ghế ngồi.1
“Triệu An Ninh đâu?"
“Ngài tìm Triệu An Ninh làm gì? Triệu Anh Ninh không có ở nhà có thể tìm Triệu Thanh Kỳ." Triệu Tuyết liền lên tiếng đi lại.1
“Tôi cho ông ba giây để nói ra Triệu An Ninh đang ở đâu nếu không thì tập đoàn họ Triệu của ông sẽ sụp đổ trong vòng một nút nhạc."
“Một"1
“Hai"
Tiếng thứ ba chưa kịp cất lên thì Triệu Lục đã sợ hãi mà nói ra, tên họ Hoắc đó liền cho người đi lên mời cô xuống.
Triệu Lục đi lại nói ngon nói ngọt với tên họ Hoắc vì không muốn tập đoàn của ông ta bị sụp đổ.
Tên họ Hoắc tên đầy đủ là Hoắc Liên Hàn 30 tuổi là tổng giám đốc của tập đoàn Hoắc thị lớn nhất thế giới, chính trị thế giới nghe thấy tên tập đoàn hoặc tên anh thì cũng phải nể mấy phần. Hoắc Liên Hàn là người lạnh lùng, ít nói người ở công ty nói chuyện với anh chắc đếm đầu ngón tay, trọng tình, xác định chơi với anh thì không còn đường lui...
Bầu không khí ở dưới nhà rất căng thẳng, thì người của Hoắc Liên Hàn vừa đạp cửa vào liền thấy Triệu An Ninh ngất đi liền bế xuống nhà, vừa thấy Triệu An Ninh đã ngất Triệu Lục càng thêm sợ hãi.
Hoắc Liên Hàn bế lấy cô đi ra ngoài cửa còn không quên căn dặn Triệu Lục một câu.
“Sau này còn đụng đến cô ấy thì đừng có trách!"
Hoắc Liên Hàn và người của anh của lên xe đi về thì trong nhà họ Triệu đã nháo nhào lên vì sao cô lại được Hoắc Liên Hàn mang đi, Triệu Tuyết bà ta tức giận nãy giờ vì Hoắc Liên Hàn đe doạ đến tập đoàn họ Triệu còn không thèm để ý đến con bà ta lấy một lần.
“Hắn ta nghĩ hắn là ai nghênh ngang vào nhà đe doạ nữa tưởng chúng tôi sợ sao?"
*Tát* một cái tát vào mặt bà ta, cái tát đó là Triệu Lục tát, bà ta khùng lên định bới ông ta nhưng ông ta đã mắng trước.
“Bà bị khùng sao? Nếu ở đây có tai mắt của Hoắc Liên Hàn thì phải làm sao? Bà muốn mất tập đoàn họ Triệu sao?"
Triệu Tuyết bà ta không hiểu chuyện gì thì Triệu Lục đã rời đi ra xe, Triệu Thanh Kỳ và Thừa Húc đi lại giải thích cho bà ta biết gia thế cực khủng của nhà họ Hoắc, bà ta nghe xong gia thế của người mà mình vừa bới khi nãy thì chân tay liền run lên vì sợ hãi.
Triệu Thanh Kỳ nói cho mẹ mình biết về Hoắc Liên Hàn và gia đình họ Hoắc rồi cũng cùng Thừa Húc đi đến công ty.
Hoắc Liên Hàn chở cô về nhà của mình để cô vào giường của mình rồi gọi bác sĩ riêng đến khám.
Triệu An Ninh do bị kiệt sức mà ngất đi nên không có vấn đề gì, Hoắc Liên Hàn cho người chăm sóc cô và canh chừng không cho cô được rời đi khi anh chưa cho phép. Hoắc Liên Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ bé và thân hình nhỏ bé của cô phải chịu nhiều đau khổ trong lòng lại thấy thương cô nhiều hơn muốn bảo vệ cô.
Hoắc Liên Hàn đi đến công ty như mọi ngày nhưng hôm nay những anh đến muộn mà còn không chú tâm vào việc, trong buổi họp trong đầu anh lại toàn là hình ảnh không mặc quần áo của cô.
Cả công ty đều phải ngạc nhiên trước sự lơ lửng trên mây của anh nhưng cũng mừng cho Hoắc tổng của mình suốt ngày chú tâm vào công việc không có lúc nào vui vẻ hay nói chuyện.
Người hay đi bên Hoắc Liên Hàn là thư ký tên Lâm Chí Nhất cũng phải ngạc nhiên.
Lâm Chí Nhất 25 tuổi là người được đích thân Hoắc Liên Hàn chọn lựa nên rất được mọi người phải nể phục vì tài năng chịu đựng của Lâm Chí Nhất rất cao, phải chịu đựng sự cáu kỉnh của Hoắc tổng phải chịu bới....Lâm Chí Nhất là một người hiền lành nhanh nhẹn đặc biệt rất hiểu chuyện và tâm lý, cũng rất hay chọc Hoắc tổng của mình nhưng chỉ chọc hay nói khi Hoắc tổng không giận gì hết, mỗi lần chọc như vậy Hoắc Liên Hàn cũng không giận hay mắng trách mà chỉ phạt vài ngày lương.
Lâm Chí Nhất đi vào phòng làm việc của Hoắc tổng đi lại đưa tài liệu còn cố ý nhìn khuôn mặt của Hoắc tổng rồi cười âm thầm.
Hoắc Liên Hàn không để ý đến Lâm Chí Nhất nhưng vẫn biết cậu thư ký của mình đang cười.
“Cậu đang cười sau lưng tôi đấy?" Hoắc Liên Hàn vẫn chú tâm vào màn hình vi tính.
“À không, tôi sao có thể cười sau lưng Hoắc tổng." Lâm Chí Nhất vẫn không nhịn được cười mà đang cười mỉm.
“Cậu muốn trừ tiền lương tiếp sao?"
Tháng này Lâm Chí Nhất đã bị Hoắc Liên Hàn trừ còn nửa tháng lương, cho cậu thư ký biết đùa là gì nhưng Lâm Chí Nhất vẫn như vậy, vẫn chọc Hoắc tổng vì cuối tháng chắc chắn sẽ được hơn tiền cả tháng vì Hoắc Liên Hàn lúc nào cũng hay thưởng cho vị thư ký của mình.
“Không không...mà hôm nay Hoắc tổng đang tương tư với ai đúng không?"
“Cậu nghĩ gì?" Hoắc Liên Hàn ngước mắt nhìn thư ký của mình bằng ánh mắt đáng sợ.
Lâm Chí Nhất vừa nhìn thấy ánh mắt đó liền vội vã mà đi ra khỏi phòng còn nhẹ nhàng đóng cửa nếu không muốn mất lương.