• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thả tôi ra!"

Bạch Khởi Song đập mạnh vào vai Hàn Khang Dụ, liên tục kêu gào. Cả người cô bị ấn mạnh vào trong xe, sau đó được Hàn Khang Dụ giúp thắt dây an toàn. Chiếc xe lao vù vù theo hướng về nhà, Bạch Khởi Song chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy cổng biệt thự hiện ra ngay trước mắt.

Một số người làm đang cẩn thận dọn cỏ, tưới cây, cắt tỉa lại vài bồn hoa lớn trong khuôn viên. Trông thấy thiếu gia đùng đùng mở rầm cửa xe, kéo tay thiếu phu nhân đi vào bên trong biệt thự, không ai bảo ai bèn đưa mắt liếc trộm.

Hàn Khang Dụ phớt lờ ánh nhìn ái ngại cùng tiếng kêu chống đối của Bạch Khởi Song, một mực lôi cô vào bên trong bằng được. Nụ hôn ngây ngô của Bạch Khởi Song đã thổi bùng tất cả, khuấy đảo xúc cảm ẩn sâu trong anh đã bao năm qua. Thử hỏi, Hàn Khang Dụ dại gì mà "tha" cho cô đây?

"Anh có nghĩ anh trai của anh sẽ bỏ qua cho chúng ta không?"

Trong phòng khách, Tiêu Tiêu đang tựa đầu vào vai người yêu, rụt rè lên tiếng hỏi. Mấy hôm nay, hai người họ đã suy nghĩ rất nhiều, nếu muốn tương lai phát triển thì bắt buộc phải dựa vào Hàn Khang Dụ. Nhưng kể từ sau lần ngỏ ý muốn nhờ vả kia, Hàn Khang Dụ lại chưa có động thái trả lời khiến Tiêu Tiêu cùng Hàn Trạc Sâm vô cùng nôn nóng.

Hàn Trạc Sâm cười cười, vuốt ve mái tóc mượt mà của người yêu, nói thâm như sợ ai nghe thấy: "Anh Khang Dụ rất thương anh. Thiết nghĩ, anh ấy sẽ không nỡ từ chối đâu."


Anh vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang vọng tới tiếng kêu lanh lảnh của Bạch Khởi Song: "Muốn gì hả? Trời ơi, chóng mặt quá! Mau thả tôi xuống!"

Hai người bị dọa giật mình, vội vàng ngoái đầu nhìn ra, phát hiện cảnh tượng sốc nặng: Hàn Khang Dụ đang nâng cả người Bạch Khởi Song lên cao bằng hai tay, để cơ thể cô chênh vênh chới với. Chốc chốc, Hàn Khang Dụ lại giở thủ đoạn đe dọa bằng cách để đầu Bạch Khởi Song suýt cắm xuống đất, rồi lại nâng cô lên cao, vừa đi vừa nhếch miệng cười gian xảo.

Bạch Khởi Song bị nâng lên cao rồi lại hạ thấp xuống như thế vô cùng chóng mặt, hoa mắt, bất lực gào thét trong tuyệt vọng.

"Anh… Anh Dụ!"

Hàn Trạc Sâm mấp máy môi, đờ người nhìn họ. Phát hiện trong nhà xuất hiện hai người lạ, Hàn Khang Dụ tỏ rõ thái độ không vui, trực tiếp gạt ngang: "Cứ về nhà đi, chi phí mua nhà riêng sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của em."

"Như vậy là sao, hả anh?"

Hàn Trạc Sâm vẫn chưa hiểu lắm, nheo mắt hỏi lại Hàn Khang Dụ.

Anh không buồn ngoảnh mặt lại, tiếp tục vác bổng Bạch Khởi Song đi tiếp, thái độ tỉnh queo như chẳng có gì.

"Vợ chồng anh còn phải sinh con, đâu rảnh để chứa thêm một - người - lạ!"

Bạch Khởi Song tái mét mặt mũi, cứng họng không biết nói thêm câu gì. Con người này thật là… trơ trẽn quá thể.

Rầm!

"Á, anh không nhẹ nhàng một chút được à?"

Bạch Khởi Song được Hàn Khang Dụ đặt nhẹ lên giường, nhăn mặt giơ chân đá vào bụng chồng một cái. Nào ngờ, Hàn Khang Dụ không có ý định né tránh, cong môi nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt hết mực dê xồm, khàn giọng nói thầm: "Cục cưng, khi chúng ta kết hôn đã làm lễ cưới, tuyên bố bạn bè, thân thích. Bây giờ ly hôn thì cũng nên tổ chức tiệc chia tay tí chút nhỉ?"

Vừa nói, anh vừa đưa tay cởi bỏ từng hàng cúc trên áo sơ mi, bộ ngực trần vạm vỡ, nở nang cũng dần dần hé lộ, phơi bày ra trước mặt Bạch Khởi Song. Theo từng hơi thở đều đều của anh, da mặt Bạch Khởi Song cũng trở nên đỏ rần.

Cô đang nóng, rất nóng. Hai bên đùi non liên tục cọ vào nhau để giảm bớt cảm giác khó chịu, nhưng vẫn không ăn thua là mấy. Bạch Khởi Song vội cụp mắt nhìn xuống bên dưới nền đất lót đá cẩm thạch, lồng ngực đập thình thịch.

Phịch!

Chiếc áo sơ mi được ném sang một bên, tiếp sau đó là tiếng tháo phéc mơ tuya vang lên rõ mồn một. Bạch Khởi Song cảm thấy cổ họng mình khô han, ngay cả nuốt nước bọt thôi cũng hết mực khó chịu. Cô muốn chạy trốn, nghĩ đến cảnh tượng gì sắp xảy ra tiếp theo lại càng thêm sợ sệt.

"Muốn chạy à?"

Thấy Bạch Khởi Song co người bò sang hướng khác, Hàn Khang Dụ nhếch mép cười nhạt. Anh chồm người về phía cô, dùng lực tóm lấy hai cổ chân Bạch Khởi Song, kéo mạnh về phía mình.

Bạch Khởi Song vừa bò được vài bước liền đã bị kéo trở lại, hết mực khó chịu và lo lắng. Cô giãy nảy, lắc đầu lia lịa, gào thật lớn tên của anh: "Con quỷ dê xồm nhà anh, có tin bà thiến chết anh hay không?"

"Cô nói cái gì, có giỏi to mồm nhắc lại lần nữa cho tôi nghe?"

Hàn Khang Dụ dừng lại động tác, cúi thấp đầu xuống nhìn Bạch Khởi Song chằm chằm. Đôi mắt sắc bén lạnh lẽo lướt dọc trên từng biến chuyển của cô, gần như sắp sửa ăn tươi, nuốt sống Bạch Khởi Song xuống bụng.

Thấy cơ thể của cô hơi run run, anh hừ lạnh lên tiếng hỏi lại lần nữa: "Có gan chửi tiếp thử xem!"

Hai tay nhỏ nhắn của Bạch Khởi Song chống lên ngực anh, mắt phượng nhíu lại ngày một chặt hơn. Cô không biết phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào, ham muốn cháy bỏng vẫn đang không ngừng dày xéo cơ thể Bạch Khởi Song hết sức khó chịu. Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn, chỉ e sức kiên nhẫn của cô sắp không thể chịu đựng thêm nữa.

Im ắng một lúc lâu, Bạch Khởi Song đành bất lực van lơn: "Tôi bị trúng thuốc kích thích, anh… anh có cách gì cứu vãn không? Làm ơn!"

Điều này, Hàn Khang Dụ đã nhận ra từ lâu. Sau khi nhìn thấy thái độ thất thường của cô Hàn Khang Dụ mới này sinh ý muốn trêu ngươi Bạch Khởi Song chút ít. Nghe cô nỉ non cầu khẩn, anh buông bỏ ý định trêu chọc, đứng thẳng lưng, nhàn nhạt nói: "Có cách!"

Dứt lời, Hàn Khang Dụ tóm lấy thắt lưng, đem trói hai cổ tay Bạch Khởi Song lên cao. Trong khi Bạch Khởi Song chưa kịp mừng rỡ vì Hàn Khang Dụ tha cho mình, thì cả cơ thể nhỏ nhắn của cô đã bị anh bế bổng lên cao một lần nữa.

"Anh định làm gì?"

Bạch Khởi Song sợ hãi giãy giụa. Nhìn cánh cửa nhà tắm ngày một gần hơn, cơ thể của cô lạnh toát.

Rào… rào…

Vòi nước được vặn ra, Hàn Khang Dụ đặt Bạch Khởi Song đang bị trói vào bên trong bồn tắm. Cả người cô ngâm dưới nước, cảm giác nóng ran, khó chịu khùng khiếp cơ nhiên được giảm xuống.

Hàn Khang Dụ chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn Bạch Khởi Song, dửng dưng nói: "Ngâm nước trong bồn đi. Trong phim ảnh tôi vẫn thấy họ hay làm thế!"

Dứt lời, anh xoay người bước ra bên ngoài, để Bạch Khởi Song ở lại một mình trong đó.

Phù! Chết tiệt!

Hàn Khang Dụ dựa lưng vào cửa, đưa tay lên ngực sờ sờ da thịt đang đỏ rần lên của mình. Anh đã phải kìm chế hết mức có thể, không muốn nhân lúc Bạch Khởi Song rơi vào tình huống khó xử như thế này mà chiếm đoạt cô.

Cơ thể anh bứt rứt vô cùng, vì vậy vội vàng bước xuống quầy rượu, bật một chai rượu ngoại mà đưa lên miệng tu ừng ực. Hàn Trạc Sâm đã về từ lâu, tách trà uống dở cũng đã lạnh ngắt.

Hàn Khang Dụ nhìn chằm chằm vào chiếc cốc đó, tâm tư thâm sâu khó đoán vô cùng. Bỗng nhiên, điện thoại của anh reo lên ồn ã, làm Hàn Khang Dụ hơi giật mình. Anh bấm nút nghe, giọng nói truyền tới là của mẹ Vũ: "Khang Dụ, con làm gì mà mẹ gọi năm cuộc chưa thấy nghe máy?"

Hàn Khang Dụ nhìn màn hình, nhận ra vài cuộc gọi nhỡ đều là số của mẹ. Anh dửng dưng đáp ngay mà không chút do dự: "Con cần xử lý chút chuyện. Thưa mẹ, có việc gì quan trọng sao?"

Đầu dây bên kia, bà Vũ tỏ rõ vẻ bực bội, hừ lạnh đáp: "Phải! Ngày mai mẹ sẽ trở về nước. Khởi Song vẫn ở nhà cha đẻ chịu tang à?"

"Cô ấy đang ở đây!"


Hàn Khang Dụ đáp nhanh gọn.


Trầm ngâm một lát, bà Vũ quyết định lên tiếng nói: "Khang Dụ, mẹ có chuyện này muốn nói với con. Đây cũng chính là mục đích lần này trở về của mẹ!"


Hàn Khang Dụ hơi cảnh giác, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo nhau, bình tĩnh lắng nghe.


"Lấy vợ sinh con là chuyện hệ trọng của cả gia tộc! Vợ chồng con cũng đã kết hôn hai năm trời. Nếu Khởi Song không biết đẻ, vậy thì đổi vợ đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK