Cô đã biết việc đứa con của cô đã mất.
Cô kích động đập hết đồ trong phòng bệnh, y tá muốn vào cũng không vào được.
Lúc anh rời đi cũng là lúc Triệu An Ninh biết được anh nói dối mình đứa trẻ vẫn còn.
Lúc đầu cô vẫn không biết vẫn ung dung hỏi cô y tá đến thay băng cho cô, Triệu An Ninh muốn hiểu về việc nên ăn gì để tẩm bổ khi mang thai, cô y tá đó không giấu giếm mà nói mọi chuyện cho bệnh nhân biết.
Triệu An Ninh nghe y tá nói mình đã bị xảy thai nhất quyết không tin đuổi thẳng cô y tá đó ra ngoài.
Bên ngoài phòng bệnh của cô rất nhiều bệnh nhân và y tá vây lại, muốn vào ngăn cô nhưng sợ cô lại bị kích động.
Hoắc Liên Hàn mua bánh về thấy nhiều người ở cửa phòng biết đã có chuyện không lành, anh chạy đến thấy cô đang đập phá mọi thứ liền vào ngăn cản.
“Ninh Ninh, em dừng lại đi, sẽ làm em bị thương!" Anh ôm lấy cô.
“Anh mau nói cho em biết, con của em đứa bé có còn không?"
Triệu An Ninh nhìn vào ánh mắt anh đang mong chờ câu trả lời khác y tá.
“Đứa bé đã mất rồi!" Giọng anh khàn khó nói.
Cô hoá đá không tin vào tai mình, cô liên tục dùng tay mình đánh vào ngực anh, Hoắc Liên Hàn ôm lấy cô mặc cho cô đánh mắng.
“Anh là kẻ nói dối....em không tin....!"
Tâm lý cô bị khích động phải nhờ đến thuốc an thần để bình tĩnh lại.
Lúc cô tỉnh dậy mặt trời đã gần lặn, anh vẫn ngồi bên cô.
“Em tỉnh rồi!"
Triệu An Ninh không nhìn anh quay mặt sang phía khác không nhìn anh.
Hoắc Liên Hàn nhói tim nhìn cô thờ ơ với mình, bác sĩ cũng đã nói do tâm lý bị khích động vì mất con nên anh phải chú ý.
“Anh xin lỗi...là anh có lỗi với em, anh không nên nói dối...!"
Triệu An Ninh không trả lời, ánh mắt nhìn ra khung cửa sổ.
“Nếu em muốn đánh muốn mắng gì anh cũng được...xin em đừng thờ ơ với anh được không?"
“Em mệt rồi muốn ngủ, đừng làm phiền em!"
Cô kéo chăn nằm xuống, gương mặt vẫn không quay về phía anh.
“Vậy em ngủ đi!" Anh buồn bã kéo chăn giúp cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh ngồi đó vẫn không rời đi, ngồi chờ sự tha thứ từ cô. Anh cũng rất đau khi mất con nhưng vẫn đau hơi khi bị cô thờ ơ lạnh nhạt với mình.
__________
Buổi trưa ngày hôm sau, anh mang bữa trưa đến cho cô không quên những quả quýt.
Triệu An Ninh nhìn một đĩa quýt không chút phản ứng, cô không đụng vào bữa trưa anh mang đến.
“Em có giận anh cũng được đừng vì thế mà tức giận bản thân!"
“Em muốn ăn nho!"
Hoắc Liên Hàn đang luyên thuyên thì cô lên tiếng, nhưng khi anh nhìn lại giỏ hoa quả lại không có nho.
“Em có thể ăn quýt cũng được mà!"
“Anh không đi mua vậy để em đi!"
“Em ngồi chờ anh, anh sẽ đi mua!"
Hoắc Liên Hàn ra ngoài đi tìm mua nho cho cô, anh vừa đi cô đã xuống giường mở cửa phòng đi ra ngoài.
Ba mươi phút sau anh mua nhỏ quay về nhưng vào phòng lại không thấy cô, anh để nho lại chạy đi hỏi bác sĩ và y tá nhưng tất cả đều không thấy cô.
Anh hoảng sợ rồi...
Ninh Ninh đang bị bệnh sao có thể ra ngoài....
Hoắc Liên Hàn chạy ra khỏi bệnh viện tìm cô, thì nghe gần đó có tiếng hét của một phụ nữ và tiếng khóc của trẻ nhỏ, anh lập tức chạy lại.
“Cô mau thả con tôi ra, cô đang làm con tôi bị đau đó!"
Là Ninh Ninh...
“Không, đứa bé là con tôi,..!" Cô nhất quyết không trả lại đứa bé.
Đứa bé đang còn nhỏ nên khi bị đưa qua đưa lại khóc rất to.
Anh vội chạy lại lấy đứa bé từ trong tay cô đưa cho người phụ nữ đó.
“Xin lỗi cô, vợ tôi mới mất con nên tinh thần không được tốt!"
“Anh chăm vợ anh cho tốt vào đừng để chạy lung tung!"
Người phụ nữ đó ôm đứa bé đi, Triệu An Ninh vẫn muốn đi theo dành đứa bé lại.
“Trả con lại cho tôi, nó là con tôi...trả lại đây!"
Anh đau lòng ôm chặt lấy cô không buông, Triệu An Ninh khóc lóc nằm trong vòng tay anh miệng không ngừng nói “Trả con lại đây cho tôi!"
Cô lại bị tiêm thuốc an thần để bình tĩnh lại tâm trạng.
“Cậu nên cho vợ cậu xuất viện về nhà tâm lý chắc sẽ tốt hơn!" Bạch Huyền Y tiêm thuốc xong nói.
“Liệu cô ấy có phải rất hận tôi không?"
Có phải hận vì không thể bảo vệ tốt cô và con để cô bây giờ như người mất hồn.
Từ lúc nghe anh nói đứa bé đã mất cô như mất đi linh hồn vẫy, cả ngày đều thẫn thờ nhìn bên ngoài, không ăn uống cho dù anh có nói như thế nào cô cũng không chịu ăn.
Hoắc Liên Hàn xuất viện cho cô về lại nhà, trên đường về cô vẫn không trò chuyện hay mở lời với anh lấy một câu.
Trên đường về Triệu An Ninh nhìn bên ngoài thấy một chú mèo nhỏ lông trắng ở góc đường liền muốn xuống bế.
“Dừng xe!" Cô lên tiếng bảo tài xế dừng xe
Tài xế khó xử không biết dừng hay không chờ mệnh lệch từ anh.
“Dừng xe lại đi!"
Tài xế dừng xe lại vào lề đường, cô liền mở cửa đi xuống mà chạy lại bế bé mèo nhỏ.
“Em thích mèo sao?" Anh đứng bên nói.
“Anh không cho nuôi sao?"
“Em thích là anh thích!"
Triệu An Ninh bế bé mèo nhỏ lên xe, nhìn lông trắng đã bị bẩm cô lại thấy xót, có lẽ bé mèo và cô đều giống nhau.
Về biệt thự cô đã đi nhanh lên phòng tắm tắm cho bé mèo, tâm trạng của cô khi có bé mèo bên cạnh rất khá lên.
Từ khi về cho đến khi đi ngủ cô đều ôm lấy bé mèo không rời, trò chuyện rất nhiều còn nhiều hơn trò chuyện với anh.
Tối đến cô để bé mèo ngủ trong chiếc nệm nhỏ trong phòng lúc chiều anh đã bảo quản gia Ngô mua.
Triệu An Ninh không an tâm vẫn muốn ôm bé mèo lên giường ngủ, nhưng sợ anh không cho nên thôi.
Nằm trên giường cô vẫn muốn đi lại xem, chờ đến khi anh ngủ say cô mới đi lại chỗ chú mèo nằm xuống bên cạnh và ngủ thiếp cho tới sáng.
______
“Sao em lại ngủ dưới sàn? Lỡ bị cảm thì sao?"
“Bé mèo có lẽ đang mang bầu, em muốn đưa nó đi khám!" Cô không quan tâm đến câu nói của anh mà nhìn bụng của chú mèo.
“Anh sẽ gọi bác sĩ thú y giúp em, nên em hãy lên ghế ngồi đi đừng ngồi dưới sàn!"
Triệu An Ninh nghe anh lên ghế ngồi chờ bác sĩ đến.
Hoắc Liên Hàn còn có việc ở cty nên sau khi gọi bác sĩ anh liền đến cty, trước khi đi còn căn dặn quản gia Ngô chăm sóc tốt cho cô cử thêm vài vệ sĩ đi cùng cô nếu cô muốn ra ngoài, còn phải báo cáo cho anh biết tất cả chuyện của cô ở nhà.
Triệu An Ninh ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhìn bác sĩ khám cho bé mèo. Như cô đoán bé mèo cô cứu đang mang bầu.
“Bé mèo của thiếu phu nhân đang mang bầu nhưng có điều sức khỏe của nó không được tốt, nếu không chăm sóc tốt dễ bị sảy."
“Vậy cần phải cho ăn những gì mới được vậy?"
“Cho ăn đủ dinh dưỡng dành cho mèo là được!"
Triệu An Ninh nghe vậy liền muốn ra ngoài mua ít thức ăn dành cho mèo nhưng bị vệ sĩ ngăn lại bảo sẽ đi mua giúp cô.
Đám vệ sĩ đó canh trước cửa chính không cho cô ra ngoài.
Một lúc sau thức ăn đã được mua về, cô đổ ra cho bé mèo còn không quên một ít sữa, nhìn bé mèo ăn cô lại cười.
Tình mẫu tử không thể không thiêng liêng, biết mình đang mang bầu nên chú mèo ăn rất nhiều. Nhìn như vậy cô lại nghĩ những ngày trước kia cô lại cảm thấy tủi thân.