Lúc này, Bạch Khởi Song đang ở trong cốp xe. Chiếc xe đi vào đoạn đường lồi lõm, làm Bạch Khởi Song va đập vào thành cốp liên tục. Chân tay cô đã bị trói chặt, muốn giãy giụa lại càng không thể.
Mất một khoảng thời gian khá dài, chiếc xe cuối cùng cũng đã dừng hẳn lại. Bạch Khởi Song nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, nện uỳnh uỵch trên đất, đang nhanh chóng tiến về phía này. Cô vội vàng nhắm chặt mắt lại, giả vờ vẫn còn hôn mê.
Đúng như dự đoán, cốp xe được mở ra. Gã thuộc hạ đưa tay vỗ vỗ lên má Bạch Khởi Song dò xét. Sau khi nhận thấy cô vẫn còn bất tỉnh, hắn mới yên tâm.
"Alex, đem cô ta vào trong này!"
Tiếng hét lớn vang lên. Là giọng nói khàn đục của Lucifer.
"Vâng!"
Alex ném mẩu thuốc lá đang cháy dở xuống đất, dùng chân dẫm dí điếu thuốc. Hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt, sau đó cúi lưng xuống cốp xe. Nhìn Bạch Khởi Song xinh đẹp nằm ngoan ngoãn như vậy, dục vọng đê hèn trong cơ thể Alex bất chợt sục sôi.
Hắn dùng bàn tay thô ráp, lén lút vuốt ve cặp chân thon thả của Bạch Khởi Song, sau đó rên rỉ đầy thèm khát.
"Mau lên. Muốn chết hả?"
Tiếng quát ầm ĩ lại một lần nữa vang lên chói tai.
Lucifer giật nảy mình, cắn răng kiềm chế bản năng, sau đó vội vàng bế thốc Bạch Khởi Song lên. Hắn vác cô trên lưng, nhanh chóng tiến vào trong phòng. Nơi này đã có đám người của Lucifer chờ sẵn, đang cùng nhau rót rượu ăn mừng.
Bạch Khởi Song bị ném xuống một tấm đệm cũ nát dưới đất. Mái tóc dài che giấu gần hết nửa khuôn mặt xinh đẹp. Cô nằm im bất động, toàn bộ sự sống gần như đã bị rút cạn.
Lucifer cầm chai rượu vang đỏ tiến về phía Bạch Khởi Song, ngẫm nghĩ một chút liền đem dốc cả chai rượu, đổ xuống cơ thể chi chít vết thương của Bạch Khởi Song.
Rượu lạnh ngấm ướt quần áo, luồn lách vào các vết thương chưa kịp lành. Cảm giác đau buốt, xót tới tê tái làm Bạch Khởi Song chỉ muốn hét lên, nhưng cô nén đau, cố gắng không để đám người này phát hiện.
Lucifer rất hài lòng, nhếch miệng cười gằn: "Vẫn chưa tìm thấy tung tích của Hàn Khang Dụ à?"
"Vâng! Có lẽ hắn đã bỏ chạy sau khi ngửi thấy mùi nguy hiểm."
'Bỏ chạy? Hàn Khang Dụ đã chạy trốn khỏi nơi đây sao?'
Đầu óc Bạch Khởi Song như muốn nổ tung.
Cô không tin Hàn Khang Dụ lại là một con người tham sống sợ chết đến như vậy. Nhất định không tin!
Lucifer trầm ngâm một lúc. Lão chăm chú quan sát Bạch Khởi Song từ trên xuống dưới, phát hiện đây quả thực là một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người. Chính vì vậy, Lucifer nảy ra một ý, còn tự cho rằng lão quá thông minh.
"Alex, cho người đem cô ta đi tắm rửa thật sạch."
Alex trợn tròn mắt lên nhìn Lucifer, kinh ngạc hỏi lại lần nữa: "Đại ca… muốn ả đàn bà này?"
Lucifer nheo mắt nhìn xuống phía dưới, hai chân rung đùi liên tục. Lão lắc đầu, khoái chí đáp: "Không! Chúng ta sẽ đem bán đấu giá cô ta. Mấy ông chủ lớn rất thích gái ngoại quốc."
"Ồ! Món hàng béo bở đây. Nhất định sẽ thu về một khối tiền lớn!". Alex thích thú nói thêm vào.
Bạch Khởi Song lạnh toát. Bọn chúng muốn đem cô rao bán như đồ vật. Đám người này quả thực khốn khiếp.
Vốn dĩ cứ ngỡ, chuyến đi tới Nam Mỹ lần đầu tiên này sẽ đem về cho Bạch Khởi Song hàng loạt trải nghiệm mới mẻ khó quên. Lần này, quả đúng là khó quên thật, nhưng lại theo nghĩa hoàn toàn khác.
Theo yêu cầu của Lucifer, Bạch Khởi Song bị đem vào trong nhà tắm. Một người phụ nữ ăn mặc hở hang nhẹ nhàng tiến vào bên trong, không nói chẳng rằng, trực tiếp mở vòi nước, xối thẳng vào mặt Bạch Khởi Song.
Chân tay cô vẫn bị trói chặt bằng dây thừng bản to nên tạm thời không thể cử động được. Cô gái vẫn dùng khăn lau chùi cơ thể cho Bạch Khởi Song, miệng ngân nga vài giai điệu lộn xộn.
Bạch Khởi Song mở mắt, phát hiện cô gái này có mái tóc màu đỏ rực, trên miệng xỏ khuyên lớn, đang chau mày nhìn cô chằm chằm.
"Chúng ta có thể trao đổi một chút được không?"
Bạch Khởi Song thử nói bằng thứ Tiếng Anh thành thạo của mình. May sao cô gái vẫn hiểu được, nghiêng đầu nhìn Bạch Khởi Song đầy dò xét.
"Muốn gì?"
Câu trả lời cộc lốc, cho thấy cô ta không có ý định hợp tác.
Bạch Khởi Song hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Xin hãy giúp tôi thoát khỏi nơi này. Cùng là con gái với nhau, cô cũng hiểu hoàn cảnh của tôi hiện tại mà, phải không?"
"Không! Tôi chưa muốn chết!" Cô gái lập tức từ chối, tiếp tục dùng khăn lau người cho Bạch Khởi Song. Biết không thể thuyết phục được cô ta, Bạch Khởi Song đành ngoan ngoãn ngồi im, suy nghĩ cơ hội tẩu thoát.
"Xong rồi! Đứng dậy đi!" Cô gái hếch mặt ra hiệu.
Bạch Khởi Song cố gắng đứng thẳng người, nhưng hai chân bị trói không thể bước nổi. Ngay khi cô gái xoay lưng về phía Bạch Khởi Song để gọi người tới đem cô đi, Bạch Khởi Song nhoài người ngả về phía trước, cả cơ thể đổ ập lên cô gái tóc đỏ.
"Xin lỗi! Tôi không cố ý!" Bạch Khởi Song rối rít xin lỗi. Cô gái tóc đỏ ngã nhào xuống đất, mái tóc được kẹp lại cũng xổ bung ra.
Cô ta chửi thề bằng một thứ tiếng lạ hoắc, sau đó bực bội ngồi dậy phủi bụi dính bết trên quần áo.
Nghe tiếng động, Alex hùng hổ chạy xộc vào. Sau khi phát hiện không có điểm gì đáng ngờ, anh ta mới thu súng cất trở lại vào túi.
Bạch Khởi Song bị nhốt trong một căn phòng tối tăm khép kín, xung quanh chỉ có một lỗ hở duy nhất. Thỉnh thoảng, cô còn trông thấy một vài con gián hôi bò loạn xạ trên đất, tạo thành những tiếng rúc rích lạo xạo.
Cùng thời điểm đó, trong một khu ổ chuột bỏ hoang, những tiếng kêu đau đớn rên rỉ vang lên. Hàn Khang Dụ toàn thân đầy máu, mồ hôi túa ra ướt đẫm, cánh tay trúng đạn thủng một lỗ nhỏ.
Dực Sinh cầm tới một con dao nhỏ vừa hơ qua lửa, đem tới cho anh, khuôn mặt tràn ngập lo lắng.
"Thuộc hạ của chúng ta đã bị đột kích gần hết. Tung tích thiếu phu nhân hiện giờ còn chưa rõ."
Hàn Khang Dụ xé một mảnh vải trên áo, nhét vào miệng mình. Anh cố gắng nén đau, dùng mũi dao cứa rộng vết thương ra một chút. Viên đạn bạc ghim trong cánh tay, có thể trông thấy rõ lớp da thịt đỏ hỏn.
Dực Sinh xót xa nhìn chủ nhân của mình, ngỏ ý muốn được giúp anh nhưng đều bị Hàn Khang Dụ gạt ngang. Anh nghiến răng, thò tay vào miệng vết thương vừa được rách rộng, dồn lực kéo viên đạn ra khỏi thịt.
Cảm giác đau đến xé rách tim gan, toàn bộ thân thể của Hàn Khang Dụ như bị bại liệt ngay lập tức. Anh rít lên khàn khàn trong cuống họng, thở hồng hộc tới mức lòng trắng trong mắt ngập tràn tia máu hồng.
Chờ tới khi viên đạn được moi ra, lúc này Hàn Khang Dụ mới thả lỏng toàn thân, gục đầu thở dốc. Dực Sinh vội vàng lấy vải quấn lấy miệng vết thương cho anh để cầm máu, còn không quên cảnh giác nhìn ngó xung quanh đề phòng đột kích.
"Dực Sinh! Tìm… tìm Khởi Song." Hàn Khang Dụ lắp bắp nói. Đôi môi của anh trở nên khô khốc, run rẩy.
Mọi việc xảy ra đều nằm ngoài suy đoán ban đầu của anh. Hàn Khang Dụ lo lắng Bạch Khởi Song sẽ gặp nguy hiểm. Chẳng may xảy ra sự việc đáng tiếc như thế, dù anh có chết cũng không thể nào đền hết tội này!