• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【】,

Lúc Tạ Trì Thành nhìn thấy quần áo cô đang cầm trên tay liền nhíu mày, nói: “Từ từ.”

“Hả?”

Anh trực tiếp đứng dậy, thuận tay lấy ra vài kiện quần áo, đưa qua đó rồi nói: “Mắt nhìn của cô quá kém.”

Diệp Như Hề cúi đầu nhìn thoáng qua mới phát hiện bản thân đang cầm trên tay một chiếc áo sơ mi sặc sỡ, cô chỉ lo xem giá cả, cũng không có chú ý tới kiểu dáng này trông lỗi thời thế nào.

Diệp Như Hề lập tức đỏ mặt.


Tạ Trì Thành trực tiếp gọi người lại đây, đưa cô mang vào phòng thử đồ để thay mấy bộ quần áo anh vừa chọn, sau đó lại ngồi trở lại trên sô pha chờ đợi.

Bỗng dưng, dưới đáy lòng lại có cảm giác rất chờ mong.

Di động vang lên, anh nhìn thoáng qua, nghe máy.

“Ông chủ, anh đi đâu vậy? Tôi mới vừa quay đầu thì anh đã không thấy tăm hơi, tiếp đến còn có một cuộc họp nữa anh đã quên rồi sao?”

“Hoãn lại.”

Lâm Tử Ngang ở đầu dây bên kia cũng hoảng hồn, cũng mặc kệ xưng hô cấp trên cấp dưới, nói thẳng: “Tạ Trì Thành, cậu đang nói giỡn đấy hả? Đây chính là hợp đồng chục tỷ đó, cậu lại muốn hoãn lại?”

“Ừ”

“Có tiền đến mấy cũng không thể tùy hứng như vậy chứ...... Cậu bi ai câu mất hồn rồi hả? Yêu tinh nào đã bắt cậu đi thế?”



Trong đầu Tạ Trì Thành chút sắc hồng đáng yêu xuân sắc nào đó mình vừa thấy lướt qua.

Ánh mắt anh u ám, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn, trầm thấp mở miệng: “Ừ, đúng là có đấy...... một yêu tinh nhỏ bị rơi xuống nước.”

Bên kia truyền đến một tiếng vang lớn, giống như vừa bị té ngã vậy.

“Không phải chứ, tôi cũng chỉ nói giỡn mà thôi, cậu là nghiêm túc à? Chẳng lẽ là cô ấy?”

“Không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước.”

“Đừng mà! Tôi còn có chuyện muốn nói với cậy, có người đang âm thầm ngăn cản tôi điều tra chuyện của Diệp Như Hề .”

Nghe vậy, Tạ Trì Thành buông tạp chí xuống, bắt chéo chân, ngả người vào lưng ghế sô pha, dáng ngồi tùy ý nhưng tràn ngập công kích.

“Kỹ thuật của tôi không cao bằng đối phương, manh mối gián đoạn ở thời gian Diệp Như Hề bị bỏ tù kia, chưa thể tra ra được.”

“Cậu làm không được?”

Lâm Tử Ngang lập tức nhảy dựng, “Tạ Trì Thành! Những lời này của cậu tôi không thích nghe đâu đấy! Cậu lại cho tôi chút thời gian, tôi nhất định có thể!”

Tạ Trì Thành xoa xoa ấn đường, vốn tưởng rằng nhất định có thể điều tra ra mọi chuyện, không nghĩ tới còn đụng phải sóng ngầm.

“Ông chủ, kết quả mà chúng ta điều tra ra trước kia, khả năng...... Có sai sót”

Sắc mặt Tạ Trì Thành biến đổi.

“Là có ý gì?”



“ Tư liệu của Diệp Như Hề 6 năm trước đã bị người ta sửa đổi qua, năm đó camera theo dõi của khách sạn Sun Will bị hủy, chỉ có thể biết cô ấy có xuất hiện ở khách sạn, nhưng lại không điều tra được chuyện gì diễn ra cụ thể sau đó.”

Sắc mặt Tạ Trì Thành càng thêm khó coi, nói: “Bảo Tần Hải hỗ trợ cậu.”

“Ông chủ, năm đó cậu xảy ra chuyện còn có ai biết không? Sao tôi cảm giác có người đang nhằm vào cậu nha. Nhưng mà yên tâm đi, lại cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ cho cậu kết quả điều tra đầy bất ngờ.

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Tạ Trì Thành âm trầm khó đoán.

Năm đó anh bị bà già kia tính kế, hạ thuốc, vốn dĩ bà già kia còn muốn dùng đứa con nối dõi để uy hiếp anh, lúc ấy anh lại chạy trốn vào một căn phòng khác, không nghĩ tới......

“Rất...... Xấu sao?”

Giọng nói rụt rè bất an của Diệp Như Hề vang lên bên tai.

Tạ Trì Thành phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ liếc mắt một cái, liền dừng lại.

Diệp Như Hề mặc một chiếc váy dây ngắn màu trắng, thiết kế cổ hình chữ V lộ ra một vùng da trắng nõn phần trước ngực, xương quai xanh tinh xảo càng khiến người ta mơ màng.


Tà váy thêu hoa văn tinh xảo, một dải lụa tinh tế rũ xuống bên eo, hoàn toàn khoe trọn ưu điểm của vòng eo nhỏ nhắn mà gần như một bàn tay cũng ôm vừa.


Cô đứng ở nơi đó, tựa như một đóa sen duyên dáng yêu kiều, tươi mát thoát tục, lại mang theo vẻ quyến rũ hấp dẫn lòng người.


Câu dẫn hồn người, đại khái có thể nói như thế.


【】,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK