Toàn bộ những người có mặt ở đây đều kinh ngạc, sửng sốt.
Nhất là gia đình họ Cố và nhà họ Hàn. Sau khi nhận được tin báo, Cố Thẩm Du tức tốc kéo theo người nhà đi tới hiện trường vụ án. Trông dáng vẻ chết thảm khốc của con gái, Cố Thẩm Du đau đớn đến kiệt quệ.
"Hức, hức, trả lại con cho tôi."
"Trả lại con cho tôi."
Tiếng kêu than oán trách vang lên rền rĩ. Thân hình mảnh khảnh của người mẹ run lên bần bật. Cố Thẩm Du muốn an ủi vợ nhưng ngay cả bản thân ông ta còn đứng không vững nữa kia. Sau khi trải qua hơn tiếng đồng hồ khóc đến cạn nước mắt, nhà họ Cố chua xót theo đội cứu hộ đưa thi thể Cố Yên Chi về nhà xác.
Bà Vũ cũng vừa hay tin, tất tả chạy tới. Vì trước đó Bạch Khởi Song và Cố Yên Chi xảy ra mâu thuẫn với nhau nên cô cũng bị liệt vào danh sách kẻ tình nghi. Do vậy, khả năng cao Bạch Khởi Song sẽ phải tới đồn cảnh sát một chuyến nữa.
"Cô… sao cô lại có mặt ở đây?"
Bà Vũ trừng mắt quát lớn, đưa tay chỉ về phía Bạch Khởi Song chất vấn. Vì đã không có cảm tình từ trước nên đương nhiên Bạch Khởi Song làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ bị bà Vũ lên tiếng phê phán.
Cô thở dài, lịch sự đáp: "Thưa bác, cháu…"
"Thôi đủ rồi. Bất cứ ai gặp cô cũng đều chuốc lấy xui rủi hết."
Dứt lời, bà xoay gót đi thẳng, miệng vẫn còn làu bàu chửi xoáy. Ác cảm bà Vũ dành cho Bạch Khởi Song ngày càng tăng lên gấp nhiều lần. Chờ sau khi bà Vũ đi khỏi, Bạch Khởi Song mới lén buông ra tiếng thở dài.
Cảnh sát Phú Thịnh Văn bối rối gãi đầu, khó khăn lắm mới lên tiếng mở lời trước: "Bạch tiểu thư, bọn họ nhất quyết muốn đưa cô về thẩm vấn."
"Không sao. Tôi sẽ đi cùng các anh một chuyến." Bạch Khởi Song không phản đối, lập tức mở lời đáp.
Chờ sau khi hoàn tất một vài thủ tục pháp lý, một nam cảnh sát hình sự tiến về phía Bạch Khởi Song, nhẹ nhàng giải thích một vài lý do họ bắt buộc phải dẫn Bạch Khởi Song về trụ sở. Đương nhiên, Bạch Khởi Song không chống đối, ngược lại còn nhiệt tình hợp tác với họ.
***
"Cô và nạn nhân Cố Yên Chi có quan hệ với nhau như thế nào?"
Làm theo quy tắc, Phú Thịnh Văn dịu giọng hỏi.
Bạch Khởi Song trầm ngâm một chút, sau đó thành thật đáp: "Cố Yên Chi là bạn của chồng cũ tôi."
Mọi người cùng quay sang nhìn nhau, sau đó tiếp tục hỏi thêm: "Trước khi xảy ra án mạng, một vài người dân đã trông thấy cô và Cố Yên Chi xảy ra mâu thuẫn. Cô có thể thuật lại một cách rõ ràng được không?"
Ánh mắt xinh đẹp của Bạch Khởi Song khẽ động. Ngay sau đó, cô hít sâu một hơi, đem toàn bộ sự tình kể lại cho cảnh sát.
Khoảng hơn ba tiếng sau, phía cảnh sát xác định Bạch Khởi Song không liên quan tới vụ án nên quyết định để cô trở về nhà. Vừa đặt chân ra khỏi cổng, một chiếc xe hạng sang đỗ từ phía bên đường đối diện nhanh chóng đánh lái tới.
"Hàn Khang Dụ?" Bạch Khởi Song tò mò thầm nhủ.
Quả đúng như cô dự đoán, người tới chính là Hàn Khang Dụ. Anh bình thản đẩy cửa bước ra, hàng lông mày rậm hơi nhíu lại một chút.
"Mọi chuyện thế nào rồi?" Hàn Khang Dụ nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
Bạch Khởi Song cúi đầu, nghịch nghịch những ngón tay đang đan vào nhau. Tiếng thở dài vang lên khe khẽ, cũng đủ để Hàn Khang Dụ nghe thấy.
"Đều ổn thỏa cả. Nhưng cái chết của Cố Yên Chi quả thực rất kỳ lạ!"
"Lên xe đi!" Hàn Khang Dụ đưa tay kéo cánh cửa xe cho Bạch Khởi Song: "Chúng ta nói chuyện này sau."
Không khí trong xe ngày càng trở nên im ắng khác thường. Bạch Khởi Song trầm ngâm một hồi, mãi mới cất tiếng hỏi, phá tan sự ngượng ngùng giữa hai người: "Anh đến đây làm gì?"
Hàn Khang Dụ nghiêng đầu nhìn cô một lượt, nhàn nhạt đáp: "Tới xem cô thế nào. Có vẻ, cô rất có duyên với mấy vụ án thì phải."
"Mẹ anh sẽ không vui."
Bạch Khởi Song thẳng thắn bổ sung thêm. Bà Vũ mà biết con trai mình tới tìm gặp vợ cũ, chắc chắn sẽ tiếp tục làm lớm chuyện. Lúc ấy, Bạch Khởi Song muốn yên ổn cũng không được.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước khu chung cư được Bạch Khởi Song thuê. Cô nhìn sang tứ phía, phát hiện chiếc xe riêng của mình vẫn còn đậu ở đó liền mới âm thầm thở phào một hơi.
Vừa bước xuống xe, bàn tay thon thả của Bạch Khởi Song bất giác bị Hàn Khang Dụ nắm chặt mà kéo lại. Thân thể áp sát, mùi hương đặc trưng bay tản quanh sống mũi, tất thảy đều khiến Bạch Khởi Song thêm phần bối rối.
"Anh muốn làm gì?" Cô thắc mắc lên tiếng hỏi.
Người đàn ông đối diện cô chỉ khẽ cong môi, giọng nói cũng trở nên trầm khàn: "Bạch Khởi Song, chúng ta ly hôn rồi phải không nhỉ?"
Câu hỏi này quá thừa thãi, khiến Bạch Khởi Song hơi buồn cười. Cô nhếch miệng nhìn anh, vừa muốn cựa quậy liền bị sức nặng từ cơ thể anh đè chặt.
"Buông tôi ra. Chúng ta không còn quan hệ gì nữa "
"Nhưng… không còn là vợ chồng, tôi với cô vẫn có thể làm người tình. Chẳng phải cô đang bí tiền sao, tôi sẽ chu cấp cho cô mỗi tháng với điều kiện làm ấm giường cho tôi." Hàn Khang Dụ tỉnh queo nói, khuôn mặt giãn ra, bình thản đến mức quá ư xảo quyệt. Những lời anh nói khiến Bạch Khởi Song giật nảy mình, mong muốn tránh xa anh lại càng thêm mãnh liệt.
"Anh bị điên hả? Có chết tôi cũng không bao giờ bán rẻ trinh tiết của mình cho anh." Dứt lời, Bạch Khởi Song vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi gọng kìm chế ngự của anh. Một thứ mùi nồng đượm nhanh chóng tỏa ra từ cơ thể cường tráng của Hàn Khang Dụ. Bạch Khởi Song nhăn mặt, phát hiện người đàn ông này hẳn đã uống rất nhiều rượu.
Cô càng muốn chống cự, Hàn Khang Dụ lại càng ra sức ghì chặt cô hơn. Mẹ kiếp, trong người có chút men, quả thực khiến ham muốn nảy sinh cực điểm. Sự đụng chạm thân mật này lại càng khiến Hàn Khang Dụ trở nên điên cuồng. Anh kéo mạnh Bạch Khởi Song quay trở lại trong xe, hung hăng giúp cô thắt lại dây an toàn, sau đó bình thản khởi động máy.
"Hàn Khang Dụ, mau thả tôi ra!" Bạch Khởi Song la hét, dùng tay đấm vào ngực anh nhưng mọi nỗ lực của cô đều vô ích. Trong khi đó, Hàn Khang Dụ đã phóng xe đi thẳng về hướng khách sạn gần đó, mặc kệ cho sự chống đối của cô.
Nhân viên lễ tân có phần thắc mắc, vừa muốn mở miệng hỏi liền bị ánh nhìn sắc bén của Hàn Khang Dụ liếc xéo.
"Đây… đây là số phòng của anh chị. Nếu anh chị cần gì, nhân viên sẽ có mặt ngay lập tức."
"Cảm ơn!"
Hàn Khang Dụ cong môi nói, dùng lực lôi xềnh xệch Bạch Khởi Song theo. Cả cơ thể mỏng manh của cô đều bị anh nhấc bổng, vác lên trên vai, sải những bước thật dài về hướng thang máy.
Bạch Khởi Song đấm mạnh vào vai anh, gào lớn: "Hàn Khang Dụ, anh say quá rồi. Anh mau thả tôi ra."
"Là cô tự chuốc lấy, cô muốn kêu gì?"
"Không, buông ra. Xin anh đấy!"
Tiếng kêu vụn vỡ của Bạch Khởi Song không khiến Hàn Khang Dụ đổi ý. Ngược lại, anh còn thêm hung hãn hơn gấp bội lần. Dưới sự bức ép của Hàn Khang Dụ, Bạch Khởi Song nhanh chóng bị anh đưa lên trên phòng.
Căn phòng nằm cuối hành lang dài và rộng, thuộc loại VIP tại khách sạn. Một tay Hàn Khang Dụ ghì chặt Bạch Khởi Song, tay còn lại thuần thục tra ổ khóa.
"Bạch Khởi Song, ngay bây giờ, tôi muốn cô!" Hàn Khang Dụ cười nhạt, đẩy rộng cửa, ôm Bạch Khởi Song hung hãn đi thẳng vào phía trong.