• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Trạc Sâm không biết nói sao, đưa tay vò đầu bứt tai, gầm gừ nói.

"Điên chết mất. Khốn nạn, bản hợp đồng chỉn chu như vậy mà Lăng Tư Duệ dám từ chối. Aaa!"

Anh ta không giấu nổi sự tức giận tột cùng, liên tiếp gào lớn. Thấy bạn trai không giữ nổi bình tĩnh, Tiêu Tiêu cũng biết điều mà ngừng khóc. Cô ta đưa tay quệt ngang nước mắt, thở dài hỏi: "Rốt cuộc Lăng Tư Duệ nói hợp đồng bị làm sao?"

"Hắn cho rằng, hợp đồng của chúng ta đạo nhái lại của một bên công ty khác. Hai kế hoạch tung ra giống hệt. Chỉ khác ở chỗ, phía bên đối thủ trình lên bản hợp đồng cam kết sớm hơn."

Hàn Trạc Sâm trầm giọng đáp, hai mắt đỏ hoe đầy giận dữ.

Tiêu Tiêu vô cùng kinh ngạc, trợn tròn mắt hỏi bạn trai: "Có nghĩa là chỉ vì chúng ta nộp trễ hơn đối phương mà Lăng Tư Duệ dám khẳng định chúng ta ăn cắp?"

Lần này, Hàn Trạc Sâm im lặng không đáp. Hai bàn tay anh ta vo tròn lại, chỉ hận chưa tìm được nơi phát tiết.


"Gọi cho phó giám đốc Huỳnh, bảo anh ta và thư ký La tới đây gấp cho anh."

***

"Mau buông em ra."

Cả người Bạch Khởi Song bị nhấc bổng lên cao. Sau khi Hàn Khang Dụ ăn uống no say, cạn tới cuối cùng cả nước hầm vịt, khắp người anh bỗng chốc trở nên rạo rực vô cùng.

Nhìn cô gái xinh đẹp bé nhỏ bên cạnh, Hàn Khang Dụ không tự chủ được liền nhớ lại khoảnh khắc thăng hoa cùng cô khi trước. Chân tay anh bỗng chốc ngứa ngáy vô cùng, thật bứt rứt đến chết đi sống lại.

Chính vì vậy, sau khi ăn uống no say, điều đầu tiên Hàn Khang Dụ làm tiếp theo chính là kéo Bạch Khởi Song lên phòng, định bụng sẽ cùng cô lên kế hoạch sản sinh một đội bóng chày chuyên nghiệp.

Nhìn tấm lưng trần vạm vỡ của anh dần dần hiện rõ sau lớp áo mỏng được cởi xuống, tâm trạng Bạch Khởi Song thực sự không ổn. Ngàn vạn lần cô cầu xin, đừng để giữa hai người họ xảy ra bất cứ chuyện gì nữa.

Bạch Khởi Song run run từ chối nụ hôn sắp tới gần của Hàn Khang Dụ. Nhưng cơ thể cường tráng của anh vẫn nhanh chóng áp sát cô, bao vây lấy toàn bộ cơ thể mềm mại phía dưới.

Bàn tay cứng cáp nhẹ nhàng luồn vào trong mái tóc mượt mà, đem Bạch Khởi Song áp sát lại mình hơn. Thân thể Bạch Khởi Song cứng ngắc, vì nung nấu ý định trả thù mà cố gắng kìm chế cảm xúc kháng cự của mình. Trông cô không khác gì khúc gỗ vô tri vô giác, khó nhọc oằn mình giữa trận bão lớn.

"Anh muốn chúng ta… hòa chung làm một. Em thấy thế nào?"

Hàn Khang Dụ cong môi nói, nụ cười dần dần hé ra, tạo thành một đường cong tương đối hoàn hảo. Khi nhìn sâu vào đôi mắt của anh, Bạch Khởi Song luôn luôn cảm thấy một luồng sức mạnh cuốn hút cô đến điên dại.

Những ý nghĩ vụng trộm liên tục chứa chất đầy trong đầu cô. Bạch Khởi Song chống hai bàn tay nhỏ nhắn lên ngực Hàn Khang Dụ, mỉm cười mê luyến mà đáp: "Vậy thì chúng ta thử chơi một trò chơi được không?"

"Ồ!"

Hàn Khang Dụ có phần thích thú, khẽ reo lên.

"Được. Em muốn chơi trò gì?"

Ngẫm nghĩ một lát, Bạch Khởi Song tủm tỉm nói: "Trò chơi nói thật. Nếu anh chọn nói dối, chắc chắn anh sẽ phải chịu phạt."

Đây là lần đầu tiên Hàn Khang Dụ nghe thấy trò chơi lạ tai này. Anh đưa tay vuốt cằm, làm ra vẻ đăm chiêu suy xét. Khoảng chừng vài giây sau, Hàn Khang Dụ quyết định đồng ý chơi trò chơi thú vị, cưng chiều theo đúng ý muốn của Bạch Khởi Song.

"Nào, anh hãy xòe năm ngón tay ra đi."

Bạch Khởi Song vui vẻ yêu cầu.

Hàn Khang Dụ cũng rất biết phối hợp, nhanh chóng làm theo lời cô nói. Bạch Khởi Song cũng xòe tay ra, cùng anh chơi oản tù xì.

"Éc, đây là trò trẻ con đó ư?"

Hàn Khang Dụ tủm tỉm cười hỏi.

Bị anh chọc quê, Bạch Khởi Song tiếp tục nhăn mặt đáp: "Chúng ta thử xem ai thắng thì sẽ được quyền đặt câu hỏi trước."

"Được thôi. Em hỏi trước đi, không cần oản tù xì."

Hàn Khang Dụ đưa tay ra sau đầu, nheo mắt nhìn Bạch Khởi Song một cách đầy trìu mến. Cô gái nhỏ này thật là biết mê hoặc anh, làm anh say mê đến chết mất.

"Anh… tình cảm của anh với em là thật hay đùa?"

Bạch Khởi Song cúi gằm mặt, nhàn nhạt hỏi.

Cơ thể Hàn Khang Dụ lập tức trở nên cứng ngắc. Anh im lặng vài phút, mãi sau mới mở miệng đáp: "Tại sao em lại hỏi thế?"

Thực ra, ngay cả chính bản thân Hàn Khang Dụ cũng không biết nên trả lời như thế nào cho đúng. Cảm xúc của anh ngay hiện tại chẳng khác gì mớ bòng bong, điên cuồng chật vật trong vô vọng. Anh muốn nói những điều khác, nhưng cuối cùng lại chỉ biết im lặng nói lảng sang chuyện khác.

Sắc mặt Bạch Khởi Song sa sầm hẳn xuống. điều này lại càng giúp cô tin rằng Hàn Khang Dụ chỉ đang lợi dụng mình, vì một mối thâm thù nào đó mà quyết định ra tay với gia đình cô.

"Anh chịu phạt uống rượu."

Hàn Khang Dụ nói, sau đó ngửa cổ tu sạch một ly rượu.

Đến lượt Bạch Khởi Song, Hàn Khang Dụ nghĩ ngợi một chút liền hỏi: "Em thực sự muốn ở bên anh?"

"Hòa nhé. Em cũng sẽ uống rượu."

Bạch Khởi Song trả lời một cách đầy dứt khoát, tu sạch cốc rượu trong tay.

Chờ tới khi rượu đã cạn rồi, hai người họ vẫn không ai chịu nói thật. Nực cười giống hệt một trò hề!


Bạch Khởi Song nằm vật xuống giường, cảm thấy trong lòng nhẹ hẫng. Rốt cuộc, cô đang đúng hay sai, chẳng khác gì con hươu lạc đàn vậy.


Đột nhiên, một bờ môi lạnh lẽo nhanh chóng áp sát, đem Bạch Khởi Song cuốn lấy. Hàn Khang Dụ nhắm hờ hai mắt, dịu dàng hôn cô một cách đầy say đắm. Bàn tay cứng cáp của anh nhẹ nhàng mơn trớn khắp khuôn mặt xinh đẹp của cô, đem theo hơi lạnh vần vò theo từng khu vực mềm mại.


Chiếc áo ngủ mỏng manh của Bạch Khởi Song nhanh chóng bị cởi ra. Làn da trắng mịn quá đỗi non mềm thật khiến Hàn Khang Dụ trở nên say đắm. Anh há miệng ngoạm chặt lây, dùng đầu lưỡi mơn trớn xung quanh.


Bạch Khởi Song bị nhột, co rút người lại, thỉnh thoảng lại rùng mình một chặp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK